Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 73



Công trình ở phía nam Giang Lăng đã xảy ra thay đổi bất ngờ, thực ra cũng không tính bất ngờ.

Trong thời gian trao đổi với tổ công tác, Vân Thượng cảm thấy rõ ràng sự nhiệt tình của đối phương đã giảm sút, từ lúc đầu suốt ngày nói chuyện điện thoại, mở họp online, đến sau này hai ba ngày mới trả lời một câu.

Mà vào lúc tổ công tác ngó lơ Vân Thượng, tin tức truyền tới, Kim Việt đã vào công trường khởi công rồi.

Tuy rằng Ninh Hảo đã tiêm thuốc dự phòng cho Văn Gia Xương, nói rõ kế hoạch của mình, bao gồm cả việc buông tay trước.

Nhưng Văn Gia Xương trơ mắt nhìn dự án bị người ta giành lấy thì vẫn buồn bã.

Ninh Hảo khuyên ông ta: “Khởi công lại như thế nào, phương án khởi công ra sao vẫn chưa kết luận mà bọn họ đã mù quáng đầu tư tiền vào “máy cắt thịt”, giành khởi công. Đợi sang năm bọn họ sẽ rất bị động, bây giờ tiền đầu tư vào, tòa án có chấp nhận tiền vốn hay không còn là một dấu chấm hỏi.”

Những đạo lý này Văn Gia Xương hiểu, chỉ là ông ta vẫn lo lắng sang năm Vân Thượng sẽ không giành được công trình ở kỳ thứ hai, chuyện này kéo dài thêm một ngày chưa quyết định, ông ta lại thêm một ngày lo lắng.

Sau khi bước vào mùa đông, thời gian dường như trở nên chậm chạp hơn.

Lý Thừa Dật không chịu nổi bầu không khí đè nén trong nhà, chạy đi Đông Bắc trượt tuyết rồi.

Khoảng thời gian này không có anh ta, không cần dùng lý do trông coi công trình nữa, nên Ninh Hảo bèn ở lại Vụ Tùng Viện, Văn Tư Hoàn cũng về theo.

Công việc của cô không bận, thường xuyên ở nhà làm “bác sĩ tâm lý” cho Văn Gia Xương, nói chuyện, đánh cờ với ông ta, có lúc thì kéo Văn Gia Xương ra ngoài.

Văn Gia Xương nhiều khi cũng kéo Văn Tư Hoàn cùng đi chơi drone, còn tiếc nuối nói: “Sức khỏe bây giờ không tốt nữa, nếu không chúng ta có thể chơi bóng rổ, lúc trẻ bố chơi hay lắm đó, con chơi bóng rổ thế nào?”

Lúc nhỏ Văn Tư Hoàn từng thấy ông ta chơi bóng rổ với Lý Thừa Dật, đó không phải hồi ức tươi đẹp cho lắm.

Anh khiêm tốn nói: “Trình độ của con bình thường thôi ạ.”

Văn Gia Xương kiêu ngạo nói: “Anh cả con từ nhỏ đã chơi rất giỏi rồi, trường thể thao muốn chiêu sinh thằng bé, nhưng bố không cho đi.”

Lý Lộ Vân nhìn từ đằng xa, không biết bọn họ đang bàn luận về Lý Thừa Dật, chỉ thấy cảnh cha hiền con hiếu, Văn Gia Xương cười rất vui vẻ.

Trong lòng bà ta không vui chút nào, lại chạy lên lầu gọi điện giục con trai mau về nhà.

Cũng không thể trách bà ta bụng dạ hẹp hòi được, Văn Gia Xương phát triển dựa vào gia đình bà ta, nhưng bây giờ cả Vụ Tùng Viện đều là con cái vợ trước, một gia đình hòa thuận, rất có cảm giác “chim đỗ quyên trộm nhà”.

Lý Thừa Dật không hiểu tâm trạng của mẹ mình, anh ta bị giục đến phiền.

Cuối cùng Lý Lộ Vân đưa ra mệnh lệnh chết, bảo anh ta bắt buộc phải đón noel ở nhà, không muốn “đoàn viên” với người khác. Thế nên anh ta mới mua vé máy bay trở về.

