Đêm xuống, một chiếc Audi TT bóp còi inh ỏi nhanh chóng lao ra khỏi
cổng chính của vườn hoa Mỹ Lệ. bảo vệ quát ầm lên, khách qua đường đều
ngoái đầu nhìn biển số xe của ciếc ô tô đó, tuy nhiên còn chưa kịp nhìn
ra số cuối thì chiếc ô tô đã biến mất.
“Đồ điên!” Những người qua đường tình cờ đều la lên một câu giống nhau.
Mấy hôm sau, cuộc sống của Tô Duyệt Duyệt bình lặng trôi đi chỉ vì cô rất bận, bận đến mức còn chưa làm báo cáo về chuyến đi công tác Bắc
Kinh, đến thứ Sáu sực nhớ ra thì lại bị phòng Tài Vụ trả lại đơn xin đi
công tác vì thiếu phê duyệt của Tống Dật Tuấn. Vất vả chạy lên chạy
xuống cuối cùng cũng tìm được anh ta xin chữ ký, lúc này Tô Duyệt Duyệt
mới yên tâm như trút được tảng đá đè nặng trong lòng. Dù sao, công tác
phí không hề nhỏ, bằng hơn một tháng lương của cô. Nếu trước đó không
tiết kiệm được chút tiền thì cô đã không thể gánh nổi chi phí cho chuyến công tác này. Như vậy, tuần sau lĩnh được công tác phí, cô đã có thể
trả tiền xe cho Doanh Thiệu Kiệt rồi.
Cũng giống Tô Duyệt Duyệt, Doanh Thiệu Kiệt vô cùng bận rộn với dự án S ở Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS, hằng ngày đều phải trao đổi công
việc qua điện thoại với Wagner, hơn nữa sắp xếp công việc đều thông qua
hình thức gửi email. Doanh Thiệu Kiệt cố gắng kiểm soát công việc trong
tuần, như vậy thứ Bảy tới có thể yên tâm đến đồn công an. Hứa Dương đã
gọi điện thoại báo thứ Bảy này Thao Thao và một vài đứa trẻ được giải
thoát khác sẽ trở về, nghĩ tới chuyện đó, Doanh Thiệu Kiệt đến nay vẫn
không thể quên, là do lỗi của anh, mọi chuyện đều là lỗi của anh.
Thứ Sáu, gần tan giờ làm JSCT thông báo chính thức về buổi họp liên
hoan cuối năm, nói là hai tuần nữa, buổi liên hoan sẽ được tổ chức tại
quán bar Châu Tế, tới lúc đó, CEO và CFO của phòng thông tin Tập đoàn JS đều tham gia.
Thông tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai tất cả nhân viên
trong JSCT. Bộ phận Quản lý hợp đồng đương nhiên cũng bàn tán xôn xao
giống như các bộ phận khác.
“Wagner đã hai năm không dự buổi họp liên hoan cuối năm của JSCT.”
Bất kỳ sự việc nào cũng đều không thoát khỏi cặp mắt tinh quái của Vu
Tiểu Giai, cô ta ngồi trên ghế xoay, chân dạng ra hai bên như mái chèo,
trượt tới giữa phòng, dường như sắp nói ra một chuyện vô cùng quan
trọng.
“Bộ phận Thông tin Tập đoàn JS có năm công ty, ông ta không đến JSCT
cũng là điều rất bình thường thôi.” Câu nói tiếp theo này là của Tiểu
Ngô, đúng lúc cô ta đưa cho Tô Duyệt Duyệt bản hợp đồng cuối cùng của
tuần này, tiện thể chêm vào một câu.
“Phải rồi. Đã có CFO, ông ta sẽ không cần phải đến.”
“Ái chà, tôi thấy mọi người đều thiếu khả năng phân tích. CEO và CFO
ai lớn hơn?” Vu Tiểu Giai quan sát nét mặt biểu cảm của mọi người xung
quanh, không ai nói gì nhưng đều ngầm so sánh, ở Tập đoàn JS, CEO và CFO tuy cấp bậc ngang nhau nhưng quyền lợi của CEO lớn hơn vì CEO nắm quyền tiêu thụ, hơn nữa còn rành cả kỹ thuật. Tiểu Giai ước chừng mọi người
đã ngầm so sánh xong bèn nói tiếp: “Theo phán đoán của tôi, lần này CEO
và CFO cùng tham gia buổi họp cuối năm hẳn là...”
