Ám Nhật

Chương 5: 5: Đổi Thay




Bé gái đang níu tay thái tử không ai khác chính là con gái của Diệp Hùng tướng quân.

Quan lại trong triều thậm chí là binh sỹ trong doanh không ai không biết đến gia cảnh éo le của vị tướng quân này cả.

Diệp Hùng tướng quân đúng như tên gọi trời sinh có sức lực như gấu.

Là tướng quân duy nhất trong quân đội nước Lương không có nội công mà có thể đánh ngang với người có nội công cấp 2.

Với người có nội công cấp 3 ông ấy có thể dựa vào sức lực bẩm sinh của mình mà rút lui một cách an toàn vì thế có thể gọi là người không có nội công mạnh nhất nước Lương.Thái tử đứng trước yêu cầu của em gái nhỏ trước mặt không có cách nào để từ chối bèn dẫn theo con gái của Diệp Hùng tướng quân về điện thái tử còn dặn dò cung nữ mang theo đồ ăn đến.

Chẳng mấy chốc một mâm đồ ăn đủ các loại từ đồ ngọt như bánh và hoa quả cho đến đồ mặn như thịt cá đã bày đầy trước mặt hai đứa trẻ.

Không một chút chần chừ bé gái đáng yêu ăn lấy ăn lể.

Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn đồ ăn trong cung, nó tất nhiên là ngon hơn hẳn những thứ mà thường ngày cô bé được ăn cho dù nhà của Diệp Hùng tướng quân thuộc loại vô cùng khá giả.

Vừa ăn cô bé vừa không quên giới thiệu bản thân mình.- Em tên là Diệp Tinh Hà, bố em là Diệp Hùng tướng quân.

Anh tên là gì vậy- Anh tên là Lương An- Anh họ Lương vậy anh là hoàng tộc.

Hoàng tộc sống trong cung vậy anh chính là thái tử à?- Đúng thế ta là thái tử.- Vậy chẳng phải vương hậu mới qua đời chính là mẹ của anh sao?- Uh đúng thế.

Là mẫu hậu của ta.- Anh đừng quá buồn.

Ít nhất thì anh còn được gặp mẹ.

Em còn chưa được gặp mẹ lần nào.- Em cũng không có mẹ à?- Nghe mọi người nói.

Mẹ vì sinh ra em nên mới chết.


Ai cũng gọi em là sao chổi xui xẻo.Nghe đến đây tâm trạng của thái tử Lương An bỗng nhiên thay đổi.

Đây là lần đầu tiên thái tử nghe về một việc như thế.

Cậu không ngờ trên đời này có một đứa trẻ bất hạnh như vậy.

Cả hai vừa ăn vừa kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình.

Diệp Tinh Hà trải qua những ngày cô quạnh ở nhà và những ngày buồn chán ở quân doanh.

Lương An trải qua những ngày mệt mỏi vì phải học tập sớm hơn người khác.

Điều này làm cho thái tử như quên đi hôm nay là một ngày đầy mất mát và hận thù của mình.Trong khi đó thì Diệp Hùng tướng quân và vua Minh Đức cũng suýt phát hoảng vì sự biến mất của hai đứa trẻ.

May mà hộ vệ trong cung để ý thông báo về việc cả hai đã về cung thái tử, nếu không thì đã có một cuộc tìm kiếm lớn được tổ chức ở trong cung.

Khi hai vị phu huynh đến nơi nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ đang ăn uống và nói chuyện thì họ dường như cũng quên đi những chính sự của ngày hôm nay để trở thành hai người đàn ông mất vợ, hai người cha phải một mình nuôi dạy con cái.- Diệp Hùng, sau này thường xuyên đưa con gái ngươi vào cung chơi cùng thái tử.

Mấy năm nữa con bé cũng sẽ là đồng học của thái tử luôn.

Hai đứa trẻ cô đơn này có thể dựa vào nhau thì thật tốt.- Thần tuân chỉ.Vua Minh Đức có thể dễ dàng nhìn ra tâm trạng u uất của thái tử từ lúc tỉnh dậy khác hẳn với tâm trạng được thả lỏng hiện tại của con trai mình.

Thái tử vừa trải qua biến cố lớn lại có được một người bạn có chung hoàn cảnh.

Đây có lẽ là cách mà ông trời bù đắp cho những mất mát của cả hai đứa.Diệp Hùng tướng quân càng vui vẻ hơn với đề nghị này của vua Minh Đức.

Ông là võ tướng chỉ biết đánh trận không giỏi chăm sóc người khác.


