Ba ngày sau đó, văn phòng vắng mặt Tống Dật Tuấn nên đã thiếu hẳn sự
nghiêm túc, mọi người có phần thoải mái hơn, mặc dù Tô Duyệt Duyệt vẫn
chưa thoát khỏi sự bận bịu như ngày đầu tiên nhưng cũng đã dần quen với
công việc. Chẳng có việc gì làm nhiều mà lại không quen, huống hồ Tô
Duyệt Duyệt đã từng làm việc ở công ty tư nhân, ở đó phụ nữ phải làm
việc như đàn ông, đàn ông phải làm việc hùng hục như trâu. Vì vậy Tô
Duyệt Duyệt không sợ nhiều việc, chỉ cần công việc không lộn xộn, rối
tung thì cô đều vui vẻ làm.
Ngược lại, Như An Tâm bắt đầu có vẻ chán nản, đặc biệt là công việc
ghi chép đơn giản nhưng phải lặp đi lặp lại khiến cô ta thỉnh thoảng lại than vãn. Mặc dù chỉ tự than vãn với bản thân, song lại có Vu Tiểu Giai ở bên cạnh đồng tình ủng hộ, vì thế Như An Tâm ngày càng trở nên thân
thiết với cô ta hơn.
Chập tối thứ Sáu, trên đường về nhà, Tô Duyệt Duyệt trả lại lọ dầu
gió cho Doanh Thiệu Kiệt. Mặc dù cô đã định dùng hết sạch lọ dầu để trêu tức tay Doanh Thiệu Kiệt bủn xỉn keo kiệt kia, tối đầu tiên đúng là cô
đã bôi rất nhiều, tuy nhiên ngày hôm sau khi đi làm, phát hiện thấy
trước cửa nhà ăn đã trải một tấm thảm chống trượt, hai nhân viên phục vụ trong nhà ăn nói rằng có một anh chàng đẹp trai, mắc tật nói lắp tới
gặp họ đề xuất trải tấm thảm này. Lúc đó Tô Duyệt Duyệt mới biết không
phải Doanh Thiệu Kiệt thấy chết không cứu, ngược lại còn quan tâm rất
chu đáo, không những tránh cho mình khỏi ngã thêm lần nữa mà còn giúp
người khác tránh được phiền phức này.
“Dùng, dùng, không nhiều, ha ha.”
Khi Doanh Thiệu Kiệt nhận lại lọ dầu gió đã cười như một tên ngốc, Tô Duyệt Duyệt bĩu môi nói: “Sao thế? Anh nghĩ tôi xấu lắm à? Cho tôi
mượn, chắc hẳn anh nghĩ tôi sẽ dùng hết sạch sành sanh ư?”
“Không, không phải, tôi đang nghĩ không biết cô đã khỏi hẳn chưa.”
“Xí, khỏi hẳn rồi, cảm ơn anh!”
Thấy Tô Duyệt Duyệt cảm ơn mình, Doanh Thiệu Kiệt nở một nụ cười rạng rỡ, anh không kể với Tô Duyệt Duyệt rằng anh có nhìn thấy cô ngã nhưng
đáng tiếc đã không tới đỡ cô dậy được trong lúc cô cần, anh cũng không
kể với Tô Duyệt Duyệt rằng anh đã phải thuyết phục mãi nhân viên phục vụ nhà ăn mới đồng ý trải tấm thảm chống trượt đó. Nhưng cho dù như vậy,
người con gái trong xe vẫn biết hết tất cả những gì anh làm, chỉ có điều cô cũng không muốn cho Doanh Thiệu Kiệt biết mà thôi.
“Không phải khách sáo, ồ, phải rồi, tuần, tuần sau, tôi, tôi đi Bắc
Kinh công tác, thứ, thứ Ba, thứ Tư đều không có ở đây, cô phải một mình
giải quyết…” Doanh Thiệu Kiệt đang nói, Tô Duyệt Duyệt đã “hiểu ý” chặn
ngang lời anh: “Biết rồi, cuối tháng trừ tiền.”
