Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 67



Trong mấy tháng Vân Thượng nước sôi lửa bỏng này, công ty khoa học công nghệ Kinh Vĩ của Văn Tư Hoàn dựa vào lực lượng lớn mạnh, lên như diều gặp gió.

Tháng trước, lãnh đạo Mozy tiến hành khảo sát khu công nghệ trí tuệ thông minh quốc tế ở thành phố Giang, khoa học công nghệ Kinh Vĩ là công ty thuộc lĩnh vực trí tuệ nhân tạo duy nhất nằm trong danh sách khảo sát. Đúng như Tống Vân Khai đã nói, hai năm nay khởi nghiệp trong lĩnh vực AI nhiều như nấm, hàng nghìn người đi qua một chiếc cầu độc mộc, cuối cùng chỉ có một công ty nổi bật, có thể thấy được giá trị thực sự của nó.

Giới đầu tư như tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhưng lại phát hiện Tống Vân Khai đã giành trước rồi.

Từ độ nhạy bén của Tống Vân Khai đến tương lai của ứng dụng khoa học công nghệ AI, các nhà đầu tư lớn ở thành phố Giang chỉ cần gặp nhau thì nhất định sẽ nói đến AI pro+. Dựa vào dự đoán trong ngành, báo cáo nghiên cứu doanh nghiệp độc tôn của năm nay nhất định sẽ có tên của khoa học công nghệ Kinh Vĩ. Dựa vào sự hiểu biết của mọi người với Tống Vân Khai, rất có khả năng nó đang chuẩn bị lên sàn giao dịch chứng khoán Hong Kong rồi.

Khởi nghiệp chung với Tống Vân Khai, muốn làm việc khiêm tốn là điều không thể nào.

Văn Tư Hoàn bị ép lộ mặt vài lần, người trong ngành nhìn đường lối cách thức, người ngoài ngành hóng chuyện. Trong sự nhộn nhịp, tài hoa tạm gác sang một bên, nhưng gương mặt đã bị chú ý trước.

Anh nổi tiếng trong một đêm, mấy câu chuyện vu vơ không căn cứ với tác giả nữ năm xưa lại bị đào lên.

Đương sự hốt hoảng không yên, thấp thỏm quan sát từng biểu cảm nhỏ nhặt của Ninh Hảo, trên đầu gối đã buộc xong món bảo bối “quỳ rất dễ” (*).

(*) Quỳ rất dễ: Một món đồ được Tiểu Yến Tử, nhân vật trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách đặt tên.

Ninh Hảo muốn giở trò đùa nghịch, thích trêu chọc thần kinh của anh.

Hôm qua, cô vừa lướt điện thoại vừa nói: “Blogger nhắc đến anh rồi. Cảm thấy tiếc nuối vì anh “kết hôn sớm”.”

Anh giật mình, ậm à ậm ừ nói: “... Sao có thể nói như vậy được chứ? Kết hôn sớm đâu phải chuyện xấu gì…”

“Chắc chưa kết hôn thì sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

“Cần cơ hội làm gì? Anh đâu phải thần tượng, đâu cần dựa vào việc mua bán giấc mộng tình yêu mới có cơm ăn.”

Văn Tư Hoàn nuốt nước miếng, thầm nghĩ, có phải cô nghe thấy thông tin gì đó không. Tống Vân Khai lúc nào cũng chê anh kết hôn sớm, hơn nữa còn càng ngày càng thể hiện công khai khiến anh rất khó chịu, cũng vì vậy mà hai người đã giận nhau mấy ngày rồi.

Tống Vân Khai than thở: “Nếu cậu chưa kết hôn, có thể câu được đám lãnh đạo muốn nhận cậu làm con rể kia, bọn họ sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn.” Chuyện này sỉ nhục người khác quá rồi, Văn Tư Hoàn chớp mắt cổ vũ: “Hóa ra anh còn có giấc mơ được ở rể, dũng cảm để cử mình đi.” Khi đến lượt bản thân, Tống Vân Khai không hề lên tiếng, đúng là đồ tiêu chuẩn kép.

