Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 1



Sáng sớm, Ninh Hảo phát hiện thời gian đang quay ngược.

Cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lấy điện thoại bên gối nhìn một cái, có một thế lực kỳ lạ khiến cô từ chỉ muốn nhìn một cái bỗng trở nên nhìn rất lâu.

Bây giờ là 3:11 sáng, vừa rồi là 3:12.

Để chứng minh không phải ảo giác do cơn buồn ngủ gây ra, cô đợi thêm mấy chục giây nữa, đến khi mở mắt nhìn đồng hồ thì lại biến thành 3:10, sau đó là 3:09.

Cô muốn mở màn hình khóa điện thoại để nghiên cứu, nhưng mở khóa bằng mặt và vân tay đều không có tác dụng. Vào khoảnh khắc cô nhập đúng mật khẩu, điện thoại tắt máy rồi.

Bầu trời u ám bỗng lóe lên một vùng ánh sáng đỏ, hình như xảy ra hỏa hoạn rồi.

Cô đến gần ô cửa sổ, không nhìn thấy bất cứ điều khác thường nào, thế giới yên tĩnh đến lạ.

Bầu trời quả thực là màu đỏ, giống như vốn dĩ nó nên là như vậy.

Khi cô đứng ở bên cạnh bồn rửa tay hứng nước lạnh rửa mặt để khiến bản thân tỉnh táo, nhưng nước không hề thoát đi, mà tích tụ ở trong bồn.

Cô tắt vòi nước, nhìn chằm chằm chỗ nước đọng.

Khuôn mặt cô phản chiếu trên mặt nước, sau đó nó tự động xoay tròn, ảnh phản chiếu bị khuấy tan.

Vào lúc này cô mới ý thức được, bản thân vẫn đang trong giấc mơ.

Sau khi hoàn toàn tỉnh ngủ, cô ngồi trên xe taxi, bắt đầu tìm kiếm lời giải thích cho giấc mơ kỳ lạ này. Những cách giải thích đơn giản trên mạng không hề giải thích được giấc mơ phức tạp này của cô.

Cô miêu tả kỹ càng lại cho cô bạn thân, rồi gửi qua Wechat.

Bạn thân của cô, Lục Chiêu Chiêu, một kỹ sư ra lệnh (prompt engineer) xuất sắc về mô hình đào tạo trước (*) đã thông minh vứt vấn đề khó nhằn này cho AI giải quyết.

(*) Kỹ sư ra lệnh (prompt engineer): Nhiệm vụ của họ là viết và tùy chỉnh câu lệnh, đoạn văn bản để AI thực hiện theo yêu cầu. Với các công ty trí tuệ nhân tạo, prompt còn giúp phát triển và cải tiến mô hình tương tác giữa người và máy móc, giúp AI hạn chế những câu trả lời “ảo giác”.

(*) Mô hình đào tạo trước: Là mô hình học sâu - một thể hiện của thuật toán thần kinh giống như bộ não người giúp tìm các mẫu hoặc đưa ra dự đoán dựa trên dữ liệu - được đào tạo trên các tập dữ liệu lớn để hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể. Nó có thể được sử dụng nguyên trạng hoặc được tinh chỉnh thêm để phù hợp với nhu cầu cụ thể của ứng dụng.

Nhắc nhở của huyền học mạng dành cho Ninh Hảo là:

Mơ thấy thời gian trôi ngược có nghĩa là trong cuộc sống hiện thực, vì một số chuyện nào đó không phát triển theo hướng bạn mong muốn mà cảm thấy rối rắm.

Không cách nào sử dụng điện thoại để kết nối tin tức với bên ngoài, có nghĩa là bạn đang ở trong giai đoạn một thân một mình, gặp trở ngại trong việc giao tiếp đối ngoại.

Mơ thấy bầu trời màu đỏ có nghĩa là sẽ có chuyện tốt xảy ra, sẽ được quý nhân giúp đỡ trong sự nghiệp.

Mơ thấy nước xoay tròn có nghĩa sự nghiệp đang có cơ hội chuyển mình, chỉ cần lập ra kế hoạch hoàn hảo sẽ thành công.

Trông vừa có lý vừa có căn cứ, lại rất hợp logic, rất có sức thuyết phục.

Nhưng huyền học thực sự đâu thể dựa vào logic.

