Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 16



Khúc nhạc đệm này cũng qua rất nhanh, vì mục đích của Mạnh Dung, Mạnh Qua là đến xem vị Hành Tư Quân gần đây nổi như cồn là thần thánh phương nào, Liễu San San không phải là nhân vật mục tiêu. 

Bên này Mạnh Bà quan tâm hỏi han cuộc sống của Liễu San San, bên này hai cô nương hoài xuân cũng vây quanh Hành Tư hỏi không ngừng. Khó có lúc được xem Hành Tư bị vây hỏi mà vẫn khí độ ung dung, Liễu San San thập phần bội phục hàm dưỡng của hắn, nếu là nàng đã sớm cạn kiệt sự nhẫn nại, rút dao tiễn khách. Có điều nàng được Mạnh Bà thân thiết hỏi thăm, trong lòng thấy ấm áp nên cũng không lưu ý bên kia. Trước đó nàng đã nghe Tập Thư nói Mạnh Bà có tiếng tốt bụng nhưng không ngờ nàng lại quan tâm tới tiểu tốt như mình, cảm kích tự đáy lòng nói “Mạnh Bà nương, ngài đối với ta thật tốt” từ sau khi cha mẹ qua đời, trừ Liễu Bính và Liễu Sùng, Mạnh Bà là người đầu tiên quan tâm nàng như vậy

Mạnh Bà nghe vậy mỉm cười, ôn hòa nói “ ngươi là đứa nhỏ số khổ, còn oan uổng đến âm tào địa phủ. Ngươi không biết âm tào địa phủ hiểm ác, hồn phách phàm nhân ở đây khó có thể tự bảo vệ mình, có đôi khi không thể sống quá một ngày, nhưng mà ta lại không thể giúp gì cho ngươi, cho nên sau khi Hành Tư Quân nhận nhiệm vụ, ta đã nhờ hắn chiếu khán ngươi, nay xem ra hắn không có quên”

Liễu San San nghe vậy giật mình. Hèn chi Hành Tư lúc đầu đối với nàng lạnh lùng thản nhiên lại đột nhiên chịu làm núi dựa cho nàng, khiến nàng còn tưởng khả năng diễn xuất đau thương của nàng cũng có lực sát thương đối với quỷ thần, thì ra do nàng vận khí tốt được Mạn Bà tốt bụng cầu bùa hộ mạng thay nàng. Liễu San San thống khổ ôm mặt quay qua một bên

“Ah,đúng rồi, Diêm La Vương cũng nói đến thăm ngươi nhưng công việc bận rộn, Phi Dung Quân cũng nói muốn tới nhưng hắn thực sự không thể phân thân ra được, liền nhờ ta hỏi thăm ngươi, bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt rồi cùng hắn luận bàn trù nghệ, cũng đừng quên chuyện hắn dặn dò”

Liễu San San lại thống khổ quay mặt sang hướng khác

Mạnh Bà nói chuyện phiếm một lát, lại nói chỉ có một mình Mạnh Khương ở lại trông coi Vong Thai đài, sợ lo không xuể, phải trở về. Mà Mạnh Dung, Mạnh Qua nghe vậy đành không tình nguyện chuẩn bị ra về, cũng không quên lấy lễ vật đưa cho Hành Tư

Liễu San San đang thấy may mắn vì lễ vật lần này không dùng danh nghĩa tặng cho nàng, đã thấy Hành Tư khách khí nói lời cảm tạ với Mạnh Dung, Mạnh Qua, sau đó liếc mắt nhìn nàng. Mấy ngày nay nàng đã có kinh nghiệm làm người hầu, không cần hắn lên tiếng cũng lập tức chạy tới, nịnh nọt nói “Hành Tư Quân”

Hành Tư liền nói với Mạnh Dung, Mạnh Qua “giao cho nàng cầm là được”

Liễu San San đứng bên cạnh, khóe miện co rút nhưng ngại Hành Tư là lãnh đạo trực tiếp, chỉ có thể kiên trì vươn tay, ý bảo Mạnh Dung đưa lễ vật cho nàng

