Ám Nghiện

Chương 44: Như chước



Ngoài cửa sổ hạt mưa nhỏ vẫn rơi xuống chiếm trọn không gian, sắc trời bây giờ đúng là lúc đêm chuyển sang ngày, từ đường chân trời hừng lên một tia trắng sáng, tựa nhưng một bức tranh thủy mặc bị lật ngược, những nét mực đen ngày càng co rút lại, mảng sáng lấn chiếm cả một vùng trời. Nét mực loang lổ ôm trọn như một tấm chăn lông, cào trên quả tim người, ngưa ngứa.

Mùa mưa dầm, buổi sáng sẽ rất ít thấy được mặt trời, mảnh đỏ ửng dưới đường chân trời cũng bị áng mây nuốt trọn, mang đến phủ lên hai gò má của Nam Tiêu Tuyết.

"Chị muốn em làm như thế nào?" An Thường dùng giọng nói rất nhỏ hỏi.

Câu hỏi tựa như thẹn thùng, nhưng động tác lại to gan lớn mật.

Bàn tay của An Thường, là một bàn tay đặc thù của những nhà tu sửa cổ vật, thủ pháp nhu hòa, động tác kiên nhẫn, cẩn thận tỉ mỉ, đối đãi mỗi một món gốm sứ, đều có thể nhanh chóng sờ vuốt ra được hình dạng tổng thể, rồi lại ở trên những vị trí quan trọng, chậm rãi lần mò nhấn nhá liên tục vài tiếng.

Và, lúc này cô đối với Nam Tiêu Tuyết cũng như vậy. Thậm chí, Nam Tiêu Tuyết cũng đã cảm thấy, mức độ kiên nhẫn của An Thường có phần quá cao đến khiến nàng bức bối.

Làm nàng nhớ đến khi cô pha trộn thuốc màu, bàn tay liên tục di chuyển tạo lực khuấy động khay màu, sau đó ngẩng mặt quan sát nét mặt của Nam Tiêu Tuyết, lần theo vệt đỏ ửng lan từ gò má đến mép tóc của nàng, xác định rằng có giống với tưởng tượng của cô hay không.

Mưa càng rơi càng nhiều. Rêu xanh bám nơi góc tường như tìm được đồng minh, càng dính ướt bành trướng hơn.

Nam Tiêu Tuyết khe khẽ buông tiếng thở dài: "An Thường..."

"Chị muốn em làm thế nào?" An Thường nhỏ giọng hỏi lại một lần, giọng nói mềm nhẹ nhưng cố chấp.

Lúc này Nam Tiêu Tuyết đã rõ, nhân cách xấu xa của An Thường bình thường không hề lộ ra mảy may, nhưng luôn biết tìm đường trồi ra trong thời khắc mấu chốt. Tựa như nụ hôn đầu tiên dưới hiên hành lang với dãy đèn lồ ng mờ tối, An Thường khi đó bất ngờ cắn phập vào môi nàng đến chảy máu.

An Thường rất thích ngước lên nhìn vào mắt nàng, hiện tại cô cũng làm như vậy, và chờ đợi một câu trả lời của nàng.

Nhìn thấy gương mặt thanh ngạo cao xa của "tiên nữ" bây giờ đang biểu lộ ra một sắc thái trái ngược, nghe được những âm thanh nỉ non khó nén trốn ra từ hai cánh môi mỏng bình thời trông khá bạc tình.

Sau đó, hai đầu chân mày An Thường khẽ cau lại một chút, như thể rằng chúng nó vừa bị những câu từ Nam Tiên nói ra k1ch thích đến.

Kỳ thật cô cũng không phải cố ý làm chuyện xấu, chỉ là biết rõ, sự kiên nhẫn sẽ đổi lại được kết quả mà mình mong muốn. Thậm chí còn nhiều và mãnh liệt hơn so với tưởng tượng, đến mức khiến bản thân kinh ngạc. Cô nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cảm tưởng như hạt mưa cũng đã tí tách rơi trong căn phòng này rồi.

An Thường nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng đánh thức bà ngoại của em."

***

Nam Tiêu Tuyết lâm vào trạng thái hư không hoảng hốt.

Mưa ngoài kia dường như sẽ mãi rơi như thế và không dừng lại, bầu trời cũng sẽ phủ một màu xám trắng từ đêm chuyển sang ngày. Văn Tú Anh đã thức dậy, có thể nghe được tiếng bước chân của bà đi lại bên ngoài, lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.

An Thường ngồi tại bàn đọc sách, đưa lưng về phía nàng.

"Em không ngủ thật hả?"

Trên người Nam Tiêu Tuyết tr@n trụi, đầu óc cũng vì thế mơ màng nặng nề.

"Không ngủ."

