Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 36



Nàng nâng chén canh Mạnh Bà nóng hôi hổi, mặt nước sóng sánh không soi rõ thần sắc trên mặt nàng, hơi nước nóng bỏng làm mắt nàng bị phỏng. 

Đau đến rơi lệ. Giọt nước mắt trợt qua gò má, rơi vào trong chén canh, gợn sóng mơ hồ hình ảnh nàng

Mạnh Bà ở bênh cạnh, không đành lòng, khuyên “nghĩ nhiều vô ích, uống canh rồi sẽ quên tất cả, đừng để bị trễ giờ”

Chén thuốc đã khôi phục bình tĩnh, nàng nhìn mặt mình hồi lâu, rốt cuộc nhắm mắt, uống cạn chén thuốc kia. Canh Mạnh Bà có năm vị, đau khổ chua xót mặn, chén thuốc nóng bỏng xuyê qua cổ họng, nước mắt cũng rơi xuống má đầy đau đớn

Trước khi rời đi, hắn chưa từng nói với nàng điều gì, để lại trên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhưng bây giờ, ngay cả nụ hôn này, nàng cũng không giữ được. Uống canh Mạnh Bà, mọi thứ đều quên hết.

Nàng nhắm mắt lại, cảm giác bóng dáng người kia dần mơ hồ cho đến khi trở thành trống rỗng

Nhân quỷ thù đồ, tiên phàm dị lộ. Bọn họ chung quy vẫn là người của hai thế giới

Buông lỏng tay, chén thuốc rơi xuống, vỡ làm trăm ngàn mảnh, thanh âm thanh thúy, dư âm không dứt

Thanh âm còn quanh quẩn  bên tai, nàng như bị tiếng vang đánh thức, chậm rãi mở to mắt. Trước mắt mơ hồ có bóng người, nhìn kỹ, thì ra là mẫu thân của nàng

“San San, ngươi đã tỉnh, cảm thấy thân mình thế nào?”

Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy đầu nặng chịch, nhíu mày nói ‘hơi đau đầu”

Mẫu thân đưa tay xoa cho nàng, trấn an “đó là vì ngươi đã ăn vong hồn đan, Đế Quân cũng đã nói ăn vong hồn đan thì lúc đầu đầu có chút choáng váng, tỉnh lại sẽ tốt ngay”

Vong hồn đan? Nàng nghe nói đây là bí dược độc môn của gia gia nàng, ăn vào có thể quên hết những gì mình muốn quên. Nhưng vì sao lại cho nàng ăn cái này?

“Là chúng ta tự làm chủ, xóa hết trí nhớ của hai trăm năm ngươi ở trong lục đạo” mẫu thân nhìn bộ dáng nghi hoặc của nàng, đau lòng nói “phạt cũng đã phạt rồi, giờ đã quay về thiên giới chuyện tình ở hồng trần không cần nhớ tới nữa, có điều sau này trăm ngàn lần đừng lỗ mãng như vậy nữa, biết không?”

Thời gian luân hồi giữa các giới khác nhau, không ngờ nàng luân hồi lục đạo một chuyến, ở thiên thượng đã hơn hai trăm năm.

Suy nghĩ dần thanh tỉnh, nghe mẫu thân đau lòng trách cứ, nàng  nhớ tới ngày đó, bảo kiếm lạnh thấu xương trong tay nàng không chút lưu tình mà đâm vào ngực người nọ, xuyên qua tới lưng, máu tươi bắn tung tóe

Qua lâu như vậy nhưng giờ nghĩ tới, tay vẫn còn run. Nàng lúc đó làm sao mà hạ thủ được?

Đúng vậy, mọi người đều chỉ trích nàng sao có thể hạ thủ được? ai nấy đều mắng nàng là nữ nhân ngoan độc, lãnh huyết, tội không thể tha thứ.

Nàng từng là thần nữ thiên chân rực rỡ nhất Cửu trọng thiên, bởi vì một kiếm này mà bị đánh vào lục đạo luân hồi, chịu xong hình phạt mới có thể trở về thiên giới, đứng vào hàng tiên ban.

Lục đạo luân hồi chính là con đường luân hồi của chúng sinh, gồm thiên đạo, nhân đạo, A tu la đạo, súc sinh đạo, ác quỷ đạo và địa ngục đạo. Ba cái trước là thiện, ba cái sau là ác.

Bị đánh vào lục đạo luân hồi, không có tổn thất gì đối với tu vi đạo hạnh của tiên giả nhưng lại là sỉ nhục rất lớn. Không nói đến cái khác, đường đường là tiên giả mà lại rơi vào súc sinh đạo, ác quỷ đạo, địa ngục đạo…đủ để bị nước miếng của người đời dìm chết, huống chi là luân hồi suốt lục đạo.

