Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 50



Văn Tư Hoàn ngủ nướng, mà hiếm khi chuông báo thức của Văn Gia Xương cũng reo muộn, ông ta vẫn chưa thức dậy, “tiệc gia đình” tự động hủy bỏ.

Nhưng anh vừa mở mắt đã không thấy Ninh Hảo đâu, nghĩ đến Náo Náo không ở đây, anh nửa tỉnh nửa mơ sắp xếp lại suy nghĩ, lấy điện thoại qua.

Có hai tin trong đống tin nhắn chúc tết được đẩy lên đầu.

Ninh Hảo: [Em cùng lãnh đạo đi chùa Long Hoa, lái xe anh đi nha.]

Tống Vân Khai: [Xem email, tôi đã sửa vài chỗ rồi.]

Hay lắm, Ninh Hảo lái xe đi rồi, anh rất khó rời khỏi Vụ Tùng Viện.

Tống Vân Khai lại liên tục gửi email công việc cho anh, anh bị ép trở thành “vua cạnh tranh (*)”, ở nhà tăng ca vào ngày mùng một tết.

(*) Vua cạnh tranh (卷王): Là một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ người chiến thắng trong cuộc cạnh tranh. Ban đầu nó được dùng để chỉ một hiện tượng mà sau khi một loại mô hình văn hóa đã đạt đến một hình thái cuối cùng, nó không thể ổn định và cũng không thể biến đổi thành một hình thức mới, mà chỉ có thể tiếp tục trở nên phức tạp hơn trong nội bộ. Người trẻ Trung Quốc hiện nay sử dụng nó để chỉ sự canh tranh giữa các học sinh hoặc đồng nghiệp với nhau, trong khi ngoài mặt lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm tới. Có thể hiểu theo hiểu cạnh tranh ngầm, dù bản thân rất nỗ lực nhưng luôn tỏ vẻ không quan tâm để tránh người khác đố kỵ.

Vài ngày sau, Ninh Hảo vẫn bận rộn như vậy, có rất nhiều mối quan hệ phải duy trì trong dịp tết. Văn Gia Xương và Lý Thừa Dật cũng đi xã giao nhiều, ở nhà gần như không gặp được mấy người bận rộn này.

Chớp mắt đã tới sáng mùng sáu, hiếm khi ba người đều ở nhà, Văn Gia Xương gọi luôn chị hai đi tới phòng sách thảo luận xem phải ứng phó với cơn sóng từ chức dự kiến dịp đầu xuân như thế nào.

Mặc dù Văn Tư Hoàn không hiểu về công trình, nhưng vì lo lắng cho Ninh Hảo, anh vẫn muốn biết nhiều một chút. Hiện giờ ngoại trừ Lục Chiêu Chiêu và Ninh Hảo ra, anh là người thứ ba có thể đăng nhập vào trang web kia để nghe lén cuộc nói chuyện trong phòng sách.

Cho đến lúc này anh mới biết, trước tết Ninh Hảo không hề giải quyết mâu thuẫn tiền thưởng tết bị cắt giảm trong công ty.

Cô chỉ tuyên bố tiền thưởng tết sẽ được phát sau tết.

Văn Gia Xương và Lý Thừa Dật không hiểu cô làm vậy có ý gì, nếu chỉ đơn thuần là kéo dài thời gian, có thế nào cũng không thể kéo dài được tới bốn tháng.

Ninh Hảo đưa ra tài liệu giấy mà cô đã sắp xếp xong, để người lão thị như Văn Gia Xương dễ đọc, cô cố ý đổi thành cỡ chữ to hơn: “Con không định dựa vào tỷ lệ cố định để giảm tiền thưởng của tất cả mọi người trong phòng công trình. Trước tết con đã dẫn tổ công tác đi tới những công trình ở thành phố Giang, dựa vào tiêu chuẩn của Hải Nguyên để chấm điểm cho các phòng dự án. Căn cứ vào kết quả chấm điểm, con cũng mở cuộc họp tổng kết ở mỗi phòng dự án, cơ bản đã nắm bắt được công việc của các nhân viên quản lý cấp trung. Về sau, thông qua đánh giá của tổ công tác, các dự án sẽ được đánh giá chéo bằng ba cách, đưa ra đánh giá với mỗi người trong phòng công trình. Ngày đầu tiên làm việc sau khi nghỉ tết xong, mỗi người họ đều sẽ nhận được bản đánh giá của mình trong hệ thống OA, đây sẽ là tiêu chuẩn chủ yếu cho việc phát thưởng và điều chỉnh tiền lương sau này.”

