Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 38: Đêm Lệ Giang dậy sóng



Vào thứ Năm, trừ Tiểu Ngô đang mang thai, toàn bộ nhân viên bộ phận Quản lý hợp đồng đều lên đường đi Lệ Giang, Tô Duyệt Duyệt lo cho Bồn tắm nhỏ, Tống Dật Tuấn đã giúp cô giải quyết việc này, tuy nhiên trong lúc chở Bồn tắm nhỏ tới trạm chăm sóc vật nuôi, anh đã bị nó cắn chảy máu tay, vì chuyện này mà hai người đành phải tới bệnh viện tiêm phòng chó dại ngay trong đêm. Tuy Tống Dật Tuấn mắc chứng nhìn thấy máu là sợ nhưng trông bộ dạng lo lắng của Tô Duyệt Duyệt, anh thấy trong lòng ấm áp lạ kỳ, mùi máu tanh dường như biến mất sạch.

Sờ vào khuôn mặt trắng nõn, hồng hào của cô, anh thực sự rất vui, trước mặt cô, anh thấy mình thật ti tiện, lúc này đây, anh muốn nắm lấy tay cô, muốn cùng cô xây dựng tổ ấm nhỏ bé. Tuy nhiên, tới bước này, anh còn có thể làm gì được nữa? Đã không thể, có lẽ, thật sự không thể.

Trên máy bay đi Lệ Giang, Vu Tiểu Giai và Tô Duyệt Duyệt ngồi ở phía trước, Tống Dật Tuấn và Shelly ngồi ở phía sau, mỗi khi nghe thấy giọng nói của cô, anh thấy rất thoải mái. Shelly rất để ý tới tâm trạng của anh nhưng không nói gì, thú thực, cô ta tuyệt đối không thích bị kẹp giữa Tống Dật Tuấn và Chu Hâm. Nghe nói Wagner gần đây đấu đá rất quyết liệt với Chu Hâm, vị trí này của cô ta rốt cuộc có thể duy trì ổn định hay không còn là một câu hỏi lớn, đầu óc tưởng thoải mái nhưng lại lắm mối suy tư.

Lệ Giang đẹp ở sự thuần khiết, điều này thành phố A mãi mãi không thể sánh bằng, Tống Dật Tuấn năm nào cũng tới Lệ Giang, mỗi khi trở về, đều mong muốn được ở lại nơi này lâu hơn nữa, chờ gặp được người con gái của mình ở nơi được mệnh danh là một trong hai chốn tình duyên nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc này. Nào ngờ, bỏ gần tìm xa, cuối cùng lại gặp được “đóa hồng” ở ngay thành phố A. Ngoài nơi này, Tống Dật Tuấn còn thích nhất lâu đài Newswanstein Castle của Đức, thỉnh thoảng đi công tác ở Đức, anh lại tới đó. Đó là một thành lũy thần thoại được xây dựng theo một chuyện tình lãng mạn, tuy nhiên, chủ nhân của nơi này lại qua đời trước khi công trình hoàn tất. Hơn một trăm năm sau, thứ để lại trong lòng mọi người chỉ là sự suy đoán về câu chuyện tình lãng mạn đó. Mỗi khi quay lại đây, Tống Dật Tuấn kiểu gì cũng phải nghe lại câu chuyện đó một lần mới thôi, tuy anh đã thuộc làu nhưng lần nào cũng cảm thấy đau nhói, dâng trào cảm xúc, tạo cho anh niềm vui khó hiểu.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Điểm tham quan trong ngày hôm nay là Mộc phủ, sau đó mọi người tự do vui chơi, Tống Dật Tuấn hẹn mọi người ăn tối ở quán Tiểu Paris, đây là một quán cơm kiêm quầy bar. Tô Duyệt Duyệt chưa từng tới Vân Nam, mặc dù là tỉnh láng giềng nhưng phong cách lại khác biệt, Vu Tiểu Giai kéo cô chạy tung tăng hết chỗ này tới chỗ kia, vừa ra khỏi một tiệm bán đồ trang sức bằng bạc, cô đã lại sà vào một cửa hàng túi thủ công Đông Ba, đôi chân không lúc nào dừng lại, bất cẩn một lát, hai người đã lạc mất nhau.

