Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 19



Trước kia Lý Thừa Dật không hay giao lưu với chị hai Văn Địch Phú, khoảng thời gian đối phương dọn vào nhà, anh ta còn đang chạy đi chạy về giữa thành phố Giang và Minh Châu, thời gian sống chung rất ít.

Thực ra anh ta không hiểu tại sao mẹ đột nhiên lại đổi tính, đồng ý cho con trai con gái vợ trước của bố vào ở chung. Có lẽ điều này chứng tỏ địa vị giữa bố mẹ đã thay đổi, mẹ tuổi già nhan sắc suy tàn, sau khi kết thúc nhiệm vụ nuôi dưỡng giáo dục đời sau thì không còn cảm nhận được tính quan trọng của bản thân nữa, từ đó sinh ra nguy cơ, nên đã hùa theo sở thích của bố, xây dựng gia đình nhộn nhịp, giúp cho mẹ định vị thân phận “quản lý việc nhà”.

Trong quá trình này, anh ta không quan tâm bọn họ thảo luận rồi quyết định cái gì, đợi khi anh ta phát hiện ra thì mọi chuyện đã thành sự thật rồi. Ngoại trừ Văn Tư Hoàn, những người khác và anh ta nước sông không phạm nước giếng, anh ta không có ý kiến về sự tồn tại của bọn họ.

Dựa trên số ít ấn tượng chị hai để lại cho anh ta, cô ấy thông minh tháo vát, hoạt bát hơn chị cả một chút.

Cô ấy làm việc trong hậu cần ở công ty nước ngoài, sau đó chê mệt, hiện giờ đã vào Vân Thượng phụ trách bộ phận nhân sự, giống như chức “quản lý việc nhà” trong công ty vậy. Khác hẳn với Ninh Hảo được ưu ái điều đến công ty, chức vụ này là cô ấy tự mở miệng nói với bố.

Hiện giờ, câu nói buột miệng “chị sẽ không nói cho bố biết” này của cô ấy càng tạo cho anh ta ấn tượng sâu sắc.

Cô ấy biết trong cái nhà này bố nói là được, mọi người đều phải nhìn sắc mặt của bố để làm việc.

Cô ấy cũng biết, chuyện xảy ra trong mái đình vừa rồi là điều mà bố không cho phép.

Cô ấy không nói “chị sẽ không nói cho Văn Tư Hoàn biết” hoặc những người khác biết là bởi vì bọn họ không có tính ràng buộc với Lý Thừa Dật.

Câu nói này vừa giống như lời hứa, vừa giống như uy hiếp.

Bên ngoài vẫn còn mưa, bên cạnh lại không có dù, hẳn là ra ngoài đi dạo.

Lý Thừa Dật bình thản ung dung, đút tay vào túi: “Cảm ơn chị hai, chị hai có điều gì cần tôi giữ bí mật không?”

Quả nhiên, Văn Địch Phú thái độ hòa hảo đi thẳng vào vấn đề: “Chị hai không có bí mật gì cả, nhưng có chút việc nhỏ, chắc chắn em ba có thể giúp được.”

“Chị nói đi.”

“Em ba, em ra mặt đánh tiếng với viện trưởng Tần của bệnh viện Tam, lần này đừng gọi anh rể em đi, nói với viện trưởng Tần là sau này không cần sắp xếp hội nghị học thuật và khám bệnh ngoài tỉnh cho anh ấy nữa.”

Trong nháy mắt, tinh thần của Lý Thừa Dật trống rỗng, không kìm được mà chau mày. Theo anh ta được biết, bác sĩ trong biên chế chỉ dựa vào chút tiền lương thưởng thường ngày thì hơi túng thiếu, đi giảng bài ở hội nghị học thuật và khám bệnh ngoài tỉnh đều có phí riêng, là bộ phận quan trọng trong thu nhập của bọn họ.

Trước kia Văn Gia Xương ra mặt mời viện trường Tần của bệnh viện Tam ăn cơm, cố ý nhờ viện trưởng giúp đỡ đề bạt anh rể thứ. Sau đó, ngoại trừ quan tâm đến chức vụ, chắc cũng sắp xếp không ít chuyện kiếm thêm thu nhập.

