- Xin lỗi vì điều gì?
Hàn Diên hỏi cô bằng giọng khàn đặc, ánh mắt không nhìn về phía cô.
- Xin lỗi vì không để ý đến cảm xúc của anh.
Hàn Diên nhìn Nha Tịnh cười khẽ, dường như cuối cùng cô cũng đã hiểu ra cảm xúc của anh. Anh liền rút lấy khăn tay trong túi áo của mình, đưa về phía cô, mặt cũng cúi xuống đối diện với cô. Nha Tịnh không hiểu anh đang muốn làm gì thì Hàn Diên liền cười cợt nói.
- Chẳng phải em muốn giúp tôi lau nước mắt sao?
Nha Tịnh cầm lấy khăn tay, chăm chú giúp anh lau đi mấy vệt nước mắt còn đọng lại trên mặt. Hàn Diên cứ nhìn mãi mỗi nét cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt của cô, song lại tiến về phía trước, chậm rãi áp đôi môi mình lên đôi môi căng mọng của cô. Cuộc đời sau này của Hàn Diên, chỉ cần có Nha Tịnh là đủ.
Cả hai nắm lấy tay nhau cùng đi thêm một lúc, dần dần vầng sáng trước mắt họ ngày càng mở rộng ra, Hàn Diên đưa Nha Tịnh đi đến một khu vườn nhỏ, nơi đây trồng rất nhiều loại hoa, bởi vì được chăm sóc kỹ lưỡng nên mỗi bông hoa đều nở rộ rất xinh đẹp, hương thơm lang tỏa khắp nơi trong khu vườn. Nha Tịnh nhắm mắt để thưởng thức hương thơm đang bao phủ lấy mình.
- Thơm thật đấy.
Hàn Diên nhìn Nha Tịnh cười ôn nhu, nắm lấy tay cô.
- Đi thôi.
Anh lại dẫn cô đi đến một khoảng sân nhỏ, ở đấy có đặt một chiếc xích đu. Tuy nhìn bề ngoài màu sắc đã phai đi ít nhiều nhưng nhìn các khớp nối vẫn rất chắc chắn. Hẳn là luôn được bảo trì thường xuyên. Hàn Diên bảo Nha Tịnh ngồi lên chiếc xích đu ấy, cô cứ nghĩ anh sẽ ngồi xuống cùng nên đã ngồi qua một bên để cho anh một khoảng trống. Nhưng hành động tiếp theo của Hàn Diên làm Nha Tịnh bất ngờ, anh đột nhiên ngồi khuỵu xuống, hai tay bình thản mà tháo giày của cô ra. Nha Tịnh muốn rụt chân lại nhưng đã bị bàn tay to lớn của anh hoàn toàn nắm trọn.
- Anh làm gì vậy?
- Nãy giờ đứng nói chuyện với em, cứ thấy em cự chân qua lại. Đi một đoạn xa như vậy, chắc là chân mỏi rồi.
- Không sao đâu.
Nha Tịnh muốn lấy lại giày của mình nhưng Hàn Diên liền đặt đôi giày cách xa tầm tay của cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt bàn chân cô lên chân của mình, nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân, gót chân, cả ngón chân của cô.
- Đỏ hết cả rồi. Lát nữa tôi cõng em về, được không?
Vừa nói, Hàn Diên đưa tay xoa nhẹ vào vết đỏ ở ngón chân và cổ chân của Nha Tịnh. Cô nghe anh trêu như vậy cũng không chịu thất thế mà khiêu khích nói.
- Nếu anh không ngại bị mọi người nhìn thấy thì cứ việc.
- Tôi cõng người phụ nữ của tôi tại sao tôi phải ngại?
Nha Tịnh lập tức cạn lời, chưa gì đã bị anh hạ ngay câu đầu tiên rồi.
- Nhưng tôi thì ngại.
Sau khi giúp Nha Tịnh xoa bóp xong, Hàn Diên nhẹ nhàng giúp cô mang lại giày, song liền đứng lên cởi áo vest ngoài của mình ra khoác lên người cô. Trong lúc ngồi giúp cô xoa bóp chân, anh thấy hai bàn tay của Nha Tịnh đặt trên đầu gối không ngừng ma sát vào nhau, bản thân anh cũng cảm thấy xung quanh có chút gió lạnh.
- Cảm ơn. Nhưng như vậy thì anh cũng sẽ lạnh đấy.
- Không sao. Cho tôi ôm em là được.
Nha Tịnh lại bị anh trêu, cô liền quay mặt đi hướng khác, tránh cho Hàn Diên nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của cô. Anh thấy cô như vậy chỉ cười một cái rồi cũng không trêu cô nữa.
- Em biết tại sao tôi dẫn em đến đây không?