Mặc dù Văn Tư Hoàn không coi là thật, nhưng anh lo những lời như vậy sẽ truyền tới tai Ninh Hảo, khiến cô không vui.

Hôm nay, Ninh Hảo nằm trên giường nghịch điện thoại, lại lướt trúng buổi phỏng vấn của anh, cô xem xong thì rất không hài lòng: “Dạo này phóng viên không hỏi chuyện tình cảm nữa à? Bình luận chỉ quan tâm đến mỗi chuyện này, tin bùng nổ cũng không có. Hay là quan hệ công chúng của công ty các anh không cho cô ấy hỏi?”

Văn Tư Hoàn vừa mới đi ra khỏi nhà tắm, vẫn chưa lau khô nước trên người. Khi nghe thấy cô hỏi thì động tác của anh khựng lại.

Anh đoán cô đang đại diện cho quần chúng hóng chuyện phát ngôn, hay đang nói chuyện quái gở, ám chỉ gì đó.

“... Tung hint à, như vậy không hay lắm.” Anh đánh tráo khái niệm: “Hơn nữa, làm gì có ai phối hợp tung hint với anh chứ? Anh là người đã có vợ rồi, vậy đối phương sẽ thành hình tượng gì?”

Ninh Hảo cười, lúc này anh mới yên tâm, tiếp tục mặc đồ.

Cô quay người quan sát anh từ trên xuống dưới, đôi mắt anh rất sáng, trong con ngươi như lấp lánh vì sao, nhưng cô không biết tại sao lúc ở bên ngoài hoặc trong clip, nó đều trông vừa khiêm tốn nhã nhặn vừa vô tình lạnh lùng vậy chứ.

Blogger tình cảm gọi anh là “cái bẫy chí mạng của nữ giới”, lần đầu tiên nhìn anh, vầng hào quang của anh sẽ khiến người ta không cách nào chống đỡ, nhưng tiếp xúc sâu mới phát hiện sự kiêu ngạo của anh là quyền lực thống trị khiến người khác cảm thấy khó chịu trong quan hệ tình cảm.

Blogger thẩm mỹ, bậc thầy huyền học, môi giới du học và huấn luyện viên thể hình ai cũng nhiệt tình tâng bốc, dán những nhãn mác dễ hiểu như “thu hút tài lộc”, “INTJ (*)”, “lý lịch”, “tỷ lệ phần trăm mỡ cơ thể” trên mạng xã hội cho anh.

(*) INTJ: Một trong những nhóm tính cách của MBTI (phương pháp khám phá tính cách thông qua bộ câu hỏi trắc nghiệm 16 nhóm tính cách của hai nhà khoa học Isabel Myers và Kathryn Briggs. INTJ được xem là nhóm tính cách bí ẩn và thông minh nhất. Họ thường đóng vai trò “chìa khóa” giải quyết vấn đề trong những tình huống hóc búa.

Dáng vẻ chân thực của anh bị giải mã rồi, nên sẽ không ai quan tâm nữa.

Văn Tư Hoàn bị cô nhìn bằng ánh mắt tìm tòi rất lâu, lồng ngực anh bồn chồn, rối rắm như mạng nhện, hàng trăm ngàn tiếng ù ù mất kiểm soát va đập vào nhau.

Anh đổi ý rồi, áo vừa mới mặc lại cởi ra, hoãn thời gian đến công ty lại. Anh đặt môi hôn lên cổ cô, làm tuột dây áo ngủ của cô: “Hôm nay em bận không?”

“Vốn dĩ…” Cô cũng thay đổi suy nghĩ, không còn nghĩ đến chuyện vốn dĩ nữa. Cô ôm lấy anh, xây dựng lại kế hoạch: “Lát nữa em dẫn anh đi mua quần áo.”