Thực ra bà ta nào biết rằng, đêm noel vợ chồng Ninh Hảo có lịch trình riêng, không hề ăn lễ ở nhà.

Về buổi tiệc cosplay, Văn Tư Hoàn nói chủ đề tùy ý, nhưng kết quả lại không như tưởng tượng.

Đêm noel, hai người xuất phát từ chung cư riêng, không nói ra chủ đề của mình, khi gặp mặt ở nhà của Tống Vân Khai mới bắt đầu bóc phốt nhau. Ninh Hảo cosplay thành hiệp sĩ Jedi.

“Có cô gái nào lại đóng vai hiệp sĩ Jedi chứ, em nhìn người ta đi!” Văn Tư Hoàn chỉ vào oanh oanh yến yến trong phòng, vô cùng đau lòng.

Nhìn ra xung quanh, sáu mươi mấy vị khách ăn mặc kỳ quái đang tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, phần lớn con gái đều chọn tạo hình nghiêng về gợi cảm, không có mấy ai không mặc váy ngắn cả.

Có mấy cô gái ăn diện vô cùng lộng lẫy, đứng dựa ở sofa dài, lười biếng ôm chiếc gối ôm màu xanh lá hoặc vàng ngỗng, đèn màu trên cây thông noel chiếu lấp lánh xuống người họ, xinh đẹp tựa bức tranh sơn dầu, không nói rõ được là hình tượng gì, đại khái là công chúa quý tộc.

Văn Tư Hoàn không phục cho lắm, nếu Ninh Hảo nghiêm túc ăn diện chắc chắn xinh đẹp hơn bọn họ.

Người được mời trong bữa tiệc do Tống Vân Khai tổ chức chủ yếu là quan chức và cậu ấm cô chiêu giàu có trẻ tuổi, hai phần ba là người chưa kết hôn nên bữa tiệc mang tính chất xem mắt làm quen nhiều hơn. Các cô gái tự tin xòe đuôi, thân hình càng đẹp thì lộ càng nhiều.

Nhưng một người đã kết hôn như Ninh Hảo thì không cần thiết phải trêu ong gọi bướm.

“Có thể dùng kiếm ánh sáng đánh người nè.” Vẫn là vận động thoải mái, chơi vui vẻ quan trọng với cô hơn, cô vừa nói vừa dùng kiếm ánh sáng gõ mũ anh.

Số lượng chàng trai thích dùng kiếm ánh sáng cũng không ít, múa may quay cuồng hết lên. Văn Tư Hoàn tức giận, như vậy giống như vợ mình lại tạo thành vô số cặp đôi với người khác vậy.

So với cách ăn diện theo xu hướng của Ninh Hảo, bộ tóc giả màu bạc dài một mét hai của anh mới thật sự chói mắt người khác, độ làm màu đứng đầu bảng xếp hạng.

Anh bị Lục Chiêu Chiêu chế giễu: “Ha ha ha, anh Hoàn, cậu thiếu khí chất quá đó. Có ông chủ xưởng rượu nào mà cứ cười toét miệng vui vẻ suốt như vậy chứ?”

Từ Tiếu cũng độc mồm độc miệng, giễu cợt: “Cosplay thành như vậy thì không thể để Ninh Hảo ở bên cạnh cậu ấy được. Chúng ta dẫn Ninh Hảo đi, nụ cười của cậu ấy tự nhiên sẽ biến mất thôi.”

Văn Tư Hoàn châm biếm lại: “Lục Chiêu Chiêu, cậu đừng cười tôi, đến cả dresscode mà cậu còn nhầm lẫn được. Đây là party giáng sinh, không phải tiệc halloween, cậu hóa trang thành cô dâu cương thi trông không bình an cho lắm thì phải?”

“Nhưng hai người giống một cặp đó, trạng thái tinh thần rất đẹp đôi.” Ninh Hảo đâm thọc cả hai người.

“Hứ.” Văn Tư Hoàn nghĩ thầm, dù sao hôm nay khiến Ninh Hảo vui vẻ là xứng đáng rồi. Mặc dù khi Ninh Hảo nhìn thấy quả đầu kia của anh thì cười đến thở hổn hển, nhưng trước lúc đó trong mắt vẫn có bất ngờ.

Anh vốn không quan tâm ánh mắt của người khác.

