Nha Tịnh nghe Hàn Diên hỏi như vậy, cô im lặng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Chắc hẳn nơi này đối với anh có rất nhiều kỷ niệm nhỉ?
- Chỉ có em hiểu tôi nhất.
Anh ngừng một lúc, hướng tầm mắt mình ra phía vườn hoa, những bông hoa đang thả mình đung đưa theo hướng gió, có vài cánh hoa còn theo chiều gió mà bay tán loạn khắp nơi.
- Nơi này là nơi mà tôi và mẹ có nhiều kỷ niệm nhất. Mỗi lần bị cha trách mắng, tôi đều sẽ trốn ra đây. Một mình ngồi trên chiếc xích đu này, mẹ lúc nào cũng sẽ ra đây tìm tôi. Sau đó, cùng tôi ngồi trên chiếc xích đu, cùng nhau nói về rất nhiều thứ.
Khi nói, trên khuôn mặt Hàn Diên hiện lên một niềm hạnh phúc đan xen với sự buồn bã, đau khổ. Nha Tịnh không biết nên nói gì để an ủi anh, cô chỉ có thể nắm lấy bàn tay anh, chậm chậm ma sát vào tay mình như vừa giúp anh sưởi ấm thân xác cũng như tâm hồn cô đơn, lạnh lẽo. Hàn Diên hiểu được suy nghĩ của cô, nên anh chỉ khẽ cười, nắm lấy đôi tay của Nha Tịnh mà đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng tận hưởng hơi ấm từ đôi bàn tay ấy.
Tới khi bữa tiệc kết thúc, từng chiếc xe sang trọng lần lượt rời khỏi dinh thự. Hàn Diên nắm lấy tay Nha Tịnh chuẩn bị rời đi sau khi đã chào tạm biệt Hàn Duật. Bỗng Tịch Sa từ xa chạy đến, giọng nho nhã nói.
- Anh Diên, em có thể nói chuyện với anh một chút được không?
Hàn Diên liền nhìn Tịch Sa bằng ánh mắt chán ghét. Nha Tịnh biết hai người có chuyện riêng cần phải giải quyết nên liền muốn ra xe trước, để lại không gian riêng cho cả hai. Vừa đi được vài bước, Hàn Diên nhanh chóng nắm lấy tay Nha Tịnh mà kéo ngược lại. Giọng trầm khàn hỏi.
- Em đi đâu vậy?
- Em nghĩ anh và tiểu thư Triệu cần phải nói chuyện với nhau. Em ra xe chờ anh.
Nói xong, Nha Tịnh liền quay lưng rời đi. Để lại Hàn Diên cứ mãi nhìn theo bóng lưng của Nha Tịnh, đến khi cô đã khuất sau cánh cửa xe.
- Anh Diên.
Tiếng gọi của Tịch Sa cắt ngang tâm trí Hàn Diên. Anh lại nhìn cô với ánh mắt chán ghét, giọng lạnh băng, nói.
- Có chuyện gì?
- Về chuyện của chúng ta…
Tịch Sa cúi đầu e thẹn, đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc ra phía sau tai.
- Có thể sau này chúng ta sẽ đính hôn với nhau, nên em mong chúng ta có thể dành cho nhau chút thời gian để bồi đắp thêm tình cảm. Nên thời gian tới anh có thể…
- Tôi không biết gì về chuyện đó.
Hàn Diên thẳng thắn cắt ngang câu nói còn dang dở của Tịch Sa. Cô bị anh cắt ngang như vậy, vừa cảm thấy khó xử vừa cảm thấy bất ngờ.
- Anh nói gì cơ?
- Tôi không biết gì về chuyện đính hôn đó.
Hàn Diên bực tức lặp lại một lần nữa.
- Tôi không biết cô đã nghe ai nói gì mà dẫn đến hiểu lầm như vậy. Như cô cũng thấy, tôi đã có bạn gái.
- Nhưng…
- Nếu không còn gì thì tôi đi trước đây.
Hàn Diên muốn bước đi nhưng Tịch Sa lập tức chạy đến chắn trước mặt. Anh liền nhanh chóng lùi lại vài bước, duy trì khoảng cách giữ cả hai.
- Làm sao có chuyện anh không biết? Không phải chính anh đã đến nhà họ Triệu bày tỏ ý muốn đính hôn cùng em sao?
- Hình như có sự hiểu lầm ở đây. Tôi vốn dĩ không biết cô là ai.