Ám Sắc Chi Thống

Chương 2-2



Tam Khán Dương thản nhiên xuất hiện ở phía sau đám xạ thủ kia, ôm ngực cười nói: “Lão đại đã nói, thiếu gia Bác gia kiêu căng tự mãn, coi như biết là bẫy cũng tuyệt đối ngoan ngoãn nhảy vào, thực sự mà nói một chút cũng không sai.”

Bác Lam ở phía sau Bùi Diên Lễ tức giận muốn dò đầu ra ngoài, lại bị Bùi Diên Lễ đẩy trở lại, đành phải ở phía sau anh, không cam lòng mà lạnh lùng nói: “Cảnh Hành là có ý gì! Đây chính là thành ý chúng bây đối xử với người hợp tác sao?”

Tam Khán Dương cười: “Đây đáng lẽ là cách chiêu đãi Bác lão gia, chẳng qua đổi thành Bác thiếu gia, vậy thì càng đơn giản hơn rồi.”

Bùi Diên Lễ gầm nhẹ: “Nói trọng tâm!”

Tam Khán Dương nâng hai cánh tay lên, làm động tác đầu hàng trêu tức, nói: “Được rồi, vậy chúng ta liền làm rõ đi.”

Hắn đối với bên cạnh vung tay lên, khoang đỉnh bên trên lập tức truyền xuống âm thanh Cảnh Hành. Nơi đó đã sớm đặt máy phóng đại âm thanh, phát ra hình ảnh âm thanh Cảnh Hành.

“Bác thiếu gia, ngày hôm nay ta mời cậu tới, kỳ thực cũng không có ác ý.”

Bác Lam cười lạnh, nếu phương pháp này cũng coi như không có ác ý, vậy thì cái gì mới được gọi là ác ý?

“Ta chỉ có chút việc muốn hỏi Bác lão đại một câu, các cậu sẽ không để tâm chứ? Không cần sốt ruột ta liền nói đây, gần đây không ít bọn đồng hành của chúng ta đều bị tóm, các cậu biết chưa?”

Bác Lam không biết, bởi vì những chuyện này không có quan hệ gì đến cậu, cậu chỉ hứng thú với chuyện làm ăn buôn súng ống thôi.

“Những người đồng hành hợp tác lớn có đặc thù chính là, cùng Bác lão đại có quan hệ mật thiết, hoặc là lão ở nơi đó trường kỳ tuồn hàng ra ngoài, hoặc là trong nhiều năm qua thông qua người vận chuyển bên lão. Tình huống như thế cũng có, chẳng qua còn chưa tới mức độ này, thậm chí ngay cả con trai thứ ba của ta cũng bị tóm! Trước đây lần nào không phải ta trò chuyện là không sao! Ai nghĩ đến lần này càng không ai dám đứng ra! Có lẽ là, gần đây ta chiếm đoạt không ít nguồn hàng cung cấp bên các cậu, mới để lão ngàn dặm xa xôi đến nước Mỹ thu mua hàng hóa! Có thể lão cũng không thể dùng loại ám chiêu này!”

Bác Lam kêu to: “Nói như vậy ông vốn dĩ đang hoài nghi ba tôi!”

“Thiếu gia,” Tam Khán Dương buồn cười nhắc nhở, “Đây chỉ là ghi âm từ lão đại chúng tôi, cậu có gọi cũng vô dụng.”

Ghi âm vẫn như cũ tiếp tục nói: “Có điều là nếu như ta mặt đối mặt đi hỏi, lão tuyệt đối sẽ không nghe ta nói, thế là ta nghĩ đến một chiêu này, không nghĩ tới sau đó người đến chính là cậu, cái kia không thể tốt hơn. Xin mời thiếu gia trở về hỏi lão một chút, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu như lão không thể cho ta một câu trả lời hài lòng, vậy cả đám chúng ta liền chết chung đi! Cái kia cũng tốt hơn bị lão hãm hại chết mà không được làm sáng tỏ.”

Rầm một tiếng, tiếng ghi âm liền im lặng.

“Chính là như vậy,” Tam Khán Dương nhún vai, “Bác thiếu gia, chúng tôi cũng là nghe lệnh làm việc, xin thứ lỗi!”

Bùi Diên Lễ vẫn như cũ che ở trước người Bác Lam, “Các người muốn thế nào?”

