Edit: Gin’s
“Chẳng mấy chốc Phó Thặng sẽ phát hiện ra một số điểm mấu chốt, thời gian của hắn không còn nhiều nữa.”
Bác sĩ đến nhà cũ Phó gia, sau khi biết rõ tình huống cơ bản, vẻ mặt bác sĩ có chút khó khăn nói: “Đến nay tôi chưa từng xử lý tình huống như thế này bao giờ, không chắc chắn có thể đưa ra phương án giải quyết hay không.”
Mẹ Phó sốt ruột: “Cũng không phải chỉ có mỗi Phó Thặng là Alpha cấp S, cả cái thủ đô này, cả cái quốc gia này năm nào chẳng có vài ví dụ về Alpha đột nhiên bạo phát tín tức tố, anh chưa từng thấy sao? Tại sao đến lượt Phó Thặng lại nói không chắc chắn?”
Bác sĩ thở dài: “Nhưng nhiều Alpha như vậy đâu phải ai cũng cấp S, Alpha cấp S thì đã sớm tìm được Omega có tin tức tố phù hợp từ lâu hết cả rồi, ngay từ lần đầu tiên tiến vào kỳ ph@t tình đã có Omega đến giúp họ thư giải, thật sự bệnh viện chưa từng gặp trường hợp nào như của Phó thiếu tướng.”
Alpha bình thường trong hai năm trước khi trưởng thành tiến vào kỳ ph@t tình lần đầu tiên, nếu có Omega sẽ chọn Omega, nếu không có sẽ chọn dùng thuốc ức chế, nhưng giống nhau đều sẽ không quá hai mươi lăm tuổi.
Vì pheromone của Alpha cấp S mạnh hơn Alpha bình thường nên lần đầu tiên tiến vào kỳ ph@t tình sẽ càng thêm hung dữ, cũng vì vậy mà gia đình của những Alpha cấp S này từ sớm đã tìm cho họ Omega phù hợp dựa vào ngân hàng gen, để họ kết hợp với nhau.
Nhưng nhà họ Phó không những không tìm kiếm Omega phù hợp cho Phó Thặng trong lúc y thành niên, mà chính bản thân Phó Thặng lại tìm một Beta về làm vợ, dựa vào thuốc ức chế để chống lại không dưới mười lần kỳ ph@t tình, thế mà còn chưa mắc phải bệnh về pheromone!
Với bác sĩ mà nói, đây quả thật là một kỳ tích.
Nghe vậy đám người mẹ Phó sắc mặt khó coi, nhất là bà nội Phó có chút oán giận liếc nhìn Phó Lão Gia Tử, cũng vì trước đây ông khư khư cố chấp bắt Phó Thặng vào quân đội, trong quân đội không cho phép mang theo Omega, còn phải tiến hành huấn luyện chống ảnh hưởng từ tin tức tố, lại càng không cho phép Phó Thặng tiếp xúc với Omega để tránh tuổi trẻ không thắng được cám dỗ, kết quả chính là mấy năm sau Phó Thặng đưa một Beta về!
Phó Lão Gia Tử thở dài: “Dù cách gì đi nữa thì trước tiên phải giải quyết tình huống trước mắt.”
Bác sĩ nhìn về phía Hòa Bắc Gia đang hồn bay phách lạc đứng bên cạnh, cũng nghe được mùi tin tức tố tản mác ra từ người gã, do dự một chút mới dò hỏi: “… Phó thiếu tướng không tiêm tin tức tố của cậu ta?”
Phó Lão Gia Tử quay đầu lại nhìn Hòa Bắc Gia, người sau đôi môi run rẩy: “Không.”
Bác sĩ: “E rằng không thể chiết xuất tin tức tố của cậu ta được nữa.”
Hòa Bắc Gia vội hỏi: “Tại sao?!”