“Cô, thật, thật là…”
“Thật là làm sao, chúng ta cũng giống nhau cả thôi mà.”
Tô Duyệt Duyệt khoanh tay trước ngực cao giọng nói, cô đoán Doanh
Thiệu Kiệt đang muốn nói gì, lập tức chặn họng anh ta ngay. Doanh Thiệu
Kiệt gượng cười, lái sang chủ đề khác, hỏi Tô Duyệt Duyệt xem Mèo con
thế nào.
“Mèo con đang phải ở nhà dưỡng sức.”
“Dưỡng, dưỡng sức?”
“Cô ấy sau khi sảy thai phải ở nhà dưỡng sức. À phải rồi, Mèo con bảo sẽ đưa Bồn tắm nhỏ cho tôi.”
Thứ Năm vừa rồi, Mèo con đã gọi điện cho Tô Duyệt Duyệt, giọng buồn
bã, bảo vì lý do sức khỏe, không thể chăm sóc Bồn tắm nhỏ, cũng không nỡ đưa Bồn tắm nhỏ đến cửa hàng chăm sóc vật nuôi, vì vậy hỏi xem liệu Tô
Duyệt Duyệt có thể nuôi giúp cô hay không. Tô Duyệt Duyệt không chút do
dự nhận lời ngay.
“Bồn tắm nhỏ? Cô, cô muốn, một chiếc bồn tắm nhỏ à?”
“À không, Bồn tắm nhỏ không phải là bồn tắm thông thường, là tên một chú chó Schnauzer.”
“Ồ!”
Thấy Doanh Thiệu Kiệt gật đầu hiểu ra, Tô Duyệt Duyệt bèn làm ra vẻ
“trịnh trọng” hỏi: “Đúng rồi, ngày mai hoặc ngày kia anh có rỗi không?”
“Cuối, cuối tuần?”
“Đúng thế, nếu cuối tuần anh rỗi thì đưa tôi đến nhà Mèo con đón Bồn
tắm nhỏ nhé. Nhưng! Nhưng cuối tuần không được tính hai chuyến, chỉ được tính một chuyến, như vậy tôi sẽ trừ tiền một ngày.”
“Vậy, vậy thì ngày mai nhé.”
“Gớm, nhìn thấy tiền đã sáng mắt, đồng ý ngay kìa!”
“Tôi…”
“Được rồi, được rồi, không đôi co với anh nữa, chú ý lái xe đi, tính mạng của tôi hoàn toàn nằm trong tay anh đấy.”
Doanh Thiệu Kiệt muốn phản đối nhưng lập tức bị miệng lưỡi sắc sảo của Tô Duyệt Duyệt chặn đứng, đành phải tập trung lái xe.
Sáng thứ Bảy, Tô Duyệt Duyệt đã gọi điện cho Doanh Thiệu Kiệt, Doanh
Thiệu Kiệt mơ mơ màng màng tưởng mình đặt nhầm báo thức, mắt nhắm mắt mở trả lời: “Đã, đã chín rưỡi rồi à?”, lần tìm đồng hồ báo thức ở đầu
giường, cố gắng chống mí mắt lên xem, thì ra mới bảy giờ, mà đã đánh
thức mình dậy.Đêm qua anh còn thức xem bóng đá tới sáng, chỉ mới ngủ
được tầm bốn tiếng chứ mấy, vậy mà đã bị Tô Duyệt Duyệt gọi điện quấy
rầy rồi.
Tuy nhiên Tô Duyệt Duyệt không quan tâm, chỉ hùng hổ nói: “Vẫn chưa
tỉnh à? Hễ đến cuối tuần lại lười chảy thây chảy mỡ. Đâu có giống tôi,
ngày nào cũng chăm chỉ như ngày nào. Theo anh, chúng ta có nên đi sớm
một chút ghé qua siêu thị mua cho Bồn tắm nhỏ ít đồ không? Đại loại như
thức ăn hay khay vệ sinh dành cho chó ấy? Tôi đoán có thể Mèo con sẽ
đưa chúng ta một ít đồ ăn cho chó, còn những thứ khác thì phải tự chuẩn
bị.”
