Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 2



“Công ty của cậu ở đâu?”

“Đường Giải Phóng Đông.”

Xe chạy ổn định, trong xe sạch sẽ, yên tĩnh. Lúc không nói chuyện, ngay cả âm thanh máy móc cũng không có.

Xung quanh thoang thoảng mùi nước hoa thanh mát của hoa hồng trộn lẫn với tuyết tùng. Thường ngày Ninh Hảo mua viên giặt đều thích mùi thơm này, vì vậy khi cô ngửi thấy nó thì cảm thấy vô cùng gần gũi.

Người đàn ông phá vỡ sự im lặng: “Nghe bố tôi nói cậu đang làm việc ở Hải Nguyên, đã một mình đảm đương chức giám đốc dự án rồi.”

“Được sự chăm sóc của phụ huynh.” Ninh Hảo khiêm tốn nói.

Văn Tư Hoàn không nói tiếp, thừa nhận điều cô nói là sự thật.

Nhưng nếu chỉ dựa vào sự chăm sóc mà không có năng lực, người khác cũng sẽ không dám giao nhiệm vụ quan trọng này cho cô.

Anh chỉ lo lắng ham muốn của mình đối với cô sẽ trở thành cố chấp, đột ngột vượt quá ranh giới, khiến cô cảm thấy phản cảm.

Hai người im lặng vài giây.

Bỗng nhiên Ninh Hảo đổi ý: “Tôi muốn về nhà một chuyến trước, được không?”

“Đương nhiên, nhà cậu ở đâu?” Anh lập tức giẫm phanh xe, để xe di chuyển chậm lại, đồng thời chuẩn bị thay đổi hướng đi bất cứ lúc nào.

Thái độ như đối mặt với kẻ địch của anh khiến Ninh Hảo cảm thấy áp lực vô hình, cho rằng anh chê cô phiền phức, bèn vội vàng nói: “Ở gần công ty thôi, Cẩm Hồ Uyển. Anh đưa tôi về nhà là được, tôi thay đồ xong sẽ tự đi qua công ty.”

“Tôi có thể đưa cậu đi, không phiền.” Văn Tư Hoàn nói.

“Tôi về nhà thay bộ quần áo.”

Người đàn ông quay sang nhìn cô: “Tại sao phải mặc như vậy?”

“Đồng phục công sở?” Ninh Hảo ngẩn người: “Để chứng minh bản thân có công việc, không phải người vô công rồi nghề.”

Văn Tư Hoàn hiếm khi nở nụ cười: “Ừ, ngày thường tôi cũng không mặc nghiêm chỉnh như vậy.”

Xe lái đến trước cửa khu dân cư thì bị bảo vệ cản lại và nói: “Hầm xe tích nước rồi, đang thoát nước, tạm thời bây giờ không thể đậu được.”

Ninh Hảo đã ở đây hơn hai năm, chưa từng nghe thấy tình hình này: “Tạm thời là bao lâu? Giờ phải đậu xe ở đâu?”

Bảo vệ chỉ tay về khu thương mại ở đường đối diện: “Đối diện có bãi đậu xe. Nghe nói phải thoát nước bốn tiếng.”

Ninh Hảo im lặng.

Bên ngoài vẫn còn mưa bay bay, Văn Tư Hoàn đề nghị: “Đi tới bãi đậu xe đối diện trước, tôi mang theo dù, để tôi đưa cậu về.”

Trong khu dân cư, con đường muốn đi cũng không gần, nếu không mang dù thì càng khó đi hơn.

Ninh Hảo tiếp thu ý kiến, gật đầu đồng ý. Xe lại lùi ra ngoài, chuyển sang bãi đậu xe ở khu thương mại đối diện.

Bởi vì sau khi xuống xe còn phải đi bộ, cho nên Ninh Hảo mở chiếc hộp trong túi nhựa ra, chuẩn bị sử dụng miếng dán gót chân mà anh tốt bụng tài trợ.

Người đàn ông di chuyển tầm mắt, lấy thuốc và bật lửa trong hộc để đồ phía trước ra: “Tôi đi hút điếu thuốc.”

“Ừ.” Ninh Hảo tập trung xé miếng dán.

Sau khi xử lý xong vết thương, cô ngồi thẳng dậy.

