Tan giờ làm, Doanh Thiệu Kiệt vốn định về khách sạn lấy hành lý rồi
đi tìm thuê nhà nghỉ. Song Jason muốn cùng anh ăn tối, mãi tới chín giờ, anh mới tìm được lý do về, không ngờ vừa tới khách sạn, tuyết đã bắt
đầu rơi nặng hạt, xem ra, ý định đi tìm nhà nghỉ có lẽ phải hủy bỏ.
Doanh Thiệu Kiệt ngại ngùng gọi điện cho Tô Duyệt Duyệt nhưng cô lại
không nghe. Khi tới phòng 1314, vì không muốn quấy rầy không gian riêng
tư của cô gái, cũng để tránh điều tiếng thị phi, Doanh Thiệu Kiệt ấn
chuông cửa vài lần, đợi ở ngoài tới khi không thấy có ai mới bước vào
trong phòng.
Cô vẫn chưa về.
Trong phòng, không có lấy một chút dấu vết nào của cô.
Doanh Thiệu Kiệt đột nhiên thấy lo lắng, thậm chí trách mình sao
không gọi điện cho cô. Đây là lần đầu tiên cô tới Bắc Kinh, tuy an ninh ở đây rất tốt nhưng một cô gái hơn chín giờ, mà không, sắp mười giờ rồi
vẫn chưa về, khiến người khác không khỏi lo lắng.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, rút điện thoại ra, đi đi lại lại trong
phòng... anh đều đã làm cả, hơn nữa còn làm đi làm lại, song Tô Duyệt
Duyệt vẫn chưa thấy xuất hiện, đã có lúc, anh sốt ruột tới mức định gọi
điện báo cảnh sát nhưng khi nhấc điện thoại lên mới phát hiện thấy chưa
tới giờ phải báo cảnh sát.
“Cô gái này đi tới chỗ quái quỷ nào thế không biết?”
Chịu không nổi, anh cằn nhằn một câu nhưng vừa cằn nhằn xong, lại lo
lắng. Đằng sau sự lo lắng này dường như anh còn thấy có một cảm giác hơi lạ, vì sao mình lại quan tâm tới cô ấy đến vậy? Buổi chiều, nghe Tống
Dật Tuấn nói muốn theo đuổi cô, nếu không phải đang ở công ty, nếu không phải giữa họ có mối quan hệ giấu kín thì anh đã nện cho cậu ta một trận rồi.
Cảm tình ư?
Lẽ nào mình đã có cảm tình với cô gái ấy? Không thể, mình sao có thể
tiếp tục yêu một người chứ? Tự cười giễu cợt bản thân, tình yêu ư, đã có một lần bị tổn thương thì đừng nên có lần thứ hai. Anh tin rằng mình là một người mạnh mẽ trong cuộc sống và công việc nhưng đối với tình yêu
thì lại thấy mình quá kém cỏi, không chịu nổi sự tổn thương.
“Ô la la, cuối cùng cũng đã xong, chúc ngủ ngon!”
Đột nhiên, có tiếng mở cửa lách cách, anh đã nghe thấy tiếng cô, đang định đứng dậy thì nghe thấy giọng nói bên ngoài là của Tống Dật Tuấn.
“Làm thêm muộn như vậy mà vẫn vui mừng thế cơ à? Ngày mai tôi phải về rồi, cô ở lại giữ gìn sức khỏe, đừng ngủ muộn quá. Thứ Sáu tôi có cuộc
họp phải qua đây, tới lúc đó sẽ kiểm tra công việc luôn.”
“Sếp yên tâm đi, việc ở Bắc Kinh cứ giao cho tôi.”
“Chúc ngủ ngon và có giấc mơ đẹp!”
“Sếp cũng thế nhé, chúc ngủ ngon!”
Giọng nói của họ dường như không giống giữa cấp trên và cấp dưới, có
lẽ giống bạn bè hơn. Cửa đóng lại sau vài giây, Doanh Thiệu Kiệt đang
định nói với Tô Duyệt Duyệt nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cửa lại được mở ra, Doanh Thiệu Kiệt nhoài người về phía trước, cố gắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“Sao thế?”
“Tôi vừa nghe dự báo thời tiết tuần này, vài hôm nữa sẽ có tuyết.”
“Thật ư?”
Tô Duyệt Duyệt hưng phấn như một đứa trẻ hỏi ngược lại, giọng nói của đối phương lại rất ấm áp, tựa như đáp lại sự nũng nịu của cô bạn gái:
“Nhìn cô kìa, nếu làm tốt công việc, thứ Sáu tôi sẽ đưa cô đi đắp người
tuyết.”