An Thường xoay người nhìn lại cười mỉm với nàng, nét mặt hiện tại mang đầy cái vẻ áy náy đến quá muộn màng. Lúc nào cũng vậy, Nam Tiêu Tuyết ở trong lòng thầm mắng một câu. Thoạt nhìn tưởng như rất ngây thơ thẹn thùng, nhưng đến lúc vào việc thì chuyện xấu gì cũng dám làm.

"Chị ngủ đi, em không đi đâu đâu."

Thanh âm An Thường mềm mại, nhưng nghe như một câu hứa hẹn...

Chờ lúc chị tỉnh dậy, em vẫn còn ở đây.

Cả đời Nam Tiêu Tuyết, nghe được lời hứa hẹn như thế này căn bản không hề nhiều.

Lúc nàng còn nhỏ thì ba mẹ đã di dân rồi, một mình nàng ở lại trong nước. Về sau vào đoàn múa cổ điển, nhân viên công tác và trợ lý liên tục thay đổi. Đến lúc đi lưu diễn, nàng liên tục không ngừng di chuyển khắp nẻo đất nước, thậm chí là cả nước ngoài, không khỏi giật mình khi mỗi lần thức giấc nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.

Tốc độ cuộc sống quá nhanh, đến mức không có được cảm giác bình đạm qua ngày.

Duy chỉ có ở Ninh Hương, dòng sông chảy êm đềm, thời gian trôi nhàn nhã, tốc độ nói chuyện của An Thường cũng chậm rãi nhẹ nhàng.

Tiết tấu cuộc sống như vậy khiến con người cảm thấy, nếu chính mình không muốn thay đổi, thì nó vẫn sẽ luôn giữ ở nhịp điệu thong thả như thế không đổi thay.

Nam Tiêu Tuyết nhắm mắt lại, trên gối là mùi hương dầu gội của An Thường, một mùi thơm rất hoài niệm.

An Thường ngủ không được, ngồi ở bàn đọc sách, cả người đều lâm vào trạng thái hưng phấn. Cô đã làm qua rất nhiều, vẫn ngại không đủ, tựa như Nam Tiêu Tuyết đang ở bên cạnh mình, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.

Cô không muốn để bản thân đắm chìm vào dục niệm, nhưng cô lại không biết mình muốn làm cái gì. Chỉ là từng sợi thần kinh đều như đang nổi trống dồn dập, không ngừng thúc đẩy cô, nóng bức bỏng rát.

An Thường ngơ ngẩn nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, nhưng sự hưng phấn này cũng không thể bị dập tắt. Cô lại xoay người nhìn qua dáng vẻ khi ngủ của Nam Tiêu Tuyết, nghĩ nghĩ, lấy ra một cây bút.

Thật lâu rồi không hề vẽ qua người nào cả.

Ngòi bút sàn sạt chạy trên mặt giấy, sự xao động vừa nãy ở trong lòng dần dần cũng được vuốt v e ngoan ngoãn.

Trời ơi, cô siết chặt cây bút và suy nghĩ, thì ra mình không chỉ muốn cùng Nam Tiêu Tuyết triền miên, mà mình còn muốn cùng chị ấy nói chuyện yêu đương.

Cô tình nguyện ngồi mãi nơi này, vẽ dung nhan người kia đang say ngủ, từng bức từng bức, vẽ không ngừng.

Cõi lòng bị bao vây hai loại cảm xúc, thỏa mãn và sợ hãi, đầy mâu thuẫn.

Nhưng nếu đặt phía trước hai chữ "người yêu" hai cụm từ, "chỉ ở Ninh Hương" và "chỉ trong mùa mưa dầm này", thì sự sợ hãi cũng tiêu tán đi một chút.

Dù sao thì, bản thân cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nàng sẽ rời đi sớm thôi.

Một đoạn thời gian ngắn ngủi như thế, nếu càng trầm mê, thì cũng có thể đến mức nào đâu.

Suy nghĩ như vậy, cô lại cho phép chính mình thêm một ít tư cách để làm càn.

Vừa nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết mở mắt ra, An Thường đã nhoẻn miệng cười.

Nam Tiêu Tuyết nhìn An Thường đang ngồi trên chiếc ghế tre phía trước bàn sách, hai chân co lại, một tập giấy phác họa được đặt trên đùi cô.

"Em đang vẽ chị hả?"

"Dạ."

Tuổi trẻ thật tốt, An Thường hai mươi lăm tuổi, cho dù cả đêm không ngủ, thì cũng không ảnh hưởng gì đến gương mặt trắng nõn thanh thuần của cô. Ánh nắng sớm từ cửa sổ sau lưng rọi vào, nhuộm đuôi tóc của cô thành màu nâu nhạt. Như thế lại càng khiến cho An Thường trông như một hạt dẻ vô cùng Ngoan miệng, làm cho người ta vô thức mong chờ đến khi mùa thu sang.