Tô Duyệt Duyệt gọi liền mấy cú điện thoại nhưng Vu Tiểu Giai không nghe máy, chẳng biết phải làm sao, dù gì cũng chẳng thể biến mất khỏi Trung Quốc mà lo. Tô Duyệt Duyệt đi dọc theo đường Thạch Bàn, một lát thì nhìn thấy một nơi sát mép nước treo một số đèn lồng đỏ, phía trên nổi bật dòng chữ “Nhất Mễ Dương Quang”.

“Duyệt Duyệt.”

“Chẳng phải anh đang ở trong khách sạn sao?” Nhớ lại lúc ăn cơm tối rõ ràng anh đã nói với mọi người là muốn làm việc trong phòng, nào ngờ đã chuồn ra đây.

“Sợ em bị yêu râu xanh ở đây quấy rối nên anh đi phía sau bảo vệ.”

“Đừng có khoác lác như vậy chứ, em nghe nói ở đây an ninh rất tốt.”

Tô Duyệt Duyệt quay đầu về phía anh “hừm” một tiếng, bất ngờ đã thấy bàn tay cầm điện thoại lọt thỏm trong lòng bàn tay ấm áp, lại còn bị anh thơm trộm vào má. Tống Dật Tuấn rất thích nhìn khuôn mặt bẽn lẽn ửng đỏ của cô mỗi khi bị thơm trộm, đây là điều không thể có ở những cô gái quá dạn dĩ, cô càng xấu hổ, anh càng thích thú trong lòng.

“Uống chút gì đó nhé!”

“Không được, em còn phải tìm Vu Tiểu Giai nữa.”

“Em không phải tìm cô ấy, cô ấy hẳn vẫn đang ở đằng kia ngắm nghía chọn túi, thấy cái này đẹp, cái kia cũng đẹp, do dự mãi không quyết được, chưa chọn được cái nào ưng ý đâu.”

“Anh thật hiểu cô ấy.”

Tống Dật Tuấn kéo Tô Duyệt Duyệt tới ngồi xuống một chiếc ghế gần mép nước của quán bar Nhất Mễ Dương Quang gọi hai cốc cà phê, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh rất vui vì đây là lần đầu tiên thấy em ghen.”

“Ghen?”

Tô Duyệt Duyệt đột nhiên ý thức được lời nói vừa rồi có thể đã khiến Tống Dật Tuấn hiểu lầm, muốn giải thích nhưng ngẫm nghĩ thấy mình đúng là chưa từng ghen. Trong tình yêu, cô vô cùng trân trọng đối phương, quan tâm đối phương, nếu có người thứ ba xen vào thì cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu, tuy nhiên, lại không có cảm giác như vậy đối với Tống Dật Tuấn, có lẽ vì thời gian quen biết Tống Dật Tuấn quá ngắn, bản thân cô còn coi anh là “công tử” không thể tiếp cận. Có điều, lúc nhìn thấy hộp Durex ở băng ghế sau xe Doanh Thiệu Kiệt thì cô lại thấy trong lòng tức tối, khó chịu vô cùng.

“Thế nào, đang tìm lời ngụy biện à?”

Tô Duyệt Duyệt đang định trả lời thì chuông điện thoại trong tay reo vang, cứ tưởng là Vu Tiểu Giai gọi, hóa ra là Mèo con, cô ấy thông báo một tin xấu: Không mua được vé tàu về nhà. Mèo con ca thán người xếp hàng mua vé quá đông, cô ấy không thể chen vào được, bởi vậy đành phải bỏ cuộc. Tô Duyệt Duyệt thừa biết không phải Mèo con không thể chen vào được mà là cảm thấy bất an trước đám người đông đúc kia. Tuy nhiên, Mèo con cũng nói để Tô Duyệt Duyệt yên lòng, dù thế nào cũng sẽ nghĩ cách. Nói xong thì gác máy. Tô Duyệt Duyệt chẳng biết làm gì với người bạn này, ai bảo họ là bạn thân chí cốt chứ!