Văn Gia Xương nghiêm túc đọc mấy trang, bên trên là tiêu chuẩn đánh giá và chấm điểm vô cùng rõ ràng, theo sau còn có biểu đồ trực quan, có thể nhìn rõ ưu khuyết điểm công việc của tất cả các phòng dự án.

Thực ra, ban đầu bảo Lý Thừa Dật dụ dỗ người của Hải Nguyên chính là hy vọng có thể tìm được người thích hợp, mang theo cách làm việc này qua đây, nhưng hiển nhiên Tôn Quốc Đống không có để tâm đến mảng này.

Văn Gia Xương bỏ mắt kính xuống, khẳng định công việc của Ninh Hảo: “Hiệu suất làm việc của các con rất cao, không tồi, không tồi.”

Ninh Hảo vừa cười nhìn Lý Thừa Dật vừa nói: “Anh cả đích thân nói chuyện với tổ làm việc, nói nhất định phải hoàn thành trước tết, cho nên mọi người đều tích cực hơn, thừa thắng xông lên.”

Văn Gia Xương nhướn mày, nhìn sang Lý Thừa Dật, ý là hỏi anh ta còn có bản lĩnh này à?

Thực ra suốt quá trình Ninh Hảo đều để Lý Thừa Dật tham dự vào, tạo ảo giác rằng tất cả những chuyện này đều do anh ta chỉ đạo, những người khác bao gồm Ninh Hảo chẳng qua là nghe lệnh làm việc, thỉnh thoảng đưa ra đề xuất mà thôi.

Vẻ mặt đắc ý của anh ta lúc này khiến Văn Gia Xương yên tâm, vui mừng gật đầu, rồi cúi đầu đọc thêm một lúc. Khi lật đến trang cuối cùng vẫn còn thấy chưa đủ.

Ông ta lại ngẩng đầu lên: “... Có điều, báo cáo đánh giá cá nhân nhân viên chắc là không lấp liếm được tất cả mọi người trong phòng dự án nhỉ? Có một bộ phận nhân viên thâm niên không ở chỗ dự án, mà ở sàn bất động sản.”

“Bố.” Lý Thừa Dật chen vào: “Con cảm thấy sàn bất động sản quá cồng kềnh, muốn đơn giản hóa cơ cấu, cắt giảm phần lớn người…”

“Tầm bậy!” Văn Gia Xương đập bàn: “Hiện giờ người làm quản lý ở sàn bất động sản, con đều phải gọi là chú là bác, con nghĩ gì thế hả? Cắt giảm nhân sự?”

Lý Thừa Dật: “Những người này không mang lại giá trị sáng tạo nào cả, không cần thiết phải nuôi nữa.”

Văn Gia Xương: “Quản lý cấp cao không có giá trị? Vậy tổng giám đốc như con cũng không thiết nữa rồi.”

Lý Thừa Dật: “Bố, con biết bố nể tình cũ, nhưng để những người này xuống thuyền an toàn dù sao vẫn tốt hơn cả tập đoàn chìm thuyền phải không!”

Thực ra Ninh Hảo biết Văn Gia Xương không nể tình cũ, nếu ông ta là người nể tình cũ thì sẽ không thể bỏ mặc con trai con gái ruột của mình, không hỏi thăm lấy một câu.

Chỉ là ông ta muốn xây dựng hình tượng cho bản thân, không thể làm người qua cầu rút ván một cách lộ liễu như vậy được. Quy trình khuyên răn này vẫn phải làm.

Cô đứng ngoài cuộc, nhường sân khấu lại cho hai bố con.

Lý Thừa Dật hết nước khuyên bảo: “Bố, bố suy nghĩ lý trí đi, tất cả dự tính tương lai tươi đẹp của chúng ta hiện nay đều xây dựng trên cơ sở mảnh đất ở phía nam Giang Lăng phải giành được thành công lớn. Thị trường suy thoái, huống hồ có khả năng năm sau lại có thay đổi về chính sách và thuế… Năm sau chúng ta có dám đánh cược nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn không? Bố nói xem, năm nay có bao nhiêu công ty cùng ngành sụp đổ? Bao nhiêu công ty phá sản rồi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Gia Xương nhấn mạnh: “Cho nên chẳng phải bố đã nói với con rồi à, đừng suốt ngày nghĩ đến việc tiết kiệm như thế nào, phải khai thác thì mới có đường sống. Công trình ở phía nam Giang Lăng tiến hành ổn định là được, quan trọng là lấy được khoản vay, làm sao để sau này giành được càng nhiều mảnh đất có tiềm năng của tỉnh, thành phố. Tiến hành bước huy động vốn, để cả quá trình được vận hành trơn tru.”