Đặc biệt là với tình cảnh hiện tại ông biết mình không làm tốt đối với đứa con gái duy nhất.

Đề nghị này của vua Minh Đức đúng là một cứu cánh đối với Diệp Hùng.

Dù không biết mục đích của vua Minh Đức là gì thì Diệp Hùng vẫn càng trung thành hơn đối với lựa chọn của mình.Vậy là từ đó thái tử đã bớt cô đơn hơn rất nhiều vì từ trước đến nay thái tử vốn là đứa trẻ duy nhất ở trong cung ngoài việc học ra thì hoàn toàn không có thêm bất cứ hoạt đồng nào khác.

Diệp Tinh Hà chính là cánh cửa mang Lương An đến với thế giới.

Khi mà mấy năm sau đó khi cả hai lớn hơn Diệp Tinh Hà đã dẫn Lương An bước ra khỏi những bức tường cao đến 5 trượng của hoàng cung trải nghiệm cuộc sống bên ngoài.

Tất nhiên là đi sau họ vẫn là những hộ vệ tinh nhuệ nhất của Cấm Vệ Quân đi sau bảo vệ.

Ngoài ra còn có một người cực mạnh nữa gọi là Ảnh.Ảnh chính là thế thân hộ vệ của vua.

Xét về chiến lực chắc chắn ngang với Thanh Lang Hầu cùng với thống lĩnh Lăng Vệ.

Xuất thân của Ảnh đều bị xoá bỏ, những người trở thành Ảnh được lựa chọn như thế nào thì chính là bí mật của hoàng thất.

Chỉ có vua mới biết Ảnh là ai và ra lệnh được cho Ảnh.

Vua phái Ảnh đi bảo vệ thái tử cũng chính là ngầm công bố với những người xung quanh biết vua đặt trọn niềm tin vào thái tử.

Ảnh khi theo hộ vệ thì đúng như tên gọi là một cái bóng.

Không ai biết được hành tung cũng như cách mà Ảnh theo dấu thái tử mà không một ai nhận ra.

Chỉ khi thái tử gặp nguy hiểm thì Ảnh mới xuất hiện giải nguy sau đó lại lặng lẽ biến mất.


Chính vì thế mà những năm sau đó trong cuộc đời của thái tử đã trải qua khá là êm đềm khi mà tất cả các mối nguy hiểm đều bị loại bỏ một cách gọn ghẽ.

Diệp Tinh Hà người vô cùng thân thiết với thái tử cũng được hưởng lợi lây sang khi bản thân chỉ cần ở cùng thái tử thì sẽ luôn được bảo vệ.Hàn Vương tất nhiên cũng biết về Ảnh đang theo sau bảo vệ thái tử và cũng hiểu được ý nghĩa của việc đó.

Thế nên Hàn Vương đã quyết định ẩn nhẫn chờ thời cơ thích hợp.

Trong mấy năm đó, Hàn Vương cũng không phải là an phận như lời nói của mình mà tiếp tục ngấm ngầm bồi dưỡng lực lượng của Thương lớn mạnh cũng như tự mình thu nhập những người có võ lực cao về làm hộ vệ trong phủ nhằm tăng cường lực lượng chiến đấu tự thân.

Việc không khống chế được Thần Võ Doanh làm cho Hàn Vương chuyển mục tiêu thâu tóm sang thủ quân của Kinh Thành Phủ những người trực tiếp canh giữ cho kinh thành.

Đây cũng là lực lượng quân đội bên ngoài duy nhất được đồn trù bên trong thành Lương Kinh.

Có được họ cũng có nghĩa là có được trật tự trị an cũng như binh quyền bên ngoài hoàng cung.

Lực lượng của họ cũng có 1 vạn người.

Đây là một lực lượng đáng kể.

Ngoài ra Hàn Vương cũng tiếp tục liên lạc với các tướng quân có tư tưởng chủ chiến nhằm kéo họ về phía mình.

Tuy nhiên việc này lại không thuận lợi khi sau sự kiện ám sát lần trươc.

Các tướng quân đều rất cẩn trọng không muốn vướng vào mối hoạ sát thân.

Hơn nữa với họ kẻ thù bên ngoài quan trọng hơn nhiều so với việc đấu đá nội bộ.

Nhất là tướng quân trấn thủ vùng tây bắc cũng chính là phần tiếp giáp với người Lạc.

Tướng quân trấn thủ ở đây là Dương Mạnh cũng chính là tướng quân già nhất trong 5 tướng quân cấp nhị phẩm trấn thủ các vùng của nước Lương.

