Âm Phủ Thần Thám

Chương 22: Truyền thuyết về ma nữ.



Giai điệu ảm đạm thê lương, nghe như cảm giác đứt ruột đứt gan.

Nam sinh chạy trốn về ký túc xá như điên, chui vào chăn run rẩy, "Bản xô nát ánh trăng" vang vọng bên tai hắn suốt đêm!

Cũng không lâu sau, xác chết bên trong cây đàn dương cầm được phát hiện, cảnh sát can thiệp điều tra, Nam sinh không chịu nổi áp lực đã để lại thư tuyệt mệnh và tự tử bằng cách cắt cổ tay.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó, mặc dù các bộ phận cơ thể của cô gái đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng chiếc đàn dương cầm không còn chơi được bất kỳ giai điệu nào nữa, cho dù nó được chỉnh sửa đến đâu. Khi màn đêm tĩnh lặng, giai điệu của "Bản xô nát ánh trăng" vang lên trong dãy nhà dạy học cũ, và cũng đã có người chứng kiến một hồn ma mặc áo trắng, tóc dài, lang thang trong phòng học nhạc, phát ra tiếng khóc quái dị.

Nhà trường sợ sự cố như thế này sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển sinh hàng năm nên đã nhờ người đến tháo đàn, tuy nhiên, các công nhân đến khiêng đàn, bằng một cách nào đó liền bị gãy tay hoặc bị chân đàn đè lên. Cuối cùng không ai dám động đến cây đàn này nữa.

Không ít sinh viên nghe đến câu chuyện này, chết cũng không chịu tới tòa nhà này học,, nhà trường không còn cách nào khác ngoài việc niêm phong toàn bộ khu nhà dạy học.

Lời nguyền của cây đàn dương cầm ngày càng trở nên bí ẩn, có người nói rằng chỉ cần nghe thấy "Bản xô nát ánh trăng" là cô gái muốn bạn ở lại với mình, người khác nói rằng bất cứ ai làm gián đoạn buổi biểu diễn của cô ấy sẽ gặp họa sát thân trong vòng ba ngày.

Hoàng Tiểu Đào nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới hỏi tôi: “Tống Dương, anh có tin trên đời có ma không?”

Tôi nói: “Từ xưa đến nay, con người có rất nhiều điều không thể hiểu được. Khoa học chỉ là kiến thức của con người về thế giới. Có nghĩa là, nó không thể giải thích tất cả mọi thứ trên đời. Thái độ của tôi đối với ma và thần thánh là tránh được bao xa thì tránh. Ma quỷ cuối cùng có thật hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết một điều. "

" Cái gì? "Hoàng Tiểu Đào hỏi.

Tôi nói: “Ma không thể nào trực tiếp giết người”.

“Vậy ý của cậu là ma có thể gián tiếp giết người?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.

"Cái gọi là giết người gián tiếp là bị ma làm cho sợ chết khiếp, hay như nam sinh trong truyện này không chịu nổi" Bản xô nát ánh trăng "mà tự sát. Nói tóm lại, người có ma trong lòng đều sợ ma", tôi giải thích.

“Cậu nói quá đúng!” Hoàng Tiểu Đào khen.

Tôi đem tất cả thông tin thu thập được từ lão út báo với Hoàng Tiểu Đào, cô ấy nói: "Có vẻ như Đặng Siêu là kẻ sát nhân thực sự. Vụ án này được giải quyết trong vòng chưa đầy nửa ngày. Ngay cả kỷ lục phá án của sở cảnh sát trong vòng mười năm lại đây cũng không nhanh bằng. Thật khó tin! "

" Cái này cũng chưa tính là phá án, chúng ta còn chưa có bắt lấy hung phạm. "Tôi chế nhạo.

“Nói như vậy, cậu có ý kiến gì hay không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.

Lúc này, điện thoại di động của tôi lại đổ chuông, tại sao tôi nói “lại”? Bởi vì điện thoại di động của tôi liên tục đổ chuông từ khi chúng tôi đang ăn, Hoàng Tiểu Đào tò mò hỏi tôi: "Tống Dương, điện thoại của anh có phải bị tin nhắn rác quấy rối không? Sao nó đổ chuông hoài vậy? ”

Tôi lấy điện thoại ra mở Weibo xem thử, chỉ trong một bữa ăn, tôi đã có thêm hơn 2.000 fan và nhận được hơn 300 tin nhắn riêng. Vương Đại Lực cúi đầu kinh ngạc nói: “VL, Tống Dương, mày nổi tiếng rồi!”

“Sao vậy?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.

Tôi đưa điện thoại cho cô ấy và nhìn cô ấy: "Tôi đã nói lão út giở chút thủ đoạn để làm tôi nổi tiếng. Kết quả là rất nhiều người trong trường đã thành 'fans', và bây giờ họ gọi tôi là thám tử Tống ca ca."

"Thôi đi, cậu có phải dự định phát triển làm idol giới trẻ không vậy, hiện tại idol mạng tuy nhiều, thiếu nhưng vẫn chưa thấy idol thám tử bao giờ, cậu nếu nghiêm túc đầu tư mảng này, lại làm thêm vài tấm ảnh nghệ thuật, tôi đoán chừng non nửa năm liền có thể vinh quang tột đỉnh đi! Thuận tiện còn có thể thu hút một đám hoa si tiểu nữ sinh, đem cả đời gửi gắm trao thân ." Hoàng Tiểu Đào có chút ghen tuông hừ một tiếng .

"Thôi nào, tôi không phải loại người muốn nổi tiếng đến điên cuồng. Khi vụ này xong, tôi sẽ đóng Weibo ngay lập tức. Thực ra, tôi định lôi Đặng Siêu ra ngoài." Tôi nói.

