Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 17: - Quận chúa quan trọng hơn



"Hahaha... Trữ Thanh Ngưng, hôm đó ta đã nói qua, nếu ngươi thả ta đi, tương lai nhất định ngươi sẽ hối hận không kịp."
Âm lượng giọng nói vang lên vừa phải, những người bao vây chúng ta liền rối rít ngừng tấn công, tự giác nhường ra con đường. Nữ thích khách chậm rãi đi tới, thậm chí còn phách lối gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy ngạo mạn.
Chậc, một đóa hoa có gai.
Ta yên lặng dời sang phía sau lưng ám vệ bên cạnh một chút, ý đồ dùng cái đầu quá khổ do tóc rối tung khi vừa đánh nhau xong để che kín gương mặt ta, không ngờ ta vừa có động tác, giọng nói kia liền vang lên.
"Là ngươi? !"
Một tiếng này rơi xuống, ta cảm giác tầm mắt người xung quanh đều tụ lại trên người ta.
Ánh mắt đúng là ác độc a!
Đều do quận chúa lột tấm che mặt của ta, lần này phiền toái rồi... ta kiên trì giương mắt nhìn, thấy nữ thích khách trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Nhưng không biết có phải ta vừa cảm giác nhầm lẫn hay không, trong thần sắc vừa rồi của nàng dường như có chút mừng rỡ, chỉ có điều vừa phát hiện tư thái đứng cạnh bảo vệ quận chúa còn cầm thanh kiếm nhuốm máu của ta, liền lập tức lạnh mặt, lạnh lùng nói.
"Ha, không ngờ a, hôm đó ta đã nhìn lầm!"
... nghe lời này giống như hôm đó ta đã dùng thủ đoạn tồi tệ để lừa gạt nàng vậy.
Theo bản năng liếc nhìn quận chúa bên cạnh, quả nhiên thấy nàng nhíu mày một cái, đôi mắt phượng nhẹ nghiêng đi, mang chút tìm tòi nghiên cứu, còn có điều gì đó khác... vẻ mặt nhất thời không nghĩ ra là chuyện gì. Mấy tên ám vệ chính là nhất thời thả lỏng thần sắc, dỡ bỏ được một chút hoài nghi về ta.
Mà tên đại đao đối diện cũng không biết đang tự mình liên tưởng đến chuyện gì mà phập phồng, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng dò hỏi.
"Thiếu chủ, ngươi biết nàng?"
Nữ thích khách vểnh môi không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, tay nắm kiếm buộc chặt thêm vài phần, ngón giữa còn hiện lên một chút xanh trắng.
Khóe miệng ta co giật. Xem như hôm đó ta giấu việc mình biết võ công cũng không cần ghi hận như vậy đi, xem ra hôm nay nàng ắt hẳn sẽ không bỏ qua cho ta. Võ công người này chỉ kém hơn Đại Phương một chút, hơn nữa người yêu trụ trì tên đại đao kia, cũng liều mạng thì chúng ta cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Ta lau mồ hôi lạnh, mỉm cười.
"Haha, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta."
"Hừ, ta làm sao không nhớ ra ngươi, ngươi chính là người đầu tiên đã động vào người ta!"
Nàng bật thốt lên. Tất cả thủ hạ xung quanh đều cả kinh ngược lại hít một hơi khí lạnh. Ta cảm giác được những ánh mắt phẫn hận kia đều lập tức hóa thành mũi tên nhọn, hận không thể đâm thủng ta.
Tên đại đao.
"Lại phá hủy sự trong trắng của thiếu chủ chúng ta! Các huynh đệ, chém nàng ta!"
Hắn giơ đao gầm lên, mấy tên thủ hạ đồng thanh đáp lại. Vì vậy trận đánh đấm mới vừa lắng xuống lại được tiếp tục, đao kiếm va chạm vào nhau. Ta nhìn thấy tình hình không ổn, gấp giọng nói với nữ thích khách.
"Đừng nói mấy lời làm người khác hiểu lầm vậy có được hay không, ta bất quá chỉ động vào ngực ngươi thôi, hơn nữa quần áo ngươi cũng đâu có bị rách quá nhiều a!"
RÁCH quá nhiều a! RÁCH quá nhiều a! Quá nhiều a! Nhiều A... (Thôi xong =))))))))))))))~)
"..."