“Siêu, siêu thị? Mới bảy giờ, siêu thị còn chưa mở mà.”
“Vậy tôi mới phải gọi anh dậy, còn đánh răng rửa mặt, ăn sáng nữa, rồi mới ghé qua siêu thị chứ, rồi còn…”
“Được rồi, được rồi, tôi dậy, tôi dậy.”
Doanh Thiệu Kiệt uể oải ngồi dậy, cuối cùng cũng đã đáp ứng được yêu
cầu của Tô Duyệt Duyệt, đúng tám giờ mười lăm phút lái xe đưa cô đến
siêu thị, rồi tiến vào trong cùng đám ông già bà cả đến từ rõ sớm để mua đồ tươi và rẻ. Đồ dành cho vật nuôi lại không rẻ chút nào, dù là quầy
giảm giá trong siêu thị thì giácũng vẫn cao ngất ngưởng. Tô Duyệt Duyệt
vốn định tiết kiệm một chút tiền nhưng nghĩ mình còn mắc nợ Mèo con,
liền nghiến răng nghiến lợi bỏ chúng vào trong xe đẩy, nhân tiện cũng
mua luôn một ít rau giá rẻ. Khi tính tiền, Tô Duyệt Duyệt thanh toán
bằng thẻ tiền lương của mình, số tiền còn lại trong thẻ không nhiều,
nhưng Tô Duyệt Duyệt nghĩ mình cũng sắp được nhận tiền lương tháng đầu
tiên ở JSCT rồi nên không có gì phải lo lắng, giúp Mèo con chăm sóc tốt
chú chó cưng Bồn tắm nhỏ, coi như cũng là điều an ủi với lương tâm của
cô.
“Cô không có, không có thẻ tín dụng à?”
Thanh toán xong, Tô Duyệt Duyệt tìm một góc để kiểm tra lại hóa đơn,
nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt đứng bên cạnh hỏi vậy, lập tức bĩu môi, nói:
“Tôi không làm nô lệ thẻ, còn nữa, nô lệ phòng, nô lệ xe, tất cả tôi đều không làm nhé.”
“Được rồi, chúng, chúng ta đi thôi.”
Doanh Thiệu kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt bắt đầu sưng sỉa mặt mày, vội vã đẩy xe hàng tới bãi đỗ xe, vừa hay nghe thấy một đôi vợ chồng già đang
xách trứng gà đi ngang qua bàn luận về mối quan hệ giữa mình với Tô
Duyệt Duyệt.
“Nhìn đôi vợ chồng trẻ kìa!”
“Đẹp đôi thật, nhìn là biết họ đang rất hạnh phúc, chẳng khác gì chúng ta ngày xưa.”
Lời nói của đôi vợ chồng già đột nhiên khiến Doanh Thiệu Kiệt nhớ tới quá khứ đau xót của mình, bàn tay nắm tay đẩy xe hàng khẽ run lên rồi
từ từ thả lỏng, nỗi đau âm ỷ phút chốc bùng lên, đã lâu lắm rồi nhưng
anh vẫn không thể quên được chuyện đó.
“Đi thôi, đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì, rồi lại bị người khác nói cho.”
Bàn tay mảnh mai đặt lên tay đẩy xe hàng, cô gái đã đỏ mặt giằng lấy
chiếc xe từ tay chàng trai, đẩy thẳng một mạch về phía bãi đỗ xe. Doanh
Thiệu Kiệt lúc này mới giật mình nhận ra đã quên mất Tô Duyệt Duyệt, vội vã đuổi theo, nói: “Tôi, tôi đến đây.”
