Trong quán cà phê, hương vị thơm nồng lan tỏa mọi ngóc ngách, giọng
hát trầm ấm cảm động ngân vang, không gian nơi đây thật tĩnh mịch, chỉ
nhờ một tấm kính chắn đã hoàn toàn tách biệt khỏi sự huyên náo bên ngoài của thành phố.
“Nghe vợ tôi nói, anh tìm tôi vì dự án S?” Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ở một bàn cà phê góc Đông Nam, người mặc áo len màu trắng lên tiếng trước, người mặc áo gió ngồi đối diện trả lời: “Nói chính xác là
Viện thiết kế Vĩ Kiệt từ chối đơn hàng của chúng tôi là việc rất lạ, cho nên muốn mời Tổng giám đốc Lâm tới nói chuyện một chút.”
“Doanh Thiệu Kiệt, tôi biết anh là một người tài giỏi, hơn nữa còn
thông thạo kỹ thuật nhưng đơn hàng này chúng tôi không thể nhận.” Lâm Tử Văn cười cười, uống một chút nước, tựa lưng vào thành salon.
“Không có lợi nhuận ư?”
“Những năm gần đây, tôi hợp tác với JSCT rất vui vẻ, bây giờ một dự
án lớn như thế này, tôi muốn chủ động còn không được nhưng gần đây, đơn
hàng của Viện thiết kế rất nhiều, đặc biệt là công ty chỗ bố tôi chuẩn
bị tiến vào thị trường Hồng Kông, vô cùng bận rộn, cho nên lực bất tòng
tâm. Việc này tôi và Quảng Minh đều đã từng nói với người trong tổ dự án của các anh rồi. Thực ra, dự án S là một dự án rất hay. Xưa nay những
dự án như thế này, lợi nhuận ròng của JSCT đều vào khoảng hơn tỷ, tôi
sao nói là không có lợi nhuận? Nói thực, anh càng tìm tôi, tôi càng oán
trách mình.” Lâm Tử Văn không hề nhắc tới cái tên Tống Dật Tuấn, càng
không nhắc tới việc khác, chỉ một mực nói rằng anh ta rất bận. Mở công
ty làm kinh doanh chính là để kiếm tiền, bỏ tiền không thèm kiếm, nguyên do thế nào, Lâm Tử Văn lại không nói ra, tuy nhiên Doanh Thiệu Kiệt
đoán là có liên quan tới Chu Hâm. Hướng sang một ý khác, Doanh Thiệu
Kiệt tiếp tục hỏi: “Ý của Tổng giám đốc Lâm là thời gian gần đây công ty của anh không xét tới đơn hàng của JSCT chúng tôi?”
Ánh mắt Lâm Tử Văn thoáng chút bất an, anh ta không ngờ Doanh Thiệu
Kiệt cuối cùng lại thuận theo lý do của mình để đánh đòn trở lại, định
thần một lúc, anh ta trả lời: “Cũng chưa thể nói trước điều gì, còn
không chắc lúc nào.”
“Đúng rồi, hai ngày trước Quảng Minh nói với tôi là ông ấy đi
Italia.” Doanh Thiệu Kiệt đột nhiên chuyển chủ đề sang Trương Quảng
Minh, theo thông tin được tiết lộ từ nội bộ ngành, Trương Quảng Minh đã
chuyển tới Canada, Doanh Thiệu Kiệt đã cố ý nói sai để thăm dò Lâm Tử
Văn. Nhưng Lâm Tử Văn là người thông minh, xảo quyệt, nghe Doanh Thiệu
Kiệt nói vậy, không những không đính chính Trương Quảng Minh đã tới
Canada, ngược lại còn kể về phong cảnh Italia, Doanh Thiệu Kiệt bất giác khen Lâm Tử Văn tuy còn trẻ mà hiểu biết rất rộng. Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm nay anh ta có thể hợp tác thuận buồm xuôi gió với Tống
Dật Tuấn. Xem ra, muốn mở được cánh cửa nhỏ từ thành lũy kiên cố này là
một việc vô cùng khó khăn.
Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Tử Văn một mực đòi thanh toán tiền, Doanh Thiệu Kiệt đành nghe theo. Vốn cho rằng cuộc nói chuyện này không thu được kết quả gì nhưng khi thanh toán tiền, Lâm Tử Văn đã đánh rơi
một tấm danh thiếp trên bàn, đây là danh thiếp của công ty YG, đập vào
mắt là dòng chữ Diêu Liệt - Tổng giám đốc kinh doanh khu vực Hoa Đông.
Doanh Thiệu Kiệt nhận ra vị Tổng giám đốc kinh doanh này, còn nhớ cách
đây đã lâu, anh ta cũng là người của Tập đoàn JS, sau này không biết vì
sao lại đột nhiên từ chức. Không ngờ, sau hai năm, anh ta đã là Giám đốc kinh doanh của YG ở thành phố A, giành về rất nhiều vụ làm ăn của Tập
đoàn JS ở khu Hoa Đông, bây giờ là Tổng giám đốc kinh doanh khu vực Hoa
Đông. Tuy chuyện Lâm Tử Văn qua lại với người của YG là điều rất bình
thường nhưng nghĩ đến mấy năm gần đây, Viện thiết kế Vĩ Kiệt thiết kế dự án cho JSCT, thường vô duyên vô cớ lấy sản phẩm công ty YG thay thế cho sản phẩm của Tập đoàn JS, điều này vi phạm phương châm “Không mua sản
phẩm của đối thủ cạnh tranh” của Tổng bộ Tập đoàn JS, Doanh Thiệu Kiệt
lại dấy lên mối nghi ngờ.
“Anh quen anh ta?”
Lâm Tử Văn trả tiền, nhìn Doanh Thiệu Kiệt chỉ vào tấm danh thiếp ở
trên bàn, cầm lên cho vào ví da, nói: “Đúng thế, bạn cũ mà, mấy hôm
trước, ngồi ăn cơm với nhau, nói là đổi danh thiếp mới, nhét cho tôi một chiếc, từ trước tới giờ tôi chẳng bao giờ mang theo hộp đựng quanh
thiếp nên tiện nhét vào ví.”
“Khi các anh thiết kế cũng dùng rất nhiều sản phẩm của YG.” Doanh
Thiệu Kiệt tiếp tục thăm dò, Lâm Tử Văn không né chủ đề này, trả lời:
“Đúng thế, các kiến trúc sư thích dùng sản phẩm của YG, nói thực là sản
phẩm của JS tuy tốt nhưng tính thiết kế không bằng YG.”
“Ha ha, tiêu thụ cũng không tốt bằng YG.”
“Đùa vậy thôi.” Lâm Tử Văn bắt tay Doanh Thiệu Kiệt, nói: “Chuyện
tình cảm của anh với Duyệt Duyệt tiến triển thêm bước nào chưa?”
Doanh Thiệu Kiệt sững lại một lát, câu hỏi này của Lâm Tử Văn lại
không nằm trong dự tính của anh, trong chuyện tình cảm cá nhân, anh
không hề thích Lâm Tử Văn, thậm chí ghét là đằng khác, bởi vì lần ở sân
bay đó, hành động thân mật giữa Lâm Tử Văn và Như An Tâm đã khiến anh
cảm thấy người đàn ông trước mặt kia không phải là người đàn ông tốt
trong gia đình như Duyệt Duyệt nói, đây chính là nguyên nhân cần phải
cân nhắc kĩ lưỡng trước mỗi lời nói của Lâm Tử Văn.
“Duyệt Duyệt là một cô gái tốt, rất thích hợp làm vợ.”
Câu nói này là thật, cũng là câu nói thành thật nhất trong những câu
nói của Lâm Tử Văn ngày hôm nay, Doanh Thiệu Kiệt sau khi chia tay với
anh ta, quay về xe của mình. Đã nhiều ngày rồi, Tô Duyệt Duyệt không
ngồi trong xe của anh, không biết khi nào anh mới có thể làm tài xế cho
cô? Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Doanh Thiệu Kiệt nhìn số điện thoại, là của văn phòng khu Hoa Đông gọi tới, anh lập tức nghe máy. Không nghe cuộc điện thoại này thì quên mất việc quan trọng, từ thứ Hai đến thứ
Năm diễn ra cuộc triển lãm, trước khi vào JSCT, anh là người phụ trách
chính, không ngờ vào JSCT rồi, mải lo chuyện khác mà quên mất cuộc triển lãm.
