Trần Lập Châu xoay người lại, thần sắc bình tĩnh: “Em ở đây chờ ta, được không?”
Tôi gật đầu, “Em có thể làm gì không, đại thiếu…” Tôi liếc nhìn tay y theo bản năng, phát hiện nắm đấm đã buông lỏng.
Trần Lập Châu phất tay một cái, sau đó đi vào phòng của Trần phu nhân.
Trần Lập Châu đi vào không bao lâu thì một tiểu nha hoàn bước ra, tôi nhanh chóng kéo nàng, cười hỏi: “Chị, phu nhân tỉnh chưa?”
Tôi còn muốn hỏi thêm vài câu dò la đã thấy Trần Hà vội vàng bước tới. Nhìn thấy tôi, hắn liền đưa ngón trỏ điểm mặt: “Ngươi theo ta lại đây.”
Tôi sửng sốt, thế nhưng bây giờ Trần Lập Châu không có ở đây, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn theo hắn.
“Lát nữa dù ngươi có nhìn thấy gì, nghe thấy gì, ngươi cũng không thể tiết lộ ra ngoài một chữ, hiểu chưa?” Trần Hà vừa đi vừa căn dặn.
Lòng tôi căng thẳng, nhanh chóng gật đầu. Thủ đoạn này của Trần Hà tôi từng thấy, động một chút sẽ đòi cắt lưỡi người ta, tôi phải cẩn thận hơn mới được. Trần Hà đưa tôi ra đại sảnh của Trần gia, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi quần áo sang trọng nằm ngửa mặt lên trời, hai bên vài ba người hầu bó tay toàn tập nhìn gã. Vừa nhìn thấy Trần Hà, gã kích động như gặp được thân nhân.
Tôi đứng sau Trần Hà, rướn cổ dòm ra trước.
Người kia ước chừng 15, 16 tuổi, da thịt nhẵn nhụi, môi hồng răng trắng; vừa nhìn đã biết là một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Bấy giờ gã nằm trên đất, cơ thể đầy mùi rượu, một thân y phục hào hoa phú quý cũng bị cọ nhăn nhúm chẳng ra hình thù.
“Ai mẹ nó dám kêu chúng mày bắt tao? Chúng mày ăn gan hùm đấy phỏng? Chúng mày mau đưa nhị gia đây về mau lên, bằng không tao lột da từng đứa!”
Thiếu niên kia mặc dù dáng vẻ thật tốt nhưng mở mồm văng tục, trong miệng thúi như cái hầm cầu quả thực chà đạp dung nhan của gã.
“Đưa nhị thiếu gia về phòng.” Trần Hà bỗng lên tiếng.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nào dám tin thằng bợm nhậu này thế mà là em trai của Trần Lập Châu! Chỉ thấy hắn nhìn thiếu niên kia bằng vẻ mặt vô cảm, tựa như đã quá quen với cảnh tượng này.
“Cút! Cút hết cho tao!”
“Nhị thiếu gia!” Trần Hà gia tăng âm lượng, Trần Lập Duy sửng sốt một chút mới nheo mắt nhìn Trần Hà.
“Lão gia không còn, hiện phu nhân còn nằm trên giường bệnh, bộ dạng này của cậu e là không quá dễ coi.”
Trần Lập Duy nghe xong bỗng bò lên, có lẽ dùng sức quá mạnh nên hai chân cũng không vững vàng, loạng choạng bước về phía trước; người hầu bên cạnh cũng lập tức dìu gã ta. Gã vung tay tát người kia một cái: “Ai mẹ nó dám cho mày chạm vào ông!” Người kia ôm hai má đỏ bừng lui sang một bên.
Trần Lập Duy lung lay đi tới, một phát tóm được cổ áo của Trần Hà, suýt thì lay ngã hắn.
“Cha tao chết rồi?”
Trần Hà giương mắt nhìn gã, giữ im lặng.
“Tao con mẹ nó hỏi mày đây!”
“Trên đường về lão gia nhiễm ôn dịch.”
“Trần Lập Châu đâu?”
Trần Hà nhìn gã giây lát, nhẹ đáp: “Đại thiếu gia đang trong phòng của phu nhân.”
Trần Lập Duy nghe xong vội đẩy Trần Hà ra: “Tao biết mà, nó lại đi nịnh bợ. Không được, tao cũng muốn đi, gia sản nhà này cũng có phần tao đấy!”
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Lập Duy, không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời này.
“Nhị thiếu gia, ăn nói cẩn thận! Đại thiếu gia đi chăm sóc phu nhân.”
“Tao khinh!” Trần Lập Duy phun một bãi nước bọt trên đất.
“Tới đây, mau đưa tao đi gặp mẹ!”
Người chung quanh nghe xong bèn vội vàng dìu gã. Bọn họ đỡ Trần Lập Duy đi tìm Trần phu nhân. Tôi và Trần Hà theo sau bọn họ, vừa đi tới trong sân, Trần Lập Duy đã gào ầm ĩ: “Mẹ ơi, mẹ!” Một bên lảo đảo xông vào phòng.
Trần Lập Châu đứng trước cửa nhìn đứa em trai, chợt nhíu mày.