Vu Tiểu Giai nói đến đây, điện thoại đột nhiên vang lên, thế là nhảy
bổ ra khỏi ghế, nháy mắt làm ra vẻ thần bí, trở về chỗ ngồi nghe điện
thoại. Những người xung quanh nghe Vu Tiểu Giai nói lấp lửng đến đây,
đang lục tục trở về chỗ ngồi, lại thấy Vu Tiểu Giai nói to một câu:
“Thật ư?”
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Vu Tiểu Giai, chỉ thấy Vu Tiểu Giai bước tới bên cạnh Tô Duyệt Duyệt nãy giờ vẫn ngồi im không góp tiếng
nào, vừa tắt điện thoại vừa ôm cánh tay Tô Duyệt Duyệt, hạ thấp giọng
nói: “Vừa nhận được mật báo, Kim cương Vương lão ngũ nhà cô sắp tới JSCT của chúng ta nhé.”
Tuy không quay ra bàn luận với các đồng nghiệp về buổi họp liên hoan
cuối năm nhưng giọng nói oang oang như cái loa của Vu Tiểu Giai đều lọt
vào tai cô không sót một từ. Vu Tiểu Giai cố tình nhấn mạnh mấy chữ “Kim cương Vương lão ngũ nhà cô” là để thử xem phản ứng của Tô Duyệt Duyệt
ra sao, song lại thấy Tô Duyệt Duyệt vẫn điềm nhiên như không, Vu Tiểu
Giai bèn ghé sát vào tai cô, nói khẽ: “Anh chàng đẹp trai đó ở tầng
trên, đừng có giả vờ thản nhiên như thế.”
Anh chàng đẹp trai đó ở tầng trên?
Nhíu mày chỉ tay hướng lên tầng trên, Tô Duyệt Duyệt trố mắt nhìn Vu Tiểu Giai: “Cô nói anh ta à?”
“Đúng thế, nhà cô có mấy anh chắc?”
Vu Tiểu Giai cười bí hiểm, trêu Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt trả
lời không mấy hào hứng: “Tôi và anh ta chỉ là quen biết nhau thôi, ngay
cả bạn bè cũng không phải.”
“Tôi không tin đâu.” Vu Tiểu Giai đang nói thì từ phía sau vọng lại
tiếng của Shelly: “Vu Tiểu Giai, hôm nay lại có chuyện quái quỷ gì cần
nói riêng với Sue thế?”
“Shelly?” Vu Tiểu Giai lập tức đứng thẳng người nhìn Shelly, cười cười nói: “Chỉ là nói chuyện CFO sắp tới.”
“Thật không?” Shelly hỏi lại.
“Đúng mà, ai mà không biết CFO là “đại kháo sơn” của Kevin, à, mà
không, là của bộ phận chúng ta.” Vu Tiểu Giai nói thẳng tưng không chút
ngại ngùng. Chuyện này trước đây Tô Duyệt Duyệt cũng có nghe nói đến,
rằng Tống Dật Tuấn là giám đốc bộ phận được CFO vô cùng sủng ái.
“Biết thì tốt, tới buổi họp liên hoan cuối năm mọi người đều cần tỏ ra khôn ngoan chút nhé!” Shelly cười đáp.
“Chắc chắn rồi.” Các đồng nghiệp bộ phận Quản lý hợp đồng đều cùng
nhau phụ họa theo Shelly, sau đó dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị cho một
ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ. Nói thực, mỗi khi tới thứ Sáu, chẳng ai còn
tâm trí đâu mà làm việc, tuy đều đã lớn tuổi cả rồi mà vẫn cứ như con
nít, chỉ mong tới cuối tuần để được nghỉ ngơi và đi chơi.
Tô Duyệt Duyệt cất tài liệuTiểu Ngô đưa lên giá, cũng tan làm đúng
giờ như mọi người, bởi vì lúc sáng khi đi làm, Doanh Thiệu Kiệt nói rằng buổi tối bận việc phải về nhà sớm, cô cũng ngại làm lỡ thời gian của
người khác nên tan làm là về ngay.