“Em mua vé tàu à?”

“Vâng, sắp đến Tết rồi.” Tô Duyệt Duyệt nói xong, Tống Dật Tuấn mới nhớ lại hôm đó cô gửi tin nhắn cho mình nhưng khi ấy có Chu Hâm ở bên cạnh, lại không chú ý đến, thế rồi sau đó anh quên không trả lời tin nhắn. Lúc này nhớ ra, Tống Dật Tuấn vội nói: “Năm nay về nhà anh chơi đi.”

Chuyện này anh sớm đã có kế hoạch từ trước, tuy nhiên do thời gian còn quá xa nên quên hẹn trước với cô, hiện tại cô nói muốn về nhà, tự nhiên anh nhớ ra thì rủ cô luôn. Tô Duyệt Duyệt lại không đồng ý, cô là người làm việc luôn có kế hoạch, sự thay đổi tương đối đường đột này khiến bản thân cô không cảm thấy thoải mái. Cô mới chính thức hẹn hò với Tống Dật Tuấn chưa đầy một tháng lại chưa hiểu rõ chuyện trước đây giữa anh với Như An Tâm và Lâm Tử Văn, vội vã về ra mắt người nhà của anh, quả là không hay chút nào.

“Sao? Em sợ à?”

Tống Dật Tuấn không hiểu, cho rằng Tô Duyệt Duyệt sợ nhưng cô lắc đầu, điện thoại lại reo vang, lần này là Vu Tiểu Giai gọi, giọng nói nhỏ tới mức giống như thì thầm, dường như có bí mật gì đó.

“Này, điện thoại của cô đã nhận được tin nhắn MMS chưa?”

Tô Duyệt Duyệt chau mày, không biết nói gì, Vu Tiểu Giai thấy cô không phản ứng, vội nói với giọng thần bí: “Vừa rồi điện thoại tôi nhận được một tin nhắn MMS, bên trên còn có liên kết, là wordpress.”

“Vậy thì sao chứ?” Tô Duyệt Duyệt không hiểu hỏi lại, vừa hay lúc này chuông điện thoại của Tống Dật Tuấn cũng reo lên nhưng chỉ nói hai ba câu thì thấy Tống Dật Tuấn đứng phắt dậy, ném mạnh điện thoại xuống đất, người xung quanh thấy vậy đều ngạc nhiên sửng sốt, còn nhân viên phục vụ đang bê cà phê tới giật mình khiến cà phê sánh ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu? Sao ầm ĩ thế?” Vu Tiểu Giai nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại bèn hỏi Tô Duyệt Duyệt nhưng không ngờ Tô Duyệt Duyệt đã để điện thoại vào túi, tiến về phía Tống Dật Tuấn hỏi xem xảy ra chuyện gì. Một người đàn ông bình thường ôn tồn, hòa nhã là thế, bỗng chốc trở nên giận dữ, mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng ken két, có vẻ như hỏa khí đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực.

“Dật Tuấn!”

Tô Duyệt Duyệt giúp Tống Dật Tuấn nhặt điện thoại lên, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đối với anh, điện thoại là một vật vô cùng quan trọng, giá trị của nó thì không tính đến, chỉ tính riêng dữ liệu trong đó cũng đã không thể tùy tiện vứt bỏ. Xin nhân viên phục vụ một cốc nước ấm, cô đưa cho Tống Dật Tuấn, nói: “Uống một chút đi!”