Lái xe tới nơi, tuy đã liên hệ với địa phương có được một bãi đỗ xe
rộng nhưng lúc này, bãi đỗ xe cũng đã chật kín, hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc triển lãm, cũng là ngày có nhiều người am hiểu chuyên môn tới
xem. Doanh Thiệu Kiệt đã quá quen với cuộc triển lãm này rồi, từ lần đầu tiên bỡ ngỡ và hiếu kỳ khi tham gia, tới giờ mọi ý tưởng thiết kế của
bản thân đều gửi gắm cả vào trong đó, anh đã ngày một tiến bộ và trưởng
thành hơn trong công việc.
Nhân viên tiếp đón thuộc Tổng bộ khu Hoa Đông của Tập đoàn JS vừa
nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt, vội nhét vào tay anh thẻ công tác, rồi tất
tả vào trong ngay. Cuộc triển lãm này diễn ra hằng năm, ngoài so sánh
chất lượng sản phẩm theo từng năm, quan trọng nhất là trình diễn mô hình lắp ghép, trong sự kiện năm nay, Tập đoàn JS cho ra mắt mô hình “Ngôi
nhà tương lai”.
Bước tới gần sân khấu, tâm trạng hồi hộp, thấp thỏm của Doanh Thiệu
Kiệt bỗng chốc tan biến, anh cảm thấy rất vui vì có rất nhiều nhân sĩ
tới xem “Ngôi nhà tương lai”. Người của bộ phận Kỹ thuật khu vực Hoa
Đông Tập đoàn JS vừa nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt đi tới, lập tức ra đón,
vui mừng nói: “Nhìn kìa, ngôi nhà của anh đã thu hút rất nhiều người,
Tập đoàn JS của chúng ta xưa nay luôn tuân theo quy củ, lần này còn mang đậm chất lãng mạn, ái chà, Eric, anh giỏi thật đấy.”
Nói tới “Ngôi nhà tương lai”, trong lòng Doanh Thiệu Kiệt rất vui,
thực ra ý tưởng của ngôi nhà tương lai xuất phát từ chính ngôi nhà của
anh. Khi thiết kế mô hình, anh đã lấy thùng carton kích cỡ khoảng sáu
mươi sáu centimét để dựng thành, bên trong làm theo kiểu mẫu của thành
phố hiện đại, phân thành rất nhiều phòng, với đầy đủ tiện nghi. Thoạt
nhìn không thấy có gì đặc biệt nhưng mọi thiết bị đều có thể tự động hóa bằng điện thoại di động, tức là chỉ cần gọi điện thoại, cho tín hiệu
thông tin, thì lập tức máy điều hòa, nồi cơm điện, ti vi đều tự động
bật. Ngoài ra, ngôi nhà còn lắp cửa sổ bằng kính đặc biệt, loại cửa này
có hệ thống cảm ứng tự động, một khi mặt trời chiếu vào nhà tới một
nhiệt độ nhất định sẽ tự động biến đổi, chẳng hạn vào mùa hè, cửa chóp
hạ xuống thành hai đường bảo vệ. Nhờ ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ mà có thể cung cấp đủ nước nóng dùng cho sinh hoạt hằng ngày, đồng thời nước
thải sinh hoạt thông qua hệ thống lọc nước tự động hóa có thể trực tiếp
xả vào nhà vệ sinh. Tuy nhiên, điều được cho là lãng mạn chính là hệ
thống cửa kính nhô ra ngoài trong phòng ngủ, khi đêm xuống ánh nắng hấp
thu ban ngày trên cửa kính sẽ phản xạ thành ánh sao chiếu xuống phía
trên giường ngủ.
Thử tưởng tượng mà xem, ban đêm nằm ngủ, ánh sao, ánh trăng soi rọi đầu giường, khung cảnh mới lãng mạn làm sao!