Không ngờ tiếng hô của ta lại vọng lại nhiều lần như thế.
Cảm giác rõ ràng được cảnh đánh nhau xung quanh ta chớp mắt ngừng lại, rất nhiều thân hình thích khách bị cứng đờ, như bị sét đánh. Ám vệ lúc này cũng không câu nệ tiểu tiết, vội vàng nhân dịp bọn chúng bị phân tâm ngẩn ra hạ thủ, rất nhanh liền giải quyết hơn phân nửa, tình thế thoáng chốc thay đổi.
Quận chúa luôn đứng im lặng một bên nhìn về phía ta, ánh mắt kia khó thể hình dung.
"Quận chúa ngươi đừng hiểu lầm không phải như ngươi nghĩ vậy đâu, nghe ta giải thích..."
Đợi đã, tại sao ta phải giải thích?
"Ngươi, ngươi còn dám nói bậy!"
Sau khi có phản ứng gương mặt nữ thích khách đỏ lên, thấy ánh mắt bọn thủ hạ nhìn mình khác đi, thẹn quá hóa giận nàng rút kiếm xông lên.
"Lúc trước mềm lòng thả cho ngươi một con đường, bây giờ là chính ngươi tự tới tìm đường chết!"
Nói xong thẳng tắp xông về hướng ta, mấy tên thủ hạ muốn xông lên hỗ trợ đều bị nàng quát lui xuống. Mũi kiếm bén nhọn đâm tới, ta vội vàng xuất kiếm đỡ đòn, hộ quận chúa sau lưng. Nếu có Đại Phương ở đây thì tốt quá, bọn thích khách trong chùa nhiều như vậy, cũng không biết lúc này nàng có thể thoát thân hay không, cũng đừng để thua trong tay đám người đó a.
A ta quả thật quá thánh thiện đi, giờ này mà còn lo lắng cho người khác.
Ta một bên đỡ chiêu một bên vừa suy nghĩ đối sách trong lòng, lại khuyên nhủ.
"Nè, mới vừa rồi là ta nói vô ý, cũng không có ý gì khác, cần gì phải so đo với ta như vậy."
"Câm miệng!"
Nữ thích khách nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ chính là lúc nàng khí giận công tâm, gần như mỗi chiêu đều hướng về điểm đoạt mạng trên người ta, ta có chút không ngăn được thế tấn công ác liệt của nàng.
Nhưng cũng may nàng lúc này đang gấp gáp. Ta lại cố ý chọc giận nàng, cũng hơi để lộ sơ hở, nàng nổi nóng quả nhiên không nhận ra được ý đồ của ta, thẳng tắp ép tới. Nữ thích khách là đầu lĩnh của nhóm người kia, bọn họ thấy nàng đang ép chúng ta lui về sau là đang chiếm thế thượng phong, liền không dám nhúng tay, quay đầu đi đối phó ám vệ. Như vậy ta cùng quận chúa liền thuận thế thoát khỏi vòng vây.
Ta lén liếc nhìn về hướng rừng cây, trao đổi ánh mắt với quận chúa, ngay sau đó nhìn đúng thời cơ liền vẩy bột mì về hướng nữ thích khách, sau đó nhanh chóng ném ra thứ mà cách đây không lâu nữ thích đã từng ném. Lựu đạn khói.
"Ngươi!"
Nàng nổi giận che mắt, lại bị ho sặc sụa. Những tên thủ hạ kia thấy vậy lập tức chạy về hướng bên này, nhưng khói mù không nhìn thấy rõ, chỉ có thể hô to.
"Thiếu chủ! Khụ khụ, thiếu chủ ngươi sao rồi? !"
"Chạy!"
Ta hạ thấp giọng nói với quận chúa, cũng không đoái hoài những tên ám vệ kia, thừa dịp hỗn loạn kéo nàng trốn vào cánh rừng sâu.
Chạy xa được một đoạn, ta quay đầu thấy tên đại đao dẫn theo vài tên thích khách đã đuổi tới. Ta có chút kỳ quái, võ công tên người yêu trụ trì khá tốt rõ ràng là cao hơn ám vệ, tại sao lại không có động tác nào, từ đầu tới cuối đều đứng nhìn một bên.