Mùa thu?

Đó là chuyện của sau này, sau khi nàng rời khỏi Ninh Hương.

Nam Tiêu Tuyết rất nhanh phủi sạch ý nghĩ này.

An Thường nhẹ nói: "Chị rất xinh đẹp."

Từ nhỏ đến lớn, Nam Tiêu Tuyết đã nghe qua rất nhiều người khen ngợi diện mạo của nàng. Nhưng ngữ khí của An Thường lại không giống với những người khác.

Lời khích lệ của những người kia, như đang ca ngợi thác nước Seljalandsfoss trong ánh tà dương, hoặc như đang thán phục vẻ đẹp của ngọn núi Roraima hơn hai tỷ năm tuổi, lại hoặc là miêu tả về Maldives biển xanh cát trắng với gió biển nhu hòa, những từ ngữ ca tụng vẻ đẹp tự nhiên. (1)

Nhưng trong giọng nói của An Thường, lại mang theo một chút đắc ý, lại thêm một xíu tư tâm.

Nam Tiêu Tuyết đứng dậy, phất phất tóc dài, khoác chăn mỏng chậm rãi đi đến bên cạnh An Thường: "Vẽ nhiều bức như vậy sao?"

Nàng lật lật những bản vẽ nằm trên bàn sách.

"Em ưng ý bức nào nhất?"

"Không nói rõ được."

"Ờ..." Nam Tiêu Tuyết cầm từng bức lên so sánh nhìn ngắm.

"Chị thích cái nào nhất?"

"Chị cũng không thể nói rõ được."

Từng bức từng bức được vẽ liền kề nhau, ghi lại từng khoảnh khắc khi Nam Tiêu Tuyết đang say giấc nồng, mỗi một bản phác họa đều lưu trữ lại thời gian quý giá.

Thật sự là không thể so sánh chọn ra một bức họa ưng ý nhất, vì mỗi khi hai người ở cùng nhau, từng giây phút đều quý giá tựa trân bảo, làm cách nào cũng không thể lướt qua một khắc nào.

Những bức họa của An Thường hóa thành hình ảnh động trôi theo thời gian, ghi lại giây phút Nam Tiêu Tuyết hiếm hoi tận hưởng giấc ngủ một cách đầy đủ nhất.

Thật lâu về sau, Nam Tiêu Tuyết nhớ lại, lúc đó nàng cũng không hề nằm mơ. Ký ức của nàng về giấc ngủ ngày hôm đó, chỉ còn lại bóng dáng An Thường ngồi trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn tí tách rơi.

Từ trong sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân của Văn Tú Anh.

Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Chị có thể mang một bức đi không?"

An Thường lắc đầu: "Vô luận chị lấy đi bức nào, thì cũng sẽ khiến cho những bức họa này bị đứt gãy."

Nam Tiêu Tuyết cười cười: "Giấc ngủ dài quá, không đủ thời gian chơi trò chơi, chị đi trước."

"Được rồi."

Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên đ ỉnh đầu cô vuốt v e: "Chị đi rồi em ngủ một lát đi."

"Dạ."

Trên đường tiễn Nam Tiêu Tuyết ra cửa, Văn Tú Anh nhiệt tình mời nàng khi nào rảnh lại ghé qua.

Nam Tiên vốn một bộ nhàn nhã tự tại nghe thế chợt khựng lại, An Thường nhịn không được phì cười, bị Nam Tiêu Tuyết chặn tầm nhìn của bà ngoại véo vào eo.

Hai người đi đến bên ngoài.

An Thường: "Em đưa chị về."

Nam Tiêu Tuyết cầm ô giấy dầu từ trong tay cô: "Không cần đâu."

An Thường ngạc nhiên.

"Vậy, gặp sau."

"Được rồi, em về phòng ngủ đi."

An Thường quay lại trong phòng, tắm rửa sơ rồi ngồi vào cạnh giường, trông thấy trên gối đầu của chính mình, còn vương lại một sợi tóc thật dài.

Cô vươn tay cầm lấy, nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ.

Chất tóc của Nam Tiêu Tuyết thât tốt, óng mượt phủ xuống đầu vai nhưng một thớ gấm lụa cao cấp, dù bây giờ chỉ là một sợi tóc, nhưng vẫn mềm mại mượt mà như thế.

An Thường giữ lấy sợi tóc kia, đứng lên, gộp chung với những bức phác họa ban nãy, đem tất cả cất vào hộp giấy dưới giường.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ về tối hôm qua hai người ở chung, lại cảm thấy cả hai đều có chút "phạm luật".