“Này, miệng là miệng của người ta, họ nói gì thì kệhọ, hơn nữa cô gái ngọc ngà như tôi đây còn chẳng bận tâm, đàn ông con trai như anh để ý
làm gì chứ?”
“Tôi…”
Doanh Thiệu Kiệt định lên tiếng giải thích nhưng Tô Duyệt Duyệt đã “hạ lệnh”: “Mau mở cửa xe cho tôi để đồ nào!”
Trên đường lái xe, dường như Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa gạt bỏ hết suy tư trong lòng, rõ ràng đèn xanh đã bật nhưng xe vẫn cứ đứng im ở đó,
mãi đến khi xe phía sau bấm còi inh ỏi, Tô Duyệt Duyệt mới đập vào người anh ta, nói: “Đèn xanh rồi, đèn xanh rồi, anh làm sao thế? Xe bị hỏng
à?”
“Không.”
Tới khi khởi động xong xe thì đèn xanh đã lại chuyển thành đèn đỏ, Tô Duyệt Duyệt không biết tại sao Doanh Thiệu Kiệt lại trở nên lề mề, chậm chạp như vậy, phản ứng này của anh ta khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Khi
đến nhà Mèo con, Tô Duyệt Duyệt muốn Doanh Thiệu Kiệt cùng vào nhà nhưng Doanh Thiệu Kiệt lại từ chối. Mãi tới khi Tô Duyệt Duyệt ôm Bồn tắm nhỏ đi ra, Doanh Thiệu Kiệt mới mở cửa xe giúp cô.
“Anh là bạn trai của Duyệt Duyệt à?”
“Không, không phải, anh ấy là đồng nghiệp của mình.”
Tô Duyệt Duyệt vội chạy lên trước mặt Mèo con, giải nguy thay cho
Doanh Thiệu Kiệt, Mèo con nhún vai, vuốt vuốt má Bồn tắm nhỏ nói với vẻ
quyến luyến: “Sau này phải ngoan đấy, phải biết nghe lời chị Duyệt
Duyệt, nhớ chưa cưng!”
“Gâu… gâu…”
Dường như Bồn tắm nhỏ biết chủ nhân tặng mình cho người khác nên lập
tức sủa loạn xị, Mèo con thấy vậy không cầm lòng được, rơm rớm nước mắt, Tô Duyệt Duyệt lập tức an ủi cô bạn: “Nếu cậu nhớ Bồn tắm nhỏ thì cứ
đến nhà mình. Ngoài trời gió lạnh, cậu còn đang yếu, mau vào nhà đi.”
“Cậu thay mình chăm sóc Bồn tắm nhỏ nhé.”
“Yên tâm đi.”
Tô Duyệt Duyệt khẽ đẩy cánh tay Mèo con, bảo Mèo con vào trong nhà,
Mèo con “híc” lên một tiếng, hai con mắt đỏ hoe, Tô Duyệt Duyệt vội hỏi: “Sao thế?”
“Không, không sao, cậu về đi.”
Mèo con lùi lại phía sau một bước, ánh mắt né tránh nhìn vào trong
nhà, vừa rồi còn rơm rớm nước mắt, giờ đã quả quyết nói: “Tạm biệt nhé!”
“Ừ, tạm biệt!”
Tô Duyệt Duyệt và Doanh Thiệu Kiệt chào từ biệt Mèo con, Mèo con lập
tức trở vào căn nhà sang trọng của mình, Bồn tắm nhỏ không chịu nằm yên
trong lòng Tô Duyệt Duyệt, cô vội xoa đầu nó, nói: “Ngoan nào, chị sẽ
đưa em về nhà rồi cho em ăn nhé.”
“Đừng cho, cho nó ăn quá nhiều.”
“Ồ, anh đã từng nuôi chó rồi à?”
“Khi làm tình nguyện viên, tôi cũng đã từng có thời gian làm cho trung, trung tâm bảo vệ động vật nuôi.”