Thông qua tấm kính chắn gió, cô nhìn thấy một khúc bóng lưng của người đàn ông, bỗng dưng cô nhận ra có lẽ anh cảm thấy cứ nhìn chằm chằm chân của con gái sẽ không lịch sự, cho nên mới cố ý tránh đi.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Văn Tư Hoàn quay đầu, dập tắt điếu thuốc trong tay.

Một bàn tay khác lấy chìa khóa xe ra, khóa lại.

“Lấy dù chưa?”

“Lấy rồi.” Ninh Hảo khoe ra cây dù của anh ở sau túi nhựa.

“Để tôi che cho.” Văn Tư Hoàn nhận lấy: “Thế nào? Miếng dán gót chân kia sử dụng được không?”

“Dùng được, gần như không có cảm giác gì nữa.” Hai người sánh vai đi được vài bước, Ninh Hảo lại nổi lòng xấu xa, lấy anh ra trêu chọc: “Hình như anh rất có kinh nghiệm.”

“Kinh nghiệm?”

“Nếu không, sao anh biết trời mưa giày cao gót trơn trượt sẽ ma sát chân hơn.”

Văn Tư Hoàn cũng không tiện nói mình nhìn thấy cô mua băng cá nhân và gặm chân gà, phải giữ thể diện cho con gái, thế là anh chỉ cười chứ không nói.

Nhưng điều này càng khiến Ninh Hảo chắc chắn với suy đoán của mình. Người đàn ông ga lăng, tôn trọng người khác, có ranh giới, là người có được kinh nghiệm khi sống chung với rất nhiều phụ nữ, cho nên tìm được ranh giới.

Anh tuấn tú lại bình tĩnh, hiển nhiên là kiểu người rất được người khác giới yêu thích.

“Tại sao anh lại đồng ý xem mắt?” Cô hỏi bằng giọng điệu nói chuyện phiếm.

Anh hờ hững trả lời: “Không có lý do gì không đồng ý cả.”

Câu này giống như không nói vậy. Ninh Hảo không trông chờ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến người ta dốc hết tâm can với mình. Cô không hỏi những vấn đề sâu xa nữa.

Hai người ra khỏi thang máy, đập vào mắt chính là một quán trà sữa.

Ninh Hảo nói: “Tôi muốn uống một ly trà sữa, vừa nãy uống rượu đế khô miệng rồi.”

Văn Tư Hoàn gật đầu, chuyển hướng, cùng cô đi qua đó, rồi gấp dù lại.

Nhưng trông dáng vẻ của cô không giống như chỉ muốn giải quyết vấn đề khô miệng đơn giản như thế. Cô nghiêm túc nghiên cứu mùi vị mới của quán, mất một lúc lâu mới quyết tâm chọn món.

Cô lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy có phải bản thân nhập tâm quá rồi không. Cô hóa giải sự gượng gạo: “Anh uống không?”

Văn Tư Hoàn khẽ cười, lắc đầu.


Anh thầm nghĩ, chuyến đi này của cô giống như đi du xuân, nào là đùi gà, nào là trà sữa.

Anh không hề biết làm trà sữa lại phiền phức như thế, thêm đủ thứ món gì đó vào trong, đợi ly trà sữa kia mất hai mươi phút.

Nhìn thấy ly trà sữa này, anh mới nhận ra cô chưa ăn no.

Ninh Hảo được uống đồ ngọt, tâm trạng trở nên vui vẻ, nói cũng nhiều hơn trước.

Cô hỏi anh ở khu nào, đi lại mất bao lâu, ngày thường có tăng ca hay không.

Văn Tư Hoàn cảm thấy bản thân như bước vào một tiết mục hỏi nhanh đáp nhanh trong chương trình giải trí. Anh trả lời rất đơn giản và ngắn gọn, cho đến khi cô hỏi đến nội dung công việc của anh, anh mới có thời gian rảnh để suy nghĩ nên trả lời thế nào.

“Tôi làm về “tài liệu bộ gen”, cậu có thể hiểu là tính năng mới sử dụng lý thuyết và mô hình tính toán để phát hiện tài liệu mới, thông qua số liệu khai thác tài liệu đã biết.”

“Ngành học chính quy của anh cũng là học tài liệu?”

“Ở trong nước thì học toán.”

“Nghe nói là đại học Bắc Kinh.”

“Đúng vậy, ở bên cạnh cậu.”