“Anh Doanh, nhà anh cũng đẹp như thế này chứ?” Người hỏi là một cô
gái vừa ra trường, vừa về làm ở bộ phận Bán hàng của Tổng bộ Hoa Đông
Tập đoàn JS chưa lâu, Doanh Thiệu Kiệt gật đầu. Cô gái ngắm nhìn ngôi
nhà tương lai một cách ngưỡng mộ, thốt lên: “Nếu bạn trai của em cũng
lãng mạn thế này thì tốt biết bao!”
“Ồ, cô cho rằng ai cũng giống Eric của chúng tôi sao?”
Mọi người cười ồ lên rồi lại vội vã dẫn khách tới tham quan “Ngôi nhà tương lai”, Doanh Thiệu Kiệt đang cười, bỗng nhìn thấy một nhân viên
bán hàng quen mặt đang đứng ở một góc, không giới thiệu sản phẩm cho mọi người cũng không tham gia thảo luận với người khác, dường như có tâm sự gì đó, thấy bộ dạng thất thần của người này, anh bèn tiến đến hỏi: “Sao vậy?”
“Ồ, Eric, anh tới rồi? Ý tưởng về ngôi nhà tương lai rất hay, rất
nhiều khách hàng yêu thích.” Người đó nhìn Doanh Thiệu Kiệt ra chiều vui vẻ khen ngợi, Doanh Thiệu Kiệt lại quan tâm hỏi anh ta: “Cảm ơn, mấy
ngày này không gặp anh, sao anh lại ở đây một mình?”
“Hết cách rồi, gần đây cuộc chiến giá cả thị trường với YG rất căng
thẳng, giá cả của chúng ta luôn cao, không thể giảm thấp hơn nữa. Bộ
phận tôi quản lý cạnh tranh khốc liệt nhất, đều sắp bị ép đến phát rồ
rồi.”
“Gì nữa đây?” Lại là YG, Doanh Thiệu Kiệt trong một ngày được nghe tên công ty này tới hai lần.
“Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Vừa nói dứt lời, Doanh Thiệu Kiệt nhìn theo ánh mắt của người bán
hàng, quả nhiên cách khoảng hai, ba mươi bước chân, khoảng sáu, bảy
người của công ty YG đang bước tới, khi đi qua sân khấu của Tập đoàn JS, họ không thèm liếc nhìn, ai cũng có vẻ tự kiêu. Doanh Thiệu Kiệt nhìn
rất rõ người bụng phệ đi đầu tiên là Tổng giám đốc kinh doang khu vực
Hoa Đông của công ty YG - Diêu Liệt.
“Ồ, Eric, lâu rồi không gặp.”
Diêu Liệt không đợi Doanh Thiệu Kiệt lên tiếng đã hớn hở sải những
bước dài đi tới, Doanh Thiệu Kiệt tươi cười bước lại: “Anh Diêu giờ
trông phát tướng quá nhỉ! Phong độ thật đấy!”
“Vậy à? Phải rồi, “Ngôi nhà tương lai” do anh tự tay thiết kế ở…” Nói tới đây, Diêu Liệt nhìn xung quanh, chỉ vào đám đông đang trầm trồ phía sau nói: “Thật tuyệt, lát nữa rỗi, tôi cũng muốn tới tham quan, không
biết các anh có cho tôi vào xem không?”
“Buổi triển lãm này là để giới thiệu. Nếu anh có hứng thú, đương nhiên chúng tôi sẽ nhiệt liệt tiếp đón.”
“Có điều, chỉ kỹ thuật thôi cũng không thể thành công được, đôi khi
kỹ thuật vượt quá nhu cầu thì thật lãng phí, về mặt giá cả, thị trường
Trung Quốc cần những thứ có giá thành vừa tầm một chút.”
Diêu Liệt vẫn cười, đột nhiên hạ thấp giọng nói với Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt im lặng, mặc cho anh ta tiếp tục:
“Nghe nói gần đây anh trở lại JSCT làm dự án S, mà này, giá sản phẩm
của JS của các anh quá đắt, xét về tổng thể thì không hiệu quả lắm, vẫn
không bằng sản phẩm của chúng tôi, chỗ quen biết đã lâu, chúng tôi sẽ
đặc biệt chiết khấu cho anh?”
“Ha ha, tôi sợ bị người khác nói đùa lắm, có điều, nếu có thời gian, tôi thực sự muốn trò chuyện cùng anh.”