Tô Duyệt Duyệt vẫn ân cần quan tâm đến anh, dù mọi người xung quanh có nhìn bằng ánh mắt thế nào trước hành động thiếu kiểm soát của anh thì cô vẫn hiểu rằng đằng sau đó nhất định có chuyện xảy ra. Tống Dật Tuấn rất đau khổ, chống khuỷu tay trên bàn, nhắm chặt hai mắt. Cú điện thoại vừa rồi là của Emma, trong điện thoại, Emma sau một hồi cười bí hiểm đã nói với anh rằng, mọi đồng nghiệp trong JSCT đều sẽ nhận được một thông tin cực sốc, mà thông tin này còn hấp dẫn hơn cả scandal của một số minh tinh, thậm chí cô ta còn nói thông tin sắp tới về anh sẽ còn sốc hơn nữa. Tống Dật Tuấn chưa kịp truy vấn hay chửi rủa cô ta điên khùng thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Còn hấp dẫn hơn cả scandal của minh tinh, Tống Dật Tuấn không cần nghĩ cũng có thể đoán cô ta rốt cuộc đã làm gì. Tuy mối quan hệ giữa anh và Chu Hâm đã được đồn thổi khắp Tập đoàn JS nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Dựa vào phụ nữ để giành lấy địa vị là điều sỉ nhục đối với đàn ông. Vậy mà hôm nay, giọng nói xảo quyệt của Emma trong điện thoại đã báo với anh rằng, chút tự tôn còn sót lại giấu kín trong lòng anh cũng đã bị lôi ra chà đạp rồi.

Tống Dật Tuấn suy nghĩ rất nhiều, tới mức khó mà tự chủ được. Tô Duyệt Duyệt im lặng ngồi bên cạnh anh giống như dòng suối mát giữa khe núi đang từ từ chảy trôi vào cơ thể, dập tắt cơn bực tức trong anh, tuy chậm rãi nhưng lại không bao giờ cạn.

Mười lăm phút sau, Vu Tiểu Giai gọi lại cho Tô Duyệt Duyệt, chuông reo liên hồi, tiếng nhạc vui vẻ khoan khoái trái ngược hoàn toàn với không khí trầm lặng lúc này, cổ họng Tống Dật Tuấn nghẹn cứng, nặn mãi mới ra vài chữ: “Em nghe đi, không phải lo cho anh.”

Ném tờ một trăm tệ lên mặt bàn, Tống Dật Tuấn cầm chặt chiếc điện thoại đã vỡ vụn, lững thững bước đi, hòa lẫn vào dòng người trên phố, nhân viên phục vụ vội vã chạy lại thu dọn, sợ anh chàng trông tướng mạo bảnh bao thanh lịch này đột nhiên lại làm ra chuyện gì đó trái ngược với dáng vẻ của anh ta. Tô Duyệt Duyệt vừa nghe điện thoại vừa đuổi theo, không buồn để ý tới nhân viên phục vụ đang gọi với theo trả lại tiền thừa.

“Duyệt Duyệt, cô đã xem chưa? Rốt cuộc cô đã xem chưa đấy? Có phải lúc nãy cô đang ở cùng Kevin không? Tôi nói cho cô biết đã xảy ra chuyện rồi.”

“Không nói chuyện với cô nữa, tôi đang có việc quan trọng.”

“Này, còn có chuyện nào quan trọng hơn vụ scandal tình ái giữa vị sếp đẹp trai của chúng ta và sếp lớn chứ?” Vu Tiểu Giai sợ Tô Duyệt Duyệt lại tùy tiện ngắt điện thoại nên vội vàng lớn tiếng nói ngay vào trọng tâm, Tô Duyệt Duyệt sững người lại, thông tin như sấm động bên tai này chẳng khác gì một nhát búa giáng xuống đầu cô, mắt nhìn thấy Tống Dật Tuấn đang dần dần mất hút vào đám đông, cô đã nghe rõ thông tin không hề mang chút đùa cợt của Vu Tiểu Giai, hóa ra anh thất thần là vì chuyện này.

“Dật Tuấn.”

Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa cúp điện thoại, mau chóng đuổi theo anh. Đầu óc rối bời, không có thời gian suy nghĩ phân tích xem mình nên đối mặt thế nào với Tống Dật Tuấn, mọi tình cảm và lý trí đều chìm nghỉm trong từng bước chân vội vã. Cho tới khi cô đứng chắn ngang phía trước mặt anh, túm lấy cánh tay anh, mới phát hiện thấy hóa ra anh đã sớm có được quyết định về mối quan hệ giữa họ trong khoảng cách chừng một trăm bước chân vừa qua.