“Suýt chút nữa là bạn cùng trường rồi. Nhưng cũng được tính là nửa bạn cùng trường, bằng kép kinh tế của tôi học ở đại học Bắc Kinh.”

Đương nhiên là Văn Tư Hoàn biết rồi, còn biết cô thuê nhà ở Ngũ Đạo Khẩu, ở chung với cô chính là bạn thân của cô. Anh hiểu biết về Ninh Hảo nhiều hơn trong tưởng tượng của cô.

“Có rất nhiều thứ đều là “suýt chút nữa”.” Anh khẽ cảm thán: “Tôi cũng học bằng kép kinh tế, có lẽ chúng ta từng gặp nhau ở một số tiết học.”

“Nhưng thời gian chúng ta ở trường trùng nhau không? Anh học khóa nào?”

Văn Tư Hoàn quay sang nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Cùng khóa với cậu.”

Ninh Hảo ngạc nhiên dừng bước lại: “Thật hay giả vậy?”

Văn Tư Hoàn cười càng tươi hơn: “Sao thế? Trông tôi rất già à?”

Ninh Hảo khựng một lúc, bỗng mỉm cười: “Không… Họ nói cậu tốt nghiệp tiến sĩ rồi, nên tôi tưởng rằng… Là do tư duy cả, xin lỗi nhé…”

“Chế độ học thạc sĩ ở Anh ngắn.” Người đàn ông cảm thấy phản ứng của cô thú vị, không ngại vứt ra một quả bom cỡ nặng để chọc cô: “Tôi và cậu còn là bạn học cấp ba.”

Nhưng nụ cười dần biến mất trên mặt Ninh Hảo.

Bởi vì quá nhiều sự trùng hợp, khả năng bị hoảng sợ nhiều hơn ngạc nhiên vui mừng một chút. Khi đối diện với sự nhút nhát chưa rõ, cô phủ nhận theo phản xạ có điều kiện: “... Lừa gạt?”

“Nghe nói cậu không có hứng thú với con trai có thành tích tệ hơn mình. Tôi mãi không thể đuổi kịp cậu, chỉ đành học thêm nhiều năm hơn cậu, cần cù bù thông minh mà.” Văn Tư Hoàn mỉm cười nói.

“Không có hứng thú với con trai có thành tích tệ hơn mình” quả thật là lời nói ngông cuồng lúc trẻ của cô.

Lịch sử đen tối khá ngu ngốc, bây giờ bản thân nghe lại cũng cảm thấy xấu hổ.

Ninh Hảo cười gượng, chuyển chủ đề: “Vậy cậu và Lý Thừa Dật…”

“Trước kia không hề quen biết.” Anh không cười nữa, thản nhiên nói: “Mùa đông năm ngoái, hôm Noel mới gặp lần đầu tiên.”

Ninh Hảo bình tĩnh lại: “Vậy cũng tốt, trước kia không biết quan hệ gia đình của anh ta phức tạp như vậy. Cho nên…. Cậu vẫn luôn ở với mẹ?”

“Tôi và mẹ, còn có hai người chị sống chung với nhau.”

“Chị? Đó cũng là của chú Văn…”

“Ừ, cùng bố cùng mẹ với tôi, cùng bố khác mẹ với Lý Thừa Dật.”

Ninh Hảo không biết nên trả lời thế nào, sợ chạm vào hố bom.

Dưới tình huống không biết rõ về quan hệ thực sự trong gia đình của họ, cô không muốn bày tỏ suy nghĩ tùy tiện.

Cũng may đi mãi đi mãi đã vào thang máy của tòa nhà, câu chuyện kết thúc tại đây cũng không tính là đột ngột.

“Cậu vào trong đợi đi.” Ninh Hảo quét dấu vân tay trước cửa, người đàn ông cầm dù trong tay, lại cầm lấy ly trà sữa cô chưa uống hết, để cô tiện mở cửa.

“Tiện không? Tôi cũng có thể chờ ngoài cửa…”

Anh chưa nói xong, cửa mới mở ra, Ninh Hảo còn chưa vào trong thì bỗng nhiên ở trong bóng tối có một con chó nhảy ra, lách qua khỏi người cô, lao thẳng đến Văn Tư Hoàn ở phía sau.

Anh không ngờ còn bị tấn công như vậy, anh không kịp chuẩn bị, nước uống đổ xuống ngực.