Không hề có dấu hiệu nào báo cho cô biết trước…

Hôm nay, cô sẽ kết hôn.

*

Sáng sớm lúc ra cửa, Ninh Hảo đã tính toán kế hoạch kỹ lưỡng.

Đây là một ngày làm việc, nhưng buổi trưa có sắp xếp xem mắt. Kế hoạch của cô là nếu bữa ăn này quá khổ sở, cô có thể viện lý do buổi chiều có cuộc họp quan trọng, phải rời đi trước, một giây cũng không để bản thân chịu ấm ức.

Buổi sáng ở phòng dự án, Tiểu Trương, kỹ sư cấp dưới đến phòng làm việc báo cáo công việc thì trông thấy cô mặc bộ đồ công sở nghiêm trang, đi đôi giày cao gót mười xăng-ti-mét, trong mấy giây cậu ta không thể nói được lời nào, chỉ ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. Cuối cùng, cậu ta mỉm cười, cố gắng nặn ra một câu: “... Nhìn không quen, có hơi giống người của phòng hành chính rồi.”

Chỉ số EQ (*) của Trương Khang Thành không quá cao, thường ngày đối xử với mọi người còn phải dựa vào Ninh Hảo chỉ dẫn. Câu nói “giống người của phòng hành chính” là một lời khen hàm súc.

(*) Chỉ số EQ: Viết tắt là Emotional Quotient, hiểu đơn giản là chỉ số đo lường về trí tuệ cảm xúc của con người. Chỉ số này phản ánh được khả năng kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân một người, cùng với kỹ năng giao tiếp xã hội với những người xung quanh.

Phòng hành chính là bộ phận tập trung nhiều người đẹp nhất trong tập đoàn, thứ hai là phòng kinh doanh.

Nhưng khí chất của hai nhóm người đẹp thì khác hẳn. Phòng hành chính nghiêng về phong cách ngọt ngào, thân thiện. Còn phòng kinh doanh nghiêng về sự sắc bén và lão luyện.

Chỉ bàn đến vẻ ngoài, Ninh Hảo cũng thuộc nhóm cô gái ngọt ngào, chẳng qua thường ngày cô không ăn diện cho lắm, mỗi ngày trông thấy cô đều là hình ảnh thông thường, mặc bừa một áo sơ mi rộng rãi, quần tây đen và giày thể thao, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, đội mũ bảo hiểm màu đỏ.

Bộ phận thiết kế có một anh đẹp trai họ Vương du học từ Nhật về theo đuổi cô, người ta cũng thường đi lại ở công trường, nhưng đứng chỗ nào cũng trông như hạc đứng giữa đàn gà.

Trước đây, trong một bài đăng trên tài khoản chính thức của tập đoàn có một bức ảnh làm việc, nơi chụp là công trường, toàn là bóng dáng của mấy chục người.

Ninh Hảo bị lãnh đạo yêu cầu phải chia sẻ lên tường Wechat.

Buổi tối, Lục Chiêu Chiêu và cô hẹn nhau ăn cơm, khi lướt tường Wechat thì nhìn thấy bài đăng, cô ấy ngay lập tức chỉ ra người đàn ông mang giày da, quần tây và mặc áo khoác măng tô ca rô: “Là anh ta theo đuổi cậu à? Nhìn là biết lăng nhăng rồi.”

“Sao có thể trông mặt mà bắt hình dong như vậy?” Ninh Hảo cười: “Vậy cậu nói xem, tớ thì sao?”

Lục Chiêu Chiêu giả bộ mắt không tốt, dí sát điện thoại, chế nhạo cô và hoàn cảnh xung quanh công trường hòa vào làm một: “Làm gì có cậu chứ? Chỗ này chỉ có mười bốn người đàn ông vây quanh máy đóng cọc thôi mà.”

Nhưng ăn mặc nghiêm chỉnh như hôm nay cũng không hợp với Ninh Hảo cho lắm.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, một bên má có lúm đồng tiền. Đặc biệt là lúc cô cười lên trông rất đáng yêu, còn có cảm giác trẻ trung như thiếu nữ.

Cô mặc đồ công sở hệt như con nít ăn trộm đồ người lớn mặc vậy, thực sự rất không ăn nhập.

Có điều, mẹ hướng dẫn ăn mặc như vậy: “Người sắp bàn chuyện kết hôn rồi, đừng ăn diện quá trẻ con. Khi mang giày cao gót vào, khí chất của người ta sẽ khác hẳn.”