Thứ nhất, Nam Tiêu Tuyết hỏi cô rằng nàng có thể cầm một bức họa đi hay không, cô đã cự tuyệt. Bởi vì bức họa là một thứ có thể được tồn giữ rất lâu, sau này khi nàng đã rời khỏi Ninh Hương, quyết tâm bỏ lại đoạn tình cảm này, thì phải xử lý bức họa đó như thế nào?

Thứ hai, cô hỏi Nam Tiêu Tuyết rằng có muốn cô đưa nàng về hay không, Nam Tiêu Tuyết cũng cự tuyệt. Điều này là cho An Thường chợt phân vân, ngày mà Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương, liệu cô có cần đưa tiễn nàng hay không?

Đưa tiễn, ý nghĩa của nó, chính là lần gặp mặt cuối cùng.

Bên cạnh Nam Tiêu Tuyết luôn có người đến kẻ đi, có lẽ nàng cũng trải nghiệm nhiều lần rồi, nên căn bản cũng không thích những trường hợp từ biệt.

An Thường nhắc nhở chính mình: hưởng thụ hiện tại, thận trọng lời nói và việc làm.

***

Đến tối, An Thường đi vào phim trường, xem Nam Tiêu Tuyết diễn hai cảnh. Cô nghe nhân viên công tác ở bên cạnh nhỏ giọng bàn luận: "Nam Tiên diễn xuất ngày càng tốt nhỉ, tôi gần như tin là nàng đang yêu đương thật luôn á."

"Ha ha ha, nếu đó không phải là Nam Tiên, thì tôi cũng tin rồi."

Trùng hợp, hai bệ đỡ camera đột nhiên đình công không hoạt động. Chẳng hiểu có phải do khí trời Ninh Hương vào mùa này quá ẩm ướt hay không nữa. Điền Vân Hân rất phiền lòng: "Tại sao lại không kiểm tra bảo dưỡng định kỳ?"

"Bọn tôi sẽ lập tức xử lý."

"Cần bao lâu?"

"Sớm nhất thì, chắc khoảng nửa tiếng đồng hồ."

Nam Tiêu Tuyết quay về khu vực của mình để nghỉ ngơi, An Thường vẫn ngồi trên ghế nhỏ trong góc, cách một khoảng xa xa với nàng.

Lúc này, điện thoại trong túi áo rung lên.

Nghê Mạn: [Chơi trò chơi không?]

Cô ngước mắt lên vờ lơ đãng nhìn qua, ốp điện thoại lông xù của Nghê Mạn, quả nhiên đang nằm trong tay Nam Tiêu Tuyết.

An Thường: [Chị không cần suy nghĩ về cảnh quay à?]

Nam Tiêu Tuyết hỏi vặc: [Đợi đến phim trường rồi mới suy nghĩ sao?]

...Hừ, ngạo mạn!

Bên kia lại gửi qua: [Suy nghĩ lắng lo nhiều quá, chỉ tổ ảnh hưởng trạng thái thôi.]

An Thường: [Đợi chút, em hỏi Mao Duyệt.]

Sau lại gửi tin nhắn cho Mao Duyệt: [Có bận không?]

Mao Duyệt lập tức trả lời: [Không có, việc làm ăn hôm nay hơi hẻo, huhuhu.]

[Chơi trò chơi không?]

[Mi là ai? Vì sao lại trộm điện thoại của bảo bối nhà tao?]

[... Là mình thật đây.]

[Vậy, bình thường mình thích ăn gì nhất?]

[Xiên bẩn.]

[Được rồi, đúng là cậu, bảo bối, chẳng lẽ cậu bị ủy khuất sao?]

[Không có đâu, chỉ là máy quay ở phim trường hư rồi, ngồi đây chờ chán quá.]

[Được, vậy vào game đi.]

[Mình thêm một người vào nhóm được không?]

[Ai thế? Nhân viên ở đó hả? Được rồi, hôm nay chị cưng sẽ cho nàng ôm đùi một lần.]

An Thường chuyển sang nhắn cho Nam Tiêu Tuyết: [Vào trò chơi đi.]

Đêm qua ở nhà An Thường đã đăng ký tài khoản thật tốt, Nam Tiêu Tuyết nhìn thấy tên trong game của An Thường là "Tiểu bánh quy của ngươi", lúc ấy nàng đang ăn bánh ngọt, nên cũng thuận tay gõ xuống "Tiểu bánh ngọt của ngươi".

Mao Duyệt vào trò chơi nhìn thấy: ơ, sao lại giống tài khoản tình nhân thế này?

Kỹ năng chơi game của An Thường không tính là tốt, nhưng những thao tác cơ bản cô đều biết, tối hôm qua còn dành thời gian phổ cập cho Nam Tiêu Tuyết một lần. Lúc này Mao Duyệt chỉ huy Nam Tiêu Tuyết chọn Morgan, An Thường chọn Lacus, để cho cả hai làm quen với trò chơi một chút.