“Chia tay nhé.”

“Chia tay?”

Có lẽ lời nói này nên thốt ra từ miệng Tô Duyệt Duyệt mới phải, bởi lẽ người bị tổn thương là cô, tuy nhiên nó lại được nói ra từ miệng anh, giọng nói run run nhưng lại chứa đựng trách nhiệm tội lỗi không thể tha thứ, kỳ thực là anh muốn nói thay cô mà thôi.

Lời nói này quá nặng nề đối với người đang yêu, khi nghe câu đó, Tô Duyệt Duyệt giống như một người “bị người yêu ruồng bỏ”, trong lòng dậy sóng, tuy nhiên, cô lại không quá buồn rầu, ngược lại, có một chút cảm thông đối với người đàn ông trước mặt.

Tống Dật Tuấn thấy cô gái trước mặt chỉ nhìn mình, không có nước mắt, cũng không đau khổ như anh nghĩ. Anh đã nhìn ra rồi, đã nhìn ra trái tim của cô từ trong đôi mắt kia. Cô không hề yêu anh, thậm chí đến thích cũng không. Không ngờ ngay cả trong tình yêu, mình cũng thất bại thảm hại đến vậy, từ đầu tới cuối, mình chẳng qua chỉ là kẻ yêu đơn phương mà thôi.

“Dật Tuấn, dù có là sự thật hay không, em đều nghĩ anh có nỗi khổ tâm của riêng mình, đúng không?”

Đúng vậy, anh có nổi khổ tâm của mình, trong mấy năm qua, chỉ có Tô Duyệt Duyệt là người duy nhất nói với anh câu này. Tống Dật Tuấn không chút do dự đặt hai tay lên eo cô, kéo sát về phía mình, rồi bất ngờ hôn cô ngấu nghiến, mặc cho cô gắng sức đẩy ra trong sự ngạc nhiên sửng sốt, anh nhắm mắt lại, cảm nhận một lần cuối cùng mùi hương của cô.

“Duyệt Duyệt, anh xin lỗi, nếu có thể làm lại tất cả, anh mong chỉ là anh.” Môi anh rời khỏi môi cô, anh quay người bước đi, chậm rãi thong thả, trong lòng nhủ thầm, tất cả đã không thể như lúc ban đầu nữa rồi.

Tống Dật Tuấn, mi vốn không xứng đáng để yêu cô ấy.

Trên phố người qua lại tấp nập, bên tai Tống Dật Tuấn chỉ văng vẳng câu nói này, câu nói này rất đúng, mình sao có thể xứng đáng yêu cô ấy chứ?

Chia tay thôi, chia tay một mối tình vốn không nên bắt đầu này, để “niêm phong” mọi ký ức vui vẻ mà họ đã từng có khi ở bên nhau...

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Buổi tối, toàn bộ nhân viên bộ phận Quản lý hợp đồng đều tới Tiểu Paris, ai cũng nhận được tin nhắn MMS đó, tuy wordpress đã bị xóa toàn bộ sau hai mươi phút ngắn ngủi nhưng những bàn tán xung quanh nội dung của nó lại không ngớt. Mọi người vốn cho rằng nhân vật chính của sự việc - Tống Dật Tuấn - sẽ không xuất hiện, ngay cả Shelly cũng thấp thỏm không yên, chẳng biết phải xử lý thế nào nhưng trái ngược với suy đoán của mọi người, Tống Dật Tuấn đã tới. Anh gọi món ăn, nói chuyện phiếm với mọi người như không có chuyện gì xảy ra, tuy mọi người cũng hưởng ứng, phụ họa lời anh nói nhưng xem ra có vẻ nhạt nhẽo. Trong suốt bữa tiệc, Tống Dật Tuấn không nhìn Tô Duyệt Duyệt, thậm chí còn cố gắng né tránh ánh mắt của cô.