Ninh Hảo trêu đùa: “Người đàn ông đó cao bao nhiêu vậy? Đừng để cao hơn làm người ta xấu hổ trước đám đông đó.”

“Mỗi con cao thôi à?” Mẹ nổi loạn trước, chưa gì đã giúp người ngoài rồi: “Người ta gần một mét chín lận.”

“Con không tin. Đàn ông báo chiều cao toàn nói quá lên, vượt qua một mét năm đã được tính là “gần một mét chín” rồi.” Ninh Hảo không chỉ nói đùa, mà thật sự không ôm quá nhiều kỳ vọng vào chiều cao của người đàn ông.

Cô chưa từng gặp đàng trai, nhưng bố của anh thì lại rất rõ, đã làm hàng xóm sát vách nhà cô mười mấy năm rồi. Ninh Hảo dám chắc anh không mang lót giày thì cũng cao cỡ cô mà thôi.


Cô cũng không phải cô gái ngoan ngoãn nghe lời, cô đặc biệt mang giày cao gót, hơn một nửa là có ý định muốn vả mặt anh.

Nhưng vì trái tim thích giở trò xấu xa này, bản thân đã phải chịu khổ trước.

Lái xe không tiện, chỉ đành gọi xe taxi.

Nhưng xe taxi lại không thể lái vào phòng dự án, phải đi bộ rất lâu. Cô chưa xử phạt được người khác, nhưng đã xử phạt mình trước rồi.

Tai họa không chỉ mỗi việc này, buổi sáng trời đổ mưa, sấm chớp đùng đoàng.

Nước mưa dần dần trút xuống, gió bão lại thổi tới. Trong nháy mắt, bầu trời trong xanh đã bị nuốt chửng. Cô còn chưa kịp tiêu hóa, mọi thứ đang bị đảo lộn trong khung cảnh u ám.

Khi gần tới khách sạn, cô nhìn thấy bản thân thực sự có hơi nhếch nhác.

Mái tóc được cô uốn nửa tiếng đồng hồ vào buổi sáng đã duỗi ra từ lâu, tóc con chỉa lung tung.

Cô bước xuống xe, chưa nôn nóng đi vào trong ngay mà đi vào một cửa hàng tiện lợi gần con phố, nhanh chóng tìm băng cá nhân trên kệ hàng gần cửa.

Nhân viên thu ngân hỏi: “Chỉ cái này thôi à?”

Ngón tay Ninh Hảo gõ mặt bàn theo bản năng, rồi chỉ vào đùi gà nướng được trưng trong tủ kính: “Lấy giúp tôi một cái đùi gà, thêm túi giấy này nữa.”

Cô không ăn sáng, để bụng đói tới bây giờ, đã sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Bàn chuyện kết hôn thì phải nghiêm chỉnh, chú ý hình tượng, cũng không tiện ăn uống suồng sã.

Ninh Hảo đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi, gặm lấy gặm để đùi gà.

Trong mười phút cô gặm đùi gà này.

Người đàn ông bị chặn đường, không thể ra ngoài được. Để tránh việc oan gia ngõ hẹp, anh chỉ đành lùi về phía sâu trong kệ hàng, yên lặng chờ đợi.

Hơn ba năm không gặp, khung cảnh gặp lại này cũng hài hước quá rồi.

*

Ninh Hảo tưởng rằng trong trường hợp này, đàng trai sẽ lịch sự đến sớm hơn mình, nhưng hiện trường lại khác với cô tưởng tượng.

Ngược lại, phụ huynh của hai nhà đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở hai bên bàn ăn.

Đàng trai bên kia là bố anh Văn Gia Xương và mẹ kế Lý Lộ Vân. Trước khi Ninh Hảo lên đại học, ngày ngày đều gặp họ.

Dựa vào kế hoạch lúc trước, Ninh Hảo phải gả cho con trai Lý Thừa Dật của hai người.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Biến hóa quan trọng nhất là Văn Gia Xương giàu lên như trong dự tính và gian xảo đến bất ngờ.

Văn Gia Xương đi lên từ công việc chủ thầu khoán nhỏ, bố của Ninh Hảo, Ninh Vĩnh Vinh là quý nhân của ông ta.