Khi tàn tiệc đã là đêm khuya, Ninh Hảo uống một ít rượu, hơi buồn ngủ nên hai người thương lượng đến nhà mẹ anh ở gần đây ngủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Tư Hoàn đã lưu dấu vân tay, có thể tự vào nhà, chắc mẹ đang ngủ rồi, không cần báo cáo nữa.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, nhưng đáng tiếc không tạo được giáng sinh trắng, tuyết ở thành phố Giang luôn tan ngay khi rơi xuống đất.

Vừa ngồi vào ghế sau ấm áp trong xe, Văn Tư Hoàn đã tháo tóc giả và mũ xuống, nói đùa: “Lỡ như mẹ anh dậy sớm, nhìn thấy hóa trang như vậy chắc chắn sẽ cho là mình gặp ma mất.”

Ninh Hảo kéo cửa kính ngăn cách giữa họ và tài xế lên, anh soi mình trong kính xem thử tóc đã chỉnh đàng hoàng hay chưa.

Ninh Hảo chọc anh: “Xem đủ chưa? Đẹp trai không? Cẩn thận biến thành “thủy tiên” (*) đó.”

(*) Thủy tiên: Một từ lóng trên mạng. Một là chỉ quan hệ bạn bè thân thiết giữa các cô gái (không phải quan hệ mờ ám). Hai là chỉ quan hệ nam nữ thân thiết nhưng không mờ ám, giống như tri kỷ. Ba là chỉ người tự luyến, bốn là chỉ cô gái trong sáng.

Anh quay đầu hôn cô rồi bật cười, lấy mũ của cô xuống: “Về nhà em cũng mau cởi bộ đồ này ra đi, hôn hiệp sĩ lạ lạ sao ấy.”

Về đến nhà tắm rửa xong xuôi, Văn Tư Hoàn mới phát hiện quyết định ở nhà mẹ là đang đào hố chôn mình.

Phòng mới chưa có người ở, không có bao cao su.

Năm giờ sáng, trời vẫn tối mịt, còn đang lễ nên khả năng có nhân viên nhận giao hàng món đồ này rất nhỏ, nếu có người nhận, lát nữa đến nhấn chuông cửa còn làm mẹ thức giấc.

Văn Tư Hoàn bất lực mặc quần áo định tự mình ra ngoài mua, Ninh Hảo khuyên anh đừng phiền phức như thế.

“Trong túi em vẫn còn hộp lần trước chưa dùng hết, là hộp em mua. Anh dùng tạm đi.”

Bầu không khí đã lên cao, Hảo Hảo thì ở ngay trước mắt, đây quả thực là khảo nghiệm nhân tính mà. Anh chỉ đành ấm ức nhận lấy món đồ mình xem thường kia.

Anh bĩu môi làm nũng: “Em đeo giúp anh.”

Cô tự làm mới biết mất sức như thế nào, tốn rất nhiều thời gian cho việc này chưa nói, còn giống như bị hung khí chỉ vào mặt vậy, vừa xấu hổ vừa căng thẳng, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Đợi không nổi nữa rồi, Văn Tư Hoàn mỉm cười, khom người hôn lên vành tai đỏ bừng của cô.

Không biết bởi vì ngày lễ hay do tuyết rơi, cuộc làm tình này vô cùng chìm đắm quên mình.

Tuyết vẫn chưa tan hết, mùa xuân đã tới trước rồi.

Đóa hoa yêu kiều run rẩy trong sự dao động mãnh liệt của không khí, tuyết hóa thành sương, thấm ướt từng cành cây.

Gió thổi qua những con đường nhỏ, những góc khuất, cành liễu mềm mại không chịu nổi sức nặng của tuyết, như con thuyền trôi dạt trên biển, mất kiểm soát xoay vòng tại chỗ, run rẩy tưởng chừng sắp sụp đổ.

Những chậu cây trong vườn yên ắng, có một số loại hoa vẫn mạnh mẽ vượt qua mùa đông, đóa hoa thược dược trắng sữa nở rộ cạnh bông mẫu đơn hồng.

Nhìn từ phía xa, từng đóa từng đóa nhấp nhô, hòa vào nhau khó tách rời.

Sau khi gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, hai người mới tìm lại được tri giác.