Sẵn tiện còn nói với hai người, nếu cảm thấy tình huống không đúng không thắng được kẻ thù, thì cứ mạnh dạn chọn bỏ chạy giữ mạng. Rồi ba người bắt đầu chơi.

Hứng thú của An Thường đối với trò chơi không cao, lòng hiếu thắng cũng không mạnh, ban đầu còn thong thả liếc nhìn Nam Tiêu Tuyết ngồi bên kia. Nam Tiêu Tuyết đã trả điện thoại lại cho Nghê Mạn, hiện tại đang giữ lấy điện thoại của mình, vẻ mặt chăm chú tập trung.

Có người đi qua bên người An Thường, trộm liếc mắt nhìn Nam Tiêu Tuyết: "Nhìn kìa nhìn kìa, Nam Tiên chắc lại suy nghĩ đắn đo kịch bản nữa rồi."

"Thật là nhập tâm mà."

An Thường nghe vậy có hơi muốn cười. Cô đeo tai nghe một bên để tiện nghe được giọng của Mao Duyệt, bên tai còn lại lắng nghe tiếng động ở phim trường. Thao tác của cô cũng không thuận lợi mượt mà lắm, Nam Tiêu Tuyết nhìn qua trông còn chuyên nghiệp hơn chính mình. Chả lẽ nàng là một đại thần đỉnh cấp giấu tài sao?

Sự thật là An Thường nhiều.

Vài phút sau Mao Duyệt đã mở miệng mắng:

[Tiểu bánh ngọt cô đang chạy đi đâu đó? Cứ trốn trong bụi cỏ đi là tốt rồi!]

[Em gái à, sao cô cứ đơ đơ vậy?]

[Được rồi, chị của tôi ơi, cô không cần làm gì hết, chỉ cần núp cho kỹ vào là được, đỡ phiền.]

[TÔI ĐÃ BẢO AN PHẬN TRỐN ĐI MÀ BÀ CỐ NỘI ƠI!]

Trò chơi chưa đi qua được một nửa, mà vai vế của Nam Tiêu Tuyết từ miệng Mao Duyệt đã liên tiếp được nâng lên. Cho đến cuối cùng, Mao Duyệt không nhịn được nữa, thả vai vế của nàng trở lại vạch ban đầu, chất vấn An Thường: [Tại sao kịch tổ lại có thể thuê lao động vị thành niên vậy? Con nhỏ học sinh tiểu học này ở đâu chui ra thế?]

Rồi tận tình khuyên bảo: [Tiểu bánh ngọt em à, kỹ thuật chơi game tuyệt hảo này của em, sau này cũng đừng nên chơi được không? Thật sự luôn, tích đức một chút đi, không thôi sợ rằng cả đời mua mì ăn liền sẽ không có gói gia vị, tách đũa cũng không tách được làm hai nửa bằng nhau, mua kem thì kem rơi xuống đất chỉ còn cái bánh,..]

An Thường vừa định chặn lại cái mồm đang liên thanh mắng người của Mao Duyệt, dù sao đây cũng là nữ thần của cô ấy mà. Chưa kịp nói thì giọng nói thanh lãnh êm tai của Nam Tiêu Tuyết truyền đến: [Thật xin lỗi.]

Mao Duyệt đang nói đột nhiên giật mình im bặt. Dù gì cũng là fan cứng tận mười năm hàng thật giá thật, cô ấy đối với giọng nói của Nam Tiêu Tuyết vô cùng quen thuộc, mỗi một cuộc phỏng vấn của nàng đều mở lên xem đi xem lại vô số lần, gần như thuộc nằm lòng từ giây từng phút.

Nam Tiêu Tuyết nói xong cũng rời khỏi trò chơi.

Điền Vân Hân đoán chừng camera cũng sẽ không sửa được trong thời gian ngắn, cho người lại gọi Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành đến bên cạnh thảo luận tiến độ quay chụp.

Mao Duyệt nhào qua Wechat nhắn cho An Thường: [Vừa nãy, ai chơi game cùng chúng ta vậy?]

[Cậu có thể bảo chứng là sẽ không đồn ra ngoài không?]

[Mình đối với bóng đèn thề độc, nếu mình để lộ bất kì điều gì, thì cả đời này vào game sẽ chỉ đụng phải mấy nhóc học sinh tiểu học.]

[Ok, là Nam Tiêu Tuyết đó.]

[Ha ha ha mình biết là cậu sẽ gạt mình mà! Nói cho cậu biết nha, chị đây không dễ bị lừa đâu.]

[...Thật sự là nàng đó.]

[Mình mới không tin, lần trước cậu còn nói nụ hôn đầu tiên là với Nam Tiên! Bảo bối, khai thật đi, có phải là ở Ninh Hương riết sinh ra nhàm chán không? Mình nhớ là lúc trước cậu cũng không có hay đùa như vậy.]

