Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 77: - Đổ bệnh



Người ta hay nói tiết trời đang lạnh bỗng ấm lên là lúc người ta dễ đổ bệnh, ta thì không may bị nhiễm phong hàn. Bệnh tới như núi đè.
Phải nằm một chỗ hết một ngày, bây giờ cả người phiêu phiêu mệt nhừ. Không biết làm gì ta mở mắt nhìn nóc trướng, lại quay đầu nhìn ánh sáng chiếu lên tấm bình phong. Thật muốn ra ngoài một chút ah.
"Đừng đưa tay ra, nhiễm lạnh thì sao."
Vừa rục rịch một chút, quận chúa liền mặt đầy khẩn trương nhào tới ấn ta về lại giường, sau đó nhanh chóng đắp lại chăn cho ta, bọc kín như cái kén luôn.
"Muốn gì cứ nói với thiếp, không cho phép lộn xộn."
Nàng trách cứ.
"Thật vất vả nhiệt độ mới giảm, lỡ lại tái phát phải làm sao."
Ta có chút ủy khuất.
"Không cần khoa trương như vậy, chỉ là chút bệnh vặt."
"Bệnh vặt? Sáng nay lúc nàng ngã vật ra đó, đã dọa thiếp một trận đấy."
Nàng nổi giận trừng ta, chân mày không vui nhíu chặt lại.
Nhắc chuyện sáng nay là ta lại buồn bực. Thật ra vừa thức dậy ta đã thấy trong người lạ lạ, nhưng cũng không để ý nhiều, còn nghĩ đi tìm Thiện Trung luyện quyền cước một xíu, kết quả vừa bước ra cửa ta liền ngã xuống, đúng lúc người nọ từ bên ngoài tới nhìn thấy.
Nhớ lại một khắc đó sắc mặt nàng trắng bệch, còn có con ngươi kinh hoàng trợn to... quả thật đã bị dọa sợ a.
"Ta xin lỗi."
Hai đạo âm thanh đồng thanh vang lên, ta và nàng nói xong cũng không hẹn cùng ngây ngẩn. Hồi lâu mới bật cười.
"Thật ngốc."
Nàng cong môi bóp bóp gương mặt ta, bộ dạng yêu kiều chọc cho ta muốn cầm lấy tay nàng ngọt nị một hồi.
"Thanh Ngưng, nàng xích vào đây."
Người trước mặt thấy động tác ta lập tức hiểu, chủ động xoa nóng tay đưa vào chăn cầm lấy tay ta, cúi đầu hôn lên giữa hàng mi ta một cái. Giống như con mèo con ôn thuận dính người vậy.
Đột nhiên ta cảm thấy đổ bệnh là một chuyện cũng không đến nỗi nào.
Lúc này Đại Phương bưng thuốc vào, quận chúa liền đút ta uống từng muỗng. Ta vốn không thích phiền toái, muốn tự mình bưng uống cạn một hơi, nhưng trong lòng tồn tại áy náy, cộng thêm nàng lại một bộ nôn nao muốn thử, ta đành nuốt lời từ chối vào trong, để mặc nàng chăm sóc.
"Nào, há miệng."
Quận chúa nào đó rất kiên nhẫn đút thuốc, thậm chí còn xem ta như con nít đối đãi. Ngón tay thon trắng cầm lấy muỗng canh, cúi đầu hơi chu môi thổi thổi, mi mắt chuyên chú nghiêm túc. Hết thảy đều rất cảnh đẹp ý vui, nhìn thôi cũng tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng phải uống từng muỗng thuốc đậm vị thế này quả thật quá hành hạ rồi. Ta kềm chế uống xong, âm thầm thở phào.
"Xong rồi, nàng cũng nghỉ ngơi đi, đã chăm sóc cho ta cả ngày."
"Thiếp không mệt."
Nàng lắc đầu, thanh âm ôn nhu sủng nịch.
"Thiếp ở lại với nàng."
Quả thật hiền huệ chói mắt a!
Ta xém chút không kềm được nhích tới hôn nàng. Nhưng cố gắng ngăn chặn nội tâm sợ hãi.
"Không được, nàng rõ ràng đã thấm mệt."
"Nàng trò chuyện với thiếp một lúc thiếp sẽ hết mệt."
Tên nam nhân ngồi một bên ăn cam nãy giờ rốt cuộc không nhịn được ho khan liên tục.
"Hai người đủ rồi, đừng buồn nôn như vậy được không."
Ha, tiểu vương gia vẫn phá hỏng phong tình người khác như vậy. Ta chê bai liếc hắn một cái.
