Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 54



Dực San vẫn tự an ủi mình mọi chuyện đều phải xem tạo hóa, không phải người khác đánh mình một cái mình liền tát trả một cái, câm điếc ăn hoàng liên, chịu oan uổng có rất nhiều người, nếu còn nghĩ không thông, ngày chết sẽ không xa 

Cho nên lúc trước bị hạ cấm dược, bị vu hãm,bị phạt, nàng dù tức giận đến mức nào cũng phải cắn răng chịu đựng. Sau Phù Tuyên vẫn dây dưa gây sự, Dực San liền cảm thấy lão thiên gia đối với nàng vẫn rất tốt, dù chuyện vu hãm không thể nào rửa sạch thì vẫn còn hai chuyện sau này có thể đánh trả lại Phù Tuyên, tính ra nàng cũng không chịu thiệt. Hơn nữa nếu nàng không trải qua lục đạo, sao có thể gặp được Hành Tư ở địa phủ?

Vì thế Dực San cảm thấy ông trời tuy thỉnh thoảng không công bằng nhưng đa số thời điểm vẫn rất công chính, lấy đi vài thứ sẽ bồi thường lại những thứ khác. Có điều hiện tại…

Dực San ngẩng đầu nhìn Tắc Thủ bị Hành Tư một cước đá văng còn lớn tiếng ồn ào, Thì ra lão thiên gia chẳng những công chính mọi chuyện mà lại công chính tới đáng sợ ah

Nhìn thấy Tắc Thủ vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung rồi sắp rơi xuống đất lại bay ngược trở lên, miệng la oai oái như là bị ai đó đá ngược trở lại, cuối cùng lại rơi xuống đất, làm bụi bay mù mịt

Nghi Địch vỗ tay nghênh ngang đi ra, hiển nhiên người vừa rồi bồi thêm cho Tắc Thủ một cú là hắn ‘ban ngày ban mặt lại bay loạn khắp nơi’ quay ra sau, nói “một người lớn như vậy bay lại đây lại không biết trốn, nghĩ gì thế hả?”

Ấn Trì ở phía sau có chút mất hồn mất vía “ah, cảm ơn Tư Thần”

Tắc Thủ chật vật vừa đứng lên vừa mắng người, Nghi Địch đang muốn đá tiếp, Dực San đã chạy tới, ân cầm nâng Tắc Thủ dậy, cười tươi như hoa hướng dương “Tắc Thủ Tư Thần, vừa rồi ngươi nói ta từng ăn qua cấm dược là sao?”

Tắc Thủ nhìn nàng mở to mắt hiến ân cần, đang muốn hất tay nàng ra, đột nhiên thấy mấy đạo ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, nghĩ tới tình cảnh bi thảm vừa rồi, hắn đành nén chịu, hừ lạnh “đừng tưởng rằng ngươi tươi cười ân cần, ta sẽ nể mặt ngươi, dù ngươi có thể giấu diếm được tất cả mọi người cũng tuyệt đối không thể gạt được ta. Hơn hai trăm năm trước, ngươi đã ăn cấm dược, ta không có nói sai”

Dực San mở to mắt “chuyện này ngươi cũng biết?” năm đó không ai có thể tra ra chuyện nàng ăn cấm dược, thế mà sau hơn hai trăm năm, Tắc Thủ lại phát hiện được? 

Biểu tình kinh ngạc khiếp sợ của Dực San khiến Tắc Thủ thỏa mãn, cảm thấy rốt cuộc mình cũng chiếm được thượng phong, vì thế hắn tươi cười đắc ý, ngón tay quẹt lên vết máu trên mu bàn tay nàng, đưa lên mũi ngửi, khinh thường nói ‘thuốc này năm đó do lão tử ta làm ra, sao ta lại không biết” nói xong đắc ý dạt dào, khoanh tay bễ nghễ nhìn Dực San, bày ra bộ dáng: ta nắm được nhược điểm của ngươi, ngươi chết chắc rồi “không phải thiên thượng các ngươi nói thuốc này không phải thứ tốt, chẳng những liệt vào cấm dược mà ai tự tiện dùng cũng bị trách phạt thật nặng sao?hắc hắc, ngươi cũng không ngờ hôm nay lại ngoài ý muốn mà bị lộ trong tay ta ah”