Tuy hai ngày nay Hành Tư đều bóc lột sức lao động của nàng, bắt nàng nhận lễ vật nhưng dù sao những người kia cũng là dùng danh nghĩa của nàng mà đưa lễ vật đến, nàng lấy là đương nhiên nhưng hiện tại lại khác, đối phương nói rõ là tặng cho Hành Tư lão nhân gia hắn, không hề liên quan gì tới nàng, hắn lại không để ý tới. Nàng cảm thấy oan uổng khi nhìn thấy ánh mắt hờn giận của Mạnh Dung, Mạnh Qua

Mạnh Dung tính tình bộc trực hơn Mạnh Qua nhiều, ánh mắt quét qua quét lại giữa Hành Tư và Liễu San San, lạnh lùng nói “không phải Hành Tư Quân ghét bỏ đồ vật do chún tiểu nữ đưa, nên ngay cả liếc mắt nhìn một cái, chạm vào một cái cũng không, còn để người khác nhận thay?”

Mạnh Qua dù không hé răng nhưng cũng không nhúc nhích làm cho Liễu San San xấu hổ vô cùng, đưa tayra rồi thu lại không được, không thu cũng không xong

Hành Tư lại thản nhiên nói “theo lễ tiết ở thiên giới, không tiện ở trước mặt người khác xem lễ vật, để người hầu nhận giúp là bình thường. Liễu San San là sai dịch ở Chuyển Sinh điện, ta để nàng nhận lễ vật thay, không biết có trái với lễ tiết ở địa phủ không?”

Hành Tư xưa nay không thích xã giao với mọi người, huống chi đối phương còn không chút che giấu sự háo sắc với hắn, kiên nhẫn của bản thân gần như đã dùng hết,huống chi hôm nay công việc bận rộn, hắn cũng có chút mệt mỏi, khách khí nói chuyện đã không tệ rồi, làm gì có thời gian lo nghĩ tâm tư phức tạp của nữ nhân dễ thay đổi hay là giận chó đánh mèo lên người khác.

Liễu San San nghe hắn nói vậy, trong lòng hận đến nghiến răng. Nàng chỉ theo hắn có hai ngày, đã bị sai sử thành thục như vậy còn phải chịu vô số ánh mắt oán độc như đao sắc của những người mến mộ hắn, hắn đi đây tìm sai dịch nghẹn khuất như nàng chứ? Nếu không vì Hành Tư có thể bắt được nàng, Liễu San San đã sớm phủi tay mặc kệ

Mạnh Dung bị Hành Tư nói đến á khẩu, nghe ra có vẻ là nàng đường đột vô lễ. Mạnh Qua vội giảng hòa “không có, tỷ tỷ nhà ta nhanh mồm nhanh miệng, vừa rồi đã hiểu lầm ý của Hành Tư         Quân. Haha, chỉ là hiểu lầm mà thôi’ nói xong đặt lễ vật vào tay Liễu San San

Mạnh Dung đương nhiên cũng không tự mình làm mất mặt, đặt lễ vật lên tay Liễu San San, âm thầm tăng thêm lực đạo ‘vậy làm phiền Liễu cô nương”

Liễu San San vừa nhận lấy, cảm giác như cánh tay vừa khôi phục lại sắp bị tàn phế lần nữa, lực đạo mạnh tới mức nàng suýt đánh rơi lễ vật, luống cuống tay chân một phen mới không để trò hề xảy ra

Mạnh Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khi đi tới cửa mới nghắm nghía mặt Liễu San San, nói “nghe Mạnh Bà nương nói ngươi chỉ ở đây một năm, cũng nghe nói gương mặt của ngươi cũng có chút giá trị, mới đến vài ngày đã thông đồng với Tây Tề mặt lạnh”

Các nàng đi phía sau, thanh âm của Mạnh Dung lại không cao, chỉ để Liễu San San và Mạnh Qua ở bên cạnh nghe được nhưng ngữ khí hèn mọn, châm chọc lại rất rõ ràng

Liễu San San nhìn Mạnh Dung và Mạnh Qua cười trộm rồi tiêu sái theo Mạnh Bà rời đi, suýt chút nữa mười ngón tay xuyên thủng hai cái hòm lễ vậy. Tuy trước kia nàng cũng bị tẩu tử dạ xoa làm cho tức giận, nàng cũng thường xuyên nén giận nhưng vẫn có thể tìm được cơ hội trả thù nhưng nay bị người ta chọc giận chỉ có thể nuốt nghẹn vào lòng, trong lòng rất chán nản. Quay đầu quăng lễ vật lên bàn Hành Tư, nàng phá lệ không nán lại trong phòng hắn mà lập tức hờn dỗi quay về phòng mình.

