Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 33: Tình sử thê lương của anh chàng nói cà lăm



Khi trở về phòng làm việc, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy tinh thần vô cùng bấn loạn, cô ngồi trước máy vi tính, hai bàn tay đặt trên bàn phím rất lâu nhưng chẳng thể gõ nổi một chữ. Vu Tiểu Giai mang nước từ căng tin về, sau khi đi đi lại lại một vòng liền phát hiện thấy kể từ lúc cô bạn của mình từ phòng Doanh Thiệu Kiệt đi ra đã trở nên trầm lặng, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí nếu quan sát kĩ, Vu Tiểu Giai còn có thể thấy được một đám mây u ám đang chất chứa trong đôi mắt của cô.

“Này, anh ta bắt nạt cô à?”

Tuy trước giờ Vu Tiểu Giai vẫn luôn to miệng nhanh nhảu, nhưng cô ta cũng hiểu được rằng có một số chuyện nhất thiết phải nói nhỏ lại. Tô Duyệt Duyệt gượng cười trả lời: “Không có chuyện đó đâu.”

“Cái gì mà không có chứ? Anh ta không phải là cấp trên trực tiếp của cô, cô cũng không phải là người của dự án S, anh ta tìm cô chắc chắn là có việc riêng rồi.” Vu Tiểu Giai đặt cốc trà lên chiếc bàn trước mặt Tô Duyệt Duyệt, tiếp tục cao giọng nói: “Cô xinh đẹp ngời ngời thế này, hoàn toàn có thể khiến bất cứ kẻnào cũng phải xiêu lòng, còn anh ta, tuy điều kiện có tốt thật đấy nhưng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nói lắp mà thôi. Thế nhưng, nói cho cô biết, không phải tự nhiên anh ta sinh ra đã bị như vậy đâu, chẳng qua là vì gặp phải một cú sốc lớn nên mới bị như vậy.”

“Một cú sốc lớn?”

Tô Duyệt Duyệt ngước mắt nhìn, bốn từ mà Vu Tiểu Giai vừa nói khiến cho hình tượng của anh vốn đang dao động trong tâm trí cô bỗng như được giữ chặt trở lại. Anh ta đã từng phải chịu đựng một cú sốc lớn à? Cú sốc đó như thế nào?

Nhìn thấy khuôn mặt đầy hoài nghi của Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai nháy mắt nói: “Tôi sẽ kể cho cô nghe vào giờ ăn trưa nhé. Lúc trước hỏi cô có muốn biết một điều bí mật không thì chẳng thấy cô nói gì, giờ muốn biết thì hãy hối lộ tôi một bữa trưa thật ngon vào!”

Nói không muốn biết là nói dối, Tô Duyệt Duyệt rất muốn bảo “không” nhưng rồi cô chợt nhận ra, tính tình nóng nảy như lửa, lúc nào cũng hừng hực của mình giờ đây đã trở nên giống như một nữ nhân già nua trầm mặc. Vu Tiểu Giai nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt như vậy liền nhanh chóng cầm cốc trà trên bàn và bỏ đi. Khi đi qua chỗ ngồi của Như An Tâm, cô buột miệng nói: “Kỳ lạ thật, cái cô Như An Tâm này, sao xin nghỉ phép lâu như vậy rồi mà chưa thấy đi làm trở lại nhỉ?”

“Cô ấy xin gia hạn ngày nghỉ phép rồi.”

Shelly cao giọng trả lời. Thấy vậy, Vu Tiểu Giai vội vàng trở về vị trí làm việc của mình, thầm nghĩ may mà mình không nói thêm câu “giống y như sếp”, nếu bị Shelly nghe thấy thì chỉ có nước mang vạ vào thân.

Giờ ăn trưa. Vu Tiểu Giai kéo Tô Duyệt Duyệt đi đến một quán cơm gần đó. Khi ở trong thang máy, vô tình cả hai lại chạm mặt Doanh Thiệu Kiệt.

“Eric, anh cũng đi ăn trưa à?” Vu Tiểu Giai hỏi một cách tinh quái và đầy bí hiểm. Doanh Thiệu Kiệt gật gật đầu, khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi mỉm cười, trông nét mặt vô cùng tuấn tú.

“Duyệt Duyệt, cô nói lát nữa chúng ta đi ăn phở phải không?”