Vì sao không phát sinh ngoài ý muốn sớm một chút chứ? Vì sao không sớm đưa tới tay hắn? có trời mới biết nàng muốn bị lộ trong tay hắn biết bao nhiêu ah

Dực San hận không thể đấm ngực dậm chân biểu đạt nội tâm lúc này của nàng. Cảm giác sợ hãi khi bị Tắc Thủ liếm tay đã bay biến, sớm biết hắn có thể dễ dáng chứng minh nàng đã ăn qua cấm dược chết tiệt kia, đừng nói là bị hắn liếm một chút, bị cắn cũng không thành vấn đề ah

Hành Tư lên tiếng “nếu Tư thần nói chuyện xảy ra hơn hai trăm năm trước, chỉ dựa vào hai câu của người liền nói San San ăn qua cấm dược, không khỏi là vu khống, nói không chứng cớ ah”

Tắc Thủ nghe vậy, lập tức nhướng mày, tức giận phản bác “xú tiểu tử ngươi sống bao nhiêu tuổi mà dám nói ta vu khống? thuốc này nhìn như vô sắc vô vị nhưng chỉ cần ăn vào, trong vòng một ngàn năm đều lưu lại dấu vết trong máu, các ngươi muốn chối bỏ cũng không được” thuận tiện lôi chuyện cũ ra kể lể, trách móc, tỷ như Chưởng dược tư thần Lâm Đỗ Hành của thiên giới luôn đối đầu với hắn, năm đó sau khi hắn chế được dược này, chính Lâm Đỗ Hành đã thêm mắm dặm muối, đồn đãi lung tung, thành công khiến Thiên Quân xếp dược nàng vào hàng cấm, không được sử dụng. Tỷ như hắn có ngọc thạch có thể kiểm nghiệm loại dược này, chỉ cần người đã ăn qua dược này nhỏ một giọt máu lên trên ngọc thạch sẽ làm ngọc kia có biến hóa…

“Hừ, thuốc của ta tuy khiến người ta bị khống chế thần trí nhưng cũng trong thời gian ngắn sẽ giúp tiên giả tăng cao pháp thuật, nghe nói năm đó nha đầu ngươi cũng một tiên nữ tranh giành nam nhân, chắc chắn là muốn lén dùng cấm dược để nâng cao pháp lực, sau đó giết chết tình địch. Chậc chậc, tuy sự tình bại lộ, bị phạt hơi nặng nhưng ngươi ngoan độcnhư thế lại hợp với yêu cầu của Chưởng độc tư  chúng ta, hay là đầu nhập làm môn hạ của Chưởng độc tư ta, ta cảm đoan sẽ dạy ngươi trở thành cao thủ nhất đẳng”

Hành Tư và Dực San còn chưa mở miệng, Nghi Địch đã cho hắn một đạp vào mông “dám ở trước mặt ta dụ dỗ đồ đệ của ta, tiểu tử ngươi vừa rồi bị đá đến nghiện sao?”

Tuy nhìn bề ngoài Nghi Địch và Tắc Thủ tuổi tác không chênh lệch nhau nhiều nhưng luận bối phận, Nghi Địch cao hơn Tắc Thủ nhiều, hơn nữa Nghi Địch không phải chỉ nói lời trêu chọc như Thái Thượng Lão Quân mà là một tửu quỷ lêu lổng, vì vậy vô liêm sỉ quái đản như Tắc Thủ, bị Nghi Địch đạp hai lần cũng không dám ầm ĩ trả thù, chỉ có thể oán thầm trong lòng. 

