Thời gian tan sở là năm rưỡi, Tô Duyệt Duyệt tắt máy vi tính về nhà
đúng giờ. So với buổi sáng, mật độ giao thông trong giờ tan tầm cũng
không hề thua kém, thậm chí thời gian dịch chuyển còn lâu hơn một chút.
Khi về đến tiểu khu đã là bảy rưỡi, còn lâu hơn buổi sáng hai mươi phút, sạp hàng bán đồ ăn đã dọn hết, Tô Duyệt Duyệt không thể mua được dù chỉ là một mớ rau.
Sau khi về nhà, Tô Duyệt Duyệt chỉ có thể nấu mì để lấp đầy dạ dày.
Nếu cứ kéo dài tình trạng này, cô đừng nghĩ đến việc ăn cơm, trừ phi
cuối tuần đi siêu thị mua thức ăn cho cả tuần. Nhưng đây cũng không phải là biện pháp, bởi vì trong phòng chỉ có chiếc tủ lạnh mini một cửa,
không thể để quá nhiều đồ bên trong.
“Đúng rồi, lên mạng tìm người đi chung xe.”
Tô Duyệt Duyệt bỗng nhớ đến việc lên mạng tìm người đi chung xe, lấy
tờ giấy trong túi ra, xem một cách cẩn thận. Đúng rồi, nếu mình có thể
tìm được người đi chung xe thì có lẽ sẽ không đến nỗi mệt mỏi như vậy.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy vận may của mình cũng không đến nỗi tồi, thuê được căn phòng rẻ, có một công việc mới, vì thế có thể tối nay, cô sẽ
tìm được người đi chung xe. Do vẫn chưa có mạng, Tô Duyệt Duyệt bèn ra
quán internet bên ngoài.
Đường phố dưới ánh trăng có chút lạnh lẽo, buồn tẻ, tuy nói là đầu
đông nhưng nhiệt độ thấp đến nỗi răng cô va vào nhau lập cập. Tô Duyệt
Duyệt xoa xoa hai tay rồi chắp lại cầu khấn trước trăng: “Ông Trời ơi,
ông Trời ơi, nhất định phải phù hộ cho con tìm được người đi chung xe
đấy nhé!”
Đến quán internet, bên trong đầy mùi thuốc lá, Tô Duyệt Duyệt dị ứng
với mùi này, cô lấy tay bịt mũi, tìm một chiếc máy tính trống nằm sát
góc tường. Có rất nhiều thông tin “đi chung xe”, nội dung thật giả, tốt
xấu không biết đâu mà lần nhưng Tô Duyệt Duyệt nhanh chóng tìm được một
phương pháp, trước tiên phải xét điều kiện, tiếp đó là so sánh tính chân thực.
“Vườn hoa Mỹ Lệ? A… vườn hoa Mỹ Lệ!” Tô Duyệt Duyệt reo lên mấy
tiếng, rồi chắp tay cảm ơn ông Trời, nhất định là khi nhìn trăng cầu xin phù hộ, ông Trời đã nghe thấy tâm nguyện của cô, vì thế cô mới có thể
tìm được thông tin “tìm người đi chung xe” từ vườn hoa Mỹ Lệ tới đường
Hoa Phong của toà nhà Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS trong phạm vi lớn như vậy. Phải biết rằng đây là một việc có xác suất vô cùng thấp, cô
không phấn chấn làm sao được đây? Nghĩ đến đó, Tô Duyệt Duyệt kích động, đấm mạnh tay xuống bàn, nói: “Hay quá!”
“Này, bị bệnh à?”
“Hứ!”
Tô Duyệt Duyệt không thèm để ý đến gã con trai bên cạnh đang chơi
Shoot Bubble Deluxe[1], chỉ chú tâm vào việc “chat” với người đăng thông tin “tìm người đi chung xe” trên mạng.
[1] Một trò chơi bắn bong bóng cổ điển và tuyệt vời nhất, rất được giới trẻ ưa chuộng.
“Xin chào!”
