Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 90: Mẹ kế (1)



Đào Đào đặt điện thoại vào lại túi xách, rút từ bên trong ra một tờ khăn giấy, lau tay, rồi ném vào thùng rác, dửng dưng nhìn Hoa Diệp đang đứng ở ngoài cửa, không để sót túi đeo vai màu đỏ anh đang xách trong tay.

Sau khi chứng kiến Hoa Diệp và Hứa Mộc Ca đi dạo siêu thị vào đêm giao thừa, dù có nhìn thấy cảnh tượng gì nữa, cô cũng đã có thể bình tĩnh giải quyết. Sự dịu dàng, lãng mạn và tỉ mỉ được giấu kỹ của anh cuối cùng đã lộ ra, sắp sửa được thể hiện từng chút một.

“Tiểu Đào?” Hoa Diệp ngược lại rất ngạc nhiên, không kìm được vẫn có một chút bất ngờ.

Đào Đào gật đầu coi như chào hỏi, không có ý muốn nói chuyện, xoay người vào trong.

Anh nhìn theo bóng lưng yếu ớt của cô với vẻ chua xót.

“Dễ chịu quá.” Đỗ Tinh xoa cái bụng đang nhô ra, đẩy đẩy mắt kính, thở phào thật khoa trương, “Bên trong có một đại mỹ nữ, rất đẹp.” Cô sáp đến bên tai Đào Đào, nói nhỏ.

“Đi thôi, Chung Hyun nhà cậu chắc đợi sốt ruột rồi đấy.” Đào Đào cười cười. Trong cửa kính bóng loáng phản chiếu bóng dáng cô, ý cười miễn cưỡng trên gương mặt trông thật thê lương, khiến cô cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp.

“Ừm, thật không nên tham ăn xiên dê quái quỷ gì đó, vừa rồi bụng đau dữ dội, cũng không biết phim chiếu đến đâu rồi.” Đỗ Tinh lầm bầm, ngẩng đầu lên, “Hi, Hoa Diệp!”

Đỗ Tinh nhếch miệng, cười, “Sao vậy, không yên tâm Tiểu Đào, còn chơi trò theo dõi nữa à!”

Hoa Diệp nhìn nhìn Đào Đào, mặt bất giác ửng đỏ.

“Đừng nói linh tinh, chúng ta mau vào đi.” Đào Đào kéo Đỗ Tinh đi, một làn gió thơm ập đến, đằng sau vang lên giọng nói điềm đạm như thiếu nữ thích nhảy nhót, “Diệp, bây giờ chúng ta đi mua vé thôi!”

Đỗ Tinh kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp khiến cô giật mình cầm lấy túi xách trong tay Hoa Diệp, nũng nịu tựa cằm lên vai anh.

Đỗ Tinh nghiêng mặt qua nhìn Đào Đào.

Đào Đào dường như không nhìn thấy bất cứ chuyện gì, bình tĩnh đi về phía trước.

Trong mắt Hứa Mộc Ca chỉ có Hoa Diệp, không nhìn xem còn có hai người nữa là ai. Hoa Diệp đuổi theo bóng dáng Đào Đào, khóe môi hiện lên vẻ buồn rầu không vui. Anh muốn gọi cô lại, khiến cô quay đầu, nhưng quay đầu rồi thì phải nói gì đây?

Thật sự đã trở thành người qua đường, không bao giờ quay lại được nữa rồi.

“Diệp,” Hứa Mộc Ca lay cánh tay anh, “Không được nhìn người phụ nữ khác, em sẽ ghen đó!”

Anh thu lại tầm mắt, khó khăn muốn nặn ra một nụ cười, nhưng đổi lại là một tiếng than.

“Anh ta không phải chồng cậu sao?” Đỗ Tinh không nhịn được quay đầu lại, cuối cùng chịu hết nổi, vùng tay Đào Đào ra, tức tối hỏi.

“Trước đây thì phải, được chưa nào?”

“Còn bây giờ?”