“Quần áo?” Vừa chìm đắm trong sự tiếp xúc khiêu gợi, anh vừa hơi thắc mắc.

“Vẫn chưa có blogger về thời trang nào phân tích anh, người khác sẽ lại nói người đã có vợ không biết cách ăn mặc, vợ anh không có con mắt thẩm mỹ.”

Ánh mắt anh sáng lên, khuôn mặt nóng bừng cúi xuống, anh ôm lấy chiếc eo mỏng manh, giọng nói khàn đặc: “Điều quan trọng về sự tốt đẹp của vợ anh đâu nằm ở chỗ đó.”

Bởi vì đang nghỉ cuối tuần ở nhà mẹ đẻ, trong nhà vẫn còn người lớn nên hai người không tiện hân hoan trong phòng ngủ quá lâu, vội vàng ăn ít đồ, rồi ăn mặc chỉnh tề lái xe đến Tây Thành.

Mấy lần trước anh đi tuyên truyền, quần áo đều có thương hiệu tài trợ, Ninh Hảo cảm thấy mặc mấy món đồ của thương hiệu nổi tiếng như vậy ngược lại sẽ mất đi đặc trưng cá nhân, trở thành hình tượng theo kiểu rập khuôn.

“Dựa vào thân phận của anh, muốn từ chối tài trợ thì không ai có thể dùng lợi ích để bắt anh chọn cái gì.”

“Chỉ bà xã là được thôi.” Anh trả lời nhanh chóng.

Cô dẫn anh đến khu vực đường Thái Bình, đường Thiên Tế, tìm thợ quen đặt may đồ vest.

Cô tự mình chọn chất liệu, thảo luận sôi nổi với thợ may.

Văn Tư Hoàn nghe không hiểu gì cả, anh chống cằm, ngồi bên cạnh quầy lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái. Anh thầm nghĩ, hóa ra sự tốt đẹp của vợ, dù là lớn hay nhỏ đều đáng quý.

Đợi xác nhận đơn hàng xong, Ninh Hảo trình bày quan điểm hình tượng cho anh nghe: “Trong những trường hợp nghiêm chỉnh đều phải mặc đồ vest, giày da đen. Màu xám nhạt, màu xanh dương đậm, màu lam phớt hồng thích hợp với anh hơn. Ngày thường lộ mặt có thể kết hợp với áo thun bên trong, không cần thắt cà vạt, ăn mặc thoải mái chút.”

Anh nghiêm túc ghi nhớ, không hỏi nguyên nhân tại sao, cũng không hề có ý kiến của riêng mình, cô nói gì anh nghe đó, trái tim vừa say mê vừa vui vẻ như được uống chén rượu nếp ngọt ngào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Buổi tiệc gia đình như hôm thứ ba thì không thể ăn mặc lấn át chủ tiệc, nhưng cũng không thể quá tùy tiện. Bởi vì ra vào khách sạn có cao cấp như Thụy Phúc Các, tỷ lệ gặp được đối tác kinh doanh của anh rất cao, không thể nào để họ buổi sáng nhìn thấy dáng vẻ chín chắn của anh ở nơi làm việc, buổi tối lại thấy anh ăn mặc kỳ lạ ở bên ngoài được, họ sẽ nghĩ sao con người này như có hai nhân cách, đổi mặt như trong vở kịch vậy.

Cách bữa tiệc gia đình chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, không kịp nhận đồ đặt may.

Ninh Hảo chọn được hai bộ mà thường ngày anh hay mặc, đem tới cửa hàng để thợ may đo và sửa lại, để sử dụng tạm thời.

Thợ may vừa dùng ghim vải đánh dấu trên người anh, vừa không ngừng khen ngợi thân hình anh: “Mặc dù hơi gầy nhưng không giống khung xương nhỏ thường thấy ở nam giới Đông Á, tỷ lệ trên dưới rất đẹp, mặc đồ vest vừa có khí chất vừa có khí thế.”