“Chúng tôi ở trên người Bác thiếu gia cấy tinh phiến, bất cứ lúc nào cũng quản chế lời cậu nói, chỉ đến khi biết rõ sự thực mới thôi. Nếu như phát hiện cậu mưu toan lấy đi tinh phiến, chúng tôi sẽ bật kíp nổ ngay. Tuy rằng không thể nổ chết người ngoài trong chu vi năm mét, nổ chết Bác thiếu gia cũng dư sức đủ rồi.” Nói xong, Tam Khán Dương lại vung tay lên, một người tay cầm súng lục từ từ hướng về bọn họ đi đến.

“Bác thiếu gia cùng bảo tiêu tuyệt đối không nên động, bằng không súng của chúng tôi chắc chắn sẽ cướp cò…”

Lời còn chưa dứt, Bùi Diên Lễ đã tiến lên một bước, người kia căn bản không thấy rõ anh làm cái gì, chỉ cảm thấy hoa mắt, khuỷu tay đau nhức, súng lục rơi xuống đất. Bùi Diên Lễ thừa cơ lấy đầu gối thúc vào ngực hắn, xương ngực tức khắc gãy từng chiếc, người kia thét lên một tiếng liền tắt thở.

Tam Khán Dương không nghĩ tới anh sẽ làm ra chiêu này, nhưng cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, lập tức hạ lệnh: “Nổ súng!”

Hai bên xạ thủ đồng thời nổ súng, sau khi qua trận đấu súng các bảo tiêu khác từng người ngã xuống đất chết đi, Bùi Diên Lễ giơ lên thi thể người kia, tùy ý để cho cơ thể hắn rung lên bần bật, quay đầu hướng Bác Lam hô: “Thiếu gia! Thi thể!”

Bác Lam hiểu ý, hai tay nắm lấy bảo tiêu gần nhất, bảo tiêu kia ngay tức khắc liền bị bắn như cái tổ ong, nhưng ở phía sau Bác Lam cùng Bùi Diên Lễ lông tóc không tổn hại gì. Đây chính là sách lược đường hẹp lợi và hại! Dễ dàng chế nhân, cũng dễ dàng bị phản chế.

Bùi Diên Lễ giơ thi thể người kia hướng về đám xạ thủ ném đi, Tam Khán Dương chợt lui về phía sau, mấy xạ thủ kia không kịp phòng bị, đều bị thi thể kia va vào. Chỉ là trong giây lát khe hở mở ra, Bùi Diên Lễ dũng mãnh vọt lên, song quyền đánh vào người hai xạ thủ giao lộ, hai người kia lảo đảo lui về một bước, ôm bụng rên rỉ. Bùi Diên Lễ không cho những người khác có cơ hội, một cước đá vào một tên đang dùng súng nhắm vào người anh, một tay khác đồng thời đem cây súng của hắn tự động đẩy hướng lên trần thuyền, một chân khác đá gãy xương đùi người này, người kia nằm ở trên sàn nhà che lấy chân lăn lộn kêu gào thảm thiết.

Bác Lam một tay cầm súng giáng trả, một tay dùng sức kéo bộ thi thể kia tới gần Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ tay thu lấy người, phát hiện Tam Khán Dương không còn ở đây, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được nhiều như thế, bàn tay lớn mò qua túm lấy Bác Lam đem cậu đẩy ở trước người, vừa nãy lúc bọn họ đến khoang đạo chật hẹp có con đường hình chữ T có thể chạy thoát đi.

Xạ thủ phía sau đuổi sát theo, Bùi Diên Lễ xoay người lại xạ kích, tạm thời trì hoãn tốc độ của bọn họ. Đồng thời dọc theo con đường uốn cong cũng giúp bọn họ không ít việc.

Bọn họ hiện tại không thể quay trở lại, mà như mọi khi miệng khoang đạo sẽ không chỉ có một, bọn họ hiện tại muốn tìm chính là lối ra miệng khoang đạo đó, hiện tại chỉ mong trời phù hộ tuyệt đối không nên có quá nhiều người ở nơi đó trấn thủ…

Phía trước chính là vách hướng lên trên thuyền, tuy rằng con đường này không dài, nhưng quá mức thẳng tắp, xạ thủ phía sau đã đuổi tới, bên tai đều là tiếng âm thanh đạn bay vụt qua, thân thể Bùi Diên Lễ rung bần bật mấy lần, suýt nữa té xuống đất, nhưng ngay lập tức liền đứng thẳng thân thể, hầu như không nhìn ra dị thường chạy theo sát Bác Lam.