Hiện giờ chị hai đưa ra yêu cầu này thực sự khiến người ta khó xử.

“Đó không phải chuyện tốt để kiếm tiền sao?” Lý Thừa Dật hỏi.

“Là anh ấy kiếm, đâu phải chị kiếm. Anh ấy kiếm được cũng không giao hết cho chị.” Chị hai nói năng thẳng thắn.

“Nhưng thu nhập trong gia đình tăng lên rồi mà, hai người không phải vợ chồng sao?”

Chị hai cười ha ha: “Đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa, hơn nữa ngày nghỉ anh ấy suốt ngày đi tỉnh, ai biết ngoài thời gian làm việc, anh ấy có làm gì khác không? Thu nhập của anh ấy tăng lên, nhưng một là chị không gặp được chồng, hai là vẫn phải chịu mạo hiểm chồng sẽ thay lòng, không có lợi ích gì cả. Anh ấy ở trong thành phố, cho dù phải chờ lệnh cấp cứu bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất cơ hội làm chuyện xằng bậy ít hơn. Vợ chồng phải tính toán rõ ràng mới không dễ bị tan vỡ, em kết hôn đi rồi biết.”

Chuyện nào không nên thì nói chuyện đó, nhắc đến “kết hôn” lại khiến anh ta nhớ tới Uông Liễm, cũng đủ đau đầu rồi.

Nhưng đây không phải yêu cầu gì phiền phức.

Lý Thừa Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này không cần quấy rầy đến bố. Mỗi tuần mẹ tôi phải đến bệnh viện Tam làm vật lý trị liệu phần hông, để tôi tìm cơ hội mượn cớ cảm ơn viện trường Tần, mời gia đình ông ấy đi ăn cơm, đến lúc đó chị có thể nói mong muốn của mình ra trên bàn ăn.”

“Chị cũng có ý này.” Chị hai gật đầu.

Cô ấy là một người sáng suốt, hiện giờ cô ấy dùng chuyện bẩn thỉu của mình đổi chuyện bẩn thỉu của Lý Thừa Dật, hai bên bình đẳng, không ai khinh thường ai, càng không dò xét ai.

Nếu chuyện nhỏ này mở lời với bố, ngược lại sẽ làm hỏng ấn tượng của mình trong lòng bố, như một kẻ đê tiện phá hoại sự hòa thuận gia đình người khác vậy.

Cho đến khi Lý Thừa Dật gọi điện thoại bảo người giúp việc mang dù tới, trong thời gian hai người chờ ở mái đình, chị hai chưa từng nhắc đến Ninh Hảo, hệt như cô ấy thật sự đã xóa sạch trí nhớ, không có hứng thú với nguyên nhân hậu quả về cái ôm và nụ hôn của hai người.

Nhưng Lý Thừa Dật không thể không nghĩ tới.

“Vợ chồng phải tính toán rõ ràng”, Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn sẽ là kiểu vợ chồng đó chứ? Anh ta hy vọng bọn họ phải.

Sau khi giải quyết xong nhân chứng mục kích bất ngờ, không lâu sau, khi anh ta nhớ lại một số chi tiết trong mái đình, cảm xúc lại sôi sục lên.

Chiếc váy ngủ hai dây ướt sũng của cô dính chặt vào người, làn da trắng trẻo đầy sức hút mê hoặc, không những hút lấy vải, mà còn hút lấy ánh mắt của anh ta.

Cô biết rõ sẽ thu hút sự chú ý của anh ta, nhưng vẫn to gan như vậy.

Đây không phải chuyện ngoài ý muốn, đều là kế hoạch của cô, cô có tính toán trong lòng, mà anh ta đã nhìn thấu ý đồ của cô.

Anh ta không phải một người có sức kiềm chế kém, trước đây gần như anh ta luôn giữ cho bản thân không nhìn cô, dù có nói chuyện với cô, tầm mắt cũng nhìn sang chỗ khác.

Nhưng anh ta vẫn biết điểm nào của cô cuốn hút nhất, bởi vì Ninh Hảo chưa từng giấu giếm vẻ đẹp của mình.

