Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 18: Chuyến đi Bắc Kinh bất ngờ



Khi Tô Duyệt Duyệt chạy ra ngoài, sự căng thẳng đã giảm bớt đi nhiều, mặc dù chiếc xe Polo màu đen bị chiếc BMW che khuất nhưng từ vị trí chéo này cô vẫn có thể nhìn thấy đầu xe.

“May mà chưa đi.”

Tô Duyệt Duyệt thở dài một tiếng, vội vã sải bước đi tới. Doanh Thiệu Kiệt đã ngồi yên lặng trong xe, có điều hai mắt đều nhắm lại, ngay cả khi Tô Duyệt Duyệt leo lên xe, ngồi ở ghế bên cạnh, anh cũng vẫn nhắm mắt, ngả đầu ra sau.

Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Doanh Thiệu Kiệt, cẩn thận đặt Bồn tắm nhỏ xuống băng ghế sau rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Doanh Thiệu Kiệt không trả lời.

Cô mỉm môi, biết ý ngồi lặng im bên cạnh, trong sách từng nói, nam giới cũng có cảm xúc giống nữ giới, lúc này tốt nhất không nên làm phiền, tránh không để anh ta bị kích động.

“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng sẽ cùng dạt dào…” Đột nhiên, chuông điện thoại của Tô Duyệt Duyệt vang lên.

“Shelly?” Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên, hôm nay là cuối tuần, Shelly gọi điện đến lẽ nào lại muốn mình làm thêm? Thôi kệ đi, cứ nghe điện thoại rồi tính sau. Khi Tô Duyệt Duyệt còn làm ở doanh nghiệp tư nhân, cô cũng thường xuyên phải làm thêm nên cũng đã quen với việc này, chỉ có điều lúc này Shelly gọi điện đến bảo làm thêm thì thật không thích hợp chút nào.

“Sue.”

Vừa bấm nút nghe đã thấy Shelly réo tên mình, chưa kịp chào hỏi cô ta một tiếng thì Shelly đã nói ngay vào chủ để chính: “Đồng nghiệp Emma ở trụ sở văn phòng Bắc Kinh của chúng ta từ chức rồi, cô ta là nhân viên lâu năm, xin nghỉ phép quá nhiều nên thời gian bàn giao công việc đáng lẽ là một tháng nay chỉ gói gọn trong một tuần, bộ phận Nhân sự vẫn chưa tuyển được người, Kevin cũng bận không có thời gian tới gặp cô ta, cô sẽ đi Bắc Kinh một tuần để nhận bàn giao công việc…”

Shelly chưa nói xong, Tô Duyệt Duyệt đã đoán ra vấn đề, Shelly muốn mình tới đó nhận việc nhưng mình vừa chân ướt chân ráo vào JSCT, sao có thể đi nhận bàn giao công việc chứ, người đồng nghiệp tên Emma đó mặt mũi thế nào, ăn nói ra sao mình đều không biết, bảo mình nhận bàn giao thế nào đây? Không đợi Shelly nói xong, Tô Duyệt Duyệt đã vội nói: “Shelly, tôi không hiểu công việc ở trụ sở Bắc Kinh, đường đột đi như vậy, chẳng may có sơ suất gì thì phải làm thế nào?”

“Sue, đây là cơ hội để cô rèn luyện, ai mà chẳng phải chịu áp lực chứ? Với độ tuổi của cô và tôi hiện nay, áp lực phải lớn một chút mới đúng.”

Shelly không nói áp lực của cô lớn thế nào, chỉ lấythế của kẻ bề trên ép buộc Tô Duyệt Duyệt kiểu gì cũng phải tới Bắc Kinh nhận công việc bàn giao này. Cuối cùng, Shelly còn nói thêm một câu: “Cô có thể gọi điện cho Kevin, hỏi ý kiến anh ta xem sao, nhưng trước khi anh ta đi công tác đã trao toàn quyền giải quyết mọi việc trong bộ phận cho tôi rồi, tôi cũng là vì nghĩ cho bộ phận. Đương nhiên, nếu cô thực sự không muốn đi, tôi cũng sẽ không ép.”