Nàng hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong lòng, mỉm cười “nương yên tâm, ta sẽ không như vậy nữa”

Lúc này, một tiểu tiên tỳ đi đến, cung kính hành lễ nói ‘nương nương, Phù Tuyên phu nhân nghe nói điện hạ đã trở lại, đặc biệt đến thăm”

Lời còn chưa dứt, móng tay của nàng đã đâm sâu vào da thịt, đau đến trong lòng kẽ run

Phù Tuyên phu nhân? nàng ta đã là phu nhân, đã gả cho Nhạc Thác như ý nguyện? đặc biệt tới thăm? Phù Tuyên, ngươi chờ không kịp, muốn tới khoe thắng lợi sao?

Nàng từ nhỏ tính tình như khỉ con, vừa thấy sách vở văn chương liền đau đầu lại thích múa đao lộng thương, phụ thân và gia gia không chịu nổi nàng làm nũng mà thỉnh Tây phương Thái Cực Thiên Hoàng đại đế cho nàng theo thủ hạ của Thiên Hoàng đại đế là Ngũ Cực Chiến Thần học võ nghệ

Phù Tuyên là cháu gái bên ngoại của Ngũ Cực Chiến Thần, thường xuyên theo cữu cữu đến xem náo nhiệt vì thế mà quen biết với nàng. Hai nữ hài tử bằng tuổi nhau, đều là tính tình không an phần, cả ngày dính lấy nhau, chơi vui đến quên trời đất, khiến Ngũ Cực Chiến Thần đau đầu, thường cảm thán hai nha đầu điên. Khi đó, hai nha đầu điên cả ngày dính lấy nhau, ai có thể ngờ sau này lại…

Nàng ở chỗ Ngũ Cực Chiến Thần học võ nghệ, thanh mai trúc mã với nàng là Nhạc Thác cũng thường đến thăm nàng, sợ nàng bị Ngũ mãng phu kia khi dễ, muốn tới che chở nàng.Chính vì thế hắn suýt nữa bị Ngũ Cực Chiến Thần đánh bay, lại không dám đánh vì Nhạc Thác là cháu trai của Trung thiên Tử Vi đại đế, không phải là a miêu, a cẩu nào đó.

Thiên giới lục ngự vẫn hay lui tới, quan hệ rất tốt, cho nên tiểu bối bọn họ thân thiết với nhau là chuyện bình thường. Nàng trên danh nghĩa là bái sư học nghệ nhưng phần lớn thời gian là cùng Nhạc Thác, Phù Tuyên chơi đùa, khi xuất sư cũng chỉ có kiếm thuật là có thể mang ra gặp người.

Nàng xưa nay thiên chân, không có tâm đề phòng người cũng không biết đùa giỡn tâm nhãn, tự cho rằng thẳng thắng trong sáng mới được người yêu thích, tuy học nghệ không tinh nhưng lại có bằng hữu tốt, thời gian qua rất vui vẻ, vậy cũng đáng giá. Nhưng không ngờ, khuê mật thân thiết của nàng đã đoạt đi người trong lòng của nàng, còn làm nàng thân bại danh liệt.

Dù là dung mạo hay tính tình, Nhạc Thác đều khiến người tao yêu thích, còn nhỏ đã có vô số hoa đào, rất nhiều tiên nữ ái mộ hắn. Nàng biết được liền rất khó chịu nhưng không chờ nàng kịp phát tác, Nhạc Thác đã thề thốt, tuyệt đối không có lỗi với nàng. Nàng tin vào bộ dáng thành khẩn của hắn, nàng vẫn luôn tin hắn.  Các trưởng bối cũng hay trêu chọc bọn họ da mặt dày, mà Tử Vi đại đế đã nhờ bà mai mang sính lễ tới chỗ gia gia nàng, nếu không phải sau này xảy ra chuyện, hôn sự của nàng và Nhạc Thác sẽ nước chảy thành sông, là nhân duyên khiến mọi người ở thiên giới đều hâm mộ

Nàng vẫn luôn tin Nhạc Thác không làm chuyện có lỗi với mình nhưng một lần vô ý nhìn thấy Phù Tuyên bám lấy hắn, mà hắn lại có vẻ ỡm ờ. Nàng tức giận không chịu nổi, cãi nhau một trận ầm ĩ với hắn, mà lần này không nhanh chóng chấm dứt như trước.