Đến vách thuyền, Bùi Diên Lễ chê Bác Lam tốc độ chạy quá chậm, thô bạo đem cậu kéo vào trong lòng anh để cậu ôm lấy cổ mình, chính mình phát huy năng lực đã từng huấn luyện, dụng cả tay chân, hai ba lần liền đến đỉnh. Anh đưa tay đẩy nắp khoang thuyền ——

Một khẩu súng đặt ngay huyệt thái dương anh.

Tam Khán Dương đứng ngay chỗ lối ra, nhìn dáng dấp đã chờ đợi từ lâu, tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy khẩu súng quyết định sinh tử Bùi Diên Lễ, ha ha cười lên: “Đã sớm nghe nói Bác gia có một bảo tiêu ưu tú, mấy năm qua đã vô số lần cứu Bác thiếu gia từ quỷ môn quan trở về. Hôm nay gặp mặt, thực sự là danh bất hư truyền, mời ra đây.”

Bùi Diên Lễ tức giận cắn môi, không nói một lời, từ từ ôm Bác Lam đi tới boong tàu.

Tam Khán Dương vừa cười: “Tôi còn nghe nói, đối với Bác thiếu gia mà nói, vị bảo tiêu này tầm quan trọng không ai sánh bằng, chính vì thế nên tôi nghĩ, chỉ cần bắt được anh kỳ thực không cần nhiều người như vậy có đúng không?”

Bác Lam vẫn như cũ ôm lấy Bùi Diên Lễ, cảm giác thân thể của anh hơi run. Anh làm sao vậy, rất phẫn nộ sao?

Trên boong thuyền đứng hơn mười người xạ thủ, đều giơ súng nhắm vào bọn họ. Ở tình huống như vậy, so với trốn chạy vừa nãy cơ hội còn muốn nhỏ bé hơn!

Bùi Diên Lễ nhìn hai bên một chút, đột nhiên làm ra hành động chẳng ai có thể nghĩ tới.

Thân thể anh đột nhiên cúi xuống, súng trong tay Tam Khán Dương tức khắc phản xạ bắn ra, viên đạn bay sát gần đỉnh đầu anh tạo ra vết xước máu tuôn ồ ạt. Thế nhưng anh cũng không để ý tới thương thế của chính mình, tiếp đó kéo lấy Tam Khán Dương cánh tay cầm súng còn chưa kịp phản ứng, vẫn duy trì tư thế ôm lấy Bác Lam, song quyền đánh mạnh huyệt thái dương Tam Khán Dương, Tam Khán Dương hét thảm một tiếng.

Các xạ thủ khác không ngờ tới sẽ phát triển thành ra thế này, rõ ràng đã vây quanh hoàn mỹ nhất rồi! Người này lại còn có thể từ bên trong thất bại tìm được một con đường sống! Ngay khi xạ thủ đầu tiên trố mắt chưa kịp phản ứng, sau lại sợ ném chuột vỡ đồ nên không dám xạ kích nữa, Bùi Diên Lễ đạp Tam Khán Dương, hai cánh tay ôm lấy Bác Lam vào lòng, ba bước lao ra boong tàu, vượt qua lan can rơi vào trong nước.

Các xạ thủ hậu tri hậu giác nhào tới một bên lan can, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh gợn sóng, còn cái khác chẳng nhìn thấy gì cả.

Ở dưới nước, Bác Lam cảm giác cánh tay Bùi Diên Lễ ôm lấy mình lực cánh tay dần dần lỏng ra, cơ bắp trên người cũng không còn căng thẳng giống như trước mà bắt đầu lỏng lẻo. Bác Lam kinh hãi, trước đây gần như không tồn tại tình huống như thế này! Diên Lễ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!? Lẽ nào là bị thương!?

Trong nước tối tăm không nhìn thấy rõ gì hết, Bác Lam lòng như lửa đốt, nỗ lực đưa anh lên cao khỏi mặt nước, trốn trên một chiếc thuyền đánh cá. Bùi Diên Lễ yên lặng trôi nổi, một điểm phản kháng cũng không có. Bác Lam liều mạng ức chế hoảng sợ của mình, lấy di động ra, run rẩy ấn xuống dãy số.