Ninh Hảo cười cong mắt, đợi thợ may mang đồ ra phía sau sửa thì cô quay sang đối mặt với anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo, nói với giọng đùa cợt: “Không mặc còn đẹp hơn.”

Buổi tiệc gia đình ngày thứ ba, vốn Văn Tư Hoàn cho rằng chỉ là đến lấp đầy chỗ thôi. Ngoại trừ Ninh Hảo, anh là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm tiểu bối, vậy nên còn kiêm luôn việc siêng năng đứng dậy giúp thêm trà, rót rượu.

Thím tư đi làm thảnh thơi, thường hay lướt mấy video ngắn nên có ấn tượng với Văn Tư Hoàn, bà ta trêu chọc: “Thằng tư nhà mấy người tuấn tú lịch sự, bây giờ đã trở thành đối tượng tiêu chuẩn xem mắt cho con gái của mấy người bạn của em rồi đó. Em chỉ có một đứa con gái, nhưng nếu có đứa thứ hai thì cũng phải tìm người như vậy.”

Văn Tư Hoàn xua tay nói “thím quá khen rồi”.

Lý Lộ Vân nghe người ta khen Văn Tư Hoàn thì không hề cảm thấy vui, ngược lại còn rất khó chịu, con trai bà ta mới là nổi tiếng đẹp trai từ nhỏ đến lớn, đẹp trai nhiều tiền, Văn Tư Hoàn lấy gì để so sánh chứ.

Bà ta cười mỉa mai nói: “Bây giờ người có con gái đều như vậy, không muốn nhà trai quá mạnh, gia đình mạnh quá sẽ bị người ta nói chèn ép, giỏi giang thì bị nói có ý đồ không tốt. Con gái bây giờ kén chọn quá, muốn tuyển hoàng tử về nhà làm trâu làm ngựa, nhưng chọn đến cuối cùng thì chỉ còn lại chính mình mà thôi.”

Gia đình bác cả có trai có gái, nhưng hôm nay ông ta làm người giảng hòa nên không dẫn nhiều người đến.

Mấy đứa nhỏ trong nhà, ông ta không nhớ rõ mặt mũi, tên họ: “Thằng tư có người yêu chưa? Để bác gái giới thiệu cho cháu một người.”

Cô nhỏ cười ha ha, kéo vai của Ninh Hảo bên cạnh: “Vợ nó không phải ở đây à? Anh, anh hồ đồ rồi hả? Năm ngoái mới ăn cưới mà.”

“Ồ, ồ.” Bác cả bừng tỉnh: “Bác nhận nhầm người, tưởng đó là vợ của thằng ba. Thằng tư còn nhỏ mà đã kết hôn trước à. Nhớ nhầm rồi.”

Lý Lộ Vân chuyện gì cũng phải muốn hơn: “Tuy rằng bọn nó kết hôn muộn, nhưng có con rồi đó. Chuyện này không thể nói đến trước sau được.”

Người nói vô tâm, nhưng cô nhỏ nghe thấy thì ngẩn người, nhớ đến lời nói lần trước anh tư nói với anh ba, rồi nghiêm túc quan sát từ trường giữa Lý Thừa Dật và Ninh Hảo.

Thức ăn được dọn lên rất nhanh, bày đầy một bàn.

Nhưng ngoại trừ Văn Tư Hoàn đến hóng chuyện ra, gần như không ai động đũa cả.

Bầu không khí trò chuyện ấm áp biến mất rất nhanh, trên bàn dưới bàn đều đang rút gươm giương nỏ chờ đưa ra yêu cầu.

Bác cả ra mặt chủ trì, nói hai bên bàn ăn đang đấu đá đến mức không thể can ngăn đưa ra yêu cầu của mình.