Không đúng lắm a... ta vội vàng tăng thêm tốc độ. Cũng may quận chúa dù không biết võ công, nhưng lại tỉnh táo nhạy bén thể lực tốt, không giống mấy tiểu thư cao quý thân thể yếu đuối. Đại khái tình cảnh chạy trối chết thế này, nàng từ nhỏ đến lớn đều trải qua vài lần, có một lần cũng không biết là ai đã bên cạnh che chở nàng.
Nghĩ vậy trong lúc tháo chạy cùng nàng, trong lòng ta lại sản sinh một chút hài lòng không hợp cách.
Mây đen trên trời càng lúc càng nhiều, dần dần có khuynh hướng muốn đổ mưa, trong rừng một mảnh đen kịt, cũng tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Lúc trước ta đã dò xét cánh rừng này, tương đối quen thuộc địa hình, bây giờ lại nhân lúc bóng đêm, tự nhiên có thể kéo dần khoảng cách với đám người đuổi theo. Chỉ cần thoát khỏi bọn họ, xuyên qua cánh rừng này, tiếp tục đi xuống núi chừng nửa nén hương, hẳn sẽ gặp nhà dân, đến đó liền an toàn.
Thế nhưng lúc này, tốc độ quận chúa rõ ràng đã chậm lại.
"Quận chúa váy ngươi mặc dài quá, vén nó lên cột lại đi, bằng không chạy nhiều sẽ mau mệt, còn dễ bị vấp ngã." Ta nói.
Nàng nhíu mày, lại nghiêm túc trả lời.
"Ta là quận chúa, sao có thể không quan tâm hình tượng như vậy."
Ừm, hình như không được cho lắm... nhưng lúc này đã là lúc nào rồi!
"Chạy thoát thân quan trọng hơn a quận chúa!"
Mắt thấy đám người kia lại đuổi tới, ta vội la lên. Tuy nói xảy ra ngoài ý muốn ta cũng có thể một mình trốn thoát, sẽ không nguy hiểm gì, nhưng quận chúa sẽ bị chúng bắt lại thì khó khăn rồi, nghĩ tới nữ thích khách kia thâm thù đại hận với quận chúa như vậy!
Cực khổ lâu như vậy, sắp cho vịt vào nồi rồi sao có thể cho người khác thó đi, huống hồ con vịt này ban nãy đã cứu ta một mạng, món nợ ân tình này nhất định phải trả!
Nghiến răng, ta suy nghĩ có cần trực tiếp ôm quận chúa sau đó vận khinh công bay đi hay không, một khắc sau cổ tay ta bỗng căng thẳng, cuối cùng bị nàng kéo qua một hướng khác.
"Ta há cho người khác bắt đi dễ dàng như vậy."
Nàng nhướng mi cười một tiếng, dưới ánh sáng nhạt có thể nhìn rõ khóe miệng nàng đang cong lên. Ung dung mà cố ý, dường như tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay nàng.
Không ổn, loại cảm giác an toàn ấm áp đó lại bắt đầu tràn về... lòng ta bỗng thấy khó hiểu một trận, sau đó mới chú ý tới nàng đang nhìn lên trời tìm hướng gió. Nhìn thấy nàng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, ngay sau đó ta sáng tỏ.
"Haha các ngươi còn muốn trốn đi đâu!"
Tên đại đao cười gằn đuổi tới. Thời điểm hắn tới gần quận chúa liền kéo nắp lọ ra ném chai về phía sau.
Chỉ thấy lọ vừa rời tay, lập tức xoảng một tiếng, vô số lớp bột trắng bên trong vẩy ra ngoài, có thể nói nhiều như lớp khói lúc lựu đạn nãy của ta. Lúc này chúng ta đang đứng đầu ngọn gió, vừa vặn gió cũng thổi mạnh lên, thuốc tung ra tất cả chất bột liền lao đến trên mặt chúng. Bị bất ngờ không kịp đề phòng, mũi miệng chúng hít phải không ít, lúc này đều tê liệt mềm nhũn, thất thanh.
"Có, có độc? !"
"Nhuyễn cân tán?" Ta dừng lại, xích lại gần tai quận chúa hỏi nhỏ.
"Thứ này còn lợi hại hơn cả nhuyễn cân tán."
"Hì hì quận chúa ngươi có loại thuốc này nên sớm lấy ra dùng mới đúng..."
Lời ta còn chưa dứt bỗng nhiên mũi bị đau xót hắt hơi một cái, sau đó cả người liền mềm nhũn.