[... Cậu, muốn như thế nào mới có thể tin?]

[Vậy cậu nói với Nam Tiên gọi video cho mình đi, nói với mình "Mao Duyệt, tôi thấy em rất đáng yêu".]

An Thường thoáng do dự.

Lúc này, phó đạo diễn thay mặt Điền Vân Hân tuyên bố: "Hai bệ camera không thể sửa được trong đêm, phải đưa đến Hải Thành sửa chữa, hiện tại kết thúc công việc, làm phiền mọi người ngày mai cố gắng tăng ca bổ sung tiến độ."

"Vì để đền bù tổn thất, đêm nay đạo diễn Điền mời mọi người ăn khuya."

Lập tức có người ý kiến: "Khỏi nha, ăn khuya rất dễ mập, hay là mời chúng tôi ca hát đi."

"Không phải hôm bữa sinh nhật Nam Tiên đã đi rồi sao?"

Cả một đoàn diễn viên múa cần giữ thể trọng, muốn ăn lại không dám ăn, ăn khuya quả thực không phải chuyện bọn họ hứng thú: "Vẫn là đi ca hát một chút thôi, quay phim áp lực lớn quá, ra ngoài giải tỏa phát ti3t một chút không thích sao?"

"Đêm mai cần phải thức trắng đêm đó."

"Vậy càng phải đi ra ngoài thả lỏng!"

"Không nói lại mọi người, thôi nếu muốn đi thì đi đi."

"AAAA! Cảm ơn phó đạo diễn, cảm ơn đạo diễn Điền."

Thư ký của đoàn kịch bắt đầu đếm đầu người: "An Thường, đi chung không?"

Kha Hành thay cô trả lời: "An Thường tất nhiên sẽ đi rồi."

Có lẽ Kha Hành không muốn cô và Nam Tiêu Tuyết ở cạnh bên nhau quá lâu.

Có lẽ Kha Hành lo lắng rằng cô sẽ quá mức trầm mê.

Thư ký của đoàn cuối cùng đến hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Nam lão sư, chị sẽ về nhà trọ nghỉ ngơi ạ?"

Đây là thái độ nhất quán từ trước đến nay của Nam Tiêu Tuyết với những hoạt động như thế này. Nhưng hiện tại, Nam Tiêu Tuyết gác một tay lên thành ghế dựa đang ngồi, đầu ngón tay nhỏ dài khẽ gõ hai cái: "Tôi tất nhiên sẽ, đi cùng mọi người rồi."

***

Vẫn như cũ, hai chiếc minibus và một chiếc xe Thương Kỳ lái bon bon chạy về tiệm karaoke quen thuộc ở Hàng Thành, một đường thuận lợi đến nơi.

An Thường đi theo Kha Hành vào phòng, liền nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết vẫn chọn ngồi góc cũ, bên trái là Thương Kỳ, vị trí bên phải vẫn để trống. Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết nhàn nhạt, dường như cũng không nhìn cô, bàn tay phải buông xuống, ngón giữa và ngón áp út tựa như lơ đãng vỗ vỗ hai nhịp lên lớp đệm trống trải bên cạnh.

An Thường liếc nhìn Kha Hành.

Kha Hành cười có phần bất lực.

An Thường đi qua, giả vờ hỏi một vị nhà trang điểm ngồi bên phía kia của vị trí trống: "Xin hỏi, chỗ này có người ngồi chưa?"

"Không có không có, cô ngồi đi!"

Giọng điệu rõ ràng cầu còn không được, mong ngóng có người chắn giữa mình và Nam Tiên.

An Thường ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước, dường như rất chăm chú nghe bọn họ ca hát. Mà Nam Tiêu Tuyết thì lại tựa ra sau dựa vào lưng ghế, cô thậm chí còn nhìn không thấy gương mặt Nam Tiêu Tuyết.

Chỉ là, trên ghế dài ai nấy cũng ngồi sát nhau, chân cô cọ vào dán chặt lấy vạt sườn xám của Nam Tiêu Tuyết. Mọi người truyền tay nhau mâm đựng những loại trái cây cắt sẵn. An Thường truyền qua cho Nam Tiêu Tuyết, cô xiên một miếng dưa hấu đưa cho nàng, Nam Tiêu Tuyết liếc cô một cái, nhận lấy.

An Thường cũng tự ghim cho mình một miếng dưa hấu, rồi truyền mâm đựng trái cây qua cho Thương Kỳ.

Có người đang gào như sói tru "Chiến không? Chiến a! Bằng giấc mộng hèn mọn này!" Quả thực là sẽ luôn có những ca khúc không thể thiếu trong cuộc vui karaoke.