Chân của cô vừa trắng vừa thon, thời cấp ba cô thích mặc đồng phục trường là chiếc váy ngắn, không như những học sinh nữ khác đều thích mặc quần dài dễ hoạt động hơn. Cô biết chỗ xinh đẹp của mình, nên nhất định sẽ khoe ra, đôi khi kiểu tự tin này có thể mang đến phiền phức.

Trong lớp từng có học sinh nam chụp trộm dưới váy cô, Lý Thừa Dật đã giúp cô dạy dỗ cậu ta.

Bọn họ không ai chủ động nói đến chuyện này, không có cảm ơn, không có giành công.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn tránh né là điều rất khác thường.

Khoảng thời gian đó dù cô và anh ta chỉ nói về những chủ đề bình thường cũng không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt lơ đãng, ông nói gà bà nói vịt, rất ngượng nghịu.

Anh ta cảm thấy phản ứng của Ninh Hảo giống như cô gái tuổi nổi loạn mặc đồ hở hang chuẩn bị ra ngoài buông thả thì bị bố hoặc anh trai tóm được vậy, anh ta ngăn cản tình thế xấu xảy ra, nhưng lại không tiện nhắc đến mình dựa vào đâu mà dự cảm được tình thế sẽ trở nên xấu đi.

Cô chính là một người như vậy, thích biểu hiện phô trương, sau khi xảy ra hậu quả thì nhát gan, thu mình vào trong vỏ.

Cô kết hôn chớp nhoáng với người anh ta ghét bỏ, để lộ cơ thể trước mặt anh ta, muốn thu hút sự chú ý của anh ta.

Đợi anh ta thật sự chú ý đến rồi hành động, cô lại giả vờ tức giận, nghiêm túc từ chối.

Ninh Hảo kiểm soát mọi thứ rất đúng mực, bỗng dưng anh ta có cảm giác này.

Hôn cô không thể nào là sai được.

Có lẽ cô giả vờ tức giận, nhưng thực ra là lan tỏa sự quyến rũ, là phần thưởng cho anh ta?


Hiện giờ anh ta chưa biết phải tham gia trò chơi này như thế nào, anh ta không hiểu biến số Văn Tư Hoàn trong trò chơi này đóng vai gì, điều này cũng khiến anh ta sốt ruột.

*

Ninh Hảo vừa về đến phòng đã đi vào nhà tắm, không một câu giải thích về việc dính mưa, đẩy người.

Văn Tư Hoàn khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó anh đứng ở ban công trên lầu tầm mười lăm phút thì nhìn thấy Lý Thừa Dật che dù, cùng người giúp việc đi về từ phía vườn hoa, trong tay anh ta cầm cây kéo mà Ninh Hảo mang ra ngoài. Anh đã hiểu ra rồi.

Chắc vẫn là xích mích với anh ta, chỉ có như vậy mới có thể khiến cảm xúc của cô dao động lớn như thế.

Ninh Hảo xối nước nóng xong thì đi ra, đổi sang bộ đồ ngủ ấm áp, rồi nằm thẳng vào trong chăn.

Đúng như anh dự đoán, cô không nói sự thật.

“Đi cắt hoa trong vườn, lúc về bị giật mình, khắp nơi toàn là gạo, còn tập trung một chỗ làm tôi tưởng là bọ, lại gặp phải cơn mưa lớn…” Tất cả lý do mà cô tìm đều quy về thiên nhiên.

Anh không nói gì, lấy hộp y tế đã chuẩn bị sẵn ra: “Ngồi dậy một chút, tôi xử lý vết thương cho cậu.”

“Không cần đâu.” Giọng cô nghe có vẻ mệt mỏi, ánh mắt u ám.

Lúc va chạm với cô, anh đã chú ý tới tay cô chảy máu, trên bắp tay cũng bị cứa rách da, trở về phòng nhìn thấy một đống mảnh vụn bị ném trên đất kia thì đã hiểu nguyên do, mấy vết thương này không thể ngó lơ được.

Anh không kìm được, kéo cô dậy, để cô dựa vào đầu giường, lúc này mới nhìn thấy gần xương quai xanh của cô cũng bị cứa phải.

Anh xòe lòng bàn tay cô, bắt đầu khử trùng cẩn thận, trong vết thương còn mảnh sứ chưa lấy ra, đã lẫn vào trong máu đông.