Hờn dỗi là loại tức giận không có lời nhất, vì chẳng những không thể hết giận còn bị nghẹn khuất. Vì thế sớm tinh mơ hôm sau, cả Chuyển Sinh điện đều bị tiếng đao thớt trong bếp làm tỉnh ngủ 

Hành Tư có việc đi ra ngoài, lúc này không có mặt trong Chuyển Sinh điện; Tây Tề thì không có khả năng hoạt động ban ngày; Tập Thư thừa dịp bị đánh thức liền ra ngoài đi trực trước thời gian; Tất Trì vì hình tượng mà ngượng ngùng xuất hiện trước mặt Liễu San San, vì thế có thể đến phòng bếp điều tra cũng chỉ còn Vô Thân và Vô Khâu

Khi Vô Thân và Vô Khâu vừa ngáp vừa đến trước cửa phòng bếp liền thấy Liễu San San tay cầm dao, không chút lưu tình mà bằm bằm chặt chặt trên thớt. Có kinh nghiệm kinh hồn bạt vía lần trước, nên bọn họ chỉ dám núp hai bên cánh cửa, thò đầu vào tìm hiểu tình hình

Vô Thân lên tiếng trước “San San,ngươi đang bằm gì vậy?”

Liễu San San cũng không ngẩng đầu lên “thịt heo”

Vô Thân chỉ muốn nhắc nhở nàng đừng gây tiếng ồn, chứ không quan tâm nàng bằm cái gì “ mới sáng sớm đã bằm thịt heo làm gì?”

Liễu San San dừng tay, im lặng nhìn đống thịt heo đã nhuyễn như tương.

Vô Khâu giơ ngón tay cái tán dương Vô Thân, ý nói lời của hắn có hiệu quả, đã thấy Liễu San San ném mớ thịt heo qua một bên, lấy ra miếng thịt bò, tiếp tục bằm ‘ngươi có ý kiến với thịt heo? Vậy thịt bò được chứ?”

Vô Thân buồn bực nói với Vô Khâu “ai chọc nàng?”

Vô Khâu vừa ngáp vừa nói “ngươi hỏi ta có ý nghĩa gì sao?”

Vô Thân lấy hết can đảm, mạo hiểm đi vào phòng bếp “ta không hỏi ngươi bằm thịt gì, mà là vì sao mới sáng sớm tinh mơ ngươi đã bằm thịt, ngươi là nội tiết tốt mất cân bằng hay tới kỳ kin nguyệt?”

Từ sau khi Liễu San San thích ứng với cuộc sống ở âm tào địa phủ, Vô Thân và Vô Khâu liền nói chuyện không chút che giấu với nàng.

Vì thế vách tường phòng bếp lại lần nữa chịu tội

“Bởi vì Mạnh Dung?”

Liễu San San rốt cục bị phiền mà nói ra nguyên nhân. Vô Thân vừa nghe liền dè bỉu sự thiếu thưởng thức của nàng ‘hai nàng vì mỹ mạo, trước giờ luôn được mọi người vây quanh, hôm qua có lẽ vì Hành Tư Quân thái độ lãnh đạm đã khiến bọn họ tự ái mới đem ngươi ra trút giận, ai bảo ngươi không có bản lĩnh nhất, sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặ các nàng là được, ai có thời gian đâu mà tìm ngươi khi dễ”