“Thật không vậy?”
“Ngoắc tay thề nào!”
Vài tiếng cười khúc khích, hai người cùng hạ thấp giọng, khoảng nửa
phút sau mới nghe thấy tiếng cửa đóng. Doanh Thiệu Kiệt rõ ràng không
vui, cảm giác bất an này xuất phát từ buổi trò chuyện lúc chiều giữa anh và Tống Dật Tuấn. Giờ lại nghe thấy anh ta nói vậy, anh hiểu Tống Dật
Tuấn theo đuổi Tô Duyệt Duyệt không phải nói vu vơ, mà là sự thực, hơn
nữa, nghe giọng cô ấy rất vui, rõ ràng tình cảm giữa họ đang tiến triển
một cách tốt đẹp.
Anh ta chính là sát thủ của phái nữ, biết làm thế nào để khiến các cô gái vui, bản thân anh ta rất rõ điều này, Doanh Thiệu Kiệt cũng rất rõ.
“Hừ, đắp người tuyết cơ đấy!”
Một nụ cười khuẩy xuất hiện trên gương mặt anh, Tô Duyệt Duyệt bước
vào phòng, tiện tay vứt túi lên giường, đang chuẩn bị cởi bỏ bộ quần áo
nhung trên người, đột nhiên, cô đứng khựng lại như một khúc gỗ.
“Á, anh, anh, anh...” Chẳng phải anh chàng này nói sẽ đi tìm nhà nghỉ ư? Sao giờ vẫn còn ngồi trong phòng? Cầm chặt chiếc điện thoại trong
tay, cô lừ lừ tiến lại phía anh, hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Tuyết, tuyết dày quá.”
Anh vốn định nói nhiều lời hay hơn, cũng rất muốn giải thích với cô
từ đầu tới cuối, song thấy cô đang chìm ngập trong hạnh phúc, lại cứ
nhìn chằm chằm mình như sinh vật lạ nên cảm thấy chẳng có chút hứng thú
nào, đúng lúc này, cơn đau dạ dày tái phát, hành hạ anh khiến anh giống
một đứa trẻ không dám cãi lời mẹ, đứng lặng im, không nói.
“Này, Doanh Thiệu Kiệt, có phải anh cố ý dụ tôi ở chung phòng với anh không?” Tô Duyệt Duyệt dẩu mỏ bắt đầu đánh giá Doanh Thiệu Kiệt, anh
chau tít mày, như thể Tô Duyệt Duyệt đã nợ anh một khoản tiền lớn vậy,
thế là cô nói: “Im lặng là đồng ý, anh không đi tìm thì tôi đi tìm vậy.”
“Dừng lại!”
Anh đột nhiên ra lệnh, giọng nói trầm trầm, Tô Duyệt Duyệt sững sờ,
anh ta trở nên dữ dằn từ lúc nào vậy? Dữ tới mức dường như cô đã làm sai điều gì đó. Phải rồi, anh ta dựa vào cái gì mà tức giận với mình chứ?
Mình là khách đi xe của anh ta, còn là người sống cùng khu phố, là đồng
nghiệp, còn gì nữa không nhỉ? Bạn? Anh ta là bạn của mình?
Tô Duyệt Duyệt nghĩ không thông, không phải là bạn của cô, không phải là người yêu của cô, cũng không phải là bố cô, vậy thì có quyền gì mà
ra lệnh cho cô vậy chứ? Tuy nhiên, Tô Duyệt Duyệt còn chưa phản bác thì
Doanh Thiệu Kiệt đã bước tới trước mặt cô, kéo hành lý đi về phía cửa.
Cô chớp mắt một cái, cơn bực tức vừa rồi bỗng dưng tan biến. Vào đúng lúc anh đi qua người cô, từ khóe mắt anh bắn ra tia nhìn sắc nhọn giống như những mũi kim nhỏ đâm xuyên qua tim, hơi nhói đau nhưng không biết
vì sao lại đau.
“Chuyện này…” Cô cẩn thận thăm dò một tiếng, quả nhiên anh dừng bước, nhân lúc này cô lại nói: “Đùa anh vậy thôi, muộn thế này, bên ngoài lại đang có tuyết rơi, cứ ở đây ngủ chung phòng với tôi.”