Anh cẩn thận rút mảnh sứ nhưng vẫn không thể tránh được việc làm đau cô.

“Á…” Cô khó chịu nhăn mày, giống như anh mới là kẻ đầu sỏ làm cô bị thương vậy.

Anh cảm thấy hình như mình đang bị lấy ra trút giận mà không biết rằng sự thật cũng chính là vậy.

Ninh Hảo bị kí ức đột nhiên xuất hiện làm tâm trí rối loạn, cô nghĩ đến một khả năng có thể giải thích hoàn hảo sự thâm sâu khó lường, lúc nóng lúc lạnh, sự thỏa hiệp vô điều kiện và lời tỏ tình tùy tiện của anh.

Có lẽ không phải do anh trở thành một mắt xích trong công cuộc trả thù của cô, mà là cô đã xông vào con đường trả thù của anh.

Văn Tư Hoàn giống một người không có dã tâm ư? Cho dù anh đã cố gắng che giấu rồi.

Đương nhiên chắc chắn anh có tư cách lấy về mọi thứ Lý Thừa Dật có, nhưng dù mục tiêu của cô và anh giống nhau thì họ cũng không có khả năng hợp tác. Cô không muốn trở thành con cờ để anh trả thù Lý Thừa Dật, càng không muốn trở thành chiến lợi phẩm trong cuộc chiến của hai anh em họ.

Trong nháy mắt, cô nhìn rõ con đường của anh. Anh đứng chung một chiến tuyến với cô, khiến Lý Thừa Dật tự rối loạn, anh ngồi im ngư ông đắc lợi, rồi đá cô ra, qua cầu rút ván hệt như Văn Gia Xương, cha nào con nấy.

Anh thẳng thắn nói về chủ trương của mình. Anh bảo cô đừng lạm dụng mỹ nhân kế, thực tế là anh đang dùng mỹ nhân kế với cô.

Anh dùng khí chất tinh anh, cách nói chuyện đúng mực, bỡn cợt với đời để trêu chọc lòng người, còn cả sự việc đang ngày càng đi sai hướng như hiện giờ, sự chu đáo dịu dàng này… Từ đầu anh đã vạch ra kế hoạch sẵn rồi, thợ săn cao cấp luôn luôn xuất hiện với tư thái của thú săn.

Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ?


Cái bẫy tình cảm mà nhà họ Văn bày ra, cô đã giẫm vào lần thứ hai rồi.

Không ngờ cô còn coi anh như đồng minh, chân thành trao đổi bí mật, thật nực cười.

Nhìn từ góc độ hiện giờ của cô, cúc áo sơ mi bung ra, yết hầu đầy hương vị đàn ông, bờ vai giãn ra và chiếc hàm góc cạnh… Có lẽ đều là cái bẫy dành riêng cho cô.

Mặt cô như bị đốt cháy, tức giận và xấu hổ, cô lặng lẽ quay mặt đi, nhìn sang nơi thoáng đãng hơn, hít sâu.

Ngón tay với xương khớp rõ ràng của anh chạm vào làn da mỏng manh ở lồng ngực của cô, khiến cô thấy vừa tê vừa ngứa.

Mùi gỉ sét của dung dịch Povidone (*) lan trong không khí.

(*) Dung dịch Povidone: Thuốc sát khuẩn, dùng để khử khuẩn và sát khuẩn các vết thương ô nhiễm.

Nhưng anh chỉ đang nghĩ, nhìn vị trí của vết thương này có vẻ như lúc cô đụng vào anh mới bị mảnh sứ cứa phải, không biết thể chất cô có để lại sẹo hay không, những thắc mắc ấy khiến suy nghĩ anh trở nên miên man.

“Cậu lạnh không?” Trong khi anh hỏi thì nhấc tay đặt lên trán cô.

Ninh Hảo lấy lại tinh thần, được anh nhắc nhở cô mới phát hiện quả thực khắp người đều lạnh run, cô còn tưởng là do thần kinh căng thẳng.

Anh đã tìm được đáp án: “Hình như cậu bị sốt rồi.” Anh tiện tay lấy máy đo nhiệt độ trong hộp y tế ra.