Nãy giờ Tô Duyệt Duyệt chỉ im lặng, cúi mặt nhìn sàn thang máy, giờ nghe Vu Tiểu Giai hỏi như vậy cũng chỉ chỉ “ừ” khẽ một tiếng. Số người trong thang máy không đông nên người ta có thể nhìn được vào mắt nhau, chỉ có điều cô đã không dành cho anh cơ hội đó. Doanh Thiệu Kiệt biết Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang giận mình, thế nên anh chỉ đành câm lặng mà thôi.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Trong quán cơm. Vu Tiểu Giai gọi món, thấy trên mặt Tô Duyệt Duyệt là cả một bầu tâm sự nên cũng gọi luôn một suất phở xào. Sau khi nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn quay trở vào bên trong, Vu Tiểu Giai bèn đặt tay xuống trước mặt Tô Duyệt Duyệt, tươi cười nói: “Tiểu thư Tô Duyệt Duyệt của tôi ơi, người ta đã muốn mời cô xuống một nấc thang rồi, còn cô, cô chẳng nể mặt người ta chút nào cả. Theo tôi thấy, cô đang thật sự nổi giận với người ta đấy.”

“Cái gì mà giận với cả xuống thang chứ? Tôi chẳng hiểu gì hết.” Tô Duyệt Duyệt uống một ngụm trà rồi lên tiếng trả lời ngay.

“Ái chà, chính mắt tôi vừa chứng kiến Giám đốc Doanh của chúng ta liếc nhìn cô tận ba lần liền, còn cô đến một lần nhìn đáp lại cũng không có, thật là ghê gớm!” Vu Tiểu Giai vừa nói xong, Tô Duyệt Duyệt liền lập tức phủ định: “Anh ta là người của tổng bộ điều xuống làm Giám đốc dự án S, tôi chỉ là người của bên Quản lý hợp đồng, hoàn toàn không có quan hệ gì hết, cô đừng suy diễn nữa.”

“Đoán mò à? Tất cả linh cảm của Vu Tiểu Giai tôi đây đều là sự thật nhưng cô yên tâm, chuyện giữa tôi và cô hôm nay sẽ mãi mãi là một bí mật.” Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ quán đã mang ra hai đĩa phở xào, Vu Tiểu Giai liền ngừng câu chuyện, ăn vài miếng rồi tiếp tục nói: “Doanh Thiệu Kiệt đúng là một người đáng thương.”

Nhìn phở xào trên đĩa, Tô Duyệt Duyệt tuy cảm thấy chẳng đói bụng chút nào nhưng cũng cố gắng ăn vài miếng cho phải phép rồi nói: “Đường đường là một giám đốc thì có gì mà đáng thương kia chứ?”

“Cô không nên nói vậy, người con gái mình yêu thương bao nhiêu năm, đến lúc sắp cưới lại bỏ mình mà đi, như vậy chẳng phải rất đáng thương sao? Dù nghĩ theo cách nào thì tôi cũng thấy anh ta quả thật rất tội nghiệp, thậm chí tôi còn nghe nói phòng tân hôn đã được sắm sửa rất đầy đủ rồi, thiệp mời cũng đã gửi rồi, không phải rất đáng tiếc hay sao? Có người nói bạn gái của anh ta đã bỏ đi theo một đại gia khác đấy!”

Nói đến đây, Vu Tiểu Giai lại gắp thêm một đũa phở xào rất to bỏ vào miệng. Tô Duyệt Duyệt vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Doanh Thiệu Kiệt lại từng phải trải qua một chuyện tình buồn như vậy. Thì ra, trước đây anh ta không hề có tật nói lắp. Những sợi phở xào bốc hơi nghi ngút trên đĩa, thế nhưng Tô Duyệt Duyệt lại thấy chúng chẳng hề ngon lành chút nào. Vu Tiểu Giai tiếp tục gắp phở bỏ vào miệng, hỏi: “Sao nào, đau lòng rồi phải không? Cô thử nói xem, anh ta đã gặp phải loại phụ nữ như thế nào chứ? Nghe nói cô ta đã để bọn buôn người bắt cóc mất cháu của Doanh Thiệu Kiệt, đã không xứng đáng với người ta rồi, thế mà còn cự tuyệt anh ta ngay trước hôn lễ diễn ra. Ngay đến chính bản thân tôi cũng thấy người phụ nữ đó thật đáng ghê tởm, hại người ta đến nông nỗi ấy. Một người đàn ông tuyệt vời như thế mà cuối cùng lại trở nên đáng thương làm sao!”