“Ồ, thật không ngờ anh cũng có tấm lòng yêu thương động vật cơ đấy.
Tôi còn cho rằng anh chỉ biết ngủ với cả tính toán chi li thôi.”
“Tôi xem đá bóng nên mới ngủ, ngủ dậy muộn.”
“Anh xem bóng đá, vậy có biết đá bóng không?”
Tô Duyệt Duyệt nhìn Doanh Thiệu Kiệt qua tấm gương phía đầu xe, trông bộ dạng thư sinh của anh ta thật không giống vận động viên chút nào.
Doanh Thiệu Kiệt lại phản ứng rất nhanh, trả lời ngay không chút do dự:
“Tất nhiên!” Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ, anh chàng này thật biết nói
khoác, liền chun mũi, châm biếm nói: “Chắc anh làm thủ môn à?”
“Tiền, tiền đạo.”
Tiền đạo? Anh ta đeo cặp kính dày cộp như vậy mà cũng đòi làm tiền
đạo? Cũng không biết khi anh ta làm tiền đạo, khung thành của đội nhà
thủng lưới bao nhiêu bàn nữa. Nghĩ như vậy thôi nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn cảm thấy rất vui.
Bồn tắm nhỏ ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, sủa liền hai tiếng
“gâu gâu” rồi lại nép vào cánh tay ấm áp. Liệu trong cái đầu bé nhỏ kia
đang nghĩ gì, chủ nhân đã vứt bỏ nó, người đeo kính kia sẽ trở thành chủ nhân mới của nó chăng. Ngay cả chiếc xe cũng không giống trước đây,
tương lai của nó chắc hẳn sẽ rất tối tăm, mù mịt!
Người đàn ông ở vị trí lái xe cuối cùng cũng đã bước ra khỏi hồi ức,
hoàn toàn chú ý tới cô gái ngồi phía sau, không hiểu vì sao cô gái này
lại có thể nói thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ như vậy chứ, muốn
nhớ về quá khứ một lát thôi cũng không được. Nhưng dù sao, nhờ thế mà
tâm trạng của anh đã khá hơn nhiều.
Đột nhiên, điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt đổ chuông, Tô Duyệt Duyệt
thấy anh ta liếc mắt, vội nói: “Chú ý lái xe, đừng có nghe điện.”
“Cô, cô nghe đi.”
“Tôi nghe? Làm sao tôi có thể nghe? Tôi nghe được à, vậy tôi nghe
nhé!” Tô Duyệt Duyệt vốn định từ chối nhưng điện thoại của Doanh Thiệu
Kiệt kêu mãi không dừng, nghĩ chắc người gọi đến đang có việc gấp, chuẩn bị bấm nút nghe thì Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Ai, ai gọi thế?”
“À, 67835000, số này là…” Tô Duyệt Duyệt vừa trả lời, vừa ấn nút nghe.
“Kít…”
Đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai xuyên qua lớp kính chắn dội
thẳng vào tai người ngồi trong xe, chiếc điện thoại đang cầm hờ trên bàn tay Tô Duyệt Duyệt lập tức văng đi theo quán tính, đập vào kính chắn
gió phía trước, cả người cô ngã dúi dụi, Bồn tắm nhỏ sợ hãi nhảy vọt ra
khỏi lòng cô, rơi phịch xuống chỗ để chân, người cuộn tròn như một quả
bóng nhung.
Sau năm giây khựng lại, chuông điện thoại cũng im bặt, lúc này Tô
Duyệt Duyệt mới từ từ định thần, hét lên với Doanh Thiệu Kiệt: “Này, anh lái xe kiểu gì thế hả?!!”
La hét cũng bằng thừa, người đàn ông chẳng thèm bận tâm, vội cầm điện thoại lên bấm gọi lại số vừa rồi, cuống quýt hỏi người ở đầu dây bên
kia: “Tìm được Thao Thao rồi à? Được, tôi đến ngay!”