Lý Thừa Dật: “Chú tư, chú rút người khỏi tòa nhà kinh doanh ở Minh Châu đi, đừng gây rối nữa. Không thu hồi được tiền, công ty sụp đổ thì mọi người đều không có lợi.”

Văn Tuấn Kiệt đặt đũa xuống, bày ra dáng vẻ mặc kệ đời: “Chú có bản lĩnh gì rút người ở Minh Châu chứ? Chú ngẩng đầu lên trên hét một tiếng “đừng gây rối nữa” thì người gây chuyện trên thiên hạ đều rút lui hết à? Coi trọng chú quá rồi.”

Lý Lộ Vân quay sang bác cả: “Anh cả, anh nhìn thái độ của em tư kìa, hôm nay còn bàn bạc thế nào nữa?”

Bác cả nhíu mày nói với Văn Tuấn Kiệt: “Bảo em có yêu cầu thì đưa ra, không phải bảo em nói năng quái gở, chơi xấu.”

“Em nói sự thật mà, là con trai lớn của anh ba không nói thật đó. Anh hỏi nó đi, thay đổi cổ phần là sao, nhà đầu tư Hong Kong kia lại là chuyện gì? Có một số chuyện mọi người đều biết rõ trong lòng mà, Lý Thừa Dật sợ công ty sụp đổ sao? Có sụp nó cũng không tổn thất gì.” Chú tư cười khẩy, nhìn sang phía bác cả: “Bọn họ coi chúng ta như kẻ ngốc, ngoài miệng nói người một nhà, bọn họ ăn thịt em không có ý kiến, nhưng ngay cả canh cũng không để lại phần cho chúng ta thì quá đáng rồi đó.”

Bác cả rất giỏi trong việc giảng hòa: “Những thứ em nói đều là tố cáo, anh không phải đến đây để phân xử thị phi. Đưa ra yêu cầu, có hiểu không? Em nói thứ mình muốn ra, mọi người xem xét xem có đồng thuận hay không, chỗ nào có thể nhường bước, đây mới là quan trọng.”

Chú tư kìm lại cảm xúc, nhìn Ninh Hảo một cái: “Yêu cầu của em rất đơn giản, Ninh Hảo ra khỏi phòng công trình, để em trở về đó.” Sau đó ông ta nói với Ninh Hảo: “Không phải chú chống đối cháu đâu. Về đạo lý, chú là trưởng bối, không nên so đo với hậu bối, nhưng dù sao cháu cũng là một cô gái, sao có thể giao phòng công trình cho một cô gái được?”

“Phòng công trình được quản lý rất tốt trong tay Ninh Hảo, sao không thể giao cho một cô gái?” Lý Thừa Dật cãi lại.

Chú tư nghiến răng, nở nụ cười khinh miệt với anh ta: “Cháu đang mở hậu cung ở đây à?” Ông ta dừng lại một lát: “Mở cũng được, để con bé đến phòng quản lý đầu tư, đừng nhúng tay vào công trình. Chỗ đó là để mấy ông già bọn chú yên thân gửi phận.”

Cô nhỏ đã rớt mạng rồi.

Quả thực không nghe lầm, hình như ông ta nói Lý Thừa Dật và Ninh Hảo “mở hậu cung”!

Cô nhỏ lại nhìn xem phản ứng của Văn Tư Hoàn như thế nào? Không có biểu cảm gì, không nghe thấy à? Sao tất cả mọi người có mặt ở đây đều điềm tĩnh như vậy chứ.

Chỉ có vẻ điềm tĩnh của bác cả là chắc chắn bởi vì vẫn chưa nhận rõ vấn đề.

Lý Thừa Dật đặt một tay lên bàn, cơ thể cách mặt bàn một khoảng cách nhất định, anh ta nói chuyện ung dung thoải mái: “Chú tư, không thể vì chú từng “mở hậu cung” ở phòng công trình mà suy đoán người khác cũng như mình được, nhỉ?”