Tô Duyệt Duyệt lịch sự chào đối phương, đối phương cũng lịch sự chào lại: “Xin chào!”
“Xin hỏi, có phải bạn đi từ vườn hoa Mỹ Lệ ở ngoại ô đến đường Hoa Phong ở trung tâm thành phố không?”
Tô Duyệt Duyệt muốn xác nhận lại một lần nữa, đối phương trả lời một câu rất ngắn gọn: “Phải.”
Lúc đó, Tô Duyệt Duyệt không còn khách khí nữa, liệt kê tất cả câu
hỏi: “Bạn là con gái hay con trai? Bao nhiêu tiền một tháng? Có bao gồm
cả đưa đón hay không? Có thường xuyên bật điều hoà không?...”
Đến khi toàn bộ câu hỏi đã được gửi đi rồi, đối phương lại không có
bất cứ hồi âm gì, Tô Duyệt Duyệt thẫn thờ nhìn màn hình một lát nhưng
trong ô chat vẫn không có đến nửa câu đáp lời.
“Đúng là chết tiệt! Đồ lừa đảo!”
“Bịch, bịch, bịch.” Tô Duyệt Duyệt lại nện nắm đấm xuống bàn liền mấy cái, gã con trai bên cạnh đang ngắm chuẩn đạn Bubble Deluxe, bị “sự hù
doạ” của Tô Duyệt Duyệt làm một viên đạn bắn trượt ra ngoài, anh ta tức
tối mắng: “Cô bị thần kinh à! Cô nàng bốn mắt!”
“Này, anh chửi ai vậy?”
Tô Duyệt Duyệt vốn đang tức giận, nghe người khác mắng mình là cô
nàng bốn mắt, lập tức không cam tâm làm kẻ yếu, quát lại ngay, những
người xung quanh vốn đang chơi trò chơi hoặc xem phim, nghe thấy có
tiếng cãi nhau, lần lượt quay đầu nhìn. Người quản lý quán internet thấy thế cũng đến khuyên bảo, gã con trai vốn cũng không để ý, thanh toán
tiền rồi chửi đổng một câu, bước ra khỏi quán. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, ban
nãy cô còn cảm thấy mình may mắn không ngờ lại là may mắn giả tạo, đợi
gã con trai đó đi rồi, cô đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng ô chat hiện ra một dòng chữ: “Xin lỗi, lúc nãy tôi bận giải quyết một số vấn đề riêng, nếu tiện, một lát nữa, khoảng mười giờ, chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện
tại máy tập thể dục trước cột đá thứ ba ở tiểu khu vườn hoa Mỹ Lệ.”
“Hứ, bây giờ mới thèm trả lời, tôi cũng lờ anh một lát cho xem.”
Tô Duyệt Duyệt bỏ mặc, không trả lời, cũng không nhìn vào khung chat, chỉ nhìn chằm chằm thời gian bên góc phải phía dưới màn hình. Đối
phương dường như cảm thấy có chút kỳ quặc, thêm vào một câu: “Bạn vẫn
còn đó chứ?”
Tô Duyệt Duyệt lúc đó mới từ từ trả lời: “À, xin lỗi, tôi vừa phải xử lý một số việc riêng, vì thế không nhìn thấy dòng chat của anh, được
rồi, lát nữa gặp mặt sẽ nói.”
“Ồ, đi một chiều thì một tháng là sáu trăm tệ.”
Không phải lát nữa gặp mặt sẽ nói hay sao? Người này bỗng nhiên ra
giá một chiều sáu trăm tệ, Tô Duyệt Duyệt lờ đi, đóng ô chat lại, không
thèm nhìn nữa. Cứ để anh ta đưa giá “lên trời” đi, lát nữa gặp mặt, mình nhất định sẽ khiến giá thụt thê thảm cho coi.
Từ lúc trả tiền internet trở về đến tiểu khu, Tô Duyệt Duyệt nhìn
điện thoại di động, thời gian vừa đúng mười giờ. Cột đá thứ ba chính là
cột chỗ nhà cô, sát gần khu bảo vệ, khi Tô Duyệt Duyệt đến đó, thấy có
hai người phụ nữ trung niên đang đứng tán dóc, luôn miệng ca thán về giá cả tăng chóng mặt.