Mới lên xe, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới thông tin mà Vu Tiểu
Giai nói với mình, bèn nói: “Này, tôi hỏi anh một chuyện, anh phải nói
thật nhé.”
Doanh Thiệu Kiệt khởi động xe, đợi xe ấm lên, mới lái ra khỏi bãi đỗ, nói: “Hỏi đi!”
“Có phải anh sắp đến công ty bọn tôi?”
“Nghe ai, ai nói vậy?”
Tuy anh dừng lại một chút nhưng Tô Duyệt Duyệt biết, đây chỉ là biểu
hiện bình thường của tật nói lắp ở anh, nhìn vào động tác lái xe ổn định và vẻ mặt điềm nhiên của anh thì có thể đoán, anh dường như không biết
chuyện đó nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Tô Duyệt Duyệt cũng học
theo cách của Vu Tiểu Giai, thăm dò: “Là nghe người khác nói, chứ ai như anh, lúc nào cũng im như thóc cấm thấy mở miệng. Tối ngày đi cùng xe
nhưng tôi lại là người biết tin này cuối cùng.”
Doanh Thiệu Kiệt bật cười hai tiếng, tiếng cười đó nghe có vẻ ngô
nghê nhưng lại ngầm tán thành lời nói của Tô Duyệt Duyệt. Xem ra, anh
chàng này thực sự sắp tới công ty mình rồi, Tô Duyệt Duyệt nhoài nửa
người lên ghế phía trước, cẩn thận quan sát khắp một lượt nét mặt Doanh
Thiệu Kiệt, muốn nhìn thật kỹ xem vẻ mặt không chút biểu cảm của người
đàn ông trước mặt có bí mật nào muốn giấu mình không. Doanh Thiệu Kiệt
cảm thấy có một luồng hơi ấm phả vào mặt mình, tim bỗng đập thình thịch, chợt nhớ tới bộ dạng ngủ say sưa như một đứa trẻ của cô vào buổi sáng
hôm đó, bỗng thấy cô trong sáng, thuần khiết như một giọt sương mai.
“Tít...”
Đột nhiên, một tiếng còi xe ngân dài, ngay sau đó chiếc xe màu trắng lướt qua, Doanh Thiệu Kiệt giật mình trở về hiện tại.
“Trời ơi, anh làm tôi sợ chết khiếp. Anh, anh không nhìn thấy chiếc
xe đấy à? Chỉ cách chúng ta trong gang tấc, có lẽ chỉ năm centimét, ồ
không, chỉ ba centimét thôi, suýt đâm sầm vào chúng ta đấy!”
Tô Duyệt Duyệt giữ chặt tay bên ngực trái, nơi trái tim đang đập
thình thịch, ngả người ra phía sau, trách Doanh Thiệu Kiệt vài câu, tiếp đó luôn miệng nói may quá vì chiếc xe Polo đen không đâm sầm vào chiếc
xe trắng kia.
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt
dào...” Nhạc chuông điện thoại reo vang, Tô Duyệt Duyệt nhìn số hiển thị trên màn hình, là Mèo con gọi đến, cô vội bấm nút nghe, nói: “Mèo con,
cậu nhớ mình không?”
“Có chứ, có chứ, lúc nào chẳng nhớ tới người bạn luôn bận rộn này,
sau khi vào công ty thuộc top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới
thì chẳng thèm gọi điện thoại cho mình nữa.” Mèo con trách Tô Duyệt
Duyệt, từ sau hôm sảy thai, ngoài hỏi thăm sức khỏe, Tô Duyệt Duyệt ít
khi đả động tới chuyện nào khác. Đương nhiên, Tô Duyệt Duyệt biết Mèo
con chỉ nói vậy thôi chứ không có ý oán trách, chỉ là muốn tìm lý do để
hai bên chuyện trò một chút, cô lập tức chủ động nói: “Mình vừa đi Bắc
Kinh một tuần, không kịp nói với cậu.”
“Bắc Kinh? Cậu đi thăm Cố cung, dạo chơi Di hòa viên hay leo Trường thành?”
“Đâu có, nghe cậu nói kìa, mình đi công tác.”
“Cũng thế cả thôi mà!”