“Lôi bằng cách nào, lên Ưeibo mắng hắn là rùa đen rút đầu sao?” Hoàng Tiểu Đào nhất thời không nói nên lời.

"Đừng lo, tôi đã chuẩn bị mồi thơm để đảm bảo rằng anh ta sẽ cắn câu. Nếu không có gì bất trắc, đêm nay chúng ta có thể bắt được anh ta." Tôi cười.

“Thật á!” Ánh mắt Hoàng Tiểu Đào lộ vẻ hưng phấn: “Mau nói tôi biết kế hoạch của anh, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng.”

Tôi cười trừ: “Thôi, tạm thời tôi sẽ giữ bí mật.”

Hoàng. Tiểu Đào đập bàn, tức giận, nói: “Còn dám dấu giếm bí mật với tôi, trước đó tôi đã nói ba điều luật với anh, chớp mắt liền quên rồi sao"

“Được rồi được rồi!”

Tôi không phải cố câu giờ hay tạo cảm giác hồi hộp, chủ yếu là lo lắng về việc càng nhiều người biết lỡ bị bại lộ, lại đả thảo kinh xà.

Nhưng vì Hoàng Tiểu Đào nhất quyết nên tôi không còn cách nào khác là nói ra kế hoạch.

Tôi đã sử dụng chữ viết tay của Trương Khải để giả mạo một bức thư, trong đó mọi thủ đoạn của Đặng Siêu đều bị vạch trần. Sau đó, tôi sẽ gửi hai tin nhắn trên Weibo. Một là tôi có thư tuyệt mệnh của Trương Khải.Thứ hai là tôi còn chưa thông báo cho cảnh sát!

Tôi muốn Đặng Siêu, người đang trốn trong bóng tối, chủ động đến tìm tôi sau đó sẽ bắt anh ta!

Hoàng Tiểu Đào và Vương Đại Lực đều sững sờ, Vương Đại Lực thốt lên: "Tống DƯơng, nước cờ của mày quá nguy hiểm. Nếu Đặng Siêu giết mày thì sao?"

"Hên xui, nhưng chúng ta hiện đang gặp bất lợi. Nếu không đi nước đi mạo hiểm này không thể thắng được Bác sĩ pháp y Tần. ”Tôi nói.

“Chẳng qua, có Tiểu Đào bảo vệ tôi, nguy cơ thật ra cũng không quá lớn!”

Hoàng Tiểu Đào nói: “Vậy thì cậu chắc chắn Đặng Triều sẽ theo dõi Weibo của cậu rồi bị cậu lừa? Cậu ấy không phải là một người rất thông minh sao? "

"Người càng thông minh, càng nghĩ càng thấy lo lắng. Đây là một vụ án giết người, không phải trộm quần lót. Là kẻ sát nhân, hắn hiện tại hẳn đang rất căng thẳng. Hắn luôn để ý động tĩnh trong trường và hắn nhất định sẽ xuất hiện!" Tôi nói một cách tự tin.

Hoàng Tiểu Đào ngưỡng mộ: "Tống Dương, cậu thật là tuyệt vời. Tôi muốn viết thư giới thiệu cho cậu để sau này có thể làm đồng nghiệp của tôi. Tôi tin chắc rằng tất cả các vụ án giết người đều có thể giải quyết dễ dàng"

Vương Đại Lực vỗ tay tán thưởng: "Tuyệt quá, chị Tiểu Đào, chị cũng đưa em đi được không? Em là cánh tay phải của Tống Dương, nó không thể sống thiếu em được. "

" Được rồi , Tống Dương, cậu cứ nghĩ đi! Dù sao cậu cũng là sinh viên năm tư rồi, sẽ sớm ra trường rồi tìm việc thôi, tại sao phải lãng phí tài năng tuyệt vời này để trở thành một nhân viên văn phòng nhàm chán cơ chứ. ”Hoàng Tiểu Đào từng bước dụ dỗ.

Tôi cười khổ, tôi đã nghĩ đến điều đó quá nhiều. Nhưng tổ huấn của Tống gia không thể vi phạm, vì vậy tôi phải nói một cách tế nhị: "Tôi không muốn trở thành cảnh sát, vì vậy tôi sẽ là người tư vấn cho cô ..."

Vương Đại Lực nói: " Này, tại sao lại lãng phí cơ hội tốt như vậy? "

Hoàng Tiểu Đào theo sau:" Đúng vậy nha"

Bất quá dù nói cái gì tôi cũng sẽ không đồng ý. Hai người cuối cùng bỏ cuộc. Hoàng Tiểu Đào uống cạn cốc sữa:" Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? ”

“ Chờ! ”Tôi cười nhẹ.

Vương Đại Lực nói: “Buổi chiều đi net đi.”

Ta nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Buổi chiều sẽ có lớp!”

“ Học cái mẹ gì? Hôm nay có đại sự như vậy mà cũng đi học?”

“Dù sao tao cũng tới lớp, mày thích làm gì thì làm! ”Tôi nói.

Hoàng Tiểu Đào khịt mũi và cười: "Cậu khá là chăm chỉ nha. Buổi sáng phá án, buổi chiều lên lớp."

Ông tôi nói rằng bất kể những người xung quanh khen ngợi bản thân bao nhiêu đi nữa, tôi cũng không được tự mãn, luôn biết cần phải làm gì và nên làm gì. Người điệu thấp sẽ gặp may mắn, người khoe khoang thì sớm muộn gì cũng vấp ngã.

“Tống đại thiếu gia, cậu có nhiệm vụ gì cho tôi không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.

"Đi kiểm tra vụ án xác chết đàn dương cầm xảy ra ở trường này mười năm trước. Tôi muốn biết tên của người đã khuất và kẻ sát nhân." Tôi nghĩ nghĩ và nói.

“Rõ!” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.