Tô Duyệt Duyệt nghe xong những lời này, chợt cảm thấy những bộ phim mình thường xem trên ti vi đôi khi cũng có thể trở thành sự thật. Trước đây, Doanh Thiệu Kiệt đã từng nói với cô rằng chính vì sự bất cẩn của anh nên cháu anh mới bị bắt cóc, nay Vu Tiểu Giai lại nói là do người yêu cũ của anh làm. Hai cách nói khác nhau hoàn toàn, cô bèn hoài nghi hỏi lại: “Sao cô lại biết rõ ràng mọi chuyện như vậy?”

“Tôi á?” Vu Tiểu Giai vừa chỉ một ngón tay vào mũi mình vừa nói: “Chuyện đó cô không cần biết. Tuy tôi nói là “nghe nói”, thế nhưng tất cả những gì tôi kể với cô đều là sự thật đấy!”

Sự thật, nghĩ đi nghĩ lại, Tô Duyệt Duyệt thấy những lời kể của Vu Tiểu Giai quả thực cũng có chỗ đáng tin, vì cũng có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô phải tin như vậy. Tuy nhiên, sự giấu giếm của Doanh Thiệu Kiệt lần này lại không hề khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy bất mãn mà ngược lại, nó còn khiến cô bắt đầu hoài nghi những phán đoán của mình. Anh ta đã tự lừa dối chính bản thân mình, giấu giếm sự thật như vậy, phải chăng là vì có nỗi khổ riêng? Thao Thao bị bắt cóc, hoàn toàn không phải lỗi của anh ta mà là do cô bạn gái cũ, hay nói đúng hơn là người vợ sắp cưới cũ của anh ta gây ra. Chỉ có điều, sau khi gây ra tội lỗi tày đình đó, cô ta lại phản bội anh. Rất khó tưởng tượng được anh đã phải chịu đựng nỗi đau khổ lớn đến thế nào, vừa phải đối diện với người chị gái bị mất con, vừa phải đối diện với người vợ sắp cưới đã phản bội lại mình.

Hóa ra nguồn cơn việc anh ta bị nói lắp là như vậy, lại còn Thao Thao, nguyên nhân khiến thằng bé căm ghét phụ nữ cũng chính là vì cô ta.

“Sao thế? Sao cô không nói gì cả? Anh ta đáng thương quá phải không? Tuy nhiên, nói thật, tôi thấy anh ta rất được đấy! Tôi rất có con mắt nhìn người, tôi thấy cô nên làm hòa với anh ta đi, anh ta chắc chắn sẽ là một người bạn đời tốt.” Vu Tiểu Giai nhấn mạnh vào những gì mình nghĩ. Tuy nhiên, để đề phòng một Vu Tiểu Giai có tính đa nghi, Tô Duyệt Duyệt mỉm cười trả lời luôn: “Cô nhìn ai cũng thấy họ tốt, chỉ cần ai trông đẹp trai một chút thì cô cũng đều nói họ tốt cả.”

“Ái chà, là tôi nghĩ cho cô thôi. Tuy đôi khi tôi cũng hơi ngốc thật đấy nhưng xét về công việc thì Kevin giỏi hơn cả. Còn nói thực, anh ta tốt đến đâu, chẳng ai biết chắc chắn được.”

Vu Tiểu Giai lè lưỡi, ăn thêm một miếng phở xào nữa rồi hạ giọng nói: “Thế mà ai cũng nói ăn đồ mềm sẽ dễ nuốt, ái chà…”

“Cô nói gì cơ?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cất tiếng hỏi. Đúng lúc đó, điện thoại của cô báo có cuộc gọi đến, là của Tống Dật Tuấn. Tô Duyệt Duyệt vội vã bấm nút nghe, chỉ sợ Vu Tiểu Giai sẽ phát hiện ra người gọi đến cho cô là ai.

“Duyệt Duyệt, anh về rồi, sao em lại không ở văn phòng?”

“Em đang đi ăn nhưng em sắp về rồi.”

“Được rồi, không thấy em đâu làm anh hơi lo.”

Chỉ là mấy câu đàm thoại ngắn ngủi, Vu Tiểu Giai cố nghiêng tai để nghe xem người gọi cho Tô Duyệt Duyệt là ai nhưng không thể nghe được. Chờ Tô Duyệt Duyệt cất điện thoại xong, Vu Tiểu Giai bèn hỏi: “Là con trai gọi à?”