Khi anh ta nói câu này, ánh mắt vẫn khẽ lướt qua thím tư.

Thím tư không thay đổi sắc mặt, nở nụ cười nhẹ bên môi.

Chuyện này khiến cô nhỏ bừng tỉnh, anh tư của cô ta có nhiều oanh oanh yến yến, vợ chồng đóng cửa cãi nhau, nhưng khi tranh giành lợi ích gia đình vẫn sẽ đồng lòng đối ngoại. Đời cha chú đi trước như vậy, dù Thừa Dật và Ninh Hảo thật sự có chuyện đó gì thì cũng không tính là quá kỳ lạ.

“Không có Ninh Hảo thì đã không có dự án ở phía nam Giang Lăng này, phòng công trình càng không được tiêu chuẩn hóa như hiện tại. Xin hỏi chú tư cảm thấy cô ấy kém đàn ông các chú ở chỗ nào?” Lý Thừa Dật chiếu tướng: “Không có cô ấy, cuối năm ngoái phòng công trình ngay cả tiền lương còn không phát nổi.”

“Hừ. Cách con bé phát lương chính là cắt giảm nhân sự, chuyện này ai mà không biết!” Chú tư quay sang đòi bác cả quyết định: “Em đã đưa ra yêu cầu rồi, anh xem còn đàm phán nổi không?”

Lý Thừa Dật không đợi bác cả lên tiếng đã nói: “Chú đang đưa ra yêu cầu rất vô lý. Vì Ninh Hảo là con gái, nên chú bảo cô ấy nhường chỗ. Chú hỏi thím tư đi, nói bà ấy là phụ nữ, bảo bà ấy nhường vị trí quản lý cho người khác, bà ấy có nhường không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Thím tư cháu làm cả đời rồi, có thể giống Ninh Hảo được à? Người bên dưới phục bà ấy. Chứ ai phục Ninh Hảo? Cũng phải, con bé đã đuổi hết những người không phục đi rồi. Làm việc tầm bậy.”

Lý Thừa Dật mỉa mai: “Là người bên dưới phục bà ấy, hay là sở trưởng Lư nâng đỡ bà ấy?”

Anh ta nói trúng điểm mấu chốt, thím tư không ngồi yên được nữa: “Thừa Dật, cháu đừng ăn nói lung tung đấy.”

“Dễ hiểu thôi.” Lý Thừa Dật ngang ngược, nở nụ cười khinh bỉ: “Không phải thím tư còn muốn thăng tiến ư? Bởi vì một số chuyện “nuôi con gái như con dâu, nuôi con rể như con trai” mà dừng bước tại đây thì thật đáng tiếc.”

Trong nháy mắt, bầu không khí trên bàn ăn ngưng đọng.

Con gái duy nhất của nhà chú tư không phải là con ruột của ông ta, là thím tư và người khác đẻ ra, chuyện này là bí mật công khai trong nhà, bình thường không ai nhắc đến cả. Bởi vì chú tư chỉ có thể dựa vào Vân Thượng để vớt ít tiền nên rất coi trọng địa vị của thím tư, nếu không đã không trở thành gia đình duy nhất trong dòng họ tuân thủ kế hoạch hóa.

Lý Thừa Dật lôi chuyện này ra, ý định ban đầu là uy hiếp, muốn nắm lấy thứ mà nhà bọn họ coi trọng nhất. Nhưng nói nhiều thêm nửa câu, đã vô tình công bố bí mật chưa công khai rồi.

Thím tư nắm được trọng điểm, đập bàn đứng dậy: “Văn Tuấn Kiệt, ông giải thích cho rõ ràng, “nuôi con rể như con trai” là ý gì?”

Bác gái cả và Lý Lộ Vân cùng lúc ý thức được chuyện không hay, sợ hai vợ chồng đánh nhau ngay ở khách sạn, bọn họ lập tức đứng dậy, một trái một phải kéo bà ta ra ngoài: “Tiểu Yến, Tiểu Yến, chuyện này các em về nhà rồi nói chuyện, hôm nay đến bàn chuyện công việc mà.”