"Ngươi còn chưa đi nữa à."
Cũng sắp ăn hết cam của ta rồi.
"Được, ta đây đi, không cản trở các ngươi."
Hắn phất phất ống tay áo đứng dậy, nụ cười trên mặt rạo rực nhìn kiểu nào cũng thấy ghét.
"Haiz, tiết trời lúc này thật tốt, ta với Thiện Trung ra phố mua sắm, sau đó sẽ cùng cưỡi ngựa đi ngoại ô uống rượu thưởng hoa, luyện kiếm đánh đàn."
Ta mắt lạnh nhìn hắn khoe khoang, nhân lúc quận chúa đứng dậy đi cất chén nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
"Nhớ mua sách giúp ta."
Sách mới Tiêu Dao đại nhân đã mở bán, lúc này không biết còn lại bao nhiêu.
"Biết rồi, ta chẳng những có cách giúp ngươi lấy được, mà còn sẽ cất kỹ cho ngươi."
Hắn khoát tay, quay đầu nói đôi câu với tỷ hắn xong liền hớn hở rời cửa. Sau đó Lôi Kiều Kiều cũng dắt cẩu Đại Hoa tới thăm ta, nhưng tính tình kia làm sao có thể ngồi yên được, ném lại cho ta hai túi táo ngọt liền không tim không phổi đi tìm Sở Linh chơi.
Một người hai người ai cũng có cuộc sống tự tại của mình.
Nhắc tới thì Lôi đại tiểu thư hình như gần đây có hơi quá dính Sở Linh? Ta nổi giận ăn táo, hỏi người ngồi bên mép giường.
"Thanh Ngưng, nàng nói Lôi Kiều Kiều có phải quá thân thiết với Sở Linh?"
"Có hả?"
Quận chúa nào đó suy nghĩ một lúc.
"Vẫn tốt hơn dính lấy nàng."
Nói như có lý chẳng sợ! Hơn nữa quận chúa nàng có phải đã nắm sai trọng điểm.
Trong lúc nhất thời ta không còn lời chống đỡ, buồn bã nhìn ra cửa, thở dài.
"Thời tiết bên ngoài thật đẹp a."
Trước đình tuyết đã ngừng rơi, mấy cây già cũng vội nhú mầm mới, màu sắc mười phần xanh rợp.
"Lại đến mùa vạn vật hồi sinh."
Một bên vừa cảm khái một bên vừa làm bộ dạng đáng thương nhìn say mê đắm đuối người nào đó.
Quận chúa hiểu rõ ta hơn ai hết.
"Đợi nàng khỏe lại liền dẫn nàng đi ngoại ô săn bắt."
"Uây, nàng nói nha, không được nuốt lời."
Ta lập tức lên tinh thần, còn định thỉnh cầu thêm một chút bồi thường, nàng cũng đã đứng dậy đi rót nước. Dáng vẻ yêu kiều đứng bên cạnh cửa đón lấy ánh nắng, mái tóc dài nhu thuận đổ xuống như thác nước sau lưng, thấm ra phong tình vô hạn. Ta ngay cả vừa định nói gì đều đã quên, cười híp mắt ngắm nhìn.
Không ngờ đổ bệnh lại được ngắm nhìn "cảnh đẹp" như vậy.
Quận chúa quay đầu thấy ta nhìn nàng xuất thần, liền hỏi.
"Sao vậy?"
"Không có gì."
Ta cười một tiếng.
"Cảm thấy chúng ta bây giờ giống một đôi phu thê giai lão?"
"Vậy nàng hãy nhanh khỏi bệnh. Bằng không yếu ớt nằm liệt giường như vậy, càng gióng phu già phụ trẻ hơn."
Quả là ôn nhu đâm lấy người ta một kiếm.
Ta bị đánh bại đành nằm xuống nhắm mắt.
"Ta biết, ta sẽ nhanh khỏi bệnh."
"Phì, khó chịu gì ah."
Nàng bị chọc cười, bước tới dùng ngón tay chọt chọt gương mặt ta.
"Nhanh mở mắt ra nhìn thiếp."
"Ta không giận...."
Ta buồn bực lẩm bẩm.
"Chỉ là cảm thấy bản thân thật vô dụng."
Rõ ràng người trước mặt mới là thân thể yếu nhược cần được chăm sóc, nhưng quay đầu người có võ công hộ thể như ta lại không tránh được phong hàn, gió lạnh thổi là liền nằm xuống.
"Sao hả, thành thật khai báo, hôm qua sau khi về, nàng lại chạy đi đâu?"