Ninh Hảo cũng giật nảy mình, vội vàng kéo con chó lại: “Cậu không sao chứ? Này, Náo Náo! Thật ngại quá, nó rất ít khi ập vào người khác, không biết sao hôm nay lại…”

Văn Tư Hoàn cười: “Rất ít khi ập vào người khác? Nó là chó săn lông vàng (*) đó.”


(*) Chó săn lông vàng: Là một giống chó có nguồn gốc từ cao nguyên Scotland, nơi chúng được sử dụng chủ yếu làm chó săn. Các chủ sở hữu bất động sản ở Scotland cần một con chó có thể bắt chim ở dưới nước hoặc trên cạn vì bãi săn của họ có nhiều ao và đầm lầy.

undefined

Ninh Hảo dở khóc dở cười, áy náy dẫn một chó một người vào cửa: “Tôi lấy khăn lông cho cậu, lau chỗ dính nước trước đi.”

Cẩm Hồ Uyển là biệt thự giàu có nổi tiếng ở trung tâm thành phố Giang, nhưng căn Ninh Hảo thuê thuộc tầm trung, kích thước nhỏ, tiền thuê cũng tương đối rẻ.

Văn Tư Hoàn thay giày, nhìn ngó xung quanh phòng khách, không hề có ý định ngồi xuống sofa.

Ninh Hảo nhốt chó vào lồng, rồi đưa anh tới nhà vệ sinh dành cho khách gần đó, lấy khăn lông mới từ tủ bên dưới bồn rửa tay ra, muốn lau giúp anh. Người đàn ông không thể mặt dày, bèn nhận lấy khăn lông: “Tôi, tôi tự lau được rồi.”

Anh tự xử lý, hai người chen chúc trong không gian chật hẹp thì không thích hợp cho lắm.

Ninh Hảo đẩy cửa ra, để lại không gian cho anh: “Cậu uống cà phê không?”

“Không cần, cậu thay đồ đi.” Anh đáp một tiếng.



Cô đóng hờ cửa lại, nghe thấy tiếng nước vang lên bên trong, tạm thời không cần hỏi nữa.

Cô vừa định quay người đi vào phòng thay quần áo thì chuông cửa vang lên.

Ninh Hảo đoán là hàng chuyển phát nhanh nên không suy nghĩ gì đã mở cửa ra.

Thường ngày cô sẽ không mắc lỗi sai thế này, nhưng hôm nay hoàn toàn là ỷ vào trong nhà có người.

Đợi đến khi nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai thì bắt đầu hối hận vì trong nhà có người rồi.

Lý Thừa Dật không cầm dù trong tay, tóc và vai ướt sũng, ánh mắt nhìn qua giống như bị nhuốm sương mù ẩm ướt.

Tim cô bỗng đập nhanh.

Anh ta lẩm bẩm bước vào cửa, không hề trưng cầu ý kiến của cô.

Thậm chí còn ép sát lại gần một cách mất lịch sự, ép cô vào tường, trong giọng điệu mang theo sự gấp gáp: “Em đi gặp người kia rồi?”

Cô quay mặt đi, nói nhẹ nhàng: “Người nào… Nói không đầu không đuôi gì cả.”

Anh ta bóp mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Mẹ anh nói buổi trưa tụi em đi ăn với nhau.”

Ninh Hảo đã cảm thấy không ổn từ lâu, Văn Tư Hoàn đi xem mắt, tại sao không để mẹ ruột anh xuất hiện, mà cho phép dì Lý ngồi đấy. Giờ thì hay rồi, quả thực là top một người cấu kết với giặc mà.

Lý Thừa Dật đã tìm được chứng cứ xác thực từ trong ánh mắt lấp lánh của cô, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Em thật sự muốn kết hôn với người kia à? Em nghĩ gì thế?”

Nghĩ gì?

Cô thật sự muốn hỏi anh ta, dựa vào đâu mà anh ta có thể kết hôn, còn cô thì không?

Xe đụng vào cây thì biết rẽ rồi à?

Nhưng hiện giờ không phải lúc hờn dỗi.

Văn Tư Hoàn ở trong nhà vệ sinh dành cho khách, có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Nếu anh đụng phải khung cảnh này, kế hoạch gì đó đều hỏng bét.

