Quầy lễ tân.
- Ngày đầu làm việc thế nào?
- Vâng, cũng được ạ.
Hai cô nhân viên tranh thủ không có khách thì ngồi tán chuyện với nhau.
- Tiền lương tuy không được cao nhưng chỉ cần chúng ta phục vụ khách chu đáo thì sẽ được típ khá hậu hĩnh đấy.
- Thật sao ạ?
Cô nhân viên nghe thấy vậy thì lập tức mừng rỡ.
- Bữa khuya nay chị sẽ bao em nhé?
- Không cần đâu ạ.
Cô nhân viên biết em gái mới vào này ngại nên từ chối. Cô liền rút trong túi ra tờ tiền típ của mình.
- Nhìn này.
- Gì thế ạ?
Cô nhân viên tò mò nhìn tờ tiền típ.
- Là tiền típ của tiểu thư phòng 702 đấy.
- Nhiều thế này cơ à.
Cô nhân viên đang vui vẻ cảm thán rồi như nhớ ra gì đó. Nụ cười trên môi chợt tắt lịm đi. Cô nhân viên kia thấy vậy, liền hỏi.
- Em sao vậy?
- Chị... chị à.
Cô nhân viên run rẩy gọi.
- Sao vậy?
- Chị nói là tiền típ của ai cơ?
- Tiểu thư phòng 702.
Cô nhân viên chậm rãi lặp lại số phòng.
- Người đó... không phải là nam sao?
- Em nói gì vậy? Là cô gái chị đã đưa lên phòng...
Câu nói chưa kịp hoàn chỉnh, cô nhân viên lập tức đứng dậy chạy đến bàn làm việc tìm gì đó. Song, cô quay lại hỏi đồng nghiệp.
- Thẻ dự phòng của phòng 702 đâu?
- Em... không biết đó là thẻ dự phòng.
- Lớn chuyện rồi.
Cô nhân viên liền mở ngăn tủ cầm lấy chùm chìa khóa ở thanh số 7 rồi hét về phía cô nhân viên đang ngồi thất thần.
- Mau lên phòng 702.
Khi hai cô nhân đến phòng 702. Họ lập tức dùng chìa khóa để mở cửa. Lúc xông vào liền bấm công tắt mở đèn, khung cảnh trong phòng làm họ vô cùng hoảng loạn. Hàn Diên nằm đè lên người Nha Tịnh mặc cho cô la hét cỡ nào lực tay của anh vẫn không giảm đi chút nào, thậm chí còn ôm chặt hơn. Dường như dưới tác dụng của rượu mạnh, Hàn Diên như không chủ động được hành động của mình nữa, cơ thể nóng bừng cả lên, giờ đây anh chỉ tìm điều gì đó khiến cơ thể anh thoải mái đi đôi chút.
- Quý khách, làm ơn bình tĩnh lại.
Hai cô nhân viên đứng ngây ra vài giây rồi lập tức chạy ào đến ôm lấy cánh tay Hàn Diên, dùng hết sức để tách anh ra khỏi người cô.
- Buông ra, tên khốn.
Nha Tịnh sau khi bị anh dọa cho một phen thì cơn say đã vơi đi đôi chút. Cô dùng hết sức để đẩy anh ra khỏi người mình. Qua một lúc, nhờ vào sự giúp đỡ của hai cô nhân viên mà thành công tách Hàn Diên ra khỏi Nha Tịnh. Khi khoảng cách giữa hai người đã gần một cánh tay, Nha Tịnh liền dùng hết sức giáng xuống mặt anh một cú tát đau điếng.
Chát.
Không gian xung quanh bỗng trở nên trầm lặng. Hàn Diên đột nhiên ngây người ra, hai cô nhân viên cũng bị dọa cho chết khiếp. Sau cú tát, Hàn Diên như tỉnh táo lại đôi chút. Anh chậm rãi xoay mặt nhìn người con gái đối diện, tóc cô đã rối cả lên, dây váy thì kéo phăng cả ra, viền váy sắp chạm đến phần mông. Nha Tịnh căm tức mà liếc anh, sau đó lập tức đứng dậy chỉnh lại váy của mình. Cô nhân viên thấy vậy liền ra hiệu cho đồng nghiệp gọi quản lí, song liền nhanh chóng chạy về phía Nha Tịnh.
- Tiểu thư, do sơ suất của chúng tôi đã dẫn đến sự việc này. Chúng tôi thành thật xin lỗi.
Cô nhân viên cúi gập người, giọng run rẩy nói. Nha Tịnh nhìn cô nhân viên đang cúi gập người trước mặt mình. Song cũng đưa tay nâng vai cô ấy lên.
- Gọi xe cho tôi.
Nói xong liền đi đến cầm lấy túi xách của mình, mang giày rồi rời khỏi phòng. Nhưng Nha Tịnh đâu hay biết từ đầu đến cuối, mọi hành động của cô đã bị người đàn ông ngồi trên giường thu hết vào tầm mắt, từ khuôn mặt đến cơ thể của cô.
...
- Sau ngày hôm đó, tôi cho người điều tra về em nhưng...
Hàn Diên ôm chặt lấy người cô, chôn vùi mặt mình lên gáy cô. Giọng trầm khàn nói.
- Ngoài những hình ảnh mờ nhòa trên camera khách sạn cùng với cái tên Doãn Tư Thanh ra thì tôi không thu thập thêm được gì nữa.