“Mẹ nó mau cho người đến nhanh một chút! Diên Lễ anh ta…!!”

Bùi Diên Lễ tổng cộng trúng hai mươi hai viên đạn, trầy da không tính, thế nhưng bởi anh có mặc áo chống đạn từ phòng nghiên cứu mới chế tạo ra, hơn nữa những cây súng kia đều đã cải tạo qua, phần lớn đạn chỉ ghim trong cơ bắp, không có chỗ nào đả thương đến nội tạng anh.

Bùi Diên Lễ tiến vào bệnh viện tư nhân Bác gia ở trong phòng giải phẫu đã trôi qua ba tiếng, giải phẫu vẫn chưa có dấu hiệu xong. Bác Lam quần áo màu trắng đều dính đầy máu, cậu quên đi việc đổi quần áo khác, có một thủ hạ nhắc nhở cậu nên thay quần áo thế là cậu gọi người kéo hắn ra ngoài đánh, cũng không ai dám lại nói chuyện với cậu.

Diên Lễ… Tại sao lại như vậy! Diên Lễ hắn… Nhất định là thời điểm ở trong khoang đạo đã bị thương có đúng hay không! Cho nên mới nôn nóng như vậy muốn mang mình rời khỏi chiếc thuyền kia! Nghĩ đến Tam Khán Dương ở trên đỉnh đầu Bùi Diên Lễ lưu lại phát súng kia, Bác Lam tâm liền lạnh xuống. Nếu như phát súng kia chỉ thấp một chút thôi… Diên Lễ hắn…

Cậu không dám nghĩ tiếp nữa, bỗng nhiên đứng lên nhanh chân đi đến cạnh cửa, một cước tiếp một cước đá mạnh cửa phòng giải phẫu.

“Diên Lễ! Nếu anh dám chết đi em sẽ không tha thứ cho anh! Đồ vô lại! Bị thương nặng như vậy tại sao không nói! Anh rõ ràng có thể bỏ lại em chạy đi! Mạng anh không quan trọng sao! Nếu anh chết rồi em phải làm sao bây giờ! Diên Lễ! Cái tên khốn kiếp này! Người bên trong giải phẫu có nghe hay không! Diên Lễ nếu như không thể sống sót các người đều phải chôn cùng! Chôn cùng!”

Còn có cái tên Tam Khán Dương kia! Tuyệt đối phải để cho hắn chết đến mức rất khó coi!

Cậu đối với mình lập lời thề!

Thủ hạ của hắn tất cả đều không dám phát ra âm thanh đều trốn vào trong góc, cũng không ai dám khuyên cậu. Bên trong phòng giải phẫu bác sĩ bị dọa không ngừng kêu khổ, y tá giải phẫu hầu như đã quên đi chức tránh của mình, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa kia cầu khẩn sát thần bên ngoài đừng đá hỏng cánh cửa rồi xông vào đây.

Lại qua hai tiếng đồng hồ, đèn phòng giải phẫu rốt cục cũng tắt. Bùi Diên Lễ nằm phục trên xe đẩy, trên đầu và cả người quấn quanh băng vải bị đẩy ra ngoài.

Bác Lam mừng như điên xông lên, không có nhìn thấy bác sĩ đi phía sau, lập tức đụng ông lảo đảo như sắp ngã.

Cậu cúi thân xuống, ở bên tai Bùi Diên Lễ khẽ gọi: “Diên Lễ, anh thế nào rồi? Diên Lễ? Mở mắt ra nhìn em, Diên Lễ! Diên Lễ!”

Bùi Diên Lễ không nhúc nhích, thật giống như đã chết rồi.

Bác Lam xoay người nắm lấy ông bác sĩ xui xẻo ban nãy vừa mới bị cậu đụng qua dùng sức hống: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì! Diên Lễ tại sao còn bất tỉnh! Ông nói rõ cho tôi biết! Bằng không tối hôm nay tôi liền giết hết cả nhà ông!!”

Ông bác sĩ bắp chân chuột rút, trên trán chảy đầy mồ hôi hột: “Hắn… Chỉ là do thuốc gây tê chưa hết tác dụng… Không có gì lớn… Đừng lo lắng…”

“Hắn bị thương nặng như vậy ông còn nói không có gì đáng ngại!”