“Vậy công việc hiện tại của tôi thì sao?” Tô Duyệt Duyệt biết hiện giờ mình như cá nằm trên thớt, sếp bảo làm gì thì làm đó, có điều công việc ở bộ phận Quản lý hợp đồng chất cao như núi, cô không thể bỏ đi như vậy được.

“Thứ Hai hãy cố gắng sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sau đó phát sinh chuyện gì, tôi sẽ làm thay cô.”

“Vâng.”

Thấy Tô Duyệt Duyệt đã đồng ý, Shelly mừng rỡ ra mặt, sau đó còn hướng dẫn cô tới phòng Tài chính để yêu cầu đặt phòng, đặt vé máy bay, Tô Duyệt Duyệt chưa từng đi máy bay bao giờ, đây chính là lần đầu tiên, mặc dù cảm thấy lo lắng về công việc nhưng nghĩ đến được ngồi máy bay, cô lại thấy hưng phấn.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Cuộc điện thoại vừa chấm dứt, còn đang mải suy nghĩ mông lung, đột nhiên Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng nói ở bên cạnh: “Cô, cô bảo cô ta gửi, gửi thư cho cô, rồi gửi bản sao cho Kevin.”

“Ủa, anh không sao chứ?”

Người đàn ông bên cạnh không biết đã ngồi thẳng người lên từ lúc nào, lại nói lắp như cũ, không còn vẻ trôi chảy như lúc cãi nhau với Vu Phong nữa, Tô Duyệt Duyệt sững người một lát, sau đó quan tâm hỏi han anh ta, Doanh Thiệu Kiệt quay mặt sang, chỉ nói khẽ: “Chuyện gì, cũng phải có, có bằng chứng mới được.”

“Anh nói cũng đúng, nhưng cô ấy vừa gọi điện cho tôi, hay giờ tôi nhắn tin, bảo cô ấy gửi thư nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt tự lẩm bẩm một mình, tin nhắn đã soạn xong mà mãi một lúc sau mới gửi đi nhưng Shelly mãi vẫn không thấy hồi âm, Tô Duyệt Duyệt đang lo lắng thì thấy Doanh Thiệu Kiệt khởi động xe, bèn ngồi ngay ngắn vào vị trí, chợt nhớ lại trạng thái lái xe điên loạn ban nãy của Doanh Thiệu Kiệt, vội vàng cất điện thoại, nói: “Tôi còn chưa ngồi về ghế sau.”

“Ồ!”

Anh đáp lại một tiếng, sau đó táp xe vào lề đường, Tô Duyệt Duyệt không ngờ Doanh Thiệu Kiệt dừng xe để mình trở về vị trí băng ghế sau. Cô chỉ buột miệng nói ra vậy thôi, nhưng khi đối phương đáp ứng yêu cầu của mình thì cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, thấy mình hơi phức tạp, lắm chuyện, liền nói: “Nói vậy thôi, ngồi thì cũng đã ngồi rồi, còn đổi gì nữa!”

Lần này, Doanh Thiệu Kiệt chẳng nói chẳng rằng, lái thẳng xe đến trước cổng tầng nhà Tô Duyệt Duyệt, giúp Tô Duyệt Duyệt xách đồ của Bồn tắm nhỏ vào nhà, Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp mời anh ta uống nước và nói lời cảm ơn thì anh ta đã lẳng lặng ra về, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa, trong lòng cô cảm thấy có chút lo lắng, thực ra trong hoàn cảnh này ai cũng muốn hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc chuyện của Thao Thao là thế nào? Tại sao Vu Phong nói Thao Thao bị bắt cóc là do Doanh Thiệu Kiệt? Tại sao chị gái của Doanh Thiệu Kiệt lại chết? Càng nghĩ tới chuyện này cô càng cảm thấy kỳ lạ nhưng con người cô chính là vậy, thường ngày mồm mép như tép nhảy, giờ bảo cô tìm hiểu về đời tư của người khác thì cô lại không làm được.

Đóng cửa lại, Tô Duyệt Duyệt thở dài một tiếng, Bông tắm nhỏ nằm dài trên đống thức ăn, không hề động đậy, đôi mắt như hai quả nho của nó đảo qua đảo lại, trong mắt nó, ở căn nhà này chỉ có gói thứcăn kia là quen thuộc, vì ở nhà Mèo con cũng cho nó ăn loại thức ăn này.