“Không phải, thôi, ăn nhanh đi còn về.” Đôi mắt Tô Duyệt Duyệt tuy nhỏ nhưng Vu Tiểu Giai đã nhìn thấy trong đôi mắt đó lấp lánh niềm vui, bèn tung chiêu thăm dò: “Mặt cô đỏ ửng lên rồi kìa, như vậy hẳn là bạn trai gọi điện tới. Để xem nào, tôi đoán nhé, chính là người đã tặng hoa cho cô, đúng không? Trước đây cô không chịu nói, cả tôi và Tiểu Ngô đều tra hỏi mà cô nhất quyết không nói. Tôi đã đoán rằng người đó chính là giám đốc Doanh đẹp trai, nhưng hôm nay thì xem ra đó chắc hẳn là một người khác. Khai thật đi, có phải chính người đàn ông này đã khiến quan hệ giữa hai người trở nên mất vui không?”

“Chị gái ơi, trí tưởng tượng của chị quả thực có thể viết thành sách được đấy! Ngay đến những vở kịch trên ti vi cũng không ly kỳ bằng trí tưởng tượng của chị đâu!” Tô Duyệt Duyệt cúi đầu ăn mấy miếng phở xào, sau đó thanh toán tiền và nhanh chóng kéo Vu Tiểu Giai quay trở về công ty. Trên đường về, Vu Tiểu Giai rất vui, cảm thấy cô gái đeo cặp kính cận này tuy bề ngoài không xinh đẹp bằng Như An Tâm nhưng dường như cô ta lại rất có duyên. Người đã tặng hoa cho cô ta nhất định không phải là Doanh Thiệu Kiệt. Tuy nhiên, một người bình thường lúc nào cũng ăn to nói lớn như Tô Duyệt Duyệt nay lại không dám thẳng thắn nói ra tên người tặng hoa cho mình, như vậy cũng có thể hiểu rằng cô ta chưa thật sự coi người đó là bạn trai của mình. Như vậy, chẳng phải vẫn còn khả năng cô ta sẽ trở thành bạn gái của Doanh Thiệu Kiệt sao? Vậy thì, kế hoạch trở thành “chị em tốt” với cô ta của mình hoàn toàn có thể thực hiện được. Kế hoạch của Vu Tiểu Giai rất rõ ràng, câu chuyện mà cô kể cho Tô Duyệt Duyệt nghe trong lúc cả hai cùng ăn cơm trưa hoàn toàn chỉ là cô được nghe mọi người ở JSCT kể lại. Tuy nhiên, cô thực sự mong muốn Tô Duyệt Duyệt và Doanh Thiệu Kiệt nhanh chóng ở bên nhau, như vậy thì một người “chị em tốt” như cô ắt hẳn sẽ có nhiều cơ hội được thăng chức, lên lương rồi.

Hơn nữa, lúc này, cô đang tham gia vào dự án S, tức là sẽ có nhiều cơ hội để gặp gỡ, tiếp xúc và thân mật hơn với Doanh Thiệu Kiệt. Đương nhiên, để làm được như vậy, cô cũng phải trả một cái giá xứng đáng, đó là phải gọi điện thoại cho người bác đang làm lãnh đạo ở một trường tiểu học trọng điểm để giải quyết chuyện xin học cho con của Shelly. Nguyên nhân là vì trong công ty, ngoài Tiểu Ngô ra, vẫn còn một vài người nữa cũng rất phù hợp với dự án S giống như cô, vì thế, nếu không sớm bỏ ra một chút tiền thì chuyện này chắc chắn sẽ không thể giải quyết được. Hơn nữa, cũng theo quy định của công ty, nếu giá thành của một dự án có thể được khống chế ở một mức nhất định, lợi nhuận sau cùng thu về nhiều hơn so với dự tính ban đầu thì tất cả những người tham gia tổ dự án đó đều sẽ được thưởng. Vì mục tiêu sớm được tăng lương, thăng chức, vì khoản tiền thưởng sẽ có được trong khoảng thời gian rất ngắn này, cô cũng nên bỏ ra một khoản đầu tư ban đầu, hơn nữa, cô cũng biết chắc rằng mỗi năm, trong tay ông bác của mình đều có một vài chỉ tiêu, chỉ cần chịu khó đi hỏi là chắc chắc sẽ được. Shelly không phải là một vị thánh, hơn nữa, ở cái thành phố này, nếu muốn con vào được một trường tiểu học trọng điểm mà không có chút quan hệ nào, e rằng là không thể. Điều này cô có thể làm được sẽ giúp ích cho Shelly, thế nên, việc cô được chọn tham gia vào dự án S cũng cứ thế mà tiến hành. Để làm được việc này, cô chỉ mất đúng một giờ đồng hồ. Sau này, mỗi lần nghĩ đến, cô lại cảm thấy vô cùng khâm phục chính bản thân mình. Thế nhưng cô lại rất ghét Tiểu Ngô, bình thường cô rất thích những người thật thà, làm việc chăm chỉ, không ngờ cô ta lại có thể có thai một cách thoải mái như vậy. Còn nhớ trước đây, Tiểu Ngô nói rằng cô ta cần phải cô gắng làm việc kiếm tiền, thế mà chẳng bao lâu sau đã thấy nói là có thai. Đang trong lúc thầm khâm phục tài xoay sở của mình, Vu Tiểu Giai cũng bất giác nghĩ tới thủ đoạn xấu xa của người khác!