Trong chớp mắt ngã xuống, ta liên tưởng đến vô số hình ảnh. Ta nhớ lại thời niên thiếu sư huynh anh tuấn một bên si mê cầm thuốc sách, vừa giải thích hiệu dụng độc tố cho ta nghe, hắn nói dụng độc lợi hại nhất chính là vô hình, một là không sắc không mùi không để bị hay biết, hai là đúng dịp mượn thời cơ để người ta không đề phòng.
Ta vừa nhớ lại gương mặt đầy từ ái của sư phụ giao Minh Phong lại cho ta, nhưng cũng vừa nói, hành tẩu giang hồ, lòng người hiểm ác... cuối cùng, trong đầu ta chỉ còn lại gương mặt cười lạnh của quận chúa. Thật ra nàng sớm đã phát giác thân phận của ta đi, lúc này nàng không chỉ sẽ giết chết đám sát thủ kia, cũng sẽ qua cầu rút ván giải quyết ta luôn sao? Đợi ta ngã xuống, nàng sẽ cười gằn nhặt đao lên chém lên người ta đi... Ha, quả tuyệt vọng!
Nhưng ta muôn vàn không ngờ tới, thời điểm ta ngã xuống, quận chúa cũng ngã theo ta!
Đừng hết hy vọng như vậy có được hay không! Quận chúa ngươi nhanh lên giải thích đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đừng tưởng mặt đầy vô tội là xong!
Ta xụi lơ trên đất, ai oán nhìn quận chúa nằm trên người ta. Hay lắm, ngã xuống cũng không quên tìm kẻ chịu tội thay.
"Hướng gió thay đổi quá nhanh, loại thuốc này khá lâu mới tan hết trong gió."
Ánh mắt nàng tỉnh bơ xoay qua một bên, sâu xa nói.
"..."
Chẳng trách lúc trước nàng không dùng loại thuốc này a, quả thật là mạo hiểm. Có điều nàng không có ý nghĩ muốn hại ta, trong lòng ta gần như có mấy phần thoải mái hẳn.
"Hahaha! Tự làm bậy, không thể sống! Gió núi các ngươi hiểu hết được sao, hướng gió trong núi luôn bất định, thuốc bột bị thổi ngược trở lại rồi! Hahaha, đáng đời các ngươi!"
Tên đại đao cách đó không xa mặt đầy giễu cợt, mấy tên nằm phía sau cười phụ họa theo.
Ta quay mặt liếc qua bên đó.
"Tiết kiệm chút sức lực đi, các ngươi hít vào nhiều hơn chúng ta, đợi một lát xem ai khôi phục lại như cũ trước a, đến lúc đó xem các ngươi làm sao còn cười, à là đừng khóc lóc van xin tha thứ mới đúng chứ."
"Ngươi!" Tên đại đao hô lên.
"Hừ, đừng tưởng thiếu chủ không biết tìm tới đây, các ngươi cứ chờ đi! A Lục, mau phát tín hiệu!"
Kẻ tên là A Lục nằm phía sau yếu ớt trả lời hắn.
"Không được a đường chủ, ta, ta không có khí lực."
"Vô dụng!"
"Đường chủ, trên người ngươi không phải có còi sao..."
"Nhiều, nhiều chuyện!"
Ta nhìn chằm chằm tình huống bên đó, một bên thấp giọng hỏi.
"Quận chúa, thuốc này hiệu quả kéo dài bao lâu a?"
Mớt hít phải một ít như vậy lại phân nửa sức lực cũng không có, hiệu quả thuốc quả thật quá mạnh.
"Ít nhất hai giờ."
"Lâu đến vậy! Vậy trên người ngươi có thuốc giải không?"
"Chỉ có một viên." Nàng dừng một chút, trầm giọng.
"Nằm túi trong bên trái của ta. Ngươi ăn vào, sau đó mang ta đi."
Nàng tựa vào cổ ta, lúc nói chuyện hơi thở nhả ra, khiến ta ngứa ngáy. Không hiểu được cảm giác lúc này trong lòng, ta nói.
"Ngươi tin tưởng ta?"
"Nếu ta tin lầm người, xem như mệnh ta ngắn..."
"Hây a!"
Ta không đợi nàng nói xong dùng sức nhích tay đưa vào trong cổ áo nàng, đưa một phát liền không thu lại được vừa vặn chạm phải nơi mềm mại nào đó.