Nàng đỡ ta ngồi dậy, bưng tới ly trà.
"Nếu không phải nàng chạy loạn đã không bị cảm lạnh."
"Đi tìm sư huynh, không nhịn được vận khinh công."
Ta nhấp một hớp trà, nói.
"Hắn để lại thư nói đã báo được thù, sau khi rời Thuận Thiên thành định trở về Ngạo Thiên môn."
Nhắc tới sư huynh, cũng không khỏi nhớ lại những chuyện khác. Ta mở lời trước.
"Thật ra có chuyện ta luôn muốn hỏi nàng. Chính là... giữa nàng và sư huynh..."
"Chắc nàng đã đoán được không ít."
Quận chúa vừa nghe liền biết chuyện ta muốn hỏi.
"Hắn vì báo thù, đáp ứng hợp tác với thiếp đối phó Định vương. Thất Miên Tán hạ độc thiếp lúc trước, chính là để truy ra kẻ thù."
"Mối thù của hắn là Định vương gây ra?"
"Không sai."
"Thì ra là vậy... chẳng trách."
Ta nghĩ thông suốt đầu đuôi, không khỏi có chút oán trách.
"Đều gạt ta không nói, hại ta lúc đó cuống cuồng mù quáng, vì để lấy được thuốc giải cứu nàng xém chút đã xích mích với hắn. Nàng cũng vậy, nếu đã có thuốc giải thì hãy uống từ sớm, giả vờ một chút lừa gạt tai mắt bọn chúng là được rồi, cần gì phải khổ sở như vậy."
Nàng cắt ngang lời ta.
"Trong viện thái y có người của Định vương, ở đâu ra sẵn cho nàng dễ dàng lừa bịp. Thiếp tương kế tựu kế dụ rắn rời hang... mặt khác, cũng muốn trừng phạt nàng một chút."
Vừa nói vừa nghiêng người tới, nguy hiểm nheo mắt nhìn ta.
"Vâng vâng vâng, là ta đáng đời."
Ta không biết làm sao kéo tay nàng lại.
"Nhưng cũng phải chăm sóc bản thân một chút, lỡ hàn chứng tái phát thì sao."
"Hàn chứng của thiếp sớm đã khỏi."
Nàng vô tội trừng ta.
"Có Hỏa đan sân và Tuyết liên Lam Nguyên cùng bào chế, đã trừ tận gốc căn bệnh. Ở chung một thời gian lâu vậy, có bao giờ nàng thấy thiếp tái phát?"
"Cái gì? Không phải nói thuốc đã vô phương sao?"
Ta ngơ ngẩn.
"Nghe ai nói?"
Nàng kinh ngạc hỏi.
"Ơ? Trước đây lúc cùng nàng rời khỏi Ngân Dược, trang chủ bên đình đợi nàng, sau đó bắt mạch khám bệnh cho nàng, ta rõ ràng còn nhìn thấy hắn lắc đầu, mà nàng thở dài nói một câu thuốc đã vô phương!"
Nàng nghe ta gấp giọng giải bày, bỗng dãn mi mỉm cười.
"Ngốc, là bởi vì nàng a."
"Vì ta?"
Ta càng nghe càng không hiểu, thuốc đã vô phương thì liên quan gì ta?
Ta nghi ngờ đợi nàng giải thích, nàng lại chỉ ôn nhu nhìn ta, trong đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng lại sâu thăm thẳm. Tựa như muốn nhốt người ta vào trong.
Hồi lâu, nàng mới gằn từng chữ.
"Thích nàng thành bệnh, thuốc đã vô phương."
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Lôi Kiều Kiều sờ cẩu Hoa nhà mình: Haiz, hôm nay cũng chỉ còn lại hai người chúng ta, nhắc tới cũng xem đồng đạo.
Cẩu Hoa nhìn chê bai nàng một cái, quay đầu chạy đi tìm con mèo phố đối diện ân ái.
Lôi Kiều Kiều: Cái gì? ! (" * ) Con mèo đâu ra vậy chứ! A Hoa lại lén ta tìm đối tượng? ! Trời ơi thật ngược tâm! Bây giờ chỉ còn ta mới thật sự là: độc thân bền vững sao! !
Đại Hoa đổ bệnh giãy giụa ngồi dậy: Không, đừng quên ngươi vẫn còn, khụ khụ, Sở Linh nha!
Lôi Kiều Kiều: (* ̄△ ̄*) Ờh....
(*° °*)phải ha!
Sở Linh đang luyện kiếm thì loạng choạng: (_) loại cảm giác sởn gai óc nguy hiểm này là sao nhỉ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.