Vô Khâu thấy Liễu San San bị câu không có bản lĩnh kích thích, vội bổ sung “Mạnh Dung tính tình vẫn không tốt, nàng vốn là tiên nga ở thiên cung, sau mới bị phái tới bên cạnh Mạnh Bà nương. Nàng cảm thấy ở âm tào địa phủ là hạ thấp thân phận, vẫn muốn trở về thiên cung, cho nên ngày thường vẫn luôn cáu giận, đối với mọi người cũng không tốt, ngươi cũng đừng buồn lòng, nàng đại khái cũng không cố ý nhằm vào ngươi”

Liễu San San ngay cả tâm trạng giận chó đánh mèo cũng không còn, nàng quyết định không so đo bực bội nữa, uất khí cả đêm rốt cuộc cũng tiêu tan. Chỉ là hết giận rồi, nhìn đống thịt heo không thể dùng mà giờ cơm trưa đã sắp tới, nàng nhìn miếng thịt bò vẫn may mắn còn nguyên vẹn, im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng cầm dao lên

Tới bữa cơm trưa, Vô Thân nhìn món thịt bò trên bàn hồi lâu, quyết định im lặng mang chén cơm trắng sang một bên ngồi ăn

Nể tình Vô Thân sáng nay đã bổ sung kiến thức cho mình, Liễu San San lương tâm trỗi dậy, quyết định vào bếp làm cho hắn món ăn khác

Không hề ngoài ý muốn, Vô Khâu cũng nhào vô giúp vui. Chờ hắn ăn xong, ba người lại bắt đầu tám chuyện

Nói chuyện phiếm luôn là biện pháp điều tiết tâm tình tốt nhất, Liễu San San tám một hồi tâm tình cũng tốt hơn, nhớ tới đống lễ vật Hành Tư đưa cho vẫn còn chiếm phần lớn diện tích trong phòng nàng, liền quay đầu đi đem tới “toàn là mấy thứ nam nhân mới dùng được, các ngươi xem thích cái gì thì lấy đi, dù sao Hành Tư Quân cũng không cần, để ở chỗ ta chỉ tổ lãng phí”

Vô Thân và Vô Khâu bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, đương tích cực chủ động giúp Liễu San San, chọn lựa thứ bọn họ thích, sau đó còn giúp Liễu San San đưa cho những người khác trong Chuyển Sinh điện

“Dược liệu bổ não này nên đưa cho Tập Thư, nếu hắn còn không khôn ra, ta sẽ đánh hắn”

“Không phải Tất phán quan vẫn bổ túc cho hắn sao?sao đã hơn hai tháng rồi mà nghe nói hôm qua còn đi lạc đường trong hoàng cung, bị người ta tưởng là thích khách mà đuổi bắt?”

“Hừ, cái tên chỉ biết xem đông cung đồ kia thì có thể dạy gì cho Tập Thư chứ, không càng dạy càng hư là may lắm rồi”

“San San, ngươi đừng nói vậy. Sau chuyện đông cung đồ lần đó, ngươi liền bỏ mặc, không dạy Tập Thư, nếu không có Tất phán quan đến thay ngươi,còn không biết Tập Thư sẽ bắt nhầm bao nhiêu người đưa về Chuyển Sinh điện nữa”

“Đúng vậy, thật ra Tất phán quan là người tốt, hắn lại trên thông thiên văn dưới tường địa lý, kiến thức sâu rộng. Ngươi không thể vì đó là đông cung đồ liền nghĩ nó xấu, cái đó cũng giúp tăng thêm kiến thức và tình thú khi thể nghiệm cơ thể con người ah”

Liễu San San có thể kết luận hai tên này đã mượn sách của Tất Trì, lập tức dời đề tài “có cái gì có thể đưa cho Tây Tề không?”

Vô Thân và Vô Khâu tuy còn bị phạt nhưng vẫn không làm bọn họ từ bỏ ý định, vừa nghe nàng chủ động nhắc tới Tây Tề, hai mắt lập tức tỏa sáng “ngươi và Tây Tề tiến triển thế nào rồi?’

Liễu San San không phát hiện ra bọn họ đến giờ vẫn chưa từ bỏ ý định tác hợp cho nàng với Tây Tề, ngẩn người “tiến triển cái gì?”