Lý Thừa Dật và anh đụng mặt nhau, Hỗn thế ma vương mà phát điên lên chắc sẽ lật tung bàn lên mất.

Có thể nói là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Ninh Hảo nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy lồng ngực của anh ta ra, duy trì khoảng cách.

“Đương nhiên là em suy nghĩ cho anh rồi, anh không tin em à?”

Lý Thừa Dật hơi ngẩn người, ánh mắt dần bình tĩnh lại.

“Đồng nghiệp đang ở nhà em, em thay đồ xong phải trở về công trường, không đến trễ được. Anh về trước đi, buổi tối em gọi điện nói rõ với anh sau.” Ninh Hảo nói giọng nhẹ nhàng để dỗ dành anh ta.

“Đồng nghiệp?” Anh ta buông cô ra, rồi nhìn sâu vào trong phòng: “Đồng nghiệp nam?”

Ninh Hảo sượng mặt: “Đồng nghiệp của em toàn là nam cả, anh đừng có trẻ con như vậy.”

Họ cùng ngành nên anh ta biết tình hình của dự án. Ninh Hảo sẽ không nhìn trúng những người đàn ông kỹ thuật bộc trực kia.

Bị gián đoạn như vậy, tâm trạng anh ta nhẹ nhõm hơn một chút, cảm giác chua xót xộc thẳng lên não vừa rồi đã giảm xuống.

Anh ta chỉnh lại lọn tóc rối của cô như muốn xin lỗi, sau khi chỉnh xong, anh ta được nước lấn tới nói: “Điện thoại không được, phải gặp mặt.”

Ninh Hảo đã bắt đầu đẩy anh ta ra ngoài: “Em rảnh sẽ gọi điện cho anh trước.”

Lý Thừa Dật vẫn chưa nguôi lòng, cuối cùng anh ta còn nhìn vào bên trong, muốn nhìn người đồng nghiệp kia.

Trước kia anh ta chưa từng lo lắng về Ninh Hảo như vậy. Ngẫm lại, cảm giác chua chát đến mất hồn mất vía này bắt đầu từ khi anh ta nghe nói để Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn kết hôn. Anh ta từng gặp Văn Tư Hoàn.

Ninh Hảo đuổi người đi xong, dựa lưng vào cửa, thở dài một cách mệt mỏi.

Cô còn lờ mờ nghe được tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, nhưng thà để thính giác bị làm phiền cũng không muốn quấy rầy anh.

Sau khi tiếng nước dừng lại vài giây, Văn Tư Hoàn mới chậm rãi bước ra. Bởi vì phía trước bị ướt, cho nên màu quần áo trông đậm hơn một chút.

Anh ngước mắt lên: “Cậu vẫn chưa thay đồ à?”

Ninh Hảo nhìn quanh người anh, rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh: “Cậu ngồi đi, tôi lấy máy sấy tóc cho cậu.”

Cô đưa máy sấy tóc cho anh xong mới đi vào phòng.

Anh nghe thấy tiếng chốt cửa rõ ràng, bèn nhướng mày.

Thực ra…

Tai anh không điếc như thế, sự việc vừa rồi chứng minh điều gì? Lý Thừa Dật yêu Ninh Hảo?

Nói thật lòng, trước kia anh từng nghi ngờ, nhưng chưa từng chứng thực. Có điều, anh không cảm thấy bất ngờ, có ai không yêu Ninh Hảo mới lạ đó.

Anh sấy quần áo hồi lâu, nhưng trong lòng vẫn đang nghiền ngẫm.

Ninh Hảo đã thay đồ xong, bước ra ngoài. Cô mặc áo sơ mi trắng và quần nỉ túi hộp.

Anh ngẩng đầu nhìn, tầm mắt nhìn thẳng về phía cô.

Cổ áo… Xinh đẹp lạ thường.

Dường như cô còn buộc lại mái tóc, trông tràn đầy sức sống hơn vừa rồi.

“Buổi chiều cậu rảnh không?” Cô hỏi.

Anh đoán là cô muốn dùng xe, bèn gật đầu: “Tôi xin nghỉ một ngày rồi, cậu có thể thoải mái sai bảo. Cậu muốn đi đâu?”

Cô nói bằng giọng điệu qua quýt: “Tôi muốn đến ủy ban đăng ký kết hôn, hôm nay là ngày làm việc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.