“Ai bảo, khác nhau chứ.” Tô Duyệt Duyệt lần lượt phân tích ngọn nguồn cho Mèo con nghe, cho tới khi Mèo con lên tiếng rủ cô đến quán cà phê
Nếu Yêu ở phố chợ thì cô mới quyết định đừng câu chuyện tại đây, ngày
mai sẽ nói tiếp. Lúc này Doanh Thiệu Kiệt thở dài thườn thượt, trong
lòng cũng đang rối bời, cô gái ngốc nghếch này sao đã biết mình sắp tới
JSCT? Xem ra, tai mắt ở tổng bộ của JSCT quả là không ít, đương nhiên,
đây là việc anh và Wagner đã sớm dự liệu, cho nên bất cứ ai hỏi hoặc đề
cập đến, anh đều lờ đi như không nghe thấy. Bởi lẽ ở một công ty nằm
trong top năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới kiểu thế này, chỉ có
những tin đồn bị coi là sự thực và những sự thực biến thành tin đồn mà
thôi.
Đã quen làm việc ở chốn công sở, ánh mắt nhìn sự việc cũng bình thản
hơn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa Tô Duyệt Duyệt về nhà, Doanh Thiệu
Kiệt lái xe thẳng tới nhà hàng đồ ăn Tây có tên là thứ Sáu.
Nhà hàng thứ Sáu cách vườn hoa Mỹ Lệ khoảng sáu, bảy kilômét, lúc tới đó đã gần bảy giờ, nhà hàng mang phong cách Tây với nhà hàng Trung Quốc khác biệt ở chỗ yên tĩnh, tuy đã chật kín chỗ nhưng ai cũng nói chuyện
rất nhỏ.
“Xin lỗi, anh có đặt chỗ trước không?” Người phục vụ lễ phép hỏi, anh gật đầu, tự đi vào. Khi đang đỗ xe, anh đã nhìn thấy bóng dáng đối
phương rồi nên không cần người phục vụ dẫn vào chỗ nữa.
“Cậu rất ít khi đến muộn.” Người đàn ông ngồi trước cửa sổ tay kẹp
một điếu thuốc chưa châm lửa, ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt ngồi xuống.
Đây là khu vục cấm hút thuốc, anh ta chỉ là cầm thuốc theo thói quen mà
thôi, đôi lông mày nhíu lại ra chiều hơi ngạc nhiên.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?” Giọng Doanh Thiệu Kiệt hơi lạnh lùng,
anh nghĩ, anh và người đàn ông này căn bản không nên ngồi ăn cơm ở đây,
rốt cuộc quan hệ giữa họ đã tan vỡ tới mức không thể cứu vãn nổi. Không
có chị gái, sự ấm áp ngày xưa chỉ còn là hồi ức.
“Làm ở một công ty thuộc top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới
lâu như vậy rồi mà vẫn xử sự cảm tính vậy sao?” Người đàn ông thở mạnh
một tiếng, lại ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt ngồi xuống.
“Vu Phong, ngày mai Thao Thao trở về, bây giờ anh tìm tôi làm gì?”
Thấy một người phụ nữ ngồi phía sau liếc nhìn mình, Doanh Thiệu Kiệt mới kéo áokhoác, ngồi xuống.
“Này cô, cho tôi gọi món.”
Vu Phong không để ý đến Doanh Thiệu Kiệt, gọi nhân viên phục vụ lại
đặt món, cô gái phục vụ nhiệt tình ghi món ăn, tới khi hỏi Doanh Thiệu
Kiệt dùng gì, cô gái bắt gặp bộ mặt lạnh lùng như băng, mãi lâu sau,
người đàn ông này mới mở mồm gọi một món đơn giản, mì Ý.
“Uống rượu gì?”
“Tôi phải lái xe.” Vu Phong gợi ý uống rượu, Doanh Thiệu Kiệt từ chối thẳng thừng. Vu Phong buông hai tay xuống, ngả người ra sau, nói: “Thao Thao sắp về rồi, tôi muốn chúng ta nên đối xử thân thiện với nhau một
chút.”
“Với anh?” Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn Vu Phong, đối phương gật gật
đầu, cầm cốc nước chanh lên, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
“Gần đây tôi có đi khám sức khỏe, sắp đi rồi!”