Dực San lại cầm tay Tắc Thủ, hỏi ‘vừa rồi Tắc Thủ Tư Thần nói đều là thật?”

Tắc Thủ bị bộ dạng khác thường của nàng làm không được tự nhiên, muốn rút tay lại nhưng lại không dám ‘vô nghĩa, đương nhiên là thật, lão tử cho tới giờ đều lười nói dối, không tin ta cầm ngọc thạch kia nghiệm cho ngươi xem. Uy, ngươi cao hứng như vậy là sao?”

Dực San hưng phấn tới mức không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhào tới ôm lấy Tắc Thủ “Tắc Thủ Tư  Thầ, ngươi đúng là một người tốt”

“San San!”

“Lão muội!”

“Nha đầu!”

Trước đại môn Chuyển Sinh điện vốn không yên tĩnh lại lâm vào cảnh hỗn loạn.

Chuyển Sinh điện vất vả lắm mới khôi phục được yên tĩnh, Dực San ngồi bắt chéo chân tại hành lang hậu viện, tay ôm bầu rượu, uống được vài chén lại ngẩng mặt nhìn trời

Không biết nàng nhìn đã bao lâu, Tây Tề ngồi đối diện đưa tay ngăn chén rượu bên môi nàng “uống ít thôi”

Dực San nhíu mày nhìn hắn “mới uống chưa được bao lâu đã không cho ta uống nữa, chẳng lẽ Tây Tề ngươi đã sắp không xong? Ta không tin tửu lượng ngươi chỉ có chừng đó”

Tây Tề nhướng mi “ai nói ta không xong?chẳng lẽ ngươi muốn lát nữa mang một thân toàn mùi rượu đi gặp Thiên Quân sao?”

“Ngươi không biết ta người toàn mùi rượu, lảo đảo đi tới lại càng thể hiện thần thái ta vô tội oan uổng, mượn rượu giải sầu sao?”

‘Không biết”

Sau khi Dực San ôm Tắc Thủ dẫn đến hỗn loạn, Dực Lam không chút do dự yêu cầu Tắc Thủ đến trước mặt Thiên Quân rửa sạch nỗi oan hai trăm năm qua cho lão muội nhà hắn

Mới đầu Tắc Thủ không chút do dự cự tuyệt nhưng lại không chịu nổi cường quyền và bạo lực, cuốn cùng  phải gật đầu đáp ứng.

Dựa theo kịch bản của Dực San, sự tình hẳn nên phát triển như vầy: Tắc Thủ vô tình phát hiện Dực San dùng cấm dược, Tắc Thủ cảm thấy thiên đình cấm đoán dùng dược lại phòng  bị không nghiêm, tức giận không chịu nổi liền túm lấy Thái Thượng Lão Quân tìm Thiên Quân lý luận. Mà như vậy thì phải có đương sự,  vì thế đợi Tắc Thủ ở trước mặt Thiên Quân náo loạn đủ, Thiên Quân chắc chắn sẽ cho người gọi Dực San đến, đến lúc đó nàng sẽ than thở khóc lóc về tình cảnh bi thảm của mình lại thuận tiện nhắc tới Mạnh Dung và bản nhận tội của nàng ta, vậy Phù Tuyên chắc chắn cũng bị mời tới. Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, đã đến lúc đòi lại công đạo cho mình 

Dực San trưng cầu ý kiến vài lần, cảm thấy tình tiết hết sức hợp lý lại tự nhiên, vì thế vừa lòng nhìn Tắc Thủ theo Thái Thượng Lão Quân lên thiên đình.

Sau đó Hành Tư đến Vọng Thai đài tìm Mạnh Bà, đưa Mạnh Dung tới đây. Dực San nhàm chán ở Chuyển Sinh điện chờ được triệu hồi, nhân lúc Tây Tề cau có đứng ở hậu viện hóng gió cho nguôi bớt cơn tức bị đánh thức, vì thế Dực San liền kéo hắn đấu tửu lượng.