“Là thật… Thật sự đó!” Ông bác sĩ như muốn khóc thét, “Toàn thân hai mươi hai vết đạn bên trong không có một vết thương chí mạng nào. Nhìn thể chất hắn, chỉ cần khoảng chừng một tháng là có thể khỏi hẳn!”

Bác Lam sửng sốt một chút, chờ một lúc, thở dài một hơi, đẩy ra ông bác sĩ, nở nụ cười vỗ lên vai ông: “Sao ông không nói sớm! Làm rất tốt, tôi lập tức kêu viện trưởng đề bạt ông! Ha ha ha ha…”

Ông bác sĩ âm thầm rơi lệ, mình vừa nãy muốn nói… Bị cậu phá tan thế này… Còn có… Mình chính là viện trưởng bệnh viện này…

Bùi Diên Lễ bị đưa vào phòng hộ lý, nguyên bản nơi đó không cho y tá nhân viên người ngoài tiến vào, nhưng sau khi Bác Lam náo động ở phòng giải phẫu, cũng không ai dám nói với cậu nhiều hơn một chữ, đối với hành vi cậu tử thủ trong phòng bệnh một tấc không rời, căn bản không ai dám lên tiếng.

Bùi Diên Lễ bởi vì thương thế, ngoại trừ nằm sấp cũng chỉ có thể nằm nghiêng sang phải. Trước đó hắn cũng có tỉnh qua một lần, thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn, biết Bác Lam an toàn ở bên cạnh mình, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.

Bác Lam ngồi ở trên ghế bên giường, mặt buồn bã nhìn anh. Không biết có phải là cảm giác được tầm mắt từ Bác Lam, Bùi Diên Lễ cơ thể hơi bất an giật giật, chăn đơn trên người tuột xuống đến bả vai.

Trên bả vai của anh có vài chỗ trầy da do viên đạn bắn tới, đó là do ma sát cao nên mới bị tổn thương, trên đùi trên eo của anh cũng có, thế nhưng đã được băng vải bao lấy không nhìn thấy. Tất cả các lỗ đạn đều được băng gạc băng bó, Bác Lam cho dù không nhìn cũng có thể tưởng tượng được, Bùi Diên Lễ liều mạng như thế nào mới có thể bảo vệ cậu.

“Có phải là… Anh nói anh là bảo tiêu… Bởi vì là bảo tiêu nên anh mới liều mạng bảo vệ em có đúng không? Nhưng mà em không xem anh là bảo tiêu nên giờ rất đau lòng đây…”

Ở trên thuyền anh biến mình thành tấm khiên đối mặt với những người kia, trong đầu cậu lóe lên một cái liền biến mất.

“Anh thật là một tên vô tình… Diên Lễ… Em yêu anh lâu như vậy, anh chưa từng nói với em một tiếng anh yêu em. Nếu như không yêu em tại sao lại còn liều mạng như vậy, đừng có nói đến lòng trung thành, em không tin! Em không tin anh! Em không tin anh không có cảm giác yêu em…”

Vết ám súng ngoài vai cùng vết thương bị tổn hại kích thích thị giác Bác Lam, mỗi một lần nhìn liền sẽ đau lòng, thế nhưng lại không nhịn được muốn nhìn thêm.

“… Nhưng mà, tại sao, Diên Lễ… Em cảm thấy rất cao hứng… Rất cao hứng… Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói ra, thế nhưng em không biết phải nói thế nào. Em rất cao hứng anh vì em mà bị thương, em rất cao hứng anh vì em mà liều mạng, em rất cao hứng anh… Không chết…”

Cậu khẽ liếm lên vết thương bị tổn hại của Bùi Diên Lễ, xung quanh đều không buông tha, từng điểm từng điểm tinh tế mà liếm láp.

Thân thể Bùi Diên Lễ đối với cậu trước sau như một vẫn mê hoặc như vậy, chính là không mang bất kỳ khiêu khích khẽ liếm, dần dần khiến cậu bắt đầu không thể chịu được. Cậu không thể nhẫn nại mà đem tay đưa vào trong chăn xoa đến băng gạc bao trùm da thịt bên ngoài, một tay khác đưa đến hạ thân mình, mở khuy quần lấy ra dương v*t gắng gượng vuốt lên.