Họ đã chia tay nhau, chia tay trước bữa cơm tối này, chia tay rất bất ngờ nhưng lại vô cùng tự nhiên. Sự việc xảy ra giữa họ tựa như một hồi ức, chẳng khác gì chú Cừu lười biếng mà họ cùng nhau đắp ở Bắc Kinh vào đêm hôm đó, không biết tới lúc nào sẽ tan chảy không còn bất kỳ dấu tích nào.

Sau bữa tối, Tống Dật Tuấn nói với mọi người rằng, thứ Sáu mình có việc phải rời Lệ Giang trước, chúc mọi người ở lại chơi vui vẻ, mọi chi tiêu lúc nào về thì báo cáo lên anh sau. Hiển nhiên mọi người đều biết Tống Dật Tuấn có lẽ đi tìm Chu Hâm để giải quyết mọi chuyện, cũng không biết JSCT liệu có nổi sóng to gió lớn không. Vu Tiểu Giai nhiều chuyện lại thu thập được một số thông tin giật gân khác, muốn chia sẻ với Tô Duyệt Duyệt nhưng Duyệt Duyệt lại không hề thấy hứng thú, cũng chẳng biết cả ngày nghĩ gì, nghĩ tới vé tàu về nhà hay chuyện gì khác? Vu Tiểu Giai không thể nín nhịn trong lòng, đành tự nói tự nghe.

“Tất cả đều tốt đẹp.”

Đứng ở đại sảnh của khách sạn Lệ Giang, có thể nhìn thấy rõ đỉnh Ngọc Long Tuyết Sơn nguy nga hùng vĩ phủ tuyết trắng xóa, trời xanh trong không một gợn mây, tuy nhiên màu trắng kia lại đóng vai trò thay thế mây, hòa lẫn một thể với bầu trời, khó mà phân biệt là mây hay tuyết. Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng ầm ầm vọng lại từ phía xa tít, tuy nhiên nhìn về phía chân trời, lại không thấy có máy bay. Anh ấy nên đi xử lý công việc của mình, mong rằng anh ấy sẽ xử lý thật tốt.

Vu Tiểu Giai cứ làu nhàu suốt tối cho tới tận sáng, cô chỉ nghe nhưng lại không vào tai câu nào. Từ đêm qua cho tới sáng nay, cô không chợp mắt lấy một chút, sau khi chia tay, cô đã ngộ ra rất nhiều điều, cô đã biết Doanh Thiệu Kiệt không lừa đối mình, cũng biết bản thân mình không hề yêu Tống Dật Tuấn, hóa ra người tình hoàn mỹ trong suy nghĩ chưa hẳn đã là đối tượng mà mình yêu. Có điều, cô mong Tống Dật Tuấn có thể thoát ra khỏi bóng tối này, cô tin anh và cũng sẽ ủng hộ anh ở phía sau.

Cách xa hàng nghìn kilômét, Bắc Kinh lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, trong phòng làm việc của CEO khu vực Trung Quốc bộ Truyền thông Tập đoàn JS, người đàn ông nở nụ cười ranh mãnh, nhìn vào chiếc điện thoại đặt trên bàn, nói với người phụ nữ ngồi đối diện: “Joe, trong lịch sử đất nước Trung Quốc của các chị không có ít phụ nữ nổi tiếng, chẳng hạn như Võ Tắc Thiên, thật là lợi hại, bà ta đã nuôi rất nhiều diện thủ[1]. Ồ, từ này mới đầu tôi cũng không hiểu, sau hỏi nhiều người mới biết ý nghĩa thực sự của nó.”

[1] Anh chàng đẹp trai.

Khóe miệng Chu Hâm bất giác co giật, Wagner là một con cáo già, lời nói bóng gió này chắc chắn là đang chế giễu mình. Tuy nhiên, bản thân bà ta cũng có thói trăng hoa, điều chỉnh lại tư thế ngồi nói: “Tiếng Trung của anh càng ngày càng tiến bộ, đã đạt tới trình độ thấu hiểu mọi chuyện rồi đấy!”

Wagner nghe xong, bật cười thành tiếng, chỉ vào văn kiện bên cạnh, nói: “Joe, chị phải dạy cậu thanh niên đó, lần sau làm việc ngăn nắp gọn gàng một chút. Chị biết đấy, ở Trung Quốc nói chuyện tình cảm với người khác thì cần phải có điều kiện.”