Vô Thân chớp mắt nói ‘còn có thể tiến triển cái gì nữa? Tây Tề cũng đã vào phòng ngươi rồi”

Liễu San San lại không hiểu cái chớp mắt ái muội của hắn là có ý gì, chỉ nghĩ hắn đang hỏi nàng về sự tiến triển trong quan hệ đồng nghiệp liền nhớ tới ngày đó nàng hỏi về tam giác tình yêu của Tây Tề, kết quả hắn không nói tiếng nào đã bỏ đi, hôm sau liền khôi phục bộ dáng lạnh như băng như trước. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy thất bại ‘nào có tiến triển, trở lại vạch xuất phát”

Vô Thân và Vô Khâu sửng sốt, không hẹn mà cùng thầm nghĩ, mới có hai ngày mà đã trở về vạch xuất phát, quan hệ không bền chắc chút nào.

Vô Thân cười hề hề, xích tới gần Liễu San San “ngươi không biết là Tây Tề luôn độc lai độc vãng, rất cô đơn sao?”

Vô Khâu cũng tới gần ‘đúng, cần một người quan tâm hắn thật nhiều, cho hắn cảm thấy ấm áp”

Liễu San San im lặng nhìn nhìn ‘các ngươi…dựa gần như vậy làm gì, không biết nam nữ khác biệt sao?”

Từ sau khi biết mình không có lực sát thương với người bên cạnh hành động bớt chừng mực, nhất là đối với Vô Thân, Vô Khâu, quyền cước đấm đá cũng không nói chơi, dùng lời của nàng thì chính là “dao ta cũng có thể phóng thì có gì mà khách khí”

Liễu San San vừa thông suốt vừa tức giận ném hòm xiểng vào người Vô Thân, Vô Khâu, đột nhiên linh quang chợt lóe, hí mắt nhìn bọn họ ‘các ngươi cả ngày nói tới Tây Tề, thật ra là ai đang thầm mến hắn lại không dám nói ra, lấy ta làm cớ, là muốn ta đưa tin giúp các ngươi? Nam tử hán đại trượng phu, quang minh lỗi lạc một chút coi”

Vô Khâu đụng đầu vào tường, Vô Thân xông qua tấn công Liễu San San lại bị Vô Khâu túm lại, chỉ có thể gào lên “ngươi đừng nghĩ chúng ta là đoạn áo chi phích được không?”

Nếu cả Vô Thân cũng gào lên như thế, chứng tỏ hắn sắp nổi bão rồi

Liễu San San thức thời mà chuyển đề tài ‘nói đến Tây Tề, hắn sao lại không có tình người như vậy? lạnh lùng cũng giới hạn thôi chứ”

Tây Tề vẫn luôn độc lai độc vãng, không nể mặt ai cũng không thèm nói chuyện với ai, đây là điển hình cho bệnh tâm lý, nói không chừng chính là di chứng xuất phát từ khúc mắc giữa hắn và Ngột Phương mà ra. Không biết sổ sách ở âm tào địa phủ có ghi lại ân oán tình cừu của Tây Tề hay không

Vô Thân thấy Liễu San San vẻ mặt trơ ra, tức giận vỗ vỗ quần áo, ngồi xuống ghế ‘tự ngươi hỏi hắn đi, chúng ta sao biết được”

Liễu San San nghe vậy, nhíu mày nói “ngươi cũng quá thiếu tình đồng nghiệp rồi, cộng sự mấy trăm mà cái gì cũng không biết, đồng nghiệp phải nên quan tâm lẫn nhau chứ”

Vô Khâu liếc mắt liền nìn thấu tâm địa gian giảo phía sau những lời nói chính nghĩa của nàng, dè bỉu nói “quan tâm hay là nhiều chuyện?”

Trùm nhiều chuyện như  bọn họ mà dám bày ra thái độ này, thật là châm chọc. Liễu San San mặt không đổi sắc, phản bác “đương nhiên. Không biết chuyện của đồng nghiệp làm sao biết được tâm tư của đồng nghiệp, không biết tâm tư của đồng nghiệp sao có thể chia sẻ, không chia sẻ cùng đồng nghiệp thì sao gọi là quan tâm?” 