Tại sao vẫn chưa đến nhỉ?
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến nỗi vừa nghe đã muốn bật cười.
“Tô, Tô Duyệt, Duyệt Duyệt.”
Cái tên hay như vậy mà bị anh ta xé làm mấy mảnh, Tô Duyệt Duyệt quay người, ánh mắt vừa hay chạm tới con ngươi sáng như sao của chàng trai,
một sự hoài nghi dâng kín trong lòng, không gian bỗng chốc yên lặng khác thường.
“Cô, cô sao lại, ở đây?”
“Đợi người, còn anh?”
Không biết liệu có phải màu trắng bạc chỉ có riêng ở ánh trăng luôn
tạo ra một sức hấp dẫn kỳ lạ giữa nam và nữ hay không, Tô Duyệt Duyệt
bỗng nhẹ nhàng hỏi Doanh Thiệu Kiệt. Trong tay Doanh Thiệu Kiệt cầm túi
hồ sơ, cười nói: “Tôi cũng thế. Cô, cô sống, sống ở đây à?”
“À, mới thuê đến.”
“Tôi, tôi cũng sống, ở đây.”
“Ồ, vậy chúng ta cùng đợi nhé!”
“Được.”
Lần đầu tiên khi Tô Duyệt Duyệt đợi người lại có một anh chàng đẹp
trai đợi cùng, chỉ là do trời đang lạnh nên ghế đá của tiểu khu lạnh
buốt như băng, không thể ngồi được, hai người đành đứng đợi trong gió,
đợi được khoảng mười phút, Tô Duyệt Duyệt bỗng ý thức được điều gì đó,
nghiêng người chỉ anh chàng bên cạnh mình, nói: “Liệu có phải tôi đang
đợi anh không?”
“Tôi, tôi cũng đoán, đoán như vậy.”
“Vậy anh cũng đã đoán ra mà không thèm nói gì với tôi, thật là, vừa
nãy anh nói có việc riêng, để mặc tôi rất lâu, tôi còn cho rằng mình đã
gặp phải tên lừa đảo, đập bàn trong quán internet, còn cãi nhau với
người ta! Tức chết đi được!”
“Nhà cô không, không có mạng à?”
“Vẫn chưa lắp, chủ nhà tôi thuê không biết là người keo kiệt cỡ nào
nữa, toàn quyền đều giao cho môi giới. Hứ, còn nói là căn phòng được
trang hoàng tinh tế. Tinh tế cái con khỉ, cái gì cũng không có chứ đừng
nói đến đường dây mạng.”
“Ồ!”
“Chính là ở cột đá thứ ba, phòng trên tầng sáu đó.”
“Ồ!”
“Vẫn may mà tôi đã chặt giá từ một nghìn bảy xuống một nghìn rưỡi.”
“Hả, giảm xuống, xuống hai trăm tệ cơ à?”
“Hai trăm tệ là còn bình thường, đối phó với đám môi giới quỷ quyệt,
chủ nhà xấu xa, tôi luôn biết mình phải làm gì.” Tô Duyệt Duyệt rất đắc ý nhưng Doanh Thiệu Kiệt ở bên cạnh nói: “Thực, thực ra, một nghìn bảy
cũng không đắt.”
“Lương của tôi thấp, nếu là một nghìn bảy thì tôi không còn tiền nữa. Đúng rồi, cũng may anh là đồng nghiệp của tôi, giá anh đưa ra “khủng”
quá, lấy của tôi những sáu trăm tệ một tháng!”
“Xăng dầu, đắt.”
“Này, anh đường đường là Giám đốc bộ phận Kỹ thuật thông tin của Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS, xăng dầu của anh nhất định đều được công
ty thanh toán.”
“Có thanh toán, có, có một chút phụ cấp xăng dầu.”