An Thường chầm chậm nhấm nháp dưa hấu, cảm giác Nam Tiêu Tuyết khẽ động eo: "An tiểu thư."

Trong phòng ồn ào đến vậy, nàng vờ như rằng không còn cách nào khác, kề sát tai cô: "Cảm ơn nha."

Trong miệng truyền ra mùi thơm ngát của miếng dưa hấu ban nãy.

An Thường cười cười: "Không có gì."

Đợi Nam Tiêu Tuyết quay về vị trí cũ, nhà trang điểm ngồi bên cạnh An Thường ngoắc ngoắc ngón tay với cô, hạ giọng hỏi: "Nam Tiên nói chuyện với cô, chắc cô khẩn trương lắm ha? Thề luôn, tôi làm việc cùng nàng được một năm rồi, nhưng mỗi lần nàng nói gì với tôi, tôi đều cảm thấy như có đá đè lên ngực không thở nổi."

"Không phải là mọi người đều nói Nam Tiên diễn Tinh phách diễn rất xuất thần, nói Nam Tiên đang yêu đương sao? Thật sự, không biết vị dũng sĩ không sợ chết nào lại dám nói chuyện yêu đương với Nam Tiên nữa!"

Người ngồi bên cạnh nhà trang điểm trùng hợp lại là Nghê Mạn, nghe được câu nói kia, vẻ mặt vi diệu liếc nhìn người kia, lại nhìn qua An Thường.

An Thường nắn vuốt lỗ tai của chính mình.

Phục vụ mang đồ uống vào, An Thường không muốn uống rượu, nên đã gọi cho chính mình một ly đá chanh, nhận lấy phần của mình đặt lên bàn.

Nam Tiêu Tuyết nhỏ giọng nói chuyện với Thương Kỳ, rồi lại lơ đãng động eo, vươn tay lấy ống hút trên bàn. Vô cùng tự nhiên xé lớp giấy bọc ống hút ra, rồi c ắm vào trong ly nước của An Thường.

Động tác của nàng vô cùng tự nhiên, thậm chí còn không hề nhìn qua An Thường một giây nào, tốc độ với chuyện với Thương Kỳ cũng chưa từng ngừng lại. Nếu một người không quan sát kĩ tình huống ở bên này, thì chắc chắn sẽ mặc định nghĩ rằng Nam Tiêu Tuyết mới là người uống ly nước chanh đó.

An Thường cầm ly lên, tay giữ ống hút, hàm răng khẽ gặm gặm đầu ống hút. Hương vị thơm tho hòa cùng vị chua của ly nước chanh, chui qua từng kẽ răng, thấm vào tận tủy răng k1ch thích đại não.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đang chạy chữ trước mặt, có người đang hát:

"Không phải chúng ta chỉ có hiện tại thôi sao?

Không phải là bây giờ có thể yêu nhau sao?

Yêu nhau vốn dĩ là một chuyện vô cùng đơn giản mà?

Em có biết em xinh đẹp đến nhường nào không?"

Cô yên lặng ngưng mắt nhìn giây lát, buông ly nước đứng lên, nói với người bên cạnh: "Cho tôi qua một chút, tôi cần đi vệ sinh."

Nam Tiêu Tuyết vẫn cùng Thương Kỳ nói chuyện, liếc nhìn theo bóng lưng của An Thường, lại nhìn nhìn lời bài hát trên màn hình.

An Thường ra khỏi phòng, liền gặp được Kha Hành đang đi vào bên trong.

"Đi vệ sinh à?"

"Ừm."

"Tôi vừa đi hút một điếu."

"Ừm."

Kha Hành bật cười: "Cô đúng là ít nói thật, lúc ở cạnh nàng cũng thế sao?"

An Thường nghĩ nghĩ, khi ở cùng với Nam Tiêu Tuyết, hình như lúc nào cũng rất yên tĩnh.

Hai người lẳng lặng hôn nhau, lẳng lặng triền miên, cô yên lặng đợi Nam Tiêu Tuyết tỉnh dậy, rồi lại lặng yên vẽ từng bức tranh về nàng.

Triền miên, sao có thể lẳng lặng được?

Nhưng An Thường cảm giác chắc chắn là như vậy. Cô tiến công kiên định lại nhu hòa, mà Nam Tiêu Tuyết vì sợ người bên ngoài hoặc Văn Tú Anh nghe được, luôn chỉ khẽ cắn môi, ngẫu nhiên bật ra một lời nỉ non cũng rất khó để nghe được. Thời gian khi đó thoáng chốc bị tua chậm, mồ hôi mỏng nơi thái dương như một nét mực thích ý lan ra trong khung cảnh.

Kha Hành quan sát nét mặt của cô: "Tôi chỉ lo lắng về sau cô sẽ trầm mê đến không thể thoát ra được, tựa như tôi đang nhìn thấy bản thân khi xưa."