Vô Khâu, Vô Thân ngồi xổm trên nóc hồi lâu, nhìn Tây Tề và Dực San ngồi uống rượu bên dưới, ý đồ tìm chút tin tức bát quái cho cuộc sống thêm chút màu sắc nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy gì. Vô Khâu cảm khái “dám ở lúc Tây Tề bị đánh thức còn chạy tới kêu gào khiêu khích đòi đấu tửu lượng, phỏng chừng chỉ có một mình San San mà thôi”

Vô Thân nhàn nhã nhìn móng tay, không cho là đúng “không nói đến Tây Tề sẽ không nổi giận với San San, cho dù có cũng phải nhìn mấy đại tôn thần sau lưng nàng: Trường Sinh Đại Đế,Thái Thượng Lão Quân, Nghi Địch Tư Thần, Dực Lam điện hạ, còn có Hành Tư quân, người nào cũng không thể chọc vào, đổi lại là ngươi, ngươi dám nổi giận không?”

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ấn tượng của Vô Khâu đối với Dực San vẫn dừng lại ở lúc nàng là Liễu San San, trừ hiện giờ lực sát thương của nàng mạnh hơn rất nhiều thì không có khái niệm gì về thân thế của nàng, cho nên nghe Vô Thân tính như vậy mới đột nhiên phát giác hình tượng của Dực San lại cao lớn uy mãnh như thế, khi quay đầu nhìn về phía hành lang, Dực San trong mắt hắn đã trở thành bốn chữ “không thể trêu vào” thật to

Vô Khâu quay đầu, phục hồi tinh thần “hình như từ đầu đã không thấy Nghi Địch Tư Thần, hắn lặng yên không tiếng động đi đâu vậy?”

“Ta làm sao biết, có khả năng ở tửu diếu, cũng có thể ở trong phòng hoặc ở ngõ ngách nào đó tại âm tào địa phủ” Vô Thân đưa mắt nhìn hắn, cười đến ái muội ‘sao? ngươi để ý Nghi Địch Tư Thần?một lát không thấy đã tương tư?”

“Nói bậy bạ gì vậy, ta chỉ đột nhiên không thấy hắn, hỏi một câu mà thôi”

Tuy Vô Khâu phản bác nhưng khó có cơ hội trêu chọc được hắn, Vô Khâu đương nhiên không bỏ qua “tuy Nghi Địch Tư Thần diện mạo khí độ không tệ nhưng nghe nói hắn thích thiếu niên trẻ tuổi mỹ mạo, phong lưu tiêu sái, hơn nữa rõ ràng là hiện tại hắn có hứng thú với Ấn Trì, tuy tính tình của ngươi phù hợp yêu cầu của hắn, bộ dáng không quá chướng mắt nhưng cũng không nên có tâm tư khác, miễn cho bị tổn thương”

“Cái gì mà bộ dạng cũng không quá chướng mắt?” Vô Khâu phát điên, hét lên rồi mới thấy đó không phải là trọng điểm, lập tức bổ sung ‘uy, ta không thích nam nhân”

Vô Thân tà nghễ liếc hắn một cái “ngươi chưa thử qua, sao biết mình không thích nam nhân?”

Vô Khâu tuy ngây thơ hơn Vô Thân nhưng làm đồng nghiệp nhiều năm, không phải không có khả năng phản kích. Hắn đột nhiên nhếch miệng cười, nghiêng người dựa vào người Vô Thân, một tay ôm vai hắn, một tay sờ cằm hắn, ngả ngớn”chậc, nghe ngươi nói vậy, chúng ta ở chung với nhau gần hai ngàn năm, nếu ta thực sự thích nam nhân, đừng nói là Nghi ĐịchTư Thần, dù Tàng Vương đứng trước mặt ta, trong mắt ta cũng chỉ có một mình ngươi”

Cư nhiên lại bị tiểu bạch Vô Khâu phản kích. Vô Thân bi phẫn đến đỏ mặt, lấy một mảnh ngói chọi vào đầu Vô Khâu

Trên nóc nhà đánh nhau thành một đoàn, Dực San dưới nóc nhà dựng tai nghe ngóng, khó hiểu hỏi “vừa rồi Vô Khâu nói vậy là sao? cái gì là cho dù Tàng Vương đứng trước mặt hắn?”