Bác sĩ: “Hiện tại Phó thiếu tướng đang trong tình trạng tin tức tố mất kiểm soát, nhưng vẫn chọn Beta… Đồng thời tin tức tố cũng ảnh hưởng rất mạnh, khó có thể tiếp nhận thêm tin tức tố thứ hai, nhất là tin tức tố của Omega quá mức phù hợp với một tỷ lệ nhất định sẽ trực tiếp k!ch thích ngài ấy tiến vào trạng thái rối loạn pheromone, hiện tại viện nghiên cứu mới đưa ra một kết quả nghiên cứu mới, nếu bản thân Alpha hoặc Omega có ý chí cá nhân chống lại tin tức tố và bản năng sinh học sẽ nảy sinh xung đột mãnh liệt, không thể đánh giá được hậu quả sẽ phát sinh.”
Dừng một chút, hắn liếc nhìn Hòa Bắc Gia rồi nhanh chóng nói: “Nếu ngay từ đầu lựa chọn pheromone của Omega thì tốt rồi.”
Nhưng Phó Thặng lựa chọn ra sao, y đang chống lại bản năng sinh học của mình.
Sắc mặt Hòa Bắc Gia trắng bệch, nắm đấm nắm chặt.
Phó Lão Gia Tử: “Anh cứ nói biện pháp của mình đi.”
Bác sĩ: “Cho nên đề nghị của tôi chính là tiếp tục sử dụng thuốc ức chế, tăng liều lượng cao, sau khi phun dạng khí vào trong phòng, chờ Phó thiếu thiếu tướng khôi phục ý thức, sẽ lựa chọn thuyết phục.
Sau khi y ra ngoài lập tức đưa đến bệnh viện cách ly, thử nghiệm sử dụng thuốc ức chế kiểu mới.
Tôi tin rằng Phó thiếu tướng không bị bản năng s!nh lý khống chế sẽ hiểu lựa chọn nào là tốt nhất cho ngài ấy, cũng là tốt nhất cho vị Beta kia.”
Mẹ Phó vẫn còn chút không cam lòng: “Thật sự không thể cho Bắc Gia vào thay sao?”
Bác sĩ: “Không được, Phó nữ sĩ.”
Mẹ Phó cau mày: “Thuốc ức chế kiểu mới có tác dụng phụ gì không? Đã thí nghiệm trên con người chưa?”
Bác sĩ: “Tôi không thể đưa ra đảm bảo.”
Mẹ Phó còn muốn nói gì đó nhưng Phó Lão Gia Tử trực tiếp mở miệng kết luận, để Phó Gia Kỳ hỗ trợ bác sĩ chuẩn bị liều lượng thuốc ức chế dạng phun, cuối cùng quyết định khoảng mười một giờ tối sẽ đưa thuốc ức chế vào.
Truyện Phương Tây
Thuốc ức chế liều cao sau khi phun vào sẽ dễ dàng hấp thu, Phó Thặng trong phòng giam dần khôi phục lý trí, y phát hiện Hà Viễn đã hôn mê, trên người, tóc tai và hai má đều là t*ng trùng, ngay cả lông mi cũng dính một chút, hô hấp có chút yếu ớt, lồng ngực chập trùng biên độ không lớn, hai cái chân đã không khép lại được, vết bầm tím trên người loang lổ hỗn tạp, tuyến thể sau gáy cũng tràn ngập vết cắn khiến người khác phải rùng mình.
Phó Thặng hoảng sợ nhưng theo bản năng y vẫn cúi người tiến đến gần tuyến thể của Hà Viễn, nhìn chằm chằm vào tầng tầng lớp lớp dấu răng, không kìm nén được lại há mồm muốn cắn xuống, nhưng lúc này ngoài phòng giam lại truyền đến giọng nói của Phó Gia Kỳ.