“Ý anh là...” Doanh Thiệu Kiệt sững người, nhìn Vu Phong chằm chằm,
sắc mặt anh ta hồng hào, trông không có vẻ gì là bệnh tật cả, sao nói bị bệnh sắp chết chứ? Khóe miệng Vu Phong khẽ rung lên, nở một nụ cười:
“Tới giai đoạn cuối rồi, cùng lắm cũng chỉ nửa năm hoặc một năm nữa
thôi, tới lúc đó, chẳng còn ai tranh giành Thao Thao với cậu nữa đâu.”
Cổ họng nghẹn lại, cuộc đối thoại bỗng chốc chùng xuống bởi sự nghiêm trọng của vấn đề, xung quanh thỉnh thoảng vọng lại tiếng cười của ai
đó, hoàn toàn không phù hợp với tình trạng của họ lúc này, thậm chí có
phần lố bịch.
Doanh Thiệu Kiệt nhìn chăm chăm vào chiếc cốc thủy tinh rất lâu,
trong lòng vô cùng khó chịu, trách tội anh ta lâu như vậy, giờ mới biết
anh ta mắc bệnh ung thư, nỗi căm hận đột nhiên vơi đi nhiều, thậm chí
anh bắt đầu có chút thông cảm, thương xót, đột nhiên nhớ lại trước đây,
họ đã cùng ngồi một bàn, ăn món ăn mà chị gái nấu.
“Hai suất mì Ý sốt cà chua của các anh đây!”
Hai người không hẹn mà cùng cười, nhớ lại ngày trước, mỗi khi ăn đồ
Tây, mọi người thường gọi món mì Ý sốt cà chua vì nó rẻ nhất, sau đó,
chị gái anh đã học cách nấu món này rồi nấu cho hai anh em ăn, họ rất
vui vẻ, lúc nào cũng ăn nhẵn đĩa, thậm chí còn bảo chị làm thêm.
Bây giờ, cùng gọi món mì Ý, ký ức ngọt ngào một thời lại ùa về vây
kín họ. Vu Phong cầm cốc nước chanh lên ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt
chạm cốc, tuy chạm cốc kiểu này rất buồn cười nhưng Doanh Thiệu Kiệt
cũng nâng cốc không chút đắn đo. Họ không cần phải nói nhiều lời, Vu
Phong chẳng còn sống được bao lâu nữa nên để Thao Thao được ở bên người
bố lâu ngày xa cách, đây là tình cảm ấm áp mà một đứa trẻ xa nhà lâu
ngày cần có, sự ấm áp có từ người bố, từ gia đình đã lâu không còn tồn
tại này. Doanh Thiệu Kiệt cần làm tốt vai trò của mình, vì Thao Thao,
tạm thời anh ở chung một nhà với Vu Phong.
“Lát nữa tới quán rượu uống mấy chén nhé.” Lần này là đề nghị của
Doanh Thiệu Kiệt, cách thể hiện tình cảm giữa đàn ông thật đơn giản, Vu
Phong cười cười, nói: “Đến chỗ tôi đi.”
“Được.”
Nhà hàng đồ ăn Tây thứ Sáu vẫn yên tĩnh như cũ, hai người đàn ông mau chóng ăn hết suất mì Ý, vị cà chua đậm đà còn sót lại trong miệng chua
chua ngọt ngọt giống hệt như những ký ức trước đây.
Vu Phong sống ở khu biệt thự bên hồ Ấp Thúy, đây là khu biệt thự khá
đắt đỏ, chỉ nhìn xe ô tô ra vào cũng đủ biết người sống ở đây ít nhất
“không sang thì quý”. Doanh Thiệu Kiệt biết mấy năm nay Vu Phong đột
nhiên làm ăn rất phát đạt, sống ở một nơi như thế này cũng không có gì
lạ.
Nhà của Vu Phong là nhà cao tầng, diện tích khoảng một trăm tám mươi
mét vuông, trang trí theo phong cách châu Âu, trên giá bày rất nhiều
rượu vang đỏ, Vu Phong chọn một chai rót vào cốc, nói: “Petrus nhé?”