Tây Tề nhìn nàng, ngữ khí lạnh nhạt “Tàng Vương nổi tiếng là đoạn tụ ở âm tào địa phủ, ngươi không biết sao?”

Dực San mờ mịt lắc đầu “Không biết a.”

Tây Tề lạnh nhạt giải thích một câu liền làm cho Dực San hiểu được thật ra hắn cũng là cao thủ nhiều chuyện, lập tức cầm chén rượu đi đến cạnh hắn

Tây Tề nhíu mày nhìn nàng “ngươi muốn làm gì?”

Dực San tươi cười “hắc hắc, Tây Tề ngươi không phúc hậu, biết nhiều chuyện này đều nghẹn trong bụng, không chia sẻ với ta một chút”

Tuy nhiên so với Tàng Vương chưa từng có giao tiếp, nàng có hứng thú chuyện của sư phụ mình hơn “vừa rồi Vô Thân bọn họ nói sư phụ ta phong lưu, nhưng cho tới giờ hắn chưa từng nói với ta việc này, ngươi nói cho ta nghe một chút đi”

Nghi Địch lại nói chuyện tình yêu của mình với đồ đệ mới là kỳ quái ah

Tây Tề đương nhiên không nói gì, tuy hắn vì chức vụ mà thường xuyên nghe được các loại tin đồng nhưng lại không có thói quen tám chuyện với người khác, cho nên chỉ tóm lại “tương truyền Nghi Địch Tư Thần thích sắc đẹp, lại là mỹ nam, không gần nữ sắc.Khi ở thiên đình vì tuân theo quy củ mà thu liễm một chút, vì thế sau khi tìm được đồ đệ thay hắn ủ rượu liền rời khỏi thiên đình đi dạo chơi khắp nơi, mấy tiểu tiên mỹ mạo gặp phải hắn đều không ai tránh thoát, bị đùa giỡn hoặc bị nhúng chàm. Tin đồn nhiều lắm, đến nỗi các tiểu thần tiên nghe tới tên của Nghi Địch Tư Thần đều biến sắc”, nhìn nhìn thần sắc Dực San lại bổ sung “đây chỉ là tin đồn bên ngoại, sư phụ ngươi rốt cuộc là người thế nào, ngươi đi theo hắn nhiều năm như vậy đương nhiên hiểu rõ, không cần quá mức để ý”

Hắn nói vậy là sợ hình tượng tốt đẹp của Nghi Địch trong mắt Dực San đột nhiên bị sụp đổ nhưng Dực San lại hoàn toàn không có biểu hiện gì, chỉ suy nghĩ một lát, sau đó hớn hở nói “lúc trước gia gia ta yên tâm để ta theo sư phụ đến tửu diếu, cô nam quả nữ ở chung với nhau nhiều năm, ta đã hoài nghi có phải sư phụ đoạn tụ hay không nhưng e ngại mặt mũi của hắn nên không dám hỏi thẳng, hơn nữa sư phụ hay tính toán chi li ca ca của ta. Không ngờ liên quan tới việc hắn thích mỹ sắc, thì ra là thế”

Tây Tề còn đang buồn bực mình lo lắng không đâu, Dực San lại khó hiểu hỏi ‘Tắc Thủ Tư Thần bộ dáng cũng không tệ, ít ra cao hơn Ấn Trì nhiều, sao sư phụ lại không để ý tới hắn?”

Nhưng nghi hoặc của nàng chưa được giải đáp thì thiên quan từ thiên đình đến Chuyển Sinh điện tìm nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.