Đỗ Tinh sững người, không nói được gì. “Mình tưởng mùng Một cậu muốn ở bên chồng nên chỉ dám hẹn Diệp Thiếu Ninh ra ngoài, nhìn thấy cậu, mình còn mừng thầm là cậu vì bạn quên sắc cơ. Thì ra…”

“Cậu thấy sắc quên bạn, không cho mình cơ hội nói.” Đào Đào than thở, “Giờ thì có thể vào xem phim được chưa?”

“Không, sao cậu có thể dửng dưng như vậy?” Đỗ Tinh kích động huơ tay.

“Nếu không thì sao? Ôm chân anh ta khóc lóc ỉ ôi à?”

“Không phải, chỉ là… Nói cho mình biết, là anh ta sai, hay là cậu sai? Nếu là anh ta sai, thì mình sẽ đi đòi lại công bằng cho cậu.”

“Không ai sai cả, chỉ là không duyên phận thôi.”

Đỗ Tinh đánh giá Đào Đào, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Lúc cậu qua lại với anh ta, mình đã nhắc nhở cậu hãy tránh xa loại đàn ông có quá khứ như vậy rồi.”

“Những gì cậu nói đều là chân lý, tiếc là mình phát hiện muộn màng.” Đào Đào cắn cắn môi, quay đầu đi vào phòng chiếu phim.

Đỗ Tinh nhìn thấy cô giơ tay lên ấn vào ngực mình, lưng đứng rất thẳng.

“Sao đi lâu quá vậy? Anh lo chết đi được.” Park Chung Hyun thò người qua, hạ thấp giọng nói, nhìn nhìn Đỗ Tinh, “Không sao. Chung Hyun, chỗ của anh thoải mái, chúng ta đổi đi.”

“Không phải giống nhau cả sao?” Park Chung Hyun lầm bầm, nhưng vẫn đồng ý, xịch qua, ngồi chung một ghế sofa với Đào Đào.

Diệp Thiếu Ninh bưng trà sữa cho Đỗ Tinh, “Vẫn còn nóng đấy, có muốn uống một chút không?”

Đỗ Tinh lắc đầu, níu tay áo Diệp Thiếu Ninh, ra hiệu cho cậu ta ngồi sát vào mình, hỏi với âm lượng chỉ có cậu ta có thể nghe thấy, “Cậu biết Đào Đào ly hôn rồi?”

Diệp Thiếu Ninh nhìn cô chằm chằm, khẽ gật đầu.

“Chuyện lớn như vậy, cậu cũng không nói với mình một tiếng. Mình về đã mấy ngày rồi mà không ở bên cậu ấy chút nào, chẳng trách cậu ấy lại đột nhiên gầy đi dữ dội như vậy.” Đỗ Tinh tự trách đến nghiến chặt răng, “Cậu biết tại sao cậu ấy ly hôn không?”

“Mình không rõ, không có bất cứ dấu hiệu gì, nói ly hôn liền ly hôn.”

“Vậy cậu… cứ ngồi bình chân như vại vậy à? Đừng đợi mình về lại Pháp rồi mới gọi điện thoại đường dài dốc bầu tâm sự chứ.”

Diệp Thiếu Ninh cười khổ, xoay mặt nhìn Đào Đào, cô đang chống cằm, nhìn chằm chằm màn hình, dường như nhìn rất chuyên chú.

Khi nhạc cuối phim cất lên, đèn được bật sáng, mọi người cười vui vẻ đi ra ngoài. Park Chung Hyun vượt qua Diệp Thiếu Ninh nắm tay Đỗ Tinh, Diệp Thiếu Ninh đứng sóng đôi với Đào Đào, người ở phía sau xô đẩy, cậu giơ tay lên che chắn sau lưng cô, lịch sự giữ khoảng cách khoảng mười centimet để không chạm phải lưng cô. Đỗ Tinh trơ mắt nhìn, nắm cổ tay than thở. Bóng lưng Diệp Thiếu Ninh trông gầy hơn Park Chung Huyn, tóc ngắn, đường nét sau cổ gọn gàng mềm mại, luôn luôn ôn hòa và tinh tế, có mặt cậu thì sẽ không tẻ nhạt, nhưng cũng sẽ không khiến người ta chán ghét, luôn có mong muốn bảo vệ những người bên cạnh mình theo bản năng, chỉ là không để lộ sự nhiệt tình ra ngoài mà thôi.