"..."
Đầu óc ta ong lên. Xong rồi, lần này là bị chặt tay rồi!
"Mau lấy thuốc giải!"
Người trong ngực lạnh giọng thúc giục. Dù ta không nhìn thấy mặt nàng, thế nhưng giọng điệu lạnh lùng ẩn ẩn một tia tức giận. Ta nghe xong vội vàng tỉnh hồn, tiếp tục lục lọi, nhưng đáng tiếc góc độ hạn chế, tay lại quả thực quá bủn rủn cơ bản không nghe theo sai khiến, sờ qua sờ lại nửa ngày, đến khi đối phương sắp kết tủa thành băng đá ta rốt cuộc mới mò được cái túi..
Ăn thuốc giải liền rất nhanh khôi phục khí lực, ta vội vàng chỉnh lại vạt áo cho quận chúa, đỡ nàng dựa vào tàng cây, có chút chột dạ không dám nhìn nàng.
"Có, có đáng để ngươi liều chết để bảo vệ hay không!" Tên đại đao nhìn thấy hô to.
"Đợi một lát thiếu chủ sẽ tìm tới, xem các ngươi chạy bao xa?"
Hắn giận giữ không cam tâm.
"Dù chúng ta là nhóm sát thủ, nhưng nói ra chính là chữ tín! Ngươi giúp ta bắt nàng, chúng ta bảo đảm tha cho ngươi một mạng, hơn nữa còn cho ngươi hoàng kim vạn lượng, để ngươi từ nay về sau ăn sung mặc sướng tự do tự tại! Thế nào, so với khổ cực bán mạng cho Tấn vương phủ hời hơn rất nhiều đi!"
Phản ứng đầu tiên khi ta nghe được là những tên sát thủ này quả thật có tiền, kẻ đứng sau thuê bọn họ càng có nhiều tiền hơn.
Ngay sau đó ta thật sự tưởng tượng trong đầu ném quận chúa lại cho bọn chúng sau đó cầm theo vàng thoái ẩn giang hồ mua đất xây nhà bao nuôi mỹ nữ đồ đệ trải qua du sơn ngoạn thủy cuộc sống tốt đẹp... dù quả thật rất hấp dẫn, nhưng, nhưng ta há là loại người thất tín bội nghĩa không quan tâm đến mặt mũi sư môn!
Ta chịu đựng đau lòng, khẽ ngẩng đầu nhìn về đường chân trời, thâm trầm nói.
"Hoàng kim vạn lượng, ăn sung mặc sướng, trong mắt ta đều không quan trọng bằng tính mạng quận chúa."
"Ngươi! Rượu mời không uống..."
Hắn không còn sức, không xong thở hổn hển. Ta cười nhạo một tiếng đi tới, không chú ý thấy chớp mắt vừa rồi xoay đi quận chúa liền run sợ, cùng một chút rung động dâng lên trong ánh mắt.
Điểm luôn huyệt đạo bọn họ, nhân tiện lục soát hai tấm ngân phiếu. Loại pháp điểm huyệt đặc thù này của ta rất khó phá giải, dù dược liệu đã hết nhưng bọn họ vẫn không thể cử động trong vòng một nén hương tới, sau đó lại nghĩ ta vẫn cảm thấy chưa đủ, vì để phòng ngừa vạn nhất ta liền hốt một nắm bột mì rải lên mắt chúng, tránh cho chúng ghi nhớ phương hướng của ta và quận chúa rời đi.
"Mắt của ta! Quá hèn hạ rồi!"
"Mưh hahaha."
Ta cười ngông cuồng, đáp lại tiếng cười của ta là cảm giác sống lưng gai lạnh, ta quay đầu lại nhìn, kinh ngạc thấy bột trắng của ta đã rơi đầy mặt quận chúa. Khụ khụ, ta quên mất lúc này nàng đang ở cuối chiều gió.
Ta run lên, vội vàng lấy khăn tay ra lau mặt cho nàng.
"Quận chúa ngươi không sao chứ."
Quận chúa nào đó dùng chất giọng băng hàn đóng ba lớp gằn từng chữ.
"Mau cõng bổn cung rời đi, bổn cung tha cho ngươi tội chết."
Ta cười phúc hậu, giờ khắc này, dường như đã được thấy một góc lớp mặt ngụy trang của nàng được dỡ ra. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.