Sau khi về đến văn phòng, Tô Duyệt Duyệt thấy trên bàn làm việc của mình có một bó hoa, cũng được trang trí ở bên ngoài một chú Cừu lười biếng giống như bó hoa lần trước, chỉ có điều lần này là hoa hồng chứ không phải hoa bách hợp, một màu đỏ rực vô cùng tươi tắn, rực rỡ.

Tô Duyệt Duyệt cảm thấy hơi hồi hộp, muốn đi sang phòng làm việc của anh xem sao, có điều tấm mành sáo chặn trên cửa sổ bằng kính đã được kéo kín lại. Vu Tiểu Giai ở bên cạnh hạ giọng nói: “Ái chà, xong rồi nhé, ai đó đã đến và còn mang cả hoa tặng cơ đấy.”

Lời vừa dứt thì bên tai Vu Tiểu Giai đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi về rồi đây!” Một mùi nước hoa thoang thoảng lan tỏa trong không gian khiến cho người đàn ông kia càng thêm phần quyến rũ.

“Kevin, anh về rồi à?”

Vu Tiểu Giai vội đặt bó hoa xuống, đứng lên tiếp chuyện. Tống Dật Tuấn mỉm cười, bước lên hai bước, điệu bộ giống như có chuyện gì đó đang muốn tuyên bố cho mọi người vậy. Tô Duyệt Duyệt vô cùng căng thẳng, nhìn trân trân vào anh, chỉ sợ anh sẽ nói ra điều gì đó khiến người khác kinh ngạc.

“Thật ngại quá, mấy hôm trước ở Bắc Kinh, tôi bị cảm, nằm bẹp mất hai ngày trời.” Tống Dật Tuấn đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trên bàn của Tô Duyệt Duyệt có bó hoa hồng mình gửi đến nhưng lại làm như không nhìn thấy, cười hỏi một cách bí hiểm: “Lúc tôi không có ở đây, ai đã gửi hoa cho cô rồi sao?”

Tô Duyệt Duyệt không biết phải trả lời thế nào, khuôn mặt thoáng ửng hồng, Vu Tiểu Giai ở bên cạnh đã nói xen vào: “Đây đã là bó hoa thứ hai rồi đấy!”

“Xem ra người này theo đuổi cô ghê thật!” Tống Dật Tuấn nhìn sang Tô Duyệt Duyệt, mỉm cười vui vẻ.

“Không phải như vậy, chỉ e đó là một người đàn ông ưu tú nào đó trong chính công ty chúng ta đấy!” Nghe Vu Tiểu Giai nói vậy, Tống Dật Tuấn càng cười to hơn và quay sang hỏi Tô Duyệt Duyệt: “Người gửi hoa tặng cô chắc hẳn phải rất hồi hộp?”

“Không phải, Kevin, anh đừng nghe Tiểu Giai nói nhảm. Cô ấy nhàn rỗi nên mới tếu táo vậy thôi.”

“Vậy còn cô thì sao?”

Bị Tống Dật Tuấn nhìn chằm chằm một cách hoài nhi, khuôn mặt Tô Duyệt Duyệt càng trở nên ửng đỏ hơn. Trước cảnh này, những người xung quanh chắc chắn sẽ không còn cho rằng người gửi hoa tặng mình chính là Tống Dật Tuấn mà chỉ nổ ra một trận tranh cãi nho nhỏ, cho đến khi Shelly nói với Tống Dật Tuấn: “Kevin, chuyến du lịch Lệ Giang đã hoàn tất rồi, giờ tôi có chuyện cần nói với anh.”