Thời gian tự mình thỏa mãn rất nhanh liền bắn ra, cậu cắn lên bả vai Bùi Diên Lễ, cú cắn này rất mạnh cậu cảm thấy mình muốn cắn xuống khối thịt kia đến nơi rồi, nhưng Bùi Diên Lễ vẫn không nhúc nhích. Chờ sau khi cao trào qua đi, cậu thở hổn hển thả anh ra, lúc này mới phát hiện Bùi Diên Lễ đã tỉnh rồi, dường như không cảm giác được thân thể đau đớn, chỉ là vẻ mặt phức tạp nhìn đến cậu.

“Diên Lễ!” Cậu mừng như điên gọi anh, muốn nhào đến ôm nhưng nghĩ đến trên tay mình còn dính dịch màu trắng, lập tức thu tay về có điểm ngại ngùng nở nụ cười, từ trong túi quần của mình lấy khăn tay ra lau khô ráo, chỉnh lại tốt quần áo chính mình, sau đó mới đi ôm lấy anh, “Anh tỉnh rồi! Diên Lễ! Quá tốt rồi! Diên Lễ! Diên Lễ… Em yêu anh… Diên Lễ… Em yêu anh! Em rất yêu anh! Diên Lễ…”

Bùi Diên Lễ tay phải khẽ nâng, nắm lấy cổ tay Bác Lam.

“Cậu… Không bị thương chứ…?” Giọng nói anh có chút khàn, là kết quả do thời gian dài không ăn uống mà ra.

“Không có! Không bị thương chút nào!” Bác Lam nắm lấy cổ tay anh kề sát trên môi chính mình, “Anh nhìn đi, em rất khỏe mạnh! Thế nhưng anh…” Trong mắt cậu không tránh khỏi ướt nước mắt, “Anh lúc đó bị thương nặng đến như vậy! Tại sao không nói với em!”

“Tôi không có thời gian…” Bùi Diên Lễ đáp, “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi…”

Anh lại nhắm đôi mắt lại.

Vết thương Bùi Diên Lễ lành lặn nhanh chóng, bởi vì bên trong thần kinh cùng mạch máu đều không bị tổn thương gì lớn lắm, cũng không cần nằm lâu mấy tuần sau liền xuất viện.

Trở lại thành phố S biệt thự Bác gia, mới vừa vào cửa Bùi Diên Lễ hơi kinh ngạc một chút.

Mấy trăm người mà anh không quen biết, các anh em Bác gia cao tầng cùng trung tầng đứng thành hai hàng ở bên trong cửa, nhìn thấy anh đi vào, một tiếng “Anh Bùi ổn ạ!” Chấn động cả màng nhĩ.

Bác Lam ôm chặt cánh tay tráng kiện Bùi Diên Lễ, giống như một đứa trẻ tranh công nhìn anh giật mình phản ứng: “Thế nào? Từ hôm nay trở đi, anh chính là người xếp thứ hai!”

Bùi Diên Lễ không biết phải làm sao, không có vẻ mặt vui mừng gì, chỉ là rất nghi hoặc nhìn tất cả những thứ này.

Bác Anh Kiệt từ chính giữa hai hàng người cười ha ha đi tới, đi đến trước mặt Bùi Diên Lễ, dùng sức vỗ lên bờ vai anh: “Diên Lễ à! Lần này tất cả là nhờ có cậu! Xem ra ta đưa lễ vật cho A Lam lúc nó mười ba tuổi quả nhiên không sai! Làm rất tốt! Về sau đây chính là chỗ tốt của cậu!”

Khi ông vỗ tới vết thương trên người Bủi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ khẽ chau mày, Bác Lam một cước đá lên chân ông.

“Không cần nặng tay đến như vậy! Hắn còn bị thương đấy!”

Cậu không biết nét mặt của chính mình bây giờ giống như người chồng che chở vợ mình, Bác Anh Kiệt lúc này cả người vui sướng, bởi vậy cũng không có phát hiện điểm này, chỉ là rất cao hứng chính mình lúc trước đã chọn Bùi Diên Lễ, chỉ cười ha ha thật lớn.

Năm đó là năm 1996, khoảng cách tân ngàn năm còn có 4 năm…

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.