Anh đứng ở đó, cao lớn sừng sững nhưng khắp người phủ đầy bụi bặm. Tô Duyệt Duyệt không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy anh
giống vai nam thứ trong phim truyền hình, khiến người xem đau lòng.
“Anh nói thử tôi nghe xem, từ lúc nào tính bủn xỉn đã lan sang cả
tinh thần của anh vậy?” Giọng nói bực bội, còn nhắc tới tính “bủn xỉn”
của Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt bước lại phía sau, muốn cầm lấy
hành lý của anh, bàn tay nắm vào chính giữa cổ tay anh. Anh sững người,
quay lại nhìn cô, đường hành lang dài rộng bỗng chốc trở nên chật hẹp,
tình thế đột ngột chuyển từ trạng thái độc thoại của Tô Duyệt Duyệt sang nhìn nhau im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây…
Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, từ hai sáu độ loáng cái đã vượt qua ba mươi bảy độ, rồi bốn mươi độ, dần dần nóng hơn…
Hai bóng người chẳng khác gì hiện tượng nguyệt thực, hướng đi dần dần trùng khớp…
“Này! Đừng có làm liều!” Vào đúng lúc chiếc bóng dài che phủ bóng
ngắn, Tô Duyệt Duyệt bỗng giáng một cú đấm vào ngực anh, khiến dũng khí
đang bốc lên hừng hực đột ngột bắn dội trở về tim.
Nuốt nước bọt, cô gái lùi nhanh vào phòng tắm, khóa chặt cửa phòng,
xối nước rửa sạch mặt. Doanh Thiệu Kiệt ngồi ở mép giường, anh không có
lý do rời khỏi đó, chỉ là vô tình nhìn vào buồng tắm, qua khe hở mười
centimét, vừa hay thấy cô đã rửa mặt xong, ướt nhoèn nhìn ra phía ngoài.
Bức bách, vẫn là bức bách nhưng ngoài bức bách, dường như có một chút cảm giác khác lạ.
Một tiếng sau đó, hai người không nói câu nào, chỉ lần lượt đi tắm
gội, tới khi cùng nằm trên giường, Tô Duyệt Duyệt mới lôi hết khăn tắm,
khăn mặt ra ngăn thành một đường ở giữa, tiện thể, sai Doanh Thiệu
Kiệt lấy chăn dự phòng ở trong tủ, như vậy mỗi người một chăn, đã chính
thức ở hai bên riêng biệt.
“Đường khăn mặt” kia khiến anh nhớ tới “đường ranh giới” thời học
sinh, lâu rồi chưa thấy. Tô Duyệt Duyệt lôi tất cả mọi thứ có thể xếp
chồng được đặt lên trên “đường ranh giới”, nói rõ ràng, rành mạch
vớiDoanh Thiệu Kiệt: “Tôi nói cho anh biết, buổi tối bên tôi tôi ngủ,
bên anh anh ngủ, anh mà giở trò gì với tôi, tôi sẽ dùng thứ này nện anh
đấy.”
Cô lắc lắc chiếc đèn pin trong tay, làm bộ dạng “không được xâm phạm
lãnh thổ của nhau”, đe dọaDoanh Thiệu Kiệt. Anh buông hai tay, chui vào
trong chăn, tắt đèn ở đầu giường chỗ mình rồi nhắm mắt lại.
Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía anh hồi lâu, thấy không có động tĩnh gì
mới chui vào chăn, ôm chặt chiếc đèn pin trong mình như ôm một đứa bé.
Nhưng đêm đã khuya, người dường như rất khó ngủ.
“Này, anh ngủ chưa?” Cô thử hỏi dò.
“Sắp, sắp rồi.”
“Đợi anh ngủ rồi, tôi mới ngủ,” Cô nói thêm một câu.
“Ồ!”
“Đúng rồi, hôm nay tôi nhìn thấy trên bàn Emma có cuốn tạp chí tâm lý học, trang đầu có đề cập tới bệnh nói lắp có thể chữa trị…” Cô nói ra
lời này là muốn thông báo cho anh biết bệnh nói lắp có thể chữa khỏi,
xem ra theo cô, Doanh Thiệu Kiệt nói lắp ắt hẳn là ảnh hướng bởi “căn
bệnh keo kiệt” của anh ta. Nói một thôi một hồi, vẫn không thấy đối
phương có phản ứng, cô quay mặt sang nhìn, chắc chắn đối phương đã ngủ
mới yên tâm thiếp đi, trong lòng vẫn ôm chặt chiếc đèn pin.