Lúc sắp ra khỏi phòng chiếu phim, đột nhiên Park Chung Hyun giống như nhìn thấy người quen rất lâu không gặp, kinh ngạc vẫy tay liên tục, kéo Đỗ Tinh vượt qua chỗ ngồi, chạy về một lối đi khác. 

“Làm gì vậy?” Dáng anh ta cao, che khuất tầm nhìn của Đỗ Tinh, cô không rõ tình hình, sốt ruột đập tay anh ta.

“Anh nhìn thấy Nốt nhạc nhỏ.” Park Chung Hyun quay đầu lại nói.

Lông mi Đỗ Tinh run run khi ngước mắt lên, “Không phải chứ!” Tên mẹ kế của Park Chung Hyun hình như có liên quan đến âm nhạc, Park Dong Sung gọi cô ta bằng cái tên rất dịu dàng là “Nốt nhạc nhỏ”. Park Chung Hyun và cô ta xấp xỉ tuổi nhau, đôi khi cũng xưng hô theo như vậy.

“Thật đó, thật đó! Nốt nhạc nhỏ!” Park Chung Hyun đẩy Đỗ Tinh đến đằng trước.

Đỗ Tinh dụi dụi mắt, không dám tin nhìn Hoa Diệp và đại mỹ nữ trên mặt lộ ra vẻ không kinh ngạcrất rõ ràng.

“Anh không nhìn nhầm chứ?” Cô hỏi Park Chung Hyun bằng tiếng Pháp.

Park Chung Hyun ôm lấy vai cô, mỉm cười với Hứa Mộc Ca, “Hi, Nốt nhạc nhỏ!”

Người Hứa Mộc Ca lảo đảo, sắc mặt bỗng trắng bệch, khóe miệng không kìm được co giật, “Chung Hyun, sao cậu lại ở đây?” Cô ta cũng hỏi bằng tiếng Pháp, lúc nói, cô ta liếc nhìn Hoa Diệp với vẻ hoảng sợ.

“Mình tìm được vợ người Thanh Đài, cùng cô ấy đến đây ăn Tết. Hi hi, thật khéo quá, cậu cũng đến xem phim à?” Park Chung Hyun nhún nhún vai, “Bạn mới? Ừm, đẹp trai hơn ông bố già của mình nhiều, cũng trẻ…” Anh ta nhìn nhìn Hoa Diệp.

“Chung Hyun,” Hứa Mộc Ca đột nhiên cắt lời anh ta, cười khan, “Phim sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi tìm chỗ ngồi. Chúng ta liên lạc sau nhé.”

Cô ta kéo Hoa Diệp vội vàng đi vào trong giống như chạy trốn dịch bệnh.

Park Chung Hyun khó hiểu gãi gãi đầu, “Mình vẫn chưa giới thiệu vợ mình mà!” Vừa cúi đầu, Đỗ Tinh đã trừng anh ta, anh ta cười cười xin lỗi, “Anh đi hỏi số điện thoại cô ấy, hẹn thời gian anh sẽ trịnh trọng giới thiệu em với cô ấy.”

“Em không thèm làm quen với cô ta.” Đỗ Tinh hếch cằm, nhìn thấy Hứa Mộc Ca căng thẳng quay đầu ngó bọn họ, cười lạnh, “Anh không phát hiện ra cô ta hoàn toàn không muốn chào hỏi anh.”

“Tại sao? Bọn anh là bạn cũ mà, cô ấy nên tỏ lòng mến khách với thân phận chủ nhà chứ!”

“Có lẽ cô ta không muốn bạn mới của cô ta tìm hiểu quá khứ của mình, anh xem anh dọa cô ta sợ chết khiếp rồi.”

“Hả? Bố anh mất mặt đến thế sao? Câu này của em làm tổn thương người khác quá.” Park Chung Hyun tủi thân chớp chớp mắt.

Đỗ Tinh than thở, lo âu ngoái đầu lại, tổn thương sợ rằng là người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.