“Cảm ơn, lần này là do cậu ta sơ suất.”

“Cậu ta sơ suất không quan trọng, chỉ cần chị không sơ suất là được rồi.” Wagner hạ thấp giọng cười nói với vẻ bí hiểm, Chu Hâm gật gật đầu hùa theo nhưng khi rời khỏi phòng làm việc của CEO thì bà ta lại thầm chửi rủa con cáo già Wagner đã chiếm lại thế thượng phong trong trận chiến này. Có điều, lần này họ thực sự đã xem nhẹ Emma.

Tầm khoảng ba giờ chiều, Tống Dật Tuấn tới phòng làm việc của bà ta, vào thời khắc đầu sóng ngọn gió này, anh lại đi tới phòng làm việc của Chu Hâm, người trong Tổng bộ Truyền thông Tập đoàn JS tuy không trực tiếp nhận được tin nhắn MMS nhưng cũng có một số người đã nhận được tin nhắn chuyển tiếp, nhìn thấy tình cảnh này, ai cũng phải ngạc nhiên sửng sốt.

Có điều sau khi Tống Dật Tuấn bước vào đó không lâu, phòng làm việc của CEO Tổng bộ Truyền thông Tập đoàn JS đã phát công văn, nói sự kiện này là “ác ý gây tổn thương cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, tổng bộ sẽ bảo lưu tin nhắn để truy cứu pháp luật đối với người phát tán thông tin”, ngay lập tức, “sóng to gió lớn” một lần nữa lại ào tới bộ Truyền thông Tập đoàn JS.

“Mệt không?”

Nhìn thấy Tống Dật Tuấn, Chu Hâm đã hỏi ngay, nhìn vẻ mặt của anh hốc hác hơn nhiều, tuy quần áo vẫn là lượt phẳng phiu, thoang thoảng mùi nước hoa nhưng ánh mắt lại vô cùng mệt mỏi.

“Tôi, tôi muốn từ chức.”

“Từ chức? Hả, từ chức? Tôi không nghe lầm đấy chứ?” Chu Hâm mãi mãi không thể, cũng sẽ không biết đứng trên góc độ của anh mà suy nghĩ vấn đề. Anh không có chỗ để đặt lòng tôn nghiêm đã bị chà đạp này ở đâu, anh yêu chức quyền, cũng yêu vật chất nhưng anh biết mình cần sớm rút ra khỏi vực thẳm này.

“Đơn xin từ chức đã chuyển cho Roger, tôi nghĩ cũng sắp tới chỗ chị rồi!”

“Chuyện này mau chóng sẽ qua thôi, mà tôi cũng không phê chuẩn cho cậu rời khỏi công ty đâu.” Chu Hâm từ chối, Tống Dật Tuấn liếc nhìn bà ta, nói tiếp: “Xin lỗi, tôi đã quyết định rồi!”

“Emma chỉ là vai phụ thôi, cô ta ở Bắc Kinh không có ai trợ giúp, trong ngành cũng không cần cô ta, ai đã làm chuyện đó chứ? Không phải tôi, không phải cậu, có lẽ cậu đã biết rõ là ai. Hừm, một mặt ép người ta phát điên, lấy chúng ta làm người chịu tội thay, một mặt tháo bỏ MicroBlog[2], để chúng ta mắc nợ tình cảm của người khác, cũng là kiếm cớ gây chia rẽ chúng ta. Tôi thực sự coi khinh lão ta, thời điểm này, chính là lúc tôi đang thiếu người, vậy mà cậu còn muốn rời đi sao?”

[2] MicroBlog: trang blog cá nhân, ngắn gọn, công cụ giao tiếp hữu hiệu và đáng tin cậy trong các doanh nghiệp.