Bác sĩ bất đắc dĩ lại tìm ra triệu chứng bệnh mới, anh đưa thuốc hạ sốt cho cô, sau khi đặt cô nằm xuống, anh nói: “Cậu bệnh rồi, chắc cũng không có khẩu vị, buổi tối đừng đi ứng phó với họ nữa. Tôi mang ít cháo lên cho cậu, cậu đói thì ăn một miếng, không muốn ăn thì đổ đi.”

Cô không biết trong sự dịu dàng này chứa bao nhiêu viên đạn bọc đường, chỉ cảm thấy mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến khi cô tỉnh dậy, hình như anh đã đổi miếng dán hạ sốt trên trán cô.

*

Bữa tối này, một mình Văn Tư Hoàn đối diện.

Văn Gia Xương hỏi sao Ninh Hảo không xuống, anh không thể nói vợ mình bỗng dưng trở thành “chim sợ cành cong”, chỉ đành dùng lý do lúc trước cô bịa ra, bịa thêm cho nhiều người biết.

“Buổi chiều cô ấy đi dạo ở sau nhà không về kịp, bị dính mưa, sổ mũi rồi sốt. Nửa đường lại nhìn thấy hạt gạo bị nước mưa xối trôi ra, tưởng là bọ nên giật mình. Giờ đã ngủ rồi ạ.”

Văn Tư Hoàn không biết những chuyện xảy ra trong nhà bếp nên đã vô tình châm ngòi nổ cho một cuộc chiến khác.

Anh thấy sắc mặt Văn Gia Xương thay đổi, chất vấn Lý Lộ Vân: “Buổi chiều mưa bão, mấy người không một ai nghĩ đến việc đi thu đống gạo phơi bên ngoài vào à?”

Lý Lộ Vân giật mình vài giây, ấm ức nói: “Em nào có nghĩ tới? Buổi chiều em đã bận rộn muốn chết rồi, Nhiễm Nhiễm ba giờ tan học, giáo viên nhắc tên của con bé trong nhóm nói hôm qua có bạn làm bài tập chỉ làm một nửa. Em biết làm sao chứ? Đương nhiên là em phải đi tìm con bé hỏi cho rõ, cần làm bù thì làm bù thôi. Đúng là kỳ lạ, hôm qua mẹ con bé ở nhà, em không biết tại sao trời mưa mà không thấy dự báo gì, càng không biết sao đứa trẻ mới giao cho mẹ nó một ngày đã không làm bài tập rồi!”

“Mẹ con bé” bị điểm danh, chị cả Văn Nhân Ngữ vội vàng kiểm điểm: “Con xin lỗi bố, làm phiền dì Vân rồi ạ. Nhiễm Nhiễm nói với con đã làm hết bài tập nên con mới ký tên, không ngờ con bé lại không có tự giác như vậy, trước bữa ăn con đã dạy dỗ con bé rồi.”

Văn Tư Hoàn nhìn sang cháu gái đang bĩu môi, cảm thấy áy náy vì khiến cô bé bị phê bình trước mặt mọi người.

Lý Lộ Vân lập tức tiếp lời: “Con nhỏ thì có tính tự giác gì chứ? Con bé học lớp hai, không phải đại học năm hai, lúc nào cũng cần có phụ huynh giám sát, không luyện thành thói quen cho con bé, chẳng lẽ để con bé tự sinh tự diệt à?”

Chị cả yếu ớt dạ vâng.

Điều này khiến Văn Gia Xương càng bất mãn hơn, ông ta không hề muốn khi không lại dính đến chủ đề dạy dỗ con cái này, món nợ hôm nay ông ta sẽ tính với Lý Lộ Vân. Lý Lộ Vân bỏ mặc gạo mà anh em ông ta có lòng mang tặng ở bên ngoài, rất khó nói có phải cố ý hay không.

Ông ta ném đũa, cả gia đình đều không ăn được nữa.

Lý Lộ Vân không lên tiếng, cũng không ép chị cả “giáo dục” nữa. Thực ra, bà ta không hề có ý nhắm vào chị cả, mà là muốn khoe khoang công lao dạy dỗ trẻ con của mình, lấy công chuộc tội.