“Đây là danh thiếp của tôi, anh cầm lấy.”
Diêu Liệt dúi vào tay Doanh Thiệu Kiệt tấm doanh thiếp mới, dẫn đội
ngũ bán hàng đằng sau rời khỏi sân khấu của Tập đoàn JS, người nhân viên vốn bực bội sẵn trong lòng cố gắng nín nhịn, đợi họ đi khỏi, bèn oán
trách Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt bất giác trầm ngâm, nguyên nhân dẫn tới doanh số tiêu thụ giảm có ảnh hưởng trực tiếp tới doanh số của
bộ phận Kinh doanh tập đoàn JS, bộ phận này là do Wagner quản lý. Tuy
nhiên, cuộc chiến giá cả của công ty YG vừa bắt đầu, đôi khi một số bộ
phận có lẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng nhưng cuộc chiến thực sự e là vẫn còn ở đằng sau.
Doanh Thiệu Kiệt đột nhiên có một dự cảm không lành, tuy nhiên dự cảm này rất kỳ lạ, chưa thể thuyết phục được bản thân. Anh luôn cảm thấy
mối quan hệ giữa Diêu Liệt và Chu Hâm mập mờ không rõ ràng, mà Chu Hâm
sẽ không mượn thế lực xung quanh để phản kích lại sự bài xích của Wagner đối với bà ta.
Dường như sự tình đã trở nên phức tạp hơn, ở lại triển lãm thêm một
lát, khi Doanh Thiệu Kiệt trở về JSCT đã hơn bốn giờ chiều. Vừa hay anh
gặp Vu Tiểu Giai trong thang máy, chào cô ta một câu, không ngờ cô ta
tiến sát lại, nói rất khẽ: “Bọn em thứ Năm này đi Lệ Giang, hai ngày đó
Tô Duyệt Duyệt cũng muốn tranh thủ mua vé tàu để Tết về nhà, haizz…
Eric, anh hiểu chứ?”
Vé tàu? Doanh Thiệu Kiệt sững người một lát, sau đó cũng đã hiểu ra.
Vu Tiểu Giai thông báo với anh như vậy là cố ý bảo anh mua vé tàu giúp
Tô Duyệt Duyệt, như thế sẽ cải thiện được mối quan hệ với cô. Trong lòng anh bỗng thấy vui, nở một nụ cười đã lâu chưa thấy, tuy nhiên vừa bước
ra khỏi thang máy đã nghe thấy có người đang bàn luận về chuyện Tô Duyệt Duyệt bị Edward của bộ phận Dịch vụ ném tài liệu vào mặt, hiện Tống Dật Tuấn, Edward, Tô Duyệt Duyệt và người của bộ phận Nhân sự đang trong
phòng họp.
Edward là một “lão thần” ỷ thế làm càn của bộ phận Dịch vụ, luôn làm
việc quá quyền hạn của mình. Doanh Thiệu Kiệt cố ý đi ngang qua phòng
họp, nghe thấy Tống Dật Tuấn đang nghiêm giọng trách mắng: “Tôi yêu cầu
anh xin lỗi cô ấy ngay!”
“Xin lỗi? Bộ phận Quản lý hợp đồng các anh chỉ là bộ phận hỗ trợ,
phục vụ cho chúng tôi! Chúng tôi vất vả ở bên ngoài kiếm tiền về cho
công ty, còn cô ta lấy lý do khách hàng mới muốn điền vào bảng biểu!
Điền bảng biểu gì chứ!”
“Edward, đây là chức trách của bộ phận Quản lý hợp đồng chúng tôi, cô ấy đã làm rất đúng!”
Trong phòng hợp phủ đầy khói thuốc, chỉ nghe thấy tiếng la lối của
Edward: “Khách hàng mới gì chứ? Chỗ tôi đã có chữ ký phê duyệt, biết
chưa? Phía trên có chữ ký của Joe!”
“Có phê duyệt rồi cũng cần tuân theo trình tự, hơn nữa Joe là lãnh
đạo phụ trách thương mại của chúng tôi ở đây, dù ông có là cấp cao nhất, cũng cần Wagner phê duyệt, khách hàng như thế này, ông chỉ cần tìm
Roger, vốn không cần mang tới tổng bộ phê duyệt!”