“Được rồi, được rồi, anh có tiền phụ cấp xăng dầu, vậy lấy của tôi ít hơn một chút đi. Nói thật, anh có lương tâm không? Một giám đốc lớn còn cần tiền của một nhân viên quèn như tôi, về lý mà nói, anh nên chở tôi
miễn phí mới phải.”
“Cô, cô cũng có, phí đi lại.”
“Doanh Thiệu Kiệt!” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt, đôi mắt một mí bỗng
chốc biến thành hình quả trám, tuy thấp hơn Doanh Thiệu Kiệt không ít
nhưng kiễng chân lên cô cũng có thể chỉ tay tới ngang mũi anh ta mà
mắng. Hai người phụ nữ đứng cách đó không xa tò mò nhìn về phía họ, sau
đó lại tiếp tục nói chuyện.
“Có người đàn ông nào như anh không?! Chỉ nhăm nhăm dòm tiền của bản cô nương như tôi đây.”
“Tiền trợ cấp xe cộ, xe cộ của cô cũng hơn ba trăm tệ mà.”
Giọng nói của Doanh Thiệu Kiệt đã nhỏ hơn rất nhiều, để tránh xảy ra
to tiếng với Tô Duyệt Duyệt, anh ta tìm một chiếc ghế ở phía trước, lôi
tập tài liệu trên tay ra. Song Tô Duyệt Duyệt không chịu buông tha, đuổi theo anh ta, hỏi: “Tại sao lại là hơn ba trăm, không phải là hơn bốn
trăm ư?”
“Tính, tính theo ngày làm việc.”
“Hả?”
Sự tính toán trong lòng Tô Duyệt Duyệt một lần nữa lại thất bại hơn
một nửa, hoá ra không chỉ doanh nghiệp tư nhân thiết lập cạm bẫy mà mà
top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới cũng có cạm bẫy, tiền trợ
cấp đi lại và tiền ăn nhất định sẽ tính theo ngày làm việc. Lúc này,
quyết tâm phải chặt giá xe của cô lại càng sắt đá hơn.
“Đơn bảo hiểm, sổ bảo dưỡng của, của cửa hàng 4S, còn, còn cả…”
“Tôi trả anh bốn trăm tệ, anh đưa tôi đi làm, thấy thế nào?”
Nhìn bộ dạng vùi đầu lục tìm hoá đơn, sổ sách của anh ta kìa, thật là chăm chú, Tô Duyệt Duyệt ngồi xổm bên cạnh anh ta, tiếp tục kỳ kèo giá
cả. Ai ngờ Doanh Thiệu Kiệt vẫn kiên quyết nói: “Sáu trăm tệ.”
“Bốn trăm.”
“Sáu trăm.”
Úi giời, ra giá thì tuyệt nhiên không thấy nói lắp tẹo nào, Tô Duyệt
Duyệt nghiến chặt răng, liệu có phải anh ta chỉ nói lắp tuỳ từng trường
hợp không nhỉ? Mình đã nhún nhường lắm rồi mà anh ta vẫn cứ khăng khăng
đòi mình sáu trăm tệ, rõ ràng là một tay keo kiệt, bủn xỉn.
“Không được, tôi chỉ trả bốn trăm thôi.”
“Thấp, thấp quá, sáu trăm, mới được.”
“Doanh Thiệu Kiệt, sao anh keo kiệt thế nhỉ, nếu tôi không đi xe của
anh thì anh làm gì có đồng khỉ mốc nào, tôi đi nhờ xe anh, anh còn kiếm
thêm chút ít, vô duyên vô cớ có được bốn trăm tệ, chẳng phải tốt hơn
sao?! Bù đắp phí hao mòn xe còn gì!”
Tô Duyệt Duyệt vừa mới nói nhẹ nhàng được một chút đã lại lên giọng
ngay, Doanh Thiệu Kiệt không thèm để ý, thấy cô không quan tâm tới hoá
đơn, sổ sách thì liền thu dọn chúng lại.
“Này, anh đừng có phớt lờ tôi như thế nhé!”
Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ anh ta cũng thật là bình tĩnh, cuộc thương
lượng này sắp đi và hồi kết rồi ư, đã bắt đầu thu dọn hoá đơn, sổ sách
rồi kìa, còn không thèm để ý tới mình, vậy là buổi đàm phán này không có kết quả rồi!
“Sáu trăm.”
Rất lâu sau anh ta mới lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn khăng khăng cái
giá này, Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi, tức nước vỡ bờ: “Doanh Thiệu
Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự muốn lấy của tôi sáu trăm,
tôi nhất định sẽ dán một tờ thông báo thật to ở phòng làm việc của anh,
để mọi người đều biết anh đã lấy của tôi sáu trăm tệ!”
“Này, cô, cô nói khẽ thôi chứ!”
Doanh Thiệu Kiệt bỗng đứng dậy bịt chặt lấy miệng Tô Duyệt Duyệt, hai người phụ nữ đứng gần đó đưa mắt nhìn họ, một trong hai người lẩm bẩm:
“Ồ, con gái con đứa gào gì mà khiếp thế!”
Tô Duyệt Duyệt sững người, con gái con đứa thì sao chứ? Đây là đang
trả giá đi xe nhé! Với tính cách của cô, làm gì có chuyện để người khác
tuỳ tiện nói năng động chạm đến mình như vậy? Tô Duyệt Duyệt muốn gào to lên, song bàn tay của Doanh Thiệu Kiệt đã bịt kín miệng cô, chỉ có thể
uất ức cắn anh ta một cái, thế mà anh ta vẫn không chịu buông tay, đến
cả tiếng “ối” cũng không thấy kêu lên, ngược lại còn cười cười giải
thích với hai người phụ nữ kia: “Bạn, bạn gái cháu đùa, đùa ấy mà.”
Hai người phụ nữ nhìn Doanh Thiệu Kiệt đánh giá một lượt, khẽ nói: “Về đi! Về đi! Muộn rồi đấy!” Sau đó cũng tự động đi về.
“Sáu trăm, cả đi và về!”
“Nói xem, ai là bạn gái của anh chứ!”
Doanh Thiệu Kiệt vừa buông tay, Tô Duyệt Duyệt đã tức tối nhìn anh ta trừng trừng, nhìn mãi, nhìn mãi, hoả khí trong mắt cũng dần dần nguội
bớt. Lúc trước vẫn có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, vậy mà hiện tại chỉ còn hai người, bốn bề im phăng phắc.
“Lời tôi, tôi, vừa nói, cô đừng cho là thật.”
“Năm trăm cả đi và về.”
“Sáu trăm, cả đi, đi và về.”
“Đi về hằng ngày, nếu thiếu ngày nào, phải trả lại tiền tôi ngày đó.” Tô Duyệt Duyệt không hiểu vì sao cảm thấy bên tai nóng ran, không rõ
liệu mặt mình có phải cũng đang nóng bừng theo không.
“Được.”
“Đồ keo kiệt, ngày mai mấy giờ? Xe gì? Số bao nhiêu?”
“Ngày mai bảy giờ bốn mươi phút, ở, ở cổng, Polo màu đen, có hình Kình Thiên Trụ.”
[1] Đàn ông ngoại tình thường mua xe Polo cho bồ, nên xe Polo được gọi là xe nhân tình.
Doanh Thiệu Kiệt ti hí mắt nhìn cô, rõ ràng đang lúng túng không biết phải nói gì. Tô Duyệt Duyệt chợt thấy ánh mắt đó rất ấm áp, còn mặt
mình lại nóng bừng hơn, nếu không phải lúc này là buổi tối, e rằng chàng trai trước mặt đã nhìn thấy rồi, vội nói: “Được, tôi biết rồi, chúc ngủ ngon!”
Một câu cụ thể cô cũng không hỏi, hấp tấp chạy về tầng nhà của mình,
Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy hơi khó hiểu nhưng nhìn theo bóng dáng tất
tưởi dưới ánh trăng kia, bất giác khoé miệng anh cong lên, hiện rõ một
nụ cười.