Trên bàn tiệc rời đi một nửa người, trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn.

Chú tư tái xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Thừa Dật: “Người một nhà mới biết điểm chí mạng của nhau, cháu đùa như vậy chẳng vui chút nào. Các cháu một đứa hai đứa đều tháo vát như vậy, nhắm vào chút tiền lương của người lao động ở Minh Châu làm cái gì? Là vì bố vợ mở ngân hàng của cháu không dám cho vay nữa à?”

“Dừng lại. Hai người đừng nói nữa.” Bác cả thấy có chuyện xảy ra, nếu không lên tiếng sẽ không thể kiểm soát được nữa. Hiện giờ đã nói đến điểm yếu của nhà đối phương rồi, nếu thật sự làm lớn chuyện sẽ chỉ khiến hai bên đều thiệt hại mà thôi: “Thừa Dật, cháu nói một câu với bác đi, có phải nhất định phải để Ninh Hảo quản lý phòng công trình hay không?”

“Bác cả, không phải cháu “nhất định phải để”, hiện giờ cháu là giám đốc phòng đầu tư, Ninh Hảo là cấp trên của cháu, sao cháu có thể quyết định chuyện bổ nhiệm của cô ấy chứ?” Lý Thừa Dật cười run người: “Quyết định bổ nhiệm của cô ấy là bố đưa ra, bác muốn ông ấy đổi ý thì phải nói rõ nguyên nhân với ông ấy, đúng chứ? Chú tư tấn công người của mình như vậy, trong mấy đứa bọn cháu ai dám đi nói với bố chứ? Nói chú tư thì có gì tốt? Bố bảo ông ấy “cút” chẳng phải chỉ cần một câu nói sao? Cháu làm vậy đều là muốn tốt cho chú tư.”

Anh ta nói rất có lý.

Lúc này bác cả mới quay sang chỗ Ninh Hảo, khởi nguồn của mâu thuẫn rồi hỏi cô: “Vậy cháu nghĩ thế nào? Có thể nào vì sự hòa thuận của gia đình, tạm thời nhường vị trí lại không?”

Ninh Hảo ngồi ngay ngắn, gương mặt vẫn duy trì nụ cười, giọng điệu dịu dàng: “Bác cả, bố giao công ty cho cháu khi sức khỏe ông ấy không tốt, công trình đối mặt với việc ngừng xây dựng, cháu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, phải có trách nhiệm với bố. Nếu cháu nhường vị trí cho người khác, tương lai xảy ra vấn đề gì, cháu không thể nào giải thích với bố được.”

“Hừ!” Chú tư khinh thường.

Bác cả im lặng giây lát: “Vậy hôm nay chỉ có thể như vậy thôi. Người trẻ các cháu có kiên trì của mình, cứ làm theo phương châm của chủ tịch, kinh doanh công ty cho tốt, gom được tiền từ những nơi khác thì thanh toán tiền lương công trình cho nhóm của chú tư trước. Không thể để chú tư làm việc cả đời nhưng không có tiền dưỡng lão được.”

“Anh cả!”

Cách kết luận này, chú tư là người đầu tiên không đồng ý, ông ta gây chuyện đâu phải vì tiền dưỡng lão.

Lý Thừa Dật cũng nghiêm mặt, mặc dù tiền công trình không nhiều, nhưng hiện nay tiền vốn không còn bao nhiêu, nếu rút ra ngoài nữa thì không đáng chút nào, có lẽ sẽ khiến mảnh đất phía nam Giang Lăng bị ngừng xây dựng.