Phó Thặng quay đầu lại, ánh mắt nham hiểm chuyển từ cánh cửa đã hư hỏng đến thiết bị phát thanh ở ngay góc tường, bộ não bị chi phối bởi h@m muốn d*c vọng như những bánh răng cửa gỉ sét chậm rãi chuyển động, bản năng nguyên thủy được kêu gọi, hiện tại y chỉ có thể nghĩ làm sao để giải quyết thiết bị phát thanh một cách nhanh chóng tàn nhẫn nhất có thể, để tránh đám người lung tung ngoài kia tiến vào phá hỏng sào huyệt của mình.
Phó Gia Kỳ: “Anh, anh tỉnh rồi thì mở cửa ra đi, bác sĩ ở ngoài cửa luôn sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào.”
“Phó Thặng, đến bệnh viện tiêm thuốc ức chế kiểu mới đi, con không muốn ở cùng Hòa Bắc Gia thì không ai ép con nữa.”
“Anh, cứ tiếp tục nữa Beta sẽ chết, Hà Viễn thật sự sẽ chết!”
…
Dụng cụ phát thanh liên tục phát ra những câu nói tương tự nhau, đại ý đều là kêu gọi Phó Thặng nhanh chóng mở cửa.
Phó Thặng nắm chặt nắm đấm, đột nhiên dùng sức đánh lên hai má của mình, khóe môi sượt qua răng chảy máu, máu tươi cũng mang theo tin tức tố nhưng liều lượng ít có thể bỏ qua không tính đến, không ảnh hưởng tới Phó Thặng, nhưng đau đớn cũng giúp y khôi phục chút tỉnh táo.
Phó Thặng cúi đầu nhìn Hà Viễn, nhận ra Hà Viễn khe phát run khi mình tới gần khiến y không khỏi sửng sốt, dù đã bất tỉnh nhưng vẫn sẽ sợ hãi theo bản năng sao?
Hà Viễn sợ y?
Phó Thặng mặt không cảm xúc nhìn Hà Viễn, không để ý đến sợ hãi và run rẩy của hắn, đưa ngón trỏ ra vuốt v3 hai má Hà Viễn, tàn nhẫn cắn chặt lên tuyến thể đáng thương không biết bị đánh dấu đã bao nhiêu lần.
Cửa.
Thấy cửa phòng tạm giam chậm chạp không có động tĩnh, Phó Gia Kỳ không khỏi luống cuống: “Mau phun thuốc ức chế.”
Bác sĩ kiến nghị: “Chờ một chút.”
“Chờ?” Phó Gia Kỳ trợn mắt: “Chờ thêm nữa là nháo ra mạng người đấy! Trước đây Phó Thặng đã được đào tạo chống thuốc chuyên nghiệp, những năm này tiêm vào bao nhiêu thuốc ức chế như vậy sớm đã kháng thuốc ức chế, chút thuốc lúc nãy đưa vào đến giờ vẫn không ảnh hưởng gì đến anh ấy!”
Bác sĩ vẫn bình chân như vại, nghĩ thầm tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Mấy năm nay ông đều phụ trách khám kiểm tra sức khỏe cho Phó Thặng, hiểu rất rõ về những chỉ tiêu sức khỏe của y, một năm tiêm vào bao nhiêu thuốc ức chế, ông mà không biết thì lấy gì làm mục tiêu để định ra liều lượng thuốc?
Phó Gia Kỳ buồn bực không thôi, đang định cướp lấy thuốc ức chế tự mình làm thì cửa bỗng nhiên phát ra tiếng nổ vang dội dọa cậu ta giật mình, vài giây sau cửa phòng tạm giam mở ra, cậu ta không nhịn được trợn mắt lên nhìn Phó Thặng ôm Hà Viễn ra ngoài, một mùi pheromone nồng nặc hòa lẫn một mùi pheromone khác phả vào mặt.
Phó Gia Kỳ ngửi thấy mùi tin tức tố lập tức biến sắc, cấp tốc bịt lại miệng mũi, trong lòng ai thán thở dài, quan tâm dò hỏi: “Anh, anh không sao chứ? Chị dâu không sao chứ?”