Tống Dật Tuấn biết Shelly chính là trợ thủ đắc lực của Chu Hâm. Ánh mắt của cô ta cho Tống Dật Tuấn hiểu rằng, cô ta biết rất rõ bó hoa này có ý nghĩa gì. Sau khi cùng cô ta vào văn phòng, Shelly vội vàng tra hỏi: “Kevin, vừa từ Bắc Kinh trở về, anh đã gửi hoa tặng Tô Duyệt Duyệt ngay, nếu Joe biết được chuyện này, chắc chắn bà ấy sẽ không vui đâu.”

“Người trợ thủ đắc lực nhất của Joe đang ở ngay trước mắt tôi, có lo lắng cũng chẳng ích gì, những gì làm được, tôi đều đã làm cả rồi.”

“Cô ta có điểm gì tốt, không xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình không tốt, tiền cũng không có…” Shelly còn đang định nói tiếp thì ánh mắt đầy tức giận của Tống Dật Tuấn đã dán chặt lên người cô ta, lời nói đã ra đến miệng liền vội vàng nuốt xuống. Tống Dật Tuấn hạ thấp giọng, nhưng lại nói một cách đanh thép: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng cô nói ra những lời này. Câu trả lời của tôi trước sau như một: Chính là vì cô ấy chẳng có gì cả, đến thủ đoạn hay toan tính gì đó cũng không có. Vì nguyên nhân này mà tôi quyết định theo đuổi cô ấy đến cùng.”

“Cái gì? Người ta chỉ theo đuổi học vị, vật chất, tiền tài, cô ta mới vào làm việc chưa được hai năm nên chưa thể nói là không có thủ đoạn hay toan tính, chưa thể kết luận được gì cả.” Shelly bị những lời nói đanh thép của Tống Dật Tuấn làm cho mất hết sự tôn nghiêm của bản thân, cô ta nói ra những lời phản bác này đa phần là vì bất cứ người nào cách đây mười năm bắt đầu va chạm với xã hội cũng đều thuần khiết, trong trắng, nhưng rồi cũng được “tôi luyện” trở thành những kẻ “mưu mô và toan tính”.

“Cô ấy không giống như vậy.” Câu trả lời của anh rất đơn giản. Shelly chỉ khẽ cười rồi lập tức lái câu chuyện sang chủ đề công việc: “Chuyện của Trương Quảng Minh sao rồi, có vấn đề gì không?”

“Có vấn đề gì được chứ?” Tống Dật Tuấn cười nhạt, thủng thẳng đi về chỗ ngồi.

“Anh đã thu xếp ổn thỏa rồi à?”

“Eric có thông minh đến đâu, quan hệ có rộng cỡ nào cũng không thể giữ được người muốn ra đi.” Tống Dật Tuấn cười bí hiểm, cuộc điện thoại hôm đó chỉ nhằm mục đích khiến cho Doanh Thiệu Kiệt đi sai đường. Họ hoàn toàn không lo lắng gì về Trương Quảng Minh, vì Doanh Thiệu Kiệt không hiểu gì về hoàn cảnh của Trương Quảng Minh. Chị gái của anh ta đang ở Canada và cũng gặp phải vấn đề về di dân. Khoảng hai tháng trước, Chu Hâm giới thiệu cho Trương Quảng Minh một công việc ở Canada, tuy không phải là một công việc có thu nhập tốt nhưng có được một công việc như vậy ở Canada cũng đủ khiến cho Trương Quảng Minh vô cùng hài lòng rồi. Vì vậy, việc anh ta xin từ chức hoàn toàn là hành vi mang tính cá nhân, tự phát, không liên quan đến bất cứ ai. Tất nhiên, đó cũng chính là cách để ông ta tự bảo vệ mình.

“Di dân à?” Shelly hỏi.

“Thôi nào, đã sắp xếp lúc nào đi Lệ Giang chưa? Thời tiết đang càng lúc càng lạnh, nếu có thể đi Lệ Giang thì sẽ dễ chịu hơn đấy. Đó cũng là một sự lựa chọn không tồi đâu.”

“Thứ Năm tới đi, Chủ Nhật về.”

“Good, thông báo cho mọi người biết để còn chủ động sắp xếp công việc của mình.” Shelly lập tức làm theo lời Tống Dật Tuấn, tiện thể cũng nói luôn: “Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, việc mua vé máy bay chắc sẽ rất khó khăn. Nếu anh muốn đặt vé máy bay đi du lịch cho hai bác thì cứ nói với tôi nhé!”

“Cảm ơn cô! Năm nay tôi có kế hoạch khác rồi!”