Nhưng khung cảnh này không phải ai cũng hiểu được, bạn nhỏ Nhiễm Nhiễm cho rằng mình trở thành mục tiêu bị công kích, khiến ông ngoại - Người đứng đầu gia đình - Không thể ăn cơm được, cô bé hoảng sợ khóc òa lên.

Vợ chồng chị cả không biết chuyện về gạo, không biết tại sao bố trước giờ luôn điềm đạm lại đột nhiên nổi giận, vội vàng xin lỗi, rồi ẵm đứa bé khóc lớn mất khống chế rời khỏi bàn ăn.

Khi anh rể thứ vừa về nhà, không hiểu được sóng ngầm trong đó, lại không biết cách đối nhân xử thế, không đầu không đuôi khuyên Lý Lộ Vân một câu: “Dì Vân, chuyện của con trẻ dì đừng bận tâm quá, lỗi của bố mẹ thì cứ để bố mẹ lo, giáo viên phê bình thì dì chuyển tin nhắn cho mẹ con bé, để mẹ con bé dạy dỗ.”

Lý Lộ Vân bị Văn Gia Xương làm ấm ức vừa hay có chỗ trút giận, chuyển mục tiêu sang anh rể, nghiêm giọng phản bác: “Vậy là dì sai à?”

Bầu không khí trên bàn ăn đông cứng.

*

Để làm rõ động thái của Ninh Hảo, Lý Thừa Dật đã đánh tiếng từ trước, chỉ cần cô rời khỏi Vụ Tùng Viện thì lập tức đi theo cô, xem vợ chồng họ làm gì, uống gì, gặp ai.

Hai ngày liên tục, thư ký Điền đều báo cáo lại, hai vợ chồng không hề ra cửa.

Lý Thừa Dật nghiến răng nghiến lợi, không ra ngoài, điều này anh ta biết, hơn nữa gần như chưa từng ra khỏi phòng ngủ!

Trai đơn gái chiếc suốt ngày đóng cửa, ở trong phòng ngủ không ra ngoài, hai người đang làm gì không cần nghĩ cũng biết.

Hình ảnh Văn Tư Hoàn đè trên người cô thỏa thích chiếm hữu tràn đầy trong đầu anh ta.

Khiến một số thông tin quan trọng không thể chen vào được…

Ninh Hảo bị anh ta đánh úp, dính mưa, bị sốt, ngay cả những vết thương tận mắt anh ta nhìn thấy đều bị lãng quên.

Tới ngày thứ ba thì đã có chuyển hướng, thư ký cầm một xấp tài liệu đứng bên cạnh bàn làm việc báo cáo đơn giản với Lý Thừa Dật: “Hai người ra ngoài cùng nhau, nhưng Văn Tư Hoàn để Ninh Hảo xuống bên đường rồi rời đi. Văn Tư Hoàn đi rửa xe, đổ xăng, Ninh Hảo đi vào một phòng trà uống trà với người đàn ông này.”

Anh ta lấy tấm ảnh trên bàn cho Lý Thừa Dật xem.

Một người đàn ông có vẻ ngoài không có gì đặc biệt, ăn mặc kiểu tiết kiệm, tuổi tác khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi.

“Người này có lai lịch gì? Điều tra chưa?”

“Tên là Trình Dục Thông, giám đốc dự án của bất động sản Tinh Mỹ, từng là cộng sự của Ninh Hảo ở bất động sản Hải Nguyên. Khi Ninh Hảo làm giám đốc công trình, anh ta là giám đốc dự án, nhưng rời đi hơi sớm.”

Lý Thừa Dật nheo mắt: “Chỉ là một giám đốc dự án bình thường? Không có bối cảnh gì khác?”

Thư ký Điền đã mở rộng phạm vi điều tra đến quan hệ họ hàng xa, vô cùng chắc chắn: “Rất bình thường… Có điều, mấy dự án ở khu vực Đông Thành của Hải Nguyên đều là anh ta phụ trách, Ninh Hảo đột nhiên xuất hiện, giống như thay thế vị trí của anh ta, dần dần đẩy anh ta đi. Đáng lẽ quan hệ của họ phải không tốt mới đúng.”

“... Nhưng giờ lại có thể hẹn nhau uống trà.” Lý Thừa Dật suy ngẫm: “Thú vị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.