Cả cuộc đời của ông ấy đã đánh không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ với cả người Lạc và người nước Thịnh thế nên quân sỹ của ông ấy sẽ không bao giờ rời bỏ vị trí của mình để quay về uy hiếp thành Lương Kinh.Người duy nhất có phản hồi tích cực với Hàn Vương là tướng quân trấn thủ vùng tây nam cũng là vùng gần thành Lương Kinh nhất.

Vùng này cả trăm năm nay chưa hề có chiến đấu lớn thế nên tướng quân ở đây chủ yếu là ăn không ngồi rồi.


Mong muốn lập công khiến cho vị tướng quân này đối với ý định chủ chiến của Hàn Vương là tán đồng nhất.Ít nhất thì khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian yên bình của nước Lương.

Dân chúng được hưởng một chút thời gian thoải mái, ngoài vùng tây bắc thường xuyên xảy ra chiến sự thì 3 vùng còn lại đều có được sự phát triển.

Chỉ là khi mâu thuẫn sâu sắc vẫn còn bên trong nội bộ của nước Lương thì sớm muộn cũng đến lúc nó sẽ bùng phát thêm một lần nữa để quyết định xem đất nước này sẽ có kết cục như thế nào.Trong khoảng thời gian này thì nước Thịnh càng ngày càng trở nên mạnh hơn cũng là nước luôn chủ động trong các cuộc chiến nội bộ.

Nhờ có Vũ Bình tướng quân, quân sỹ nước Thịnh có được chỗ dựa vững chắc nên phần lớn là nước Thịnh chiến thắng trong các cuộc chiến.

Nước Thịnh đã mở rộng xuống phía nam được một địa bàn lớn đặc biệt là đã ép gần đến yếu huyệt của nước Giang là eo đất kết nối với phần lãnh thổ bán đảo của họ.

Nước Giang buộc phải xây dựng khu vực xung quanh thành một khu quân sự vững chắc nhằm giữ vững khu vực trọng yếu này.

Lợi thế lớn nhất của họ là địa hình được thiên nhiên ưu đãi được tận dụng triệt để.

Khi khu vực phòng tuyến được xây dựng dọc theo bờ sông Đông Giang cũng chính là một trong hai con sông lớn của họ.

Việc có sông lớn bảo hộ làm cho đà tiến quân của quân nước Thịnh buộc phải dừng lại.Ngược lại thì người Lạc đang đứng trước nguy cơ chưa từng thấy trong toàn bộ lịch sử của họ.

Người Lạc bị quân nước Thịnh đánh đuổi khỏi phần lớn lãnh thổ của mình thậm chí khu vực tổ địa của họ được gọi là Thiên Mộ cũng bị quân Thịnh công phá ép người Lạc thậm chí phải rời bỏ cả khu vực bán hoang mạc mà đi sâu vào biên giới nước Lương hơn.

Hiện tại họ đã hoàn toàn bị kẹp chặt bởi cả hai hướng là quân Thịnh và quân Lương.

Khu vực sinh sống của người Lạc chỉ còn lại vô cùng nhỏ hẹp và họ gần như đã mất toàn bộ tất cả nguồn cung cấp lương thực.

Tiếp tục như vậy thì không sớm thì muộn người Lạc những người bản địa ở vùng đất này sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn bởi người Hạ.Con đường sống duy nhất của họ là chiếm được một địa bàn tại khu vực tây bắc ở nước Lương nên vào thời điểm 8 năm sau vụ hành thích thái tử.

Một cuộc tấn công lớn của người Lạc vào biên giới nước Lương được tổ chức với gần như toàn bộ các chiến binh mà họ có.

Người Lạc có thế mạnh về kỵ binh khi họ có một giống ngựa rất khoẻ gọi là Thiết.

Kỵ binh người Lạc đã vượt qua hàng loạt các tiền đồn nhỏ của nước Lương ở vùng tây bắc và thiết lập một khu vực sinh sống nhỏ khoảng 50 dặm chiều ngang ở vùng biên giới tây bắc nước Lương.

Người Lạc buộc phải chia nhỏ các bộ phận dân ra để sinh sống trong cả phần có khí hậu khắc nhiệt nhất của vùng bán hoang mạc và vùng 50 dặm họ vừa chiếm được của nước Lương để sinh sống.Vì tình hình trong nước mà quân Lương đã không tổ chức bất cứ một cuộc phản công nào để cho người Lạc tạm thời có thể lay lắt sống tiếp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.