Phó Thặng lạnh lùng nhìn cậu ta, mười phần công kích.
Phó Gia Kỳ thức thời lùi về sau, cách xa Phó Thặng, cậu ta không nên đến gần Alpha vừa ph@t tình xong, éc không đúng, là đến trước mặt Alpha đang ph@t tình một nửa thì bị ép bỏ dở tỏ vẻ quan tâm bạn lữ của người ta.
Bác sĩ là Beta có tuyến thể phát triển không đầy đủ vẫn tự nhiên tiến lên nói: “Trước tiên tôi sẽ tiêm một mũi vào mạch máu của ngài, ngài yên tâm tôi không cướp Beta của ngài đâu, cậu ấy cần được đưa đến bệnh viện chữa trị, ngài cũng cần phải đi bệnh viện.
Phó thiếu tướng, hiện tại ngài có nghe hiểu lời tôi nói không?”
Phó Thặng đứng thẳng tại chỗ mười mấy giây sau đó gật đầu với bác sĩ.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiêm xong rồi nói: “Đi thôi, dưới tầng có xe.”
Phó Thặng nhanh chân đi về phía trước, đi theo sau là bác sĩ, y ôm Hà Viễn vào trong ngực như đang ôm một đứa trẻ, Hà Viễn bị một cái chăn len bao lại chặt chẽ, theo từng bước chân của Phó Thặng một cánh tay của hắn rủ xuống, trên cánh tay bạch ngọc trải dài vết cắn, xanh tím hỗn loạn, dấu răng chưa kết vảy nhưng đã ngừng chảy máu, nhìn qua không khác gì những cánh hoa màu đỏ bung nở điểm xuyết trên một mảnh ngọc xanh tím.
Phó Gia Kỳ không cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, trong nhất thời không kìm được mà rụt vai lại, không rét mà run, Hà Viễn quá thảm.
Mới bao lâu trôi qua? Vẫn chưa tới mười tiếng đồng hồ!
Đa số kỳ ph@t tình của Alpha và Omega kéo dài trong hai ngày, nhiều nhất bốn, năm ngày, nếu Hà Viễn thật sự bị làm bốn, năm hôm có lẽ đến lúc ra sẽ thật sự không còn thở.
Phó Thặng xuống lầu, miễn cưỡng khắc chế bản thân, vẫn còn có thể gật đầu chào từ biệt các trưởng bối, y nhìn thấy Hòa Bắc Gia thì lại tận lực tránh gã rồi đi ra khỏi nhà cũ.
Hòa Bắc Gia đỏ cả mắt, mẹ Phó mẫu an ủi gã Phó Thặng không khống chế được tín tức tố, nếu đến quá gần sẽ k!ch thích y.
Hòa Bắc Gia không đáp lại, mẹ Phó cũng không rảnh quan tâm nhiều đến gã nữa.
Phó Thặng ôm Hà Viễn, hai người song song tiến vào bệnh viện.
Trước tiên Hà Viễn được đưa đi vào xử lý vết thương, cũng để pha loãng pheromone nồng độ cao Phó Thặng đã cứng rắn truyền vào cơ thể của Hà Viễn, nếu không tuyến thể của Hà Viễn sẽ bị phá hoại.
Không phải chỉ có Alpha mới bị rối loạn pheromone, cả Omega cũng sẽ bị, Beta bị cưỡng ép kỳ hiệu cũng như thế!
Bác sĩ điều trị chính bỏ ra hơn một giờ mới xử lý xong vết thương trên cơ thể Hà Viên đi ra, khá là khiển trách nói: “Thời này mấy người trẻ các cậu sao cứ thích cái kiểu lập dị Alpha với Beta yêu đương làm gì, lần tới có phải là còn muốn Alpha với Alpha, Omega với Omega yêu nhau nữa không? Alpha thì tự giác đi tìm Omega đi, sao còn đi gieo họa cho Beta hả?”