“Cún con ngốc nghếch!” Tô Duyệt Duyệt thấy bộ dạng Bồn tắm nhỏ như vậy, khẽ mỉm cười. Sau đó đặt khay vệ sinh dành cho chó vào buồng vệ sinh, sắp xếp đồ đạc mua về từ siêu thị, làm xong mọi việc, quay trở lại vẫn thấy Bồn tắm nhỏ nằm im trên đống thức ăn, Tô Duyệt Duyệt muốn bế nó lên, như vậy mới dọn dẹp được đông thức ăn ở trên sàn.

“Gâu…Gâu…Gâu”

Bồn tắm nhỏ hiền lành là thế đột nhiên nhe răng sủa Tô Duyệt Duyệt khiến cô giật mình lùi lại mấy bước, chẳng may giẫm vào một vật cứng, cúi xuống nhìn thì ra đó là điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt. Chắc hẳn lúc nãy anh ta đã đánh rơi khi chuyển đồ, Tô Duyệt Duyệt đang mải nghĩ thì chuông cửa bỗng vang lên.

“A, vừa nghĩ tới đã đến rồi.”

Cô ra mở cửa, đang định trêu chọc Doanh Thiệu Kiệt thì đã thấy anh ta chìa trước mặt mình một chiếc điện thoại: “Của cô này.”

“Điện thoại của tôi?”

Tô Duyệt Duyệt đưa tay sờ túi, quả nhiên không thấy điện thoại của mình đâu, vốn định trêu anh ta mấy câu, không ngờ lại bị anh ta trêu trước. Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay cô bỗng đổ chuông, Doanh Thiệu Kiệt không để cô kịp phản ứng, chìa tay về phía cô, nói: “Điện thoại của tôi, cảm ơn!”

“Ơ!”

Tô Duyệt Duyệt đành đưa điện thoại cho Doanh Thiệu Kiệt, anh ta quay người nghe điện thoại. Giọng của anh ta thì thà thì thầm khiến Tô Duyệt Duyệt không nghe được câu nào, chỉ nghe thấy câu cuối cùng, “Ok, tối gặp sau.”

“Nhất định, phải, phải yêu cầu Shelly gửi thư.”

Sau khi tắt điện thoại, Doanh Thiệu Kiệt quay sang nói với cô bằng vẻ mặt nghiêm túc, đây đã là lần thứ hai anh ta nhắc nhở cô, cô cảm thấy hình như anh ta hơi có thành kiến với Shelly, luôn nói bóng nói gió rằng Shelly là người không đáng tin nhưng chuyện liên quan tới Shelly, anh ta lại không hé răng nói nửa lời.

“Tôi đi, đi đây.”

Doanh Thiệu Kiệt một lần nữa rời khỏi nhà Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt nhìn chiếc điện thoại đã lâu không có tin nhắn mới, bất giác nhớ lại lời của Doanh Thiệu Kiệt. Lẽ nào Shelly đang lừa mình? Hay Shelly đã giở trò gì đó sau lưng mà mình không hay biết?

“Gừ… gừ…”

Không biết Bồn tắm nhỏ từ lúc nào đã nhảy xuống khỏi đống thức ăn, chạy tới bên cạnh Tô Duyệt Duyệt, cọ mình vào chân cô đòi bế. Tô Duyệt Duyệt âu yếm nhìn nó, vốn cô không để ý tới nó, nào ngờ cảm thấy mềm mềm ở dưới chân, bỗng thấy muộn phiền vơi đi hẳn, khẽ mắng yêu: “Em ấy à, chị Duyệt Duyệt thương em như thế mà còn hung dữ với chị!”

Lúc này Bồn tắm nhỏ lại tỏ ra rất ngoan ngoãn, nước dãi rớt xuống dính cả vào lông, sau khi Tô Duyệt Duyệt ôm nó lên mới phát hiện thì ra chú chó tinh nghịch này đã cắn trộm túi thức ăn dành cho chó, có điều không cắn rách nổi nên mới chạy đến nịnh nọt như vậy.

“Em ấy à, thật đáng ghét!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.