Anh phát hiện có chuyện xấu xảy ra: “Bao rách rồi.”

“...” Cô mệt đến mức không muốn lên tiếng, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên mặt cũng lười nhấc tay hất nó ra. Một lúc sau khi dần hạ nhiệt cô mới trả lời: “Bỏ đi, uống thuốc cứu lại vậy.”

“Vậy…” Nếu đã như vậy, anh lại nảy lên một suy nghĩ: “Thừa dịp làm thêm vài lần nữa?”

Vài lần cô không chịu nổi, thông thường hai lần là vừa đủ.

Hai người triền miên thêm một lúc, trạng thái của cô thoải mái, tinh thần cũng phấn chấn lên. Cô vui vẻ mặc đồ của anh, đi chân trần quanh phòng.

Cô cầm bộ tóc giả cosplay của anh đội lên đầu: “Nhìn em nè, ma nữ tóc trắng.”

Anh dựa vào đầu giường cười cô: “Ma nữ tóc trắng là do tổn thương tình cảm, vết thương này em chưa có cơ hội trải qua.”

“Khó nói lắm. Mẹ anh cũng nói “đàn ông có tiền sẽ sinh hư” mà.” Cô bỏ tóc giả xuống, tìm món đồ chơi khác.

“Cách nhìn nhận tiên tiến của em chắc sẽ không bị suy nghĩ lạc hậu của bà tẩy não đâu đấy chứ?”

Cô tiện tay lục lọi thùng giấy vẫn chưa kịp sắp xếp xong: “Có ảnh lúc nhỏ của anh không? Em muốn xem ảnh “ra tù” trông như thế nào.”

“Chắc có, ảnh tập thể, xem em có thể nhận ra anh không.”

Văn Tư Hoàn trải qua cuộc vận động kịch liệt cũng hơi mệt, tính cảnh giác hạ thấp đến bất ngờ, không ngờ anh cứ vậy để mặc cho cô lục lọi, đến khi cô tìm thấy một tấm bảng nhỏ rồi thay đổi sắc mặt, quay đầu lại, lúc này anh mới kịp phản ứng.

Tiêu rồi.

Đó là bảng tên mà anh dùng để giúp Ninh Hảo chiếm chỗ hồi cấp ba, bên trên còn có thỏ con, chim con do chính tay cô vẽ.

Ninh Hảo trợn mắt, mặt đầy ngạc nhiên: “Anh là… “Quạ”?”

Văn Tư Hoàn ngồi thẳng dậy, não chập mạch vài giây: “... Quạ gì?”

“Quạ đó! “Chuyên mang đến điềm xấu đến cho cậu”.” Cô nghiêm mặt, lặp lại câu anh từng nói với người ta vào lần đầu tiên nghe thấy giọng anh.

Hóa ra là thế, chuyện này cũng hợp lý thôi, cá vàng cô nuôi mà còn có tên, đương nhiên bản thân anh cũng có tên.

“... Anh không biết em còn đặt tên này cho anh đó.” Ngoài căng thẳng tột độ, không ngờ anh lại thấy hơi vui mừng. Cô không những đặt tên cho anh, còn nhớ rõ câu bông đùa của anh như thế.

“Cho nên, chơi đùa tình cảm của em cũng là trò đùa dai của anh sao?”

“... Anh chơi đùa tình cảm của em khi nào chứ?”

Một tội lỗi to lớn từ trên trời rơi xuống, Văn Tư Hoàn hoảng sợ đến mất hồn mất vía.

Cảm xúc trào lên, nước mắt lượn quanh hốc mắt của Ninh Hảo.


Anh nhận ra sự chất vấn của cô là nghiêm túc, phiền phức lớn rồi.

“Anh lừa em ba năm, rồi lại lừa em tiếp bốn năm nữa, hết lần này đến lần khác chơi trò mất tích, vậy mà không gọi là chơi đùa tình cảm à? Lợi hại thật đó.” Ninh Hảo lấy tay áo lau nước mắt, vừa tố cáo vừa nhặt đồ lót, áo len, áo choàng hiệp sĩ lên, mặc vào.

Cô vừa mặc áo choàng vào, khung cảnh chợt trở nên hơi buồn cười.