©STE.NT

Chu Hâm rất không hài lòng với quyết định xin từ chức của Tống Dật Tuấn, còn anh lại ngạc nhiên sửng sốt trước lời nói của bà ta. Wagner quả nhiên nham hiểm hơn họ tưởng, một mặt ông ta lợi dụng Doanh Thiệu Kiệt ngấm ngầm cản trở công việc nội bộ của JSCT, mặt khác ông ta lại đứng ngoài hoặc bảo nơi khác thực thi các hành động ép Chu Hâm dần dần thất thế. Có lẽ, ngay từ đầu, thứ Wagner muốn chính là được thấy Chu Hâm thất bại trước mình. Thế cục rối loạn, đấu tranh phức tạp, anh đã quá mệt, thực sự quá mệt rồi.

“Tôi không giúp nổi chị.”

“Vì Tô Duyệt Duyệt?”

“Không, chúng tôi chia tay rồi!” Rõ ràng anh đã hơi kích động, Chu Hâm lại áp sát tới hỏi: “Chia tay rồi? Cô ta không hợp với cậu? Hay cô ta không chịu nổi những tấm ảnh đó?”

Chu Hâm cười thầm, không ngờ chuyện “ảnh nude” lần này lại giúp mình nhổ được một cái gai trong mắt. Tuy nhiên, lời nói của Tống Dật Tuấn có chút gì đó nằm ngoài dự kiến: “Là tự tôi nói chia tay.”

“Ồ” một tiếng ngạc nhiên kéo dài, Chu Hâm đứng dậy nói: “Cô ta vốn đã không thích hợp với cậu. Chia tay sớm cũng tốt, cậu cũng không phải từ chức để giải sầu.”

Bà ta không hề hiểu anh.

Tống Dật Tuấn không buồn để ý tới những lời của bà ta, chỉ nói: “Chị phê chuẩn hay không, tôi cũng đã quyết định rồi!” Anh đang định mở cửa đi ra nhưng đã phải đứng khựng lại bởi tiếng quát của Chu Hâm: “Vong ơn bội nghĩa!”

Vong ơn bội nghĩa? Đúng vậy, là Chu Hâm đã cất nhắc anh lên vị trí này, nếu hôm nay anh đòi từ chức, đương nhiên là vong ơn bội nghĩa rồi. Người phụ nữ trung niên phong thái yểu điệu, tay cầm một tờ giấy tiến tới phía trước Tống Dật Tuấn, nói: “Đây là quyết định bổ nhiệm cương vị mới cho cậu, là Giám đốc ban Thương vụ khu vực Trung Quốc thuộc bộ Truyền thông Tập đoàn JS, kèm theo hợp đồng vô hạn của Tập đoàn JS.”

“Chị đang uy hiếp tôi đấy ư?”

Tất cả những điều này xem ra là muốn níu giữ, tuy nhiên lại giống như lưỡi câu ẩn giấu mồi nhử móc lấy dục vọng của anh. Anh trước kia lại không phải là anh hiện tại, một tờ giấy, một quyết định thăng chức không thể bù đắp nổi sự uy nghiêm đã bị chà đạp. Tình yêu, chính tình yêu đối với Tô Duyệt Duyệt đã khiến anh cảm thấy sự ti tiện và vô liêm sỉ của mình. Trước mặt người con gái mà mình yêu, anh rất muốn dùng sự hoàn mỹ mà cô kỳ vọng trong lòng để thể hiện mình, tuy nhiên trong quá trình thể hiện, anh phát hiện hóa ra muốn diễn vai người được cô yêu lại trật vật đến như vậy. Anh oán hận, thực sự oán hận bản thân mình.

“Có thể cậu không cần nhưng rời xa tôi, cậu sẽ chẳng có bất cứ thứ gì.”

Không có bất cứ thứ gì!

Tay đặt lên nắm cửa, vẻ mặt nghiêm nghị hơi nghiêng nghiêng, đôi môi hé mở định nói lời gì lại thôi, dừng lại vài giây, cuối cùng anh bước ra khỏi phòng của Chu Hâm.

Chu Hâm nắm chặt tờ giấy trong tay, chữ màu đen xen lẫn logo màu đỏ của Tập đoàn JS trở nên biến dạng méo mó..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.