Nhìn qua cũng biết đây là cái bẫy mà Chu Hâm thiết kế, Doanh Thiệu
Kiệt đứng ở bên ngoài nghe hiểu phần nào, xưa nay người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi này luôn yêu chiều tình nhân của mình, nếu tình nhân của bà
ta theo đuổi người khác, bà ta làm gì có chuyện để Tô Duyệt Duyệt yên
thân. Tuy nhiên, việc này anh không quản mà cũng không quản nổi.
Về công, anh ta là người của Wagner không tiện can dự vào chuyện của họ.
Về tư, cô ấy là bạn gái của Tống Dật Tuấn, anh mà xen ngang vào
chuyện của họ, Tống Dật Tuấn sẽ không cảm kích, còn Tô Duyệt Duyệt sẽ
càng hiểu lầm mình. Chẳng bằng, theo ý tốt của Vu Tiểu Giai mà đi mua vé tàu cho Tô Duyệt Duyệt.
Khi trời tối, Doanh Thiệu Kiệt dùng cơm với Vu Phong, từ sau khi Thao Thao trở về, Vu Phong chăm sóc, yêu thương thằng bé nhiều hơn, lại mời
cả bác sĩ tâm lý về điều trị cho nó, nhờ vậy tính cách của nó đã cởi mở
hơn, ít công kích phái nữ hơn. Thế là Vu Phong quyết định cho Thao Thao
đi nhà trẻ để tiếp xúc nhiều với các bạn đồng trang lứa, sớm thoát khỏi
những tháng ngày ảm đạm.
Doanh Thiệu Kiệt rất vui, sờ đầu Thao Thao, nỗi hổ thẹn trong lòng đã nguôi ngoai khá nhiều.
“Mối quan hệ với Tô Duyệt Duyệt vẫn chưa tiến triển thêm à?”
“Cô ấy qua lại với Tống Dật Tuấn, tôi khuyên càng nhiều thì càng bị hiểu lầm, giờ tùy cô ấy.”
“Ngốc quá, làm việc khác thì can đảm thế, theo đuổi con gái thì lúng
ta lúng túng như gà mắc tóc!” Nghe Vu Phong nói, Doanh Thiệu Kiệt cúi
đầu, ngượng ngùng ăn hết sạch chỗ thức ăn. Thao Thao bên cạnh nói: “Cậu
ơi, theo duổi con gái là gì?”
“Chuyện này… chuyện này… Thao Thao, cháu còn nhỏ, chưa hiểu, sau này cậu sẽ nói cho cháu nghe.”
“Hừm, cháu không còn nhỏ nữa rồi.”
Thao Thao chun mũi “hừm hừm” hai tiếng, Vu Phong tiếp lời: “Trẻ con
bây giờ ranh ma hơn chúng ta nhiều, cậu mà không nói, chưa biết chừng
ngay ngày mai nó dẫn về một cô bạn gái cho cậu biết mặt. Ha ha ha.”
Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng đỏ mặt, vội ăn hai miếng cơm to, Vu
Phong không nói nhiều đến chuyện này nữa, có điều nhìn vẻ mặt của Doanh
Thiệu Kiệt, chắc vẫn còn dự tính gì đó. Vu Phong biết Tống Dật Tuấn là
em trai của Doanh Thiệu Kiệt, nói chính xác hơn, cậu ta là em vợ mình,
nhưng ấn tượng đối với người đàn ông này lại không tốt tí nào, điều đó
khiến Vu Phong nghĩ tới một người khác, anh liền nói: “Thiệu Kiệt này,
tay nhân tình của Như An Tâm là ông chủ của một công ty lớn, mấy hôm
trước, tôi có gặp họ.”
“Là Lâm Tử Văn - ông chủ của Viện thiết kế Vĩ Kiệt.”
“Anh ta có ba công ty, đây chẳng qua là một trong số đó mà thôi. Hôm
đó khi tôi nhìn thấy họ, còn nhìn thấy Tống Dật Tuấn. Thiệu Kiệt này,
theo kinh nghiệm của tôi, giữa Tống Dật Tuấn và Lâm Tử Văn có mối quan
hệ làm ăn không bình thường.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không có chứng cứ, song thực sự tôi vẫn hy vọng Tống Dật Tuấn không đi quá xa.”