“Câm miệng!”
Trần Lập Duy rụt cổ theo bản năng: “Mẹ ta đâu?”
“Mẹ vừa uống thuốc xong, đã ngủ.”
“Ta muốn gặp bà.”
“Giờ không phải lúc.”
“Ngươi nói không được là không được? Ta muốn vào đấy!” Trần Lập Duy vòng qua người Trần Lập Châu, ai ngờ người bên cạnh thả tay, gã liền ngã nhào dưới chân anh trai mình, trán đập trên đất rỉ ra một chút máu. Trần Lập Duy vốn nhát gan nên sợ đến kêu to: “Máu! Máu! Cái đám cẩu nô tài kia!”
Trần Lập Châu đứng trước mặt gã, sắc mặt giận đến tái xanh: “Đưa nó vào phòng đi, gọi bác sĩ đến xem một chút.”
“Ta muốn giết các ngươi đám cẩu nô tài này!” Trần Lập Duy ồn ào trừng những hạ nhân bằng ánh nhìn hung hiểm, nào ngờ gã bỗng quét mắt về phía tôi.
“Có phải mày làm bố ngã không?”
Tôi sững ra, mẹ nó thằng này đúng là chó dại!
Chỉ thấy gã giương nanh múa vuốt lao đến, tôi bèn vội vàng trốn ra sau quản gia. Trần Hà nhanh chóng giữ chặt tay gã: “Nhị thiếu gia, không phải hắn.”
“Chính là nó! Nó cười ta, nó cười ta! Các ngươi đều xem thường ta, đang cười nhạo ta chứ gì? Ta muốn giết sạch các ngươi đấy!”
“Ngươi điên rồi sao Trần Lập Duy!” Trần đại thiếu gầm một tiếng.
Trần Lập Duy khựng lại, ác độc nhìn anh trai: “Ta mà điên cũng do ngươi dồn ép!”
“Các ngươi ầm ĩ cái gì?” Thanh âm một người phụ nữ bỗng vang lên từ bên trong.
Mọi người đồng loạt quay đầu, Trần phu nhân được một nha hoàn dìu từ phòng đi ra. Lúc này Trần phu nhân cùng lắm hơn 30 tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, không còn diện mạo ác quỷ khủng bố kia nhưng vẫn làm cho tôi không rét mà run. Mặt bà ta chưa son phấn có vẻ hơi tiều tụy, bà ta nhìn đám người trong sân bằng vẻ mặt khó coi.
“Mẹ!” Trần Lập Duy lảo đảo đi lên vài bước. “Mẹ nhìn trán con này!”
Trần phu nhân cau mày nhìn vầng trán hơi xước kia: “Làm sao ra nông nỗi?”
Trần Lập Duy vừa định chỉ vào tôi thì Trần Lập Châu đã đứng dậy.
“Con không cẩn thận ngáng chân nó.”
Trần phu nhân nghe xong sắc mặt liền hòa hoãn: “Có một chút chuyện cũng la hét om sòm.”
“Mẹ!” Trần Lập Duy kêu một tiếng.
“Lập Duy, mày không biết phải trái! Ba mày gặp chuyện còn ở đây làm bộ dạng này! Có bao giờ mày để anh mày bớt lo chưa?”
Trần Lập Duy nghe xong, da dẻ tái nhợt, gã lùi về sau hai, ba bước.
“Về phòng đi, không được đi ra. Chờ khi ba trở về mới được ra khỏi phòng.” Dứt lời vỗ nhẹ tay Trần Lập Châu. “Lập Châu, việc trong nhà cậy vào con, mẹ thực sự quá mệt mỏi.” Nước mắt cũng theo đó tuôn rơi.
“Mẹ yên tâm.” Trần Lập Châu gật đầu.
Ánh mắt gã hung ác hận không thể ăn thịt uống máu của Trần Lập Châu.
Y an ủi mẹ mình một hai câu, sau đó ra lệnh cho hạ nhân đỡ bà về phòng. Trần Lập Duy cũng quay gót bỏ đi.
“Đại thiếu gia, là tôi không quản nhị thiếu gia được.” Trần Hà đứng bên cạnh, đột nhiên nói.
“Không trách ngươi.” Trần Lập Châu day trán. “Ngươi đi làm việc đi.”
“Vâng.” Trần Hà gật đầu, nhanh chóng bước đi.
“Em sợ?”
Tôi ngoảnh mặt nhìn Trần Lập Châu, vẫn không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
“Về sau cách xa nó, ngay cả ta sắp không quản được nữa.” Ngữ khí Trần Lập Châu mỏi mệt.
“Đại ca à~” Một giọng nữ yểu điệu bỗng vang lên.
Tôi nhìn sang thì thấy một thiếu nữ mặc váy ngắn màu hồng nhạt chậm rãi chạy đến, trên mặt có phần lo lắng, nhưng khi nàng nhìn thấy Trần Lập Châu thì đáy mắt hiện lên không ít chân tình.
“Lập Viện.”
Đó là tam tiểu thư Trần gia, Trần Lập Viện, cũng là nàng tiểu thư trở nên điên dại vào mười mấy năm sau.