Ninh Vĩnh Vinh là sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa những năm tám mươi của thế kỷ trước, một đường thăng tiến ở tập đoàn nhà đất Hải Nguyên. Lúc ông làm giám đốc công trình thì quen biết Văn Gia Xương đang làm chủ thầu khoán bên dưới, trông thấy ông ta thẳng thắn cởi mở, thật thà chăm chỉ nên đã giúp đỡ ông ta rất nhiều.

Sau này, Ninh Vĩnh Vinh trở thành tổng giám đốc khu vực Hoa Đông của tập đoàn Hải Nguyên, Văn Gia Xương có một công ty kiến trúc, hai người cùng nhau phát triển dự án Vụ Tùng Viện của Vân Thượng.

Chuyện này đối với tập đoàn Hải Nguyên mà nói, chỉ có thể tính là một nhánh nhỏ trong nghiệp vụ, nhưng đối với Văn Gia Xương mà nói, lại là toàn bộ gia tài.

Ninh Vĩnh Vinh giúp Văn Gia Xương điều động không ít tài nguyên của cấp trên, tiến hành kêu gọi đầu tư. Cuối cùng, đã biến dự án này thành biệt thự hạng sang số một thành phố Giang.

Giờ đây, Văn Gia Xương đã có thể cụng ly nói chuyện với tất cả lãnh đạo cấp cao trong giới thương trường và chính trị của thành phố Giang.

Nhưng Ninh Vĩnh Vinh bởi vì nội bộ tập đoàn cấu xé nhau, bị điều từ khu vực Hoa Đông sang Trung Tây, mặc dù cấp bậc không đổi nhưng tài nguyên xuống cấp.

Lúc trước, khi Văn Gia Xương gọi Ninh Vĩnh Vinh là “anh”, ông ta cũng từng đùa giỡn gọi Ninh Hảo là “con dâu”.

Lý Thừa Dật giống mẹ, anh ta có vẻ ngoài tuấn tú phong lưu, cởi mở, thông minh. Chỉ nói về người thì hai đứa trẻ rất xứng đôi. Nhưng nói đến gia thế, kết đôi với Ninh Hảo vẫn còn hơi trèo cao.

Nhưng nào ngờ thời thế thay đổi, hiện giờ Lý Thừa Dật đã có sắp xếp khác.

Văn Gia Xương cũng không muốn mang danh qua cầu rút ván nên đã đề nghị để con trai của vợ trước đến xem mắt với Ninh Hảo.

Nghe nói con trai vợ trước nhỏ tuổi hơn Lý Thừa Dật, từ lúc chào đời chưa từng lộ diện trong cuộc sống của bố, cũng có nghĩa là Văn Gia Xương ngoại tình. Dưới tình huống trong và ngoài nhà đều có bà bầu, ông ta đã lựa chọn người bên ngoài.

Khoảng thời gian trước, ông ta thực sự che giấu quá tốt.

Ninh Vĩnh Vinh và nhà họ Văn làm hàng xóm mười mấy năm đều không hay biết gì, bằng không sẽ có cái nhìn khác về cách làm người của Văn Gia Xương.

Mặc dù con trai vợ trước không hề có lỗi sai, nhưng trên con đường trưởng thành, đến cả trách nhiệm nuôi dưỡng mà Văn Gia Xương cũng trốn tránh. Chắc việc kế thừa gia sản càng không có phần của anh.

Đề nghị “ly miêu tráo thái tử (*)” này khiến Ninh Vĩnh Vinh vô cùng tức giận, muốn cắt đứt quan hệ với Văn Gia Xương.


(*) Ly miêu tráo thái tử: Có nghĩa là đổi trắng thay đen, lấy giả thành thật. Câu này xuất thân từ câu chuyện thời Tống Chân Tông, Lưu phi và nội giám Quách Hòe cùng nhau tính kế, sử dụng cáo đã lột da đổi lấy đứa con mới sinh của Lý Thần phi, khiến Lý Thần phi bị đày vào lãnh cung. Sau khi Chân Tông qua đời, Nhân Tông Triệu Trinh kế vị, Bao Chửng phụng chỉ đến Trần Châu điều tra vụ án quốc cữu Bàng Dục phát hành đồng tiền giả. Trên đường đi, Bao Chửng giải quyết vụ án oan của Lý phi, đồng thời giải oán cho người, đón Lý phi về triều.