Hiện nay đa số bác sĩ và y tá đối xử với Beta rất ôn hòa, vị bác sĩ vừa ra cũng là Beta, ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Phó Thặng cũng cảm thấy không khỏe, mà nhớ tới Beta vẫn đang hôn mê trong phòng bệnh lại càng không vui.
“Khoang sinh sản của bệnh nhân bị rách, tuyến thể bị hao tổn, những thứ này đều là ngoại thương, nhưng không chắc có để lại chấn thương tâm lý hay không.
Được rồi, không có chuyện gì nữa, anh cũng đừng đứng ở đây.”
Y tá chạy tới, nhỏ giọng nhắc cho bác sĩ thân phận của Phó Thặng, bác sĩ điều trị chính cứng đờ trong nháy mắt, nhưng thái độ sau đó vẫn không tốt hơn chút nào.
Phó Thặng nhàn nhạt liếc nhìn bác sĩ một cái, cào cào tóc che giấu xấu hổ nhưng cũng không hề che giấu đi vẻ bực bội, không thể giải tỏa hoàn toàn nên tin tức tố trong máu y vẫn đang đấu đá lung tung, dáng vẻ của y hiện giờ có chút chật vật.
Quần áo luộm thuộm, áo sơ mi và quần dài được tròng lên một cách bừa bãi, không đeo thắt lưng, vạt áo sơ mi bên nhét trong quần bên thả ở ngoài, cúc áo lệch lạc, tóc tai bù xù, quan trọng nhất là trên mặt mặt y còn có vết bị đánh.
Phó Thặng còn sót lại chút lý trí quay người đi theo bác sĩ đi cách ly, làm kiểm tra.
Sau khi có được sự đồng ý của nhà họ Phó và Quân đội bác sĩ tiêm cho Phó Thặng thuốc ức chế kiểu mới, trước khi tiêm bác sĩ đơn giản phổ cập khoa học cho Phó Thặng: “Đây là thuốc ức chế được Quý viện sĩ ở viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu dành cho Quân đội, chỉ dùng cho Alpha, trước mắt vẫn chưa công khai với bên ngoài nhưng đã được bí mật cung cấp cho Quân bộ, trừ phi ngài có lịch sử dị ứng nếu không sẽ rất nhanh ổn định lại.”
Khi sắp tiêm bác sĩ đột nhiên dừng lại, lần thứ hai nói rõ: “Nhưng loại thuốc ức chế này vẫn có tác dụng phụ, trong quá trình này ngài vẫn sẽ có khát vọng với tin tức tố phù hợp, sẽ sinh ra tính công kích khác với bình thường, khi không có mục tiêu công kích cụ thể ngài sẽ có khuynh hướng tự hành hạ bản thân.”
“Ừm.” Phó Thặng nhắm hai mắt, y hiểu ý bác sĩ, sẽ sử dụng phương pháp trói bệnh nhân trên ghế tựa chỉ dành cho tội phạm hoặc bệnh nhân tâm thần.
Những Alpha bị rối loạn tin tức tố sẽ bị trói chặt trên ghế mỗi khi phát bệnh để tránh tự tổn thương mình, hoàn toàn không thể động đậy.
Bác sĩ có được câu trả lời khẳng định của Phó Thặng thì yên tâm tiêm thuốc cho y, sau đó trói y lại trong phòng cách ly rồi khóa cửa rời đi, ngoài cửa có binh sĩ trong coi.
Thuốc ức chế mới chưa có tác dụng, thuốc ức chế cũ sắp mất hiệu quả, Phó Thặng ngồi trên ghế giữa khoảng không trắng bệch của phòng cách ly, y tranh thủ chút tỉnh táo cuối cùng suy ngẫm lại chuyện xảy ra trong mười mấy tiếng vừa qua.