An Thường lắc đầu: "Cảm ơn cô, nhưng sẽ không đâu."

"Cô vào trước đi, tôi đi vệ sinh đã."

Lúc rửa tay, An Thường nhìn vào gương mặt chính mình trong kính.

Đi về phòng, ngồi lại chỗ cũ, bàn tay hướng về phía bàn, lướt qua ly nước chanh của mình, cầm lên ly rượu của Nam Tiêu Tuyết.

Nàng rất ít uống rươu, đêm nay lại gọi một ly, khi đó An Thường nghe được, chất lỏng sóng sánh màu hổ phách kia gọi là "Như chước".

An Thường uống một ngụm, tửu lượng của cô vốn không phải cừ khôi gì, cuống họng cảm nhân một cơn bỏng rát, giống như cái tên của thức uống này, cháy bỏng không thôi.

Nam Tiêu Tuyết nói chuyện với Thương Kỳ, giống như không để ý có người cầm ly rượu của nàng. Mà những người khác luôn bận rộn ca hát, chơi đổ xí ngầu, tán dóc buôn chuyện; không một ai phát hiện An Thường vừa uống thức uống không thuộc về mình.

Cô đặt ly rượu xuống, dựa vào lưng sô pha. Bài hát kia chuyển qua điệp khúc, vài câu hát tuần hoàn vang lên:

"Không phải chúng ta chỉ có hiện tại thôi sao?

Không phải là bây giờ có thể yêu nhau sao?

Yêu nhau vốn dĩ là một chuyện vô cùng đơn giản mà?

Em có biết em xinh đẹp đến nhường nào không?"

Những lời này thật sự đã chạm đến cô, nhưng lại không phải cảm giác sầu não. Kha Hành nói đúng, cô đã chìm vào trầm mê. Nhưng cũng như lời bài hát kia – các nàng chẳng phải chỉ có lúc này thôi sao?

Trầm mê thì thế nào? Tựa như ly rượu của Nam Tiêu Tuyết, như lửa rừng ngày xuân bùng cháy mãnh liệt, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, trôi qua rồi, đều chẳng còn gì ở lại.

An Thường nhớ trong tiếng Anh người ta có một từ chuyên dùng để diễn tả loại trạng thái này – "crush".

mê luyến nồng cháy nhưng ngắn ngủi.

Ly rượu này của Nam Tiêu Tuyết thật là rất nặng, cô uống mới một chút nhưng lúc này đầu óc đã dần mơ hồ choáng váng. Cô tựa trên lưng ghế, cảm thấy hai má mình đang nóng dần lên.

Ánh đèn, giai điệu, nhịp điệu, rượu cồn, còn có Nam Tiêu Tuyết.

Cô nghiêng đầu hướng về phía Nam Tiêu Tuyết đang ngồi, vờ như đang nghiêm chỉnh quan sát hành động của mọi người trong phòng. Ánh mắt lướt một vòng rồi dừng lại khi đuôi mắt đã bắt được hình bóng Nam Tiêu Tuyết.

Bàn tay An Thường dán xuống lớp đệm ghế, nhẹ lùi ra sau. Cánh tay Nam Tiêu Tuyết tự nhiên đặt ở gần đó, bị cô yên lặng khẽ khàng nắm lấy, tay hai người dính vào nhau giấu dưới khe hở của sô pha.

Xung quanh vô cùng ồn ào náo nhiệt, tiếng cười đùa, tiếng ly tách chạm nhau, có người đang hô to vui vẻ chơi đổ xí ngầu. Không có một ai biết được, trong không gian rộn rã như thế này, hai người âm thầm nắm lấy tay nhau.

Rốt cuộc, An Thường đánh bạo quay đầu nhìn qua Nam Tiêu Tuyết.

Ánh mắt nàng đáp lại ánh mắt cô, giống như ly rượu "Như chước" vừa rồi cô uống còn dang dở, đã hắt vào nhuộm lấy màu mắt Nam Tiêu Tuyết.

Đôi mắt hổ phách ấy đang nói, muốn hôn em.

Giờ khắc này, chính là hiện tại.

­----

(1) 塞里雅兰瀑布: Seljalandsfoss, một thác nước hùng vĩ thuộc Iceland, nổi tiếng với những bức ảnh chụp dưới hoàng hôn rực rỡ.

Núi Roraima là một dãy núi nằm trải dài giữa biên giới của Venezuela, Brazil, và Guyana. Đặc trưng của nó là một dãy núi có phần đỉnh bẳng phẳng và nhiều loài động vật quý hiếm.

Maldives thì khỏi nói, thiên đường cho dân đam mê biển.

- --

Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ, chúc các bạn một tuần vui vẻ. Cố lên, sắp được nghỉ lễ tiếp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.