Nhưng Ninh Hảo lại nói: “Gặp mặt ăn bữa cơm đi, bố cố chấp như vậy giống như Lý Thừa Dật là nam thần không thể thay thế ấy.”

Ninh Vĩnh Vinh yêu thương cô con gái này nhất, sợ cô có suy nghĩ riêng, bởi vì một khi hai người có suy nghĩ khác nhau, cuối cùng vẫn luôn là ông rút lui.

Chỉ trách Văn Gia Xương bốc phét quá nhiều về con trai nhỏ của mình, dựa vào bản lĩnh tự thi vào đại học Bắc Kinh, tiến sĩ du học Anh, vừa mới về viện nghiên cứu vật liệu của thành phố Giang để làm nghiên cứu khoa học.

Ninh Hảo cũng là học sinh xuất sắc, đương nhiên cũng có cái nhìn cao hơn với những người có học thức.

Ninh Vĩnh Vinh sợ cô lầm đường lạc lối, tìm một phần tử tri thức, tạo thành liên minh mọt sách.

Ông đã dự báo trước rất nhiều lần: “Xã hội bây giờ chỉ dựa vào đọc sách là không được đâu. Nghiên cứu khoa học kia cũng phức tạp lắm, tình trạng con ông cháu cha ở trong đó càng nghiêm trọng. Nếu trong nhà không ủng hộ cậu ta, sẽ chẳng thể vươn mình lên được đâu.”

Trên bàn ăn, Văn Gia Xương cũng bắt đầu dự báo trước với Ninh Hảo.



“Hiện giờ có rất nhiều người trẻ tuổi không thích nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, thích tự hành động theo ý mình. Nhưng dù sao kinh nghiệm xã hội cũng ít, nhìn người sao chuẩn bằng phụ huynh chứ? Nếu là chú, môn đăng hộ đối, biết rõ gốc rễ là tốt nhất, chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ. Con người đều như thế, sống chung với nhau lâu sẽ có sự ăn ý thôi.”

Ninh Hảo khẽ cười, gật đầu nói với giọng dịu dàng: “Là đạo lý này ạ.”

Lần đầu tiên cô gặp Lý Thừa Dật là lúc chín tuổi, hai gia đình chọn một ngày đẹp trời để đi cắm trại.

Bố mẹ hai bên bận rộn dựng bếp nướng thịt, Lý Thừa Dật vui sướng chạy lung tung. Văn Gia Xương sợ anh ta đụng đổ hộp thức ăn, bèn đuổi anh ta cách xa chiến trường: “Con đi chơi với em Hảo Hảo đi.”

Lý Lộ Vân vừa chuẩn bị thức ăn vừa cười: “Con trai và con gái không chơi chung với nhau được đâu.”

Khi đó Văn Gia Xương cũng nói với giọng điệu tương tự: “Chơi lâu rồi cũng chơi được thôi.”

Ninh Hảo yên lặng cúi đầu nghịch đồ chơi.

Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, cô thầm nghĩ: Cả đời này cũng không muốn chơi chung với con trai.

Nhưng bất lực là Lý Thừa Dật đã lại gần, đứng sau người nhìn cô chơi rồi.

Đồ chơi kia là kiểm tra trí nhớ, đầu tiên có ba giây để bạn nhớ hình ảnh sáng đèn, sau đó phải nhấn đèn sáng lên. Nếu có thể phục hồi hình ảnh, coi như bạn qua ải, bấm nhầm vào chỗ không nên sáng thì sẽ thất bại.

Ninh Hảo đã chơi đến cửa ải rất phức tạp.

Lý Thừa Dật thấy cô thất bại ở cửa ải này nhiều lần bèn hỏi: “Có thể để anh chơi thử không?”

Ninh Hảo ngẩng đầu nhìn anh ta, đưa đồ chơi ra.

Không ngờ Lý Thừa Dật chơi một lần đã qua ải, cô cũng không tiện lấy đồ chơi về ngay.

Sau đó, chàng trai ngồi bên cạnh chiếc ghế nhỏ của cô, vượt liên tục mười mấy ải, không tốn chút sức lực nào cả.

Cô trố mắt nhìn, câu đầu tiên nói với anh ta: “Trí nhớ của anh tốt thật đó.”

*

Mạch suy nghĩ của cô quay trở lại trên bàn ăn, nam chính đến trễ.