Sau đó không lâu, Thiên Hoàng đại đến long trọng tổ chức tiệc xuất sư cho nàng, trong buổi tiệc, Phù Tuyên tươi cười cầm chén rượu đi đến, muốn bồi tội với nàng, nói trước kia u mê đã làm chuyện không phải, xin nàng tha thứ, các nàng vẫn là bạn tốt…Khi đó nàng đã ngốc đến mức nào mà lại tin lời ma quỷ của Phù Tuyên, không chút đề phòng mà uống cạn ly rượu của nàng ta đưa. Sau đó Phù Tuyên còn hẹn nàng ra ngoài hòa đàm, nàng vừa đi ra ngoài mới ý thức được trong rượu đã bị hạ dược, lại không phải là loại dược bình thường. Cho đến khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy bảo kiếm trong tay mình đẫm máu và Phù Tuyên té ngã trên đất, nàng mới biết được mình đã trúng thuốc gì. Cả thiên giới không có nhiều người biết đến, nàng nhờ có gia gia nên mới biết mà thôi. Đó là cấm dược có thể khiến người ta mất lý trí, làm ra hành vi điên cuồng. Loại dược này bị cấm không chỉ vì uống thuốc vào sẽ bị người khác thao túng hành vi mà quan trọng hơn là dược này vô sắc vô vị, rất khó phát hiện, hơn nữa dược hiệu qua đi sẽ không tìm được chúng chứng cớ nào, thậm chí lượng thuốc lớn còn khiến người trúng thuốc sau khi tỉnh lại lại nghĩ tự mình làm ra hành động điên cuồng kia.

Không có tung tích của cấm dược, nàng hết đường chối cãi, Phù Tuyên trong lúc hấp hối vẫn nhận lỗi về mình, không nên vì thích Nhạc Thác mà chen ngang, khiến nàng khổ sở vì tình, nhất thời xúc động mà ra tay đả thương người. Đã yếu ớt như vậy nhưng vẫn cầu tình thay nàng, thiện lương biết bao nhiêu, cảm động biết bao nhau, mà so sánh với nàng ta, nàng vô tình đáng ghét đến cỡ nào, tâm địa rắn rết đến cỡ nào. Đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ biểu tình của Nhạc Thác khi nhìn thấy Phù Tuyên cả người đầy máu và huyết kiếm trong tay nàng, nàng không biết nên miêu tả sự khó có thể tin cùng kinh ngạc và sợ hãi trong mắt hắn, còn có cả sự chán ghét không chút che dấu.

Tất cả mọi người nghĩ nàng vì Phù Tuyên tranh nam nhân với mình nên mới ỷ vào kiếm thuật mà đả thương nàng ta, một kiếm trúng ngực, hiển nhiên là muốn dồn Phù Tuyên vào chỗ chết. Không có chứng cớ, chỉ dựa vào lời nói của một mình nàng, dù nàng có được Ngọc Đế và Vương Mẫu yêu thích thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi tội ác ý đả thương người, Thiên Không Chiến Thần giận dữ bẩm báo với Thiên Quân, chuyện này lúc đó ồn ào, huyên náo khắp thiên giới, ai nấy đều biết. 

Không ai tin nàng, thậm chí là cha mẹ của nàng, nghe nàng giải thích xong cũng dùng ánh mắt trách cứ nàng, hoàn toàn không chút tin tưởng, còn trách nàng đã phạm sai còn kiếm cớ mong thoát tội, đúng là không biết hối cải. Nàng cuối cùng cũng nản lòng thoái chí, không muốn giải thích thêm, lưng mang tội danh tàn khốc lãnh huyết, bị đánh vào lục đạo luân hồi

Trước khi bị đánh vào lục đạo luân hồi, nàng nghe nói một kiếm kia của nàng rất hung ác, nếu Phù Tuyên không kịp tránh thì e là mạng đã không còn.

Phù Tuyên, mọi chuyện đều do ngươi sắp đặt. Vì muốn nàng thân bại danh liệt, hoàn toàn mất đi khả năng cạnh tranh, chẳng những mạo hiểm trộm cấm dược mà còn dùng mình là bia sống. Ngoan độc như vậy, nàng tự nhận không bằng.

Mẫu thân cho tiên tỳ lui ra, lo lắng nhìn biểu tình trống rỗng của nàng, do dự một lát mới nói ‘lúc trước ngươi làm Phù Tuyên bị thương nặng, cũng nhớ Đế Quân chúng ta tặng không ít linh dược mới cứu được một mạng của nàng, Nhạc Thác lại ngày ngày làm bạn cùng nàng dưỡng thương. Sau khi Phù Tuyên khỏe lại, Thiên Quân liền ban hôn cho bọn họ. Nay…Phù Tuyên đã gần đến ngày lâm bồn, cho nên sau này nếu ngươi thấy, dù thế nào cũng đừng làm chuyện điên rồ nữa, biết chưa?”