Vô Thân và Vô Khâu bị lý lẽ vòng vòng của nàng làm cho hôn mê.

Đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên “ngươi cũng biết nghĩ như  vậy?”

“Đương nhiên” Liễu San San mí mắt không nâng lên, trả lời xong, cả người đơ như cây cơ. Sau đó trong ánh mắt đồng tình của Vô Thân và Vô Khâu, nàng gian nan xoay người, miễn cưỡng cười nói “haha, Tây Tề, ngươi không ngủ sao?”

“Đang ngủ” Tây Tề hiển nhiên đang nổi giận, mặt đông lạnh hơn thường ngày “còn lớn tiếng như vậy, ta sẽ băm ngươi như ngươi băm thịt heo vào buổi sáng”

Liễu San San toát mồ hôi lạnh. Buổi sáng chỉ lo trút giận lại quên nàng ở đây chỉ là một tiểu tốt, không thể quá phô trương

Tây Tề nói xong liền xoay người rời đi, Vô Khâu vẻ mặt đồng tình,an ủi ‘không có giết ngươi vào lúc ngươi băm thịt heo đủ chứng tỏ Tây Tề rất nể mặt ngươi, quan hệ đồng nghiệp có tiến triển nha”

Vô Thân vẫn quen tính vô lại ‘mức độ khó chịu của Tây Tề khi bị đánh thức có liên quan tới số lần hắn bị đánh thức, hôm nay ngươi đánh thức hắn hai lần. Chậc, chậc…vì an toàn của ngươi, lúc hắn ngủ, ngươi nên ra ngoài tản bộ đi”

Liễu San San mạnh miệng “vừa rồi la to cũng có phần của ngươi”

Vô Thân không thèm quan tâm ‘số lần ngươi đánh thức hắn nhiều hơn ta, hơn nữa dù ta đánh không lại Tây Tề thì chạy trốn vẫn nhanh hơn ngươi”

Liễu San San lại âm thầm hỏi thăm tổ tông của Vô Thân, trước mắt lại hiện ra hình ảnh không phải nàng băm thịt heo mà là Tây Tề đang cầm đao băm nàng, lập tức rùng mình, nhảy dựng lên “các ngươi tán gẫu đi, ta ra ngoài đi dạo”

Sở dĩ Liễu San San chạy trốn thống khoái như vậy là vì nàng đã không lo lắng việc ra ngoài một mình.  Hiện nay ở âm tào địa phủ đều biết nàng số khổ mà mạng lớn, nàng không sợ vì thân phận không rõ mà bị quỷ hồn bắt đi. Tuy nhiên nàng vẫn chưa quen thuộc với nơi này lắm nên không dám đi quá xa, chỉ vòng quanh Chuyển Sinh điện vài vòng, tính chờ Tây Tề đi ngủ sẽ quay trở về.

Đang là giữa trưa, không gian cực kỳ yên lặng, không một bóng người. Liễu San San đi vài vòng, cảm thấy chán chết, liền tìm một bóng cây ngồi xuống nghỉ ngơi. Ngồi được một lát đã nghe thanh âm dễ nghe từ phía sau truyền đến “cô nương, có thể hỏi thăm đường không?”

Liễu San San vừa quay đầu lại, hai mắt đã như muốn mù.  Người trước mặt là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ đang mỉm cười tao nhã nhìn nàng. Tuy trải qua rèn luyện, sức chống cự của nàng với sắc đẹp đã tăng cao nhưng đối với nàng, ngắm mỹ nam là một chuyện hết sức tốt đẹp, luôn không thấy mệt. Có điều…

Liễu San San nháy mắt định thần, cao thấp đánh giá nam tử kia, nhịn không được hỏi “ngươi mới từ dưới biển lên?”

Mỹ nam tử giật mình, ôn hòa cười nói “nhãn lực của cô nương thật tốt, tại hạ đến từ Đông Hải long cung, không biết sao cô nương nhận ra được?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.