“Nếu cậu thực sự muốn biết, tôi có thể giúp cậu điều tra nhưng dù sự
thực thế nào thì cũng đã xảy ra rồi, cũng không sợ mang tiếng ác.”
Vu Phong ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt ăn cơm, anh biết cái gọi là
điều tra kỳ thực là một kiểu bảo vệ, nếu Tống Dật Tuấn đang ngày một lún sâu vào con đường tội lỗi thì anh cũng cảm thấy có lỗi với người vợ quá cố của mình.
Doanh Thiệu Kiệt vui vẻ đồng tình bởi nếu là Vu Phong đi điều tra, tự nhiên sẽ không liên quan gì tơi Tập đoàn JS, điều quan trọng nhất là Vu Phong rốt cuộc là người nhà, tuy không tiếp xúc với Tống Dật Tuấn nhưng sẽ không hại cậu ta. Đồng thời, dựa theo sự lý giải hiện tại của anh,
đằng sau Viện thiết kế Vĩ Kiệt hẳn là có âm mưu lớn hơn, ngày một tinh
vi hơn, tất cả đều là vì động cơ kinh doanh.
Lúc Doanh Thiệu Kiệt đang ăn cơm với Vu Phong, trong tòa hành chính
huyện Hương Cách Lý La thành phố A, một người phụ nữ mặc áo ngủ nằm trên ghế salon, vừa đắp mặt nạ lên mặt, vừa nói: “Sao giờ mới tới?”
“Mấy ngày nay bận rộn, không có thời gian.” Người đàn ông bước vào
nhà còn chưa cởi bỏ áo khoác đã đi tới trước mặt người phụ nữ kia, lạnh
nhạt trả lời câu hỏi của bà ta.
“Bận hẹn hò à?”
“Bận công việc.”
“Hơ, cậu dường như đã quên thân phận của tôi?” Người phụ nữ nói vẻ
không bằng lòng, ngồi thẳng dậy, tháo bỏ mặt nạ ra: “Mặc nhiều thế này
làm gì?”
“Không thoải mái lắm.”
Người đàn ông không hề muốn cởi áo khoác, người phụ nữ liếc nhìn anh
ta bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn sự thèm khát, nói: “Trong lòng không
thoải mái hay cơ thể không thoải mái?”
“Cơ thể không thoải mái.”
“Dật Tuấn, bóp vai giúp tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Người
phụ nữ vỗ vỗ xoa xoa lớp kem dưỡng da trên mặt hướng dẫn Dật Tuấn cách
bóp vai cho mình. Nói thực, người phụ nữ này tuy vẫn có dáng vẻ thướt
tha nhưng lời nói và cách hành xử luôn áp bức người khác, giống như nữ
hoàng tối cao, bất cứ ai cũng không thể làm trái ý mình.
“Có việc gì vậy?” Tống Dật Tuấn không thích ngồi đây hầu hạ bà ta chút nào bèn hỏi.
“Diêu Liệt gần đây rất hống hách, khi nào cậu hãy nhắc nhở hắn nên
nhớ rằng, vị trí đó, tôi có thể cho hắn ngồi vào thì cũng có thể cho hắn xuống bất cứ lúc nào.”
Diêu Liệt chính là một quân cờ được họ sắp xếp vào công ty YG với hai mục đích, một là Diêu Liệt có lợi cho Viện thiết kế mà Tập đoàn JS vẫn
thường hợp tác là Viện thiết kế Vĩ Kiệt, thiết kế một lượng lớn sản phẩm công ty YG, nếu Tập đoàn JS trúng thầu, đương nhiên tiền sẽ chảy vào
túi người được lợi. Hai là, qua tin tức mà anh ta dò la được từ chỗ
mình, Diêu Liệt có thể nắm được giá thấp để trợ giúp công ty YG trúng
thầu, từ đó kiềm chế mức độ tiêu thụ của Tập đoàn JS, bởi lẽ thị trường
của tập đoàn này phát triển nhanh hay chậm phụ thuộc vào mức độ quyền
lực của Wagner. Đồng thời, những năm gần đây Chu Hâm lợi dụng quyền xét
duyệt hợp đồng thương mại phân chia quyền kiểm soát về mặt đấu thầu dự
thầu, điều chỉnh thích hợp, không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Đây cũng là điều Wagner không hài lòng ở Chu Hâm những năm gần đây. Chu Hâm làm
như thế, bất kể công ty YG hay công ty JS được lợi, bà ta vẫn có thể
hưởng lợi về mặt kinh tế hoặc chính trị. Đương nhiên, trong ngành này,
bà ta không chỉ có “quân cờ” Diêu Liệt, mà còn có rất nhiều “tâm phúc” ờ cùng ngành, ở đơn vị cùng cấp hay chính khách hàng.