Người trên bàn ăn đồng loạt nhìn về cánh cửa đang mở ra.

Văn Gia Xương lên tiếng trách mắng trước khi người bên cạnh cảm thấy không vui: “Sao lại để nhiều người đợi mình như vậy! Thái độ có vấn đề!”

Bề ngoài là trách cứ, nhưng thực tế là đang cho anh cơ hội giải thích.

Nhưng nam chính lại tỏ vẻ chỉ số EQ không cao, anh ung dung nói: “Lối vào trên cao bị đọng nước, không thoát được.”

Kẹt xe luôn luôn là lý do tệ nhất.

Đã biết trước tình huống này thì nên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi ra cửa.

Ninh Vĩnh Vinh lập tức cau mày, thầm nghĩ, quả nhiên là tên mọt sách.

Văn Gia Xương cũng cạn lời, ông ta trở nên tức giận hơn vừa rồi, chỉ vào bình rượu đế trên bàn: “Con tự uống phạt ba ly, mời bác Vinh của con trước đi.”

Người đàn ông ung dung, anh đang mỉm cười, nhưng giọng điệu lạnh lùng: “Con không uống được, phải lái xe.”

Cả quá trình hỏng bét.

Ninh Hảo không kìm được mà nhìn về phía anh, anh đeo mắt kính.

Hình dạng đôi mắt phía sau cặp mắt kính khiến cô cảm thấy quen thuộc, có cảm giác đã quen biết rất lâu, bỗng chốc trong lòng cô có một khoảng trống, lắng lại.

Dường như phụ huynh hai bên đã không ôm quá nhiều hy vọng vào mối nhân duyên này, bầu không khí trên bàn ăn lạnh lẽo, một mình Văn Gia Xương cũng không thể khuấy động bầu không khí lên được.

Gần đến khi kết thúc, Ninh Hảo phải trở về công ty nên lịch sự đứng dậy chào tạm biệt.

Văn Gia Xương vẫn chưa nguội lòng, cố gắng tạo cơ hội: “Tư Hoàn, không phải con lái xe à? Đưa con bé đi.”

Trước khi cô khách sáo từ chối, Văn Tư Hoàn đã đứng dậy.

Người đàn ông nhận lấy cây dù bằng nhựa từ trong tay nhân viên phục vụ, đứng trong thang máy nói với cô: “Cậu đợi tôi trước cửa đại sảnh lầu một, tôi lái xe lên.”

Vừa hay Ninh Hảo đau chân, cũng không muốn đi xuống hầm để xe xa xôi.

Khi cô đợi dưới mái hiên, cơn mưa đã nhỏ hơn lúc ăn trưa, mưa rơi lất phất, sắc trời sáng hơn nhiều.

Xe của anh rất bình thường, là kiểu Mercedes Benz cấp E.

Cho dù là vậy, nhưng Ninh Hảo nghĩ, chắc cũng là bố anh tài trợ cho, vừa mới đi làm thì lấy đâu ra tiền tích góp.

Cô mở cửa xe, trên ghế lái phụ có một túi nhựa.

Cô đang do dự có nên đóng cửa, chuyển sang ngồi ở hàng sau hay không thì nghe thấy anh nói: “Cái này cho cậu đó.”

Ninh Hảo đắn đo một lúc, rồi cầm túi nhựa lên, ngồi vào trong.

Là túi nhựa của chuỗi siêu thị nhập khẩu toàn thành phố, bên trong đựng một hộp băng dán chống ma sát được đóng gói màu vàng, khác với loại cô mua ở cửa hàng tiện lợi kia. Bên trên bao bì có viết “keo dính thân thiện với da”.

“Cảm ơn.”

Cô di chuyển ánh mắt khỏi túi nhựa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đang di chuyển, nước mưa rơi theo đường xéo, cây anh đào bên lối đi bộ đã ướt nhẹp, cánh hoa bay trên mặt đất đọng nước. Mặt nước phản chiếu ánh sáng, hình thành một ánh đèn flash phát sáng màu hồng.

Trong đầu cô xuất hiện câu nói của Vương Thải Linh trong bức tranh “Lập Xuân”.

“Mỗi năm mùa xuân đến, trên thực tế cũng không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như có chuyện lớn nào đó sắp xảy ra.

Trong lòng rục rịch nôn nao…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.