Văn Tư Hoàn không dám cười, anh cảm thấy cô muốn rời đi, cũng nhanh chóng mặc đồ vào, chuẩn bị tâm lý đuổi theo vợ.

“Không phải đâu, Hảo Hảo, anh không cố ý chơi trò mất tích. Anh là… Em đâu quen biết anh… Anh…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh biến mất một lần thì thôi đi! Đằng này anh biến mất rồi lại xuất hiện, hại em tưởng rằng sau lần biến mất thứ hai anh sẽ còn xuất hiện nữa, em đợi mãi đợi mãi, anh biết những ngày tháng đó em trôi qua như thế nào không?” Nước mắt cô rơi không ngừng, trước khi bước ra cửa còn dùng tóc giả làm vũ khí ném lên người anh.

Văn Tư Hoàn vội vàng kéo cô lại trước cửa phòng: “Hảo Hảo, anh thật sự không biết em còn nhớ đến người như anh. Anh, anh, anh vốn tưởng mình chỉ ở bên giúp em giải khuây thôi, có anh hay không không quan trọng.”

Ninh Hảo khó tin: “Được, là em tự mình đa tình được chưa! Em đần độn, em ngu ngốc, em chính là người ngốc nghếch bỏ mấy chục ngàn vì người đàn ông trong truyện tranh thiếu nữ đó. Buông ra, em muốn về nhà.”

“Không, Hảo Hảo, em đừng…”

“Anh sờ lương tâm của mình đi, những chuyện anh làm vì em, có chuyện nào không phải bạn trai làm cho bạn gái không? Lừa gạt tình cảm của người ta, chơi chán rồi thì “đùng” một tiếng, biến mất khỏi thế gian, chuyện gì cũng không nhận! Anh trong sáng, anh không quan trọng, anh chỉ giúp em giải khuây, anh tốt thật đấy! Sao anh không đi đến cơ quan phúc lợi giúp người già neo đơn giải khuây đi!”

“Không phải đâu, Hảo Hảo, anh, anh cảm thấy bạn trai bạn gái phải quen biết nhau ở hiện thực…”

Ninh Hảo tức đến nỗi đấm liên tục vào ngực anh: “Cho nên, tại sao anh không đến làm quen em? Là em sai à? Gia đình anh bất hạnh, anh sống thê thảm, anh nghèo, anh tự ti, là em tạo thành à? Tại sao lại để em gánh chịu hậu quả chứ!”

“Hảo…”

“Em thật sự gặp ma rồi mới gả cho anh! Anh giỏi chơi đùa thật đấy, Văn Tư Hoàn. Anh cũng biết phải cất kỹ những món đồ này à?” Cô run rẩy, không biết tại sao vẫn còn cầm bảng tên trong tay: “Đừng nói là anh cho rằng để mặc em năm năm, trở về kết hôn với em thì năm năm này sẽ coi như bỏ qua đấy chứ?”

“... Chưa tới năm năm.” Anh thật sự ngu ngốc lắm rồi mới chọn bào chữa điểm này.

“Chưa đến năm năm, chỉ mới bốn năm, lừa em chưa đủ lâu đúng không?”

Bởi vì động tĩnh quá lớn, cho nên Đào Như Mẫn đã thức giấc, bà ấy vội vàng mặc áo rồi bước ra ngoài: “Chuyện gì thế này? Hả?”

Văn Tư Hoàn mất tập trung, tay buông lỏng, để Ninh Hảo xông ra khỏi cửa chạy mất.

Anh còn chưa kịp giải thích quá nhiều, chỉ vứt lại câu “cãi nhau bình thường”, “không sao” rồi đuổi theo ra ngoài.

Đào Như Mẫn ngơ ngác, cãi nhau, bình thường chỗ nào?

Thang máy đến không đủ nhanh, Văn Tư Hoàn đuổi kịp cô ở cửa thang máy.

“Thế nào, anh còn muốn giam cầm em à?”

“... Không phải, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

“Vụ Tùng Viện.”

“Anh chở em.” Anh vừa lục túi áo thì phát hiện không mang theo chìa khóa, lại vội vàng quay về lấy. Đợi anh bước ra, Ninh Hảo đã vào thang máy rồi, anh buộc phải đứng đợi lượt thang máy tiếp theo.