Nàng nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, lòng bàn tay lưu lại vài dấu vết thật sâu, đau đớn đến chết lặng nhưng cảm giác đau đớn này lại không thể chạm được vào lòng

“Nương yên tâm, ta không phải như trước kia. Lúc trước đi vội vàng, không kịp thăm Phù Tuyên, nay nàng đến thắm ta, ta sao có thể không gặp”

Bước đi ở nơi đã hai trăm năm rồi chưa từng đặt chân, mỗi một bước, yên khí trên mặt đất chậm rãi tản ra rồi sau đó chậm rãi tụ lại, giống như gợn sóng ở trong lòng

Vong hồn đan giúp nàng quên đi những ký ức khi rơi vào lục đạo luân hồi, bao gồm cả chuyện ở Chuyển Sinh điện nơi âm tào địa phủ. Nàng không oán cha mẹ tự tiện làm chủ, rơi vào lục đạo là đại sỉ nhục, nếu còn để nàng nhớ lại lúc làm súc sinh, khi biến thành ác quỷ…chỉ sợ nàng sẽ không chống đỡ được. Bọn họ cũng là muốn tốt cho nàng. Có điều Mạnh Bà nương và mẫu thân có quan hệ tốt, nàng cũng từng gặp mặt Mạnh Bà mấy lần trong hội bàn đào. Nghe nói khi nàng ở địa phủ cũng chiếu cố nàng rất nhiều, dù nàng không nhớ rõ thì cũng nên tranh thủ thời gian đến địa phủ cảm tạ nàng một phen mới được.

Trong lòng đã có chủ ý, nàng liền đến đại sảnh, nhìn thấy tiên tỳ Ô Đại của Phù Tuyên. Cách xa một quãng, nàng vẫn nhận ra được vẻ mặt khinh miệt và đắc ý của Ô Đại khi nhìn nàng. Nếu là trước kia, nhìn thấy người không biết phân rõ thân phận, nàng đã sớm tiến lên giáo huấn 

Lúc này nàng chưa đi vào đại sản đã tươi cười nói “thì ra Ô Đại, nhiều năm không gặp, càng ngày càng đẹp nha”

Ô Đại ra vẻ khiêm tốn, cúi người “điện hạ quá khen, nô tỳ thô bỉ không dám nhận”

Nàng đi đến gần Ô Đại,kề sát mặt, áy náy nói ‘đúng ah, nhìn gần, ta cũng cảm thấy như vậy”

Ô Đại cố sức nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười “phu nhân nhà ta biết điện hạ đã trở lại, vốn định tự mình đến bái phỏng nhưng vì có thai, không tiện đi lại nên để nô tỳ đại diện tới thăm”

Nàng cũng cười đáp ‘Phù Tuyên thật là, hiện tại không tiện thì chờ sinh xong hãy đến, thân là phu nhân lại để tỳ nữ đại diện nàng đến thăm ta, chẳng phải là hạ thấp bản thân mình chỉ sánh bằng nô tỳ sao? ta biết nàng xưa nay thích nói đùa, nhưng tấm lòng của nàng, hôm nay ta không thể nhận, bằng không là chiết sát ah. Ngươi trở về nói cho nàng biết, cũng không cần gấp, dù sao ta cũng luôn ở đây chờ nàng, trốn cũng không thoát”

Ô Đại miễn cưỡng duy trì nụ cười “điện hạ cứ nói đùa. Phu nhân nhà ta nhờ nô tỳ nhắn lại với điện hạ, chính là vấn đề năm xưa điện hạ đã hỏi nàng, phu nhân nhà ta đã có câu trải lời: có đôi khi người ngu xuẩn hỏi, người thông minh không thể nào đáp được. Điện hạ có biết là vì sao không?”

Vấn đề năm đó?

Khi nàng tỉnh táo lại, nhất thời không khống chế được cảm xúc, tức giận hỏi Phù Tuyên vì sao phải làm vậy, khi đó Phù Tuyên giả vờ suy yếu, không để ý tới nàng cũng không trả lời

Nàng tươi cười càng thêm sán lạn “làm phiền ngươi trở về nói với Phù Tuyên, vấn đề nàng hỏi, ta không đáp được”

Ô Đại rời đi, nụ cười trên mặt nàng cũng tắt, hít sâu một hơi mới buông lỏng nắm đấm được giấu kỹ trong ống tay áo

Nàng là cháu gái của Nam cực Trường Sinh đại đế, là minh châu mỹ ngọc vừa sinh ra đã được nâng trong lòng bàn tay, là thần nữ Dực San giỏi múa kiếm, giỏi ủ rượu nhất Cửu trọng thiên.

Trăm năm tang thương qua nhanh như chớp, giờ phút này, mọi thứ đã trở nên đạm mạc. Nhưng Phù Tuyên, dù ta không thể rửa sạch oan sỉ mà ngươi mang đến cho ta, ngươi cũng đừng mong nhìn được chê cười gì nữa từ chỗ ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.