Phương Cao Mân bị điều tra, Phó Gia Tịnh hãm sâu vào sóng gió dư luận ảnh hưởng sự nghiệp, bị thủ trưởng chất vấn nhắc nhở, sự nghiệp của chồng cũng đến ngã rẽ, cô ta sứt đầu mẻ trán về nhà khóc lóc, phụ nữ trong nhà bị cô ta khóc đến phiền mềm lòng đi cầu xin Phó Thặng, trùng hợp bị tập kích, Phương Cao Mân đúng lúc dùng thuốc hướng dẫn với y, khiến y sớm rơi vào kỳ ph@t tình, sau đó…
Sau đó ý thức của y nửa tỉnh nửa mê, người lớn nhà họ Phó đi tìm Hòa Bắc Gia, sau khi bị từ chối thì gọi Hà Viễn tới.
Sau đó, sau đó Hà Viễn, Hà Viễn… không cần y nữa!
Phó Thặng đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt vặn vẹo phẫn nộ đến cực điểm, tay chân bị trói buộc bắt đầu giãy dụa, y nghiến răng nghiến lợi như thể muốn xé nát Hà Viễn đến nơi, Hà Viễn thế mà không cần y! Hà Viễn đang ở nơi nào?
‘Ầm’ một tiếng, quân nhân canh gác ngoài phòng cách ly phản ứng nhanh chóng, xác nhận Phó Thặng không nguy hiểm tính mạng mới yên tâm, nhưng cũng không hề thả lỏng thần kinh, bọn họ căng thẳng nhìn chằm chằm cửa phòng cách ly.
Cách một cánh cửa, ngoài cửa là người, trong cửa lại là một con thú hoang đang phát rồ, phẫn nộ lo lắng la hét gọi một cái tên.
***
“Hộc ——” bỗng nhiên hít sâu một cái, Hà Viễn thoát khỏi bóng đêm dày đặc, cuối cùng cũng mở mắt ra, sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh hắn nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Y tá thấy hắn tỉnh rồi liền gọi bác sĩ tới, giải thích sơ qua tình huống, kiểm tra thân thể của hắn, sau khi chắc chắn không có việc gì liền rời đi.
Hà Viễn một mình ở trong phòng bệnh, thì ra hắn đã hôn mê hai ngày, nhớ lại trải nghiệm bị Alpha cưỡng ép mở khoang sinh sản khiến hắn không khỏi run run một chút, chậm rãi co thân thể lại nằm nghiêng trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hư không.
Hắn nằm hai ngày, Phó Thặng cũng bị nhốt hai ngày.
Hai ngày đủ cho cảnh sát thu thập bằng chứng chống lại Phương Cao Mân và những người khác để định tội chúng.
Không có Phó Thặng, Phó Lão Gia Tử bo bo giữ mình, sẽ không ai thoát được, Phó Gia Tịnh không tìm được ai giúp đỡ mình.
Không có nhà họ Phó, chỉ bằng hai nhà Phương, Hạ vẫn chưa đủ để dao động vị trong trung tâm cơn bão nhiệm kỳ mới kia thay đổi quyết định.
Vị kia muốn xuống tay với quyền thần trong khu quân sự để tạo thanh thế cho mình, hai nhà Phương Hạ quả thật là phù hợp nhất, nhưng sự tình nhất định sẽ không quá thuận lợi.
Quan trọng nhất là ——
Phương Tắc còn chưa trở lại.
Hà Viễn cụp mắt nghĩ, chẳng mấy chốc Phó Thặng sẽ phát hiện ra một số điểm mấu chốt, thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tuy rằng hắn có chút ngược đãi nhưng đây là gu của tôi, xin đừng mắng tôi!
Một giam một cầm tù là gu của tôi, bạn nào không chấp nhận được thì cân nhắc kỹ, đừng cố nhé, đọc cho vui là được.
Hết chương 7..