Lý Thừa Dật: “Đây là một mặt. Vấn đề hiện giờ là muốn vận hành ổn định ở công trình phía nam Giang Lăng cũng không dễ dàng, không chỉ cần sử dụng nhiều tiền vốn của công ty, đồng thời còn đòi hỏi công trình ở phía nam Giang Lăng phải tiến hành theo kế hoạch. Một khi chậm trễ thời gian thi công, kỳ một không thể thu hồi lại vốn đúng hẹn thì kỳ hai không thể khởi công đúng ngày, lại thêm một khoản tiền xây dựng đè bên trong, muốn thu hồi lại vốn kịp thời, chúng ta buộc phải rút ra một số tiền từ nguồn vốn mở rộng, đầu tư vào phía nam Giang Lăng. Vậy thì tốc độ mở rộng sẽ bị cản trở, rơi vào tình huống càng ngày càng bị động, phá bên này bù bên kia. Tất cả mọi chuyện đều vì bố muốn giữ lại những người vô dụng kia.”

Văn Gia Xương nghiêm túc nghe anh ta nói hết, im lặng mấy giây mới thở dài, cười khẩy: “Vô dụng? Họ từng rất có ích con biết không, mọi thứ của Vân Thượng ngày hôm nay đều là họ liều mình làm ra.”

“Nhưng bố à, ngày hôm nay họ đã không còn tác dụng gì với sự phát triển của công ty nữa rồi. Bố có thể đi hỏi ý kiến của phòng hợp đồng và phòng tài vụ, hoặc biên bản các cuộc họp của phòng công trình. Sàn bất động sản quản lý cấp dưới rất tệ, chỉ biết tăng thêm số lần và kéo dài thời gian họp. Trước giờ chưa từng để tâm đến chủ đề thảo luận, bởi vì họ đã rất lâu không tham dự sâu vào dự án, không hiểu được phải làm sao với mô hình công trình lớn này, chỉ có thể dựa vào việc không ngừng đưa ra ý kiến phản đối, thể hiện quyền uy của mình khắp nơi. Hơn nữa, họ là quản lý cấp cao có tiền lương hàng năm cao nhất công ty, cắt giảm một người thì có thể tuyển dụng năm sáu giám đốc dự án có thực lực. Họ chính là khối u ác tính trong tập đoàn.”

Văn Gia Xương nghiêm mặt suy tư, ông ta đảo mắt suy nghĩ đến mối quan hệ lợi- hại bên trong: “Không lẽ con muốn đuổi luôn cả chú tư?”

Lý Thừa Dật thả lỏng dây thần kinh, tươi cười hớn hở: “Sao được chứ.”

Văn Gia Xương mặt mày nhăn nhó: “Giải quyết hết tất cả quản lý sàn bất động sản của phòng công trình?”

Lý Thừa Dật không chắc chắn lắm, quay sang nhìn Ninh Hảo.

Ninh Hảo trả lời: “Không có ạ. Mấy giám đốc như Vinh Quyên Lệ, Lôi Duyệt Linh, Cố Thiến Nhi ở lại. Thực ra, thường ngày những quyết định cơ bản của sàn bất động sản là bọn họ phụ trách.”

“Vậy nghĩa là cắt giảm hết những người của chú tư con.” Văn Gia Xương cười chua chát, lắc đầu, trừng mắt nhìn Lý Thừa Dật: “Có phải con cố ý không hả? Con đã nghĩ ổn thỏa về sau chú ấy quay lại thì phải giải thích với chú ấy thế nào chưa?”

Lý Thừa Dật nói một cách nhẹ nhàng: “Vậy thì đừng để chú ấy quay lại nữa. Chú tư tuổi đã cao, để chú ấy nghỉ hưu sớm đi.”