Tống Dật Tuấn đã tính toán đâu vào đấy, một khi anh đã lựa chọn Tô Duyệt Duyệt làm bạn gái hay là vợ tương lai thì chuyện đưa cô về ra mắt bố mình cũng là điều hết sức bình thường. Còn bà “mẹ kế” kia thì vốn anh chẳng thèm để ý đến.

“À, đúng rồi, Như An Tâm vẫn chưa đi làm trở lại.”

“Kệ cô ấy. Với cô ấy thì công việc này có cũng được mà không có cũng xong. Hơn nữa, khi tuyển dụng cô ấy vào JSCT, chúng ta đã tính tới khả năng cô ấy sẽ chuyển đi, chẳng phải như vậy sao?”

“Được, có điều, quan hệ giữa cô ấy và Eric có phải là…?” Shelly trù trừ mãi, bàn tay đặt trên nắm đấm cửa lại buông thõng xuống. Tống Dật Tuấn biết cô ta định nói gì, chỉ cười mà trả lời: “Rồi chị sẽ biết.”

“Rồi sẽ biết” là một câu trả lời mang tính che đậy, mối quan hệ này anh thừa biết, nhưng mục tiêu của Như An Tâm khi vào JSCT làm việc là nhằm vào người này. Thế nhưng, không ai có thể tưởng tượng được rằng cô ta lại làm tổn thương đến Tô Duyệt Duyệt. Đương nhiên, ban đầu, khi sắp xếp Như An Tâm vào làm việc tại bộ phận của mình, Tống Dật Tuấn đã không nghĩ gì đến Tô Duyệt Duyệt. Lý do là vì anh không nghĩ rằng cô gái mang cặp kính cận không có gì thu hút kia lại chiếm được cảm tình của mình như vậy. Đôi lúc, duyên phận là một điều gì đó khiến bản thân không thể kiểm soát nổi. Trong khi theo đuổi Tô Duyệt Duyệt và coi việc này như một trò tiêu khiển, chẳng biết Tống Dật Tuấn đã thực sự có cảm tình với cô từ khi nào. Tuy nhiên, điều này không quan trọng, chỉ biết rằng cô gái ngốc nghếch kia sẽ chẳng thể nào thoát được khỏi lưới tình của anh. Khuôn mặt ửng hồng của cô lúc gặp anh quả thật vô cùng đáng yêu.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Cùng lúc này, Doanh Thiệu Kiệt cũng đã có sự sắp xếp với Viện thiết kế Vĩ Kiệt: Ký hợp đồng đấu thầu dự án S qua mạng. Vì việc này, Doanh Thiệu Kiệt cũng đã giao cho những đồng nghiệp phụ trách kỹ thuật của dự án S bàn bạc với các công ty thiết kế của JSCT nhanh chóng đưa ra phương án cho giai đoạn đầu, tự bản thân anh liên hệ với nhân viên tư vấn mà anh quen ở công BD với kỳ vọng sẽ nhận được bản báo cáo tín dụng của các công ty thiết kế bao gồm cả Viện thiết kế Vĩ Kiệt trong thời gian sớm nhất.

Anh tin rằng, từ những báo cáo tín dụng đó chắc chắn anh sẽ điều tra ra được một số thông tin nào đó. Buổi chiều, sau khi chỉnh lý lại những tài liệu mới nhất của dự án S, anh đi đến căng tin và tự rót cho mình một tách cà phê. Đêm qua vì phải chăm sóc Vu Phong và Thao Thao nên anh ngủ không được ngongiấc. Tuy nhiên vì Vu Phong không khỏe nên Doanh Thiệu Kiệt đã quyết định thay anh ấy chăm sóc Thao Thao. Thao Thao trở về cũng đã được một thời gian và bắt đầu trở nên thân thiết hơn với người cậu của mình. Khi thấy Vu Phong chăm lo cho Thao Thao rất cẩn thận, anh thật lòng không muốn Vu Phong rời bỏ Thao Thao. Anh đã từng hỏi Vu Phong dự tính sau này thế nào, Vu Phong đang uống một loại thuốc nhập khẩu từ nước ngoài với hy vọng kéo dài cuộc sống. Tuy nhiên, Vu Phong rất cảm kích vì Doanh Thiệu Kiệt có thể tha thứ, cho anh có cơ hội được ở bên Thao Thao.

Doanh Thiệu Kiệt là một người rất coi trọng tình cảm. Anh cho rằng việc một gia đình có thể hàn gắn sau những rạn nứt, tuy vẫn còn đó vết thương chưa lành hẳn nhưng chỉ cần được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thao Thao và được nghe những lời nói tràn đầy yêu thương giữa những người thân yêu, chỉ bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ rồi.