Petrus là rượu vang đỏ rất quý, sản xuất tại Bordeaux nước Pháp, giá
của nó rất đắt nên được các đại gia ưa chuộng và săn lùng, còn nhớ ngày
trước, Vu Phong rất thích nghiên cứu rượu vang đỏ, anh ta nói đợi sau
này có tiền, nhất định sẽ mua hẳn một giá rượu vang đỏ, đặc biệt là
Petrus, lúc đó chị gái Doanh Thiệu Kiệt bảo, vậy thì nhiều tiền lắm,
lãng phí, không đáng uống vào bụng.
Doanh Thiệu Kiệt làm việc nhiều năm, loại rượu này anh không còn lạ
gì, cười cười cầm lấy cốc, nói: “Những gì anh theo đuổi đều đã làm được
rồi.”
“Có thể nói là như vậy nhưng vẫn thiếu một điều quan trọng nhất.” Vu
Phong tự rót một cốc, đứng tựa vào bàn, trong mắt hiện rõ một cảm giác
giống như đứng trên núi cao mà lại thiếu tập trung. Doanh Thiệu Kiệt
hiểu Vu Phong muốn nói gì, uống một ngụm, hỏi: “Người phụ nữ đó đi rồi
à?”
“Ở đây đã thay đổi rất nhiều phụ nữ rồi, có thể so sánh với rượu trên giá.” Vu Phong đứng trước giá rượu, nói tới rượu của mình, cũng nói tới nỗi lòng cô đơn của mình.
Phụ nữ?
Đó có thể là vũ khí chí mạng lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông,
bởi vì họ đã hút cạn tình cảm và những phần yếu đuối nhất của đấng mày
râu. Doanh Thiệu Kiệt cũng đã từng trải qua, chỉ là không giống như Vu
Phong, người phụ nữ đó đã chủ động rời xa anh.
Hai người đã uống hết một chai Petrus, Vu Phong bảo Doanh Thiệu Kiệt
cứ đánh anh ta cho hả giận, Doanh Thiệu Kiệt nhìn anh ta, đó không phải
là lời nói trong lúc say, đó là những lời nói thật lòng. Đây là sự tự
trách mình đã không có trách nhiệm với gia đình này, ngày đó, nếu anh ta không rời khỏi gia đình thì có lẽ sự việc đã không phức tạp như bây
giờ.
Vu Phong nắm tay Doanh Thiệu Kiệt đập mạnh vào ngực mình, ánh mắt uất hận kia là sự quy tội cho những lỗi lầm của bản thân, anh ta muốn nhận
được sự trừng phạt của đối phương. Doanh Thiệu Kiệt nhìn thẳng vào anh
ta, bàn tay vốn bị buộc phải đập vào ngực đối phương nhưng nỗi hận trong lòng bỗng nhiên bùng phát, đã nắm chặt lại thành quả đấm, giáng mạnh
vào anh ta một cái uất hận, giọng nói cất lên chứa đầy sự tức tối: “Vu
Phong, anh là người phụ bạc! Anh đối xử với chị tôi như thế à? Quả đấm
này tôi đấm thay cho chị!”
Vu Phong bị đấm đau, ngã chúi xuống sofa, Doanh Thiệu Kiệt đè lên
người anh ta, lại đấm thêm một cú nữa, cúc áo sơ mi màu xanh rơi xuống
đất. Doanh Thiệu Kiệt thở hổn hển, nói: “Đây là đánh thay cho Thao
Thao!”
“Được!...” Vu Phong đưa tay lên quệt miệng, nhổm nửa người dậy, vung
nắm đấm về phía Doanh Thiệu Kiệt, quát lớn: “Đây là đánh thay chị của
cậu!”
Doanh Thiệu Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã lãnh trọn cú đấm của Vu
Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, sự tích tụ bao
năm dường như tan biến hết. Anh đã cười, sau khi bị Vu Phong đấm một
quả, kết cục lại cười.
Đêm đó, họ đã đánh nhau rất lâu, sau đó nằm vật trên sàn nhà ấm áp.
ngắm nhìn chùm đèn pha lê rực rỡ treo trên trần nhà, ánh đèn lung linh,
rạng ngời giống như vẻ đẹp của người phụ nữ mà họ đều biết đó, một vẻ
đẹp khiến người ta không thể quên.