“Con!” Văn Gia Xương đập bàn đứng dậy, tóm lấy món đồ trang trí “Mã đáo thành công” bằng gỗ ở trên bàn muốn đập anh ta, nhưng bị Ninh Hảo và chị hai hợp sức ngăn lại: “Tên nhóc thối, con nói vậy mà được à! Bố còn lớn tuổi hơn chú ấy, có phải muốn bố nghỉ hưu luôn không?”

Lý Thừa Dật trốn ở góc cách ông ta xa nhất: “Sức khỏe của chú tư không tốt bằng bố, bố đâu có suốt ngày phải phẫu thuật như chú ấy chứ.”

Chị hai vừa mới lấy “Mã đáo thành công” ra khỏi tay Văn Gia Xương, Lý Thừa Dật lại lên tiếng cãi, Văn Gia Xương lập tức cầm lấy điện thoại của mình ném về phía anh ta.

Lần này có nhanh tay lẹ mắt hơn nữa cũng không cản nổi.

Điện thoại đập vào cánh tay che mặt của Lý Thừa Dật, rồi rơi xuống đất. Cũng may phòng sách có thảm, không rõ điện thoại có bị tổn hại gì không.

Văn Gia Xương ném xong, vẫn tiếp tục diễn kịch. Ông ta chống hông, trợn mắt tức giận.

Ninh Hảo nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Bố, không cần phải làm to chuyện vào lúc này, đợi chú tư về, mọi người ngồi xuống khuyên nhủ chú ấy. Cải cách là vì sự phát triển của công ty, đều là người một nhà cả, chia thế lực thì xa cách quá rồi. Cắt giảm những người không đáp ứng được sự phát triển kia, cho dù chú tư là người nhà hay quản lý cấp cao đều sẽ hiểu được.”

Thứ Văn Gia Xương muốn là lời này của cô, muốn chính miệng Ninh Hảo nói “đợi chú tư về”. So với Ninh Hảo, đương nhiên ông ta tin tưởng anh em ruột của mình hơn. Ninh Hảo ngồi ở vị trí tổng giám đốc dự án này, có khác gì để Ninh Vĩnh Vinh đảm nhận đâu? Ông ta không yên tâm.

Lý Thừa Dật nhặt điện thoại lên, quan sát sắc mặt ông ta thì cảm thấy cảnh báo nguy hiểm đã bị phá bỏ, lại xen vào nói: “Lỡ như chú tư không hiểu, nổi giận từ chức, vậy con cũng không có cách nào khác nữa.”

“Chắc chắn phải quấy rối một trận rồi.” Văn Gia Xương trợn mắt nhìn anh ta: “Con giữ Hà Điểu lại.”

“Con không có nói đuổi Hà Điểu, con sẽ điều cô ta đến quản lý Thái Hòa Thành ở Minh Châu.”

Văn Gia Xương giống như nghe thấy điều viển vông vậy: “Một người phụ nữ như cô ta mà con điều đi quản lý Thái Hòa Thành?”

“Phụ nữ thì sao ạ?” Lý Thừa Dật cười: “Ninh Hảo cũng là phụ nữ, chẳng phải quản lý cũng rất tốt, vừa trở về đó sao?”

“Chuyện, chuyện đó sao giống nhau được!” Văn Gia Xương kiêng kỵ Ninh Hảo đang có mặt, không muốn những chuyện dơ bẩn trong nhà bị lộ ra ngoài, nên ăn nói nửa chừng.

Ninh Hảo cười mỉa trong lòng, ông ta đúng là biết tự lừa dối mình, bản thân ông ta không ngay thẳng, anh em, con trai chẳng phải học theo ông ta hay sao.

Lý Thừa Dật: “Con biết, cô ta hoàn toàn không hiểu gì về công trình nên đã sắp xếp người canh chừng rồi, không xảy ra sai sót gì được đâu ạ. Sau khi làm ba tháng, con sẽ để cô ta biết khó mà lui, tự mình đi đề xuất với chú tư. Sau đó sắp xếp cho cô ta đến chỗ nhân sự làm việc, không nhận lương của quản lý cấp cao nữa. Đúng là vô lý hết sức, sao chú tư không sắp xếp cho con chó Samoyed mà mình nuôi lên làm quản lý cấp cao luôn đi?”

“Em ba.” Chị hai cạn lời: “Phòng hành chính của chúng ta là bãi rác à?”