Trong phạm vi rộng, có nhiều người liên quan thì dường như chuỗi lợi
ích rất khó phân biệt, chỉ có Chu Hâm, Tống Dật Tuấn là người duy nhất
biết rõ.
Bà ta thực sự rất thích người đàn ông này, được anh ta xoa bóp vai,
nỗi mệt nhọc trong người như tiêu tan hết, nắm quyền hành nhiều năm như
vậy, trái tim bà ta trở nên lạnh lùng, vô cảm, trước khi gặp Tống Dật
Tuấn, bà ta cảm thấy dường như hormone trong cơ thể mất cân bằng
đến mức giống như đàn ông. Sau khi gặp anh, tâm trạng trở nên vui vẻ,
thoải mái hẳn lên, lâu rồi bà ta đã không còn gần gũi chồng mà rơi vào
vòng tay ân ái của anh. Tuy bà ta hiểu rõ người đàn ông này chỉ gắn bó
với mình vì chức tước nhưng bà ta vẫn cam tâm tình nguyện trao đổi với
anh ta, thậm chí còn nói cho anh ta biết mọi bí mật của mình.
“Tôi biết rồi.”
“Mệt thì xin nghỉ vài ngày, Roger xưa nay chuyện gì cũng xuề xòa cho
qua, năm đó ở bên châu Âu chưa có chỗ cho anh ta nên mới đá anh ta tới
đây, lăn đi lăn lại, cuối cùng vẫn tốt.” Nói xong, bà ta đặt lòng bàn
tay lên mu bàn tay anh đang ở trên vai mình, thuận thế ngã vào lòng anh, hít hít ngửi ngửi mùi cơ thể anh, tỏ rõ sự thèm muốn yêu đương xác
thịt.
“Mấy ngày trước, Emma có gọi điện cho tôi.”
“Emma?” Chu Hâm lục tìm trong ký ức, mới nhớ ra chính là cô Emma ở
Bắc Kinh đó. Không biết có phải do đã nhiều tuổi nên hễ thấy nói tới các cô gái trẻ, trong lòng bà ta lại nổi máu ghen sục sôi, giọng lạnh tanh: “Cô gái đó…”
“Chúng ta phải cẩn thận với cô ta.”
Chu Hâm cười, mỗi khi nghe thấy anh dùng từ “chúng ta” thì lại hình
dung ra quan hệ giữa họ, trong lòng bà ta vô cùng thoải mái. Chỉ một
Emma làm sao có thể uy hiếp được họ?
“Cô ta nói sẽ không tha cho tôi, tôi cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì
đó, không biết vì sao, JSCT dường như luôn có đôi mắt của cô ta nhưng
lại không nắm được đầu mối.”
“Cậu đã nghĩ nhiều rồi.”
“Cô ta nói tôi đã làm xấu mặt cô ta nhưng tôi sao có thể làm chuyện
này, tôi tin chị cũng sẽ không làm thế.” Tống Dật Tuấn từ đầu tới cuối
chỉ dằn vặt chuyện này nhưng Chu Hâm lại không để tâm bàn luận, theo bà
ta, một người chỉ đóng vai trò phụ như Emma, sao có thể làm lung lay họ?
Xoay người lại, Chu Hâm áp sát mặt mình vào mặt Dật Tuấn, chủ động
tìm anh, không cho anh nói nữa, chặn đứng ý định chống cự xuất phát từ
đáy lòng anh bằng những nụ hôn tới tấp.