Không để không gian cho bọn họ tranh cãi lần nữa, có người gõ cửa bước vào.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest cầm ly rượu bước vào, đi theo phía sau còn có hai giám đốc khác, nhóm người nhiệt tình hiếu khách, người đàn ông trung niên nói giọng kết hợp giữa tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông, hết sức cung kính: “Nghe nói hôm nay tổng giám đốc Văn ghé thăm, họp mặt cùng người nhà ở Thụy Phúc Các, đây chính là niềm vinh hạnh của Thụy Phúc Các chúng tôi…”

Mặc dù những người trên bàn ăn đều đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, nhưng chỉ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thường ngày ăn cơm ở đây, không phải lần nào ông chủ của Thụy Phúc Các cũng lộ mặt, khi Văn Gia Xương có mặt, ông chủ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhưng phần lớn là giám đốc tới mời rượu mà thôi.

Nhưng hôm nay Văn Gia Xương không đến, chỗ này làm gì có tổng giám đốc Văn? Cùng lắm là tổng giám đốc Lý.

Bác cả còn đang suy đoán, có phải người ngoài không biết Thừa Dật theo họ mẹ không? Nhưng ngay sau đó ông ta đã nhìn thấy ông chủ người Hong Kong kia đi vòng qua, rồi dừng lại bên cạnh Văn Tư Hoàn, sau đó cúi đầu khom lưng cụng ly với anh.

Văn Tư Hoàn không có biểu cảm gì, anh cầm lấy ly rượu nhỏ trước mặt, cũng không rót đầy, chỉ có một chút, anh nói với giọng thiếu hứng thú: “Mọi người vất vả rồi.”

Ông chủ của Thụy Phúc Các uống cạn một hơi: “Không vất vả, không vất vả, cảm ơn tổng giám đốc Văn yêu quý. Sau này tổng giám đốc Văn còn đến thì nói trước với Thụy Phúc Các một tiếng là được. Căn phòng VIP hôm nay là một phu nhân họ Lý đặt, ắt hẳn là bà Văn rồi…” Ông ta còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Văn Tư Hoàn ra hiệu với Ninh Hảo: “Đây là vợ tôi, cô ấy họ Ninh.”

“Ồ, quả nhiên bà Văn và tổng giám đốc Văn là cặp tiên đồng ngọc nữ!” Ông chủ Thụy Phúc Các đã có kinh nghiệm, bớt nói lung tung, ông ta rót đầy ly, uống cạn trước để tỏ lòng kính trọng.

Cũng may bà Lý không có mặt, nếu không thân phận bị hiểu nhầm như vậy, có lẽ phải kết thù với “tổng giám đốc Văn” rồi. Nhưng nói đi phải nói lại, quan hệ giữa bà ta và Văn Tư Hoàn không phải một hai câu có thể giải thích rõ được. Bác cả, chú tư và cô nhỏ có mặt ở đây vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng.

“Sau này giảm giá 30% các món ăn cho tổng giám đốc Văn, nhớ chưa?” Câu này là nói với giám đốc phía sau.

Giám đốc nữ uống hết rượu, rồi đưa danh thiếp cho Văn Tư Hoàn.

Văn Tư Hoàn cố chấp, vẫn nhỏ giọng nhấn mạnh: “Cô ấy họ Ninh.”

Cuối cùng ông chủ Thụy Phúc Các đã hiểu ý, bèn giục giám đốc: “Đưa cho cô Ninh một tấm nữa.”

Giám đốc làm theo.

“Hôm nay tiếp đãi không chu đáo, rượu nước miễn phí.” Ông chủ lau mồ hôi, lại chuyển sang bàn ăn gióng trống khua chiêng: “Chúc tổng giám đốc Văn tiền vào như nước, gia đình hòa thuận nhé!”

Câu này không phải càng gượng gạo hơn ư?

Gia đình này vừa không hòa mà cũng chẳng thuận, thậm chí vừa rồi mọi người còn mới nhận thức được mình và “tổng giám đốc Văn” trong truyền thuyết là người một nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.