Lý Thừa Dật cười vui sướng: “Em không có ý đó… Cứ để cô ta phụ trách việc kêu gọi đầu tư là được. Nơi đó toàn là tân sinh viên, việc này lại không cần lúc nào cũng thành công, có khi còn khiến cô ta cảm thấy có chút quyền lực.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vậy thì chuyện về sau các con phải vất vả rồi.” Văn Gia Xương nói với Ninh Hảo và Văn Địch Phú, coi như gõ búa quyết định rồi: “Cố gắng làm mọi chuyện yên ổn, đừng ảnh hưởng đến công việc hàng ngày. Chắc chắn thằng tư sẽ nghe thấy tin đồn, nếu như nó có ý kiến, các con cứ bảo nó đến tìm bố.”

Ninh Hảo nhận được sự đồng ý của Văn Gia Xương, việc lớn đã xong nên cùng chị hai rời đi trước.


Văn Gia Xương giữ Lý Thừa Dật lại một lúc.

Đôi mắt của tên cáo già kia rất thâm độc, ông ta biết rõ tâm cơ của con trai mình, vả lại vừa nãy anh ta và Ninh Hảo trao đổi ánh mắt, ông ta đều nhìn thấy hết, nói không có mờ ám thì ai mà tin?

Văn Gia Xương ngồi xuống uống ngụm trà, im lặng rất lâu, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Lý Thừa Dật không biết ông ta còn chuyện gì dặn dò, chỉ có thể ở một bên yên lặng chờ đợi.

“Con và Uông Liễm có khả năng bồi dưỡng tình cảm nào không?” Ông ta nói với giọng điệu điềm tĩnh mà lạnh lùng.

Đến lượt Lý Thừa Dật im lặng, nhưng trong sự im lặng lại bao hàm rất nhiều điều.

Sao có thể có tình cảm? Ban đầu bọn họ tự do yêu đương, từng có thời kỳ yêu đương nồng nhiệt trước khi đấu đá, tính toán so đo vì lợi ích. Bố già hiểu rõ nhưng giả vờ hồ đồ, anh ta cũng không tiện nói gì.

Văn Gia Xương hiểu ý của anh ta, chầm chậm di chuyển tầm mắt, ngước lên nhìn anh ta. Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, sắp xếp lại suy nghĩ: “Bố không can thiệp vào chuyện tình cảm của các con. Nhưng con phải công tư phân minh, không thể đặt cược mọi thứ lên người Ninh Hảo được. Chú tư làm giám đốc dự án, dùng đội nhóm và tiêu chuẩn mà Ninh Hảo mới xây dựng lại để thúc tiến công việc, khiến hai người họ kìm hãm lẫn nhau đối với con là an toàn nhất.”

Lý Thừa Dật gật đầu liên tục: “Con biết, con hiểu đạo lý này mà.”

*

Ninh Hảo đi ra hành lang nói vài câu với chị hai rồi mới trở về phòng mình. Cô bước vào cửa, Văn Tư Hoàn đang trưng bộ mặt nghiêm túc, ngoắc tay với cô: “Em nghe cái này đi.”

Để tránh tai nghe Bluetooth bất ngờ rớt mạng, mỗi lần bọn họ nghe ghi âm đều cố gắng dùng tai nghe có dây.

Ninh Hảo nhét một bên tai nghe mà anh đưa vào tai, bình tĩnh nghe lại cuộc nói chuyện của hai bố con sau khi cô rời khỏi phòng sách, vẻ mặt không có gì thay đổi.

“Em biết bọn họ sẽ mời chú tư về, đây mới là tác phong trước giờ của bọn họ.” Cô trả tai nghe lại cho Văn Tư Hoàn.

“Có đối sách không?”

Ninh Hảo mỉm cười, đẩy anh về lại ghế, hai khuỷu tay gác lên hai bên vai anh, một chân cong lên: “Anh quan tâm em… hay quan tâm thám tử mà quân địch phái đến, hỏi nhiều vậy?”

Anh đã phát hiện hôm nay cô xinh đẹp hơn hẳn mọi khi từ lâu.

Anh ôm lấy phần hông xinh đẹp trước mắt, kéo cô tới, khoảng cách của hai người sát lại gần nhau, nước hoa được phối hương từ cam cúc và trái cây nhiệt đới trên người cô rất thanh ngọt, thêm việc trong phòng ấm áp khiến ngày xuân như tới trước một bước.