“Amy, tại sao Như An Tâm lại xin nghỉ phép lâu như vậy? Thời gian tôi được nghỉ phép khi mang thai cũng đâu có dài như thế?”

“Thời gian cô được nghỉ là do nhà nước quy định, còn thời gian An Tâm được nghỉ, cô phải hỏi sếp của chúng ta chứ!”

“Hả, hỏi sếp à? Như vậy chẳng thà tôi vạch đầu gối ra hỏi còn hơn. Tôi nghe nói An Tâm chính là người do Shelly sắp xếp để đưa vào công ty chúng ta. Sếp chẳng phải cũng nghiêng theo cô ta hay sao?”

Cuộc nói chuyện vẫn được tiếp tục. Tuy nhiên, khi đi qua phòng trà, Amy và Tiểu Ngô nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt đang ở bên trong liền lập tức im bặt, tinh thần cũng trở nên căng thẳng hơn. Doanh Thiệu Kiệt sớm đã biết việc Như An Tâm được vào JSCT hẳn là ý muốn của Tống Dật Tuấn. Việc sử dụng Shelly để che mắt mọi người, ai đó có thể không biết chứ Doanh Thiệu Kiệt thì rất rõ.

Không biết tối nay mọi chuyện sẽ như thế nào? Nghĩ đến quyết định của mình, Doanh Thiệu Kiệt liền uống ngay một ngụm cà phê, cảm thấy trong lòng có chút chua xót, đau khổ. Nếu tất cả có thể biến thành những giọt cà phê đắng ngắt này thì dù có phải uống nó hàng trăm, hàng nghìn lần, anh cũng cam lòng. Trở về văn phòng của mình, Doanh Thiệu Kiệt lặng lẽ buông mình xuống ghế, trầm tư suy nghĩ.

Điện thoại của anh đổ chuông, người gọi đến là Hứa Dương. Sau khi do dự vài giây, Doanh Thiệu Kiệt quyết định nghe máy. Giọng của Hứa Dương nghe rất hoảng hốt: “Thiệu Kiệt, cô ấy đi rồi.”

“Đi rồi?”

Doanh Thiệu Kiệt ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút lo lắng. Tiểu Hứa nói tiếp: “Anh nghĩ xem cô ấy đi đâu, cô ấy nói muốn rời khỏi thành phố A trong vài ngày. Nếu vẫn còn quan tâm, sao anh không thử tha thứ cho cô ấy lần này?”

“Này, tôi đã hết tình cảm với cô ta từ lâu rồi. Bây giờ, chẳng qua tôi chỉ không muốn thấy người mình từng quen biết sống vất vưởng mà thôi.”

“Thiệu Kiệt, cô ấy nói với tôi là Tống Dật Tuấn cũng bắt đầu theo đuổi cô gái đó. Nếu đã như vậy, tại sao anh không thử tái hợp với cô ấy, hai người làm lại từ đầu đi?”

“Tiểu Hứa, nếu đã coi tôi là anh em tốt, hy vọng anh sẽ không xen vào chuyện tình cảm của tôi nữa. Cô ta rất giỏi đóng kịch, anh biết rõ gia đình tôi và gia đình chị gái tôi đã vì cô ta mà ly tán, vì vậy, trên đời này không còn bất cứ lý do gì có thể khiến cho tôi tha thứ cho cô ta được.”

Doanh Thiệu Kiệt không thể đoán được người phụ nữ đó đã nói những gì vớiTiểu Hứa mà khiến anh ta có vẻ sốt ruột như vậy. Anh biết Tiểu Hứa là người tốt. Có điều, gương đã vỡ sao có thể lành trở lại, hơn nữa, cô ta vẫn còn đang tiếp tục giở trò diễn kịch.

Đã đi rồi sao?

Nếu thật sự đã rời khỏi thành phố này thì kể ra cô ta cũng có chút dũng cảm, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không làm như vậy. Cô ta tham lam tất cả mọi thứ ở đây, tiền bạc, nhà cửa, tài sản, xe hơi… Cô ta thích quá nhiều thứ. Ai đáp ứng được những nhu cầu đó của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ trao gửi cho họ những lời đường mật ngọt ngào nhất. Hai người bọn họ là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, tuy nhiên, vì sở thích này khá giống với Tống Dật Tuấn, thế nên hai người bọn họ mới có thể làm bạn với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.