Vào thời điểm sáng sớm này, rất ít xe đi tới khu ngoại ô như Vụ Tùng Viện.

Anh lái xe trên đường, nhanh chóng đoán được chiếc xe màu xám trước mặt chính là xe taxi của Ninh Hảo.

Anh dùng điện thoại trong xe gọi qua, vừa nói được nửa câu “Hảo Hảo, em khoan hãy tức giận” thì đã bị cô mắng: “Em muốn ly hôn với anh!”. Sau khi biểu đạt xong ý mình, cô tắt điện thoại, có gọi nữa cũng không nghe.

Văn Tư Hoàn thở dài, một đường đi theo chiếc xe xám kia. Vào đến trong sân thì xe taxi dừng lại thả cô xuống, nhưng anh còn phải đỗ xe vào hầm, nên lại chậm hơn cô một bước.

Anh đuổi lên lầu thì Ninh Hảo đã khóa cửa phòng ngủ lại.

Bởi vì đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn sáng nên hai vợ chồng một người chạy một đuổi theo làm cả nhà đều ngây ra. Văn Gia Xương gọi Ninh Hảo: “Hảo Hảo đến ăn cơm.”

Ninh Hảo không quay đầu: “Con không ăn đâu bố, con muốn ly hôn với Văn Tư Hoàn.”

Văn Gia Xương: “...”

Chưa được mấy phút, đương sự còn lại đã đi tới.

Văn Gia Xương: “Gây chuyện gì mà đòi ly hôn thế?”

Anh còn không thèm quay đầu mà bước nhanh lên lầu: “Không ly hôn ạ, đừng tin lời đồn, lan truyền lung tung.”

Lý Thừa Dật đứng bên máy lọc nước gãi đầu, cảm thấy mới sáng sớm mà tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Văn Tư Hoàn đứng ngoài cửa nói hết lời, nhưng Ninh Hảo vẫn không chịu mở cửa.

Cả nhà cũng không ai ăn nữa, đều đứng trước cầu thang vây xem. Mấy chị gái muốn nghe ngóng ở chỗ Văn Tư Hoàn, xem anh đã làm chuyện không có tính người gì.

Chị hai nói: “Hảo Hảo tốt tính như thế, em chọc con bé đến mức đòi ly hôn, không phải do có đứa con riêng hai tuổi ở bên ngoài đó chứ?”

Văn Tư Hoàn cạn lời.

Một lúc sau, Ninh Hảo bước ra, cô nghiêm mặt, kéo một chiếc vali to đùng.

Anh giữ vali, ngăn cô tiến về trước: “Em muốn đi đâu?”

“Về nhà mẹ đẻ.”

Lý Thừa Dật như một mũi tên xông lên phía trước cướp vali trong tay Văn Tư Hoàn lại: “Anh xách cho em. Đàn ông gì chứ, còn không giúp người ta xách vali!”

Văn Tư Hoàn: “...”

Lý Thừa Dật lại gọi Văn Địch Phú: “Chị hai, chị mau gọi điện cho tài xế chở Hảo Hảo đi.”

“Được!” Chị hai bước nhanh xuống lầu.

Văn Tư Hoàn không quan tâm đám người giậu đổ bìm leo này, chỉ lo khuyên nhủ Ninh Hảo: “Hảo Hảo, em muốn về nhà mẹ đẻ ở hai ngày cũng được, đừng giận nữa. Anh có lỗi, đều là lỗi của anh. Em, em nhất định đừng giận…”

Ninh Hảo dùng hết sức bẻ từng ngón tay của anh ra.

Khi anh còn muốn kéo cô lại, chị cả lại ra tay ngăn cản: “Em có lỗi thì đi chuộc lỗi đi, bảo người ta đừng giận mà em còn quanh quẩn trước mắt người ta.”

Văn Tư Hoàn: “...”

Ninh Hảo thành công trốn thoát nhờ sự giúp sức của đám người giúp quá hóa phiền này, Văn Tư Hoàn đỡ trán, đứng ở chính giữa phòng khách thở dốc.

Văn Gia Xương ghét bỏ, lườm anh: “Chỉ một người mà con cũng giải quyết không xong.”

“... Là lỗi kỹ thuật thôi ạ.” Văn Tư Hoàn