Anh hít hà cảm nhận, ngửa đầu nhìn cô bằng vẻ mặt chân thành, cười hỏi: “Có cần moi tim ra xem không?”

Cô nhẹ nhàng phác họa một vòng nơi trái tim anh, vừa như đùa giỡn vừa như uy hiếp. Cô cúi đầu, bộ dáng như muốn hôn, nhưng thật ra chỉ để nói chuyện: “Em sẽ không nói đâu. Đều là đặt cược cả, chuyện không nắm chắc thì không cần phải thảo luận.” Đôi môi mấp máy phả hơi lướt qua làn da, cô lại đứng dậy, lùi ra xa.

Anh đứng bật dậy như con báo, nhẹ nhàng truy đuổi con mồi đang từ từ bỏ trốn, đè cô lên bàn.

Rõ ràng anh có sự khống chế tuyệt đối về sức mạnh, nhưng cuối cùng anh trông giống con mồi hơn.

Sau khi kết thúc nụ hôn sâu, anh đặt đầu cô vào vị trí mà vừa rồi cô phác họa. Cô nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của anh, giọng nói của anh như truyền tới từ phía chân trời xa, pha lẫn với hơi thở dồn dập: “Chiêu này không được phép sử dụng với Lý Thừa Dật.”

“Xịt có chút nước hoa mà anh đã la om sòm rồi.” Cô cười hì hì.

“Còn trang điểm nữa!” Anh canh cánh trong lòng.

“Ồ. Bây giờ anh nhìn ra được trang điểm rồi à, trai thẳng đã tiến bộ rồi.” Cô vỗ nhẹ lưng anh, tỏ ý anh đừng ôm chặt như thế.

Anh không làm theo mong muốn của cô, ôm chặt không buông: “Anh thật sự lo lắng cho em. Cắt đường tài lộc chẳng khác nào giết chết bố mẹ của người ta, anh sợ gặp phải người nào kích động, em sẽ gặp nguy hiểm.”

Ninh Hảo sững sờ, ngẩng đầu nói một cách nghiêm túc: “Anh lo lắng cũng có lý, vậy nên anh cho em mượn xe lái một thời gian đi, em không muốn ngồi xe công ty nữa. Rất khó phân biệt những tài xế kia là người của ai. Em không muốn bị ép đi đến nơi mà mình không muốn đi.”

“Đúng, em tự lái xe sẽ tốt hơn chút.” Anh gật đầu phụ họa: “Cần vệ sĩ không?”

Cô bật cười ra tiếng: “Làm vậy lố quá rồi. Trong mắt người khác em chỉ là một đại diện giám đốc dự án bốn tháng mà thôi, khí thế lớn đến mức dẫn theo vệ sĩ đi làm à? Chủ tịch nhìn thấy có phải cũng nên nhường đường không?”

Cô nhảy xuống bàn, đi ngang qua người anh, tẩy đi lớp trang điểm không quen thuộc này.

Văn Tư Hoàn vẫn cảm thấy rất lo lắng, anh tắt trang web ghi âm trong laptop, trang cuối cùng là giao diện email, trên cột tin nhắn gửi đến toàn là tên của Tống Vân Khai.

Anh cụp mắt suy nghĩ giây lát, mặc dù thời gian gửi mail của Tống Vân Khai khiến anh suy đoán có lẽ anh ta đang ở nước ngoài, nhưng anh chưa từng hỏi, giờ anh đột nhiên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho anh ta: [Anh ở thành phố Giang không? Ngày mai tôi muốn mời anh ăn bữa cơm.]

Đối phương nhanh chóng trả lời:

[Cậu mời tôi?]

[Tôi không đọc nhầm đó chứ? Cậu mời tôi?]

[Ha ha ha, lẽ nào cậu định mời tôi ăn cơm phần một trăm tệ một người?]

[Cậu là Văn Tư Hoàn thật à?]

[Đây là trò đùa xấu xa gì vậy?]

[Được, được, tôi muốn xem thử cậu mời tôi ăn gì.]

[Tối mai, cậu gửi địa chỉ cho tôi.]

Văn Tư Hoàn nghĩ thầm, rốt cuộc anh ta phát điên gì vậy, hình như anh đâu có để lại ấn tượng keo kiệt gì cho anh ta đâu?

Xem thường ai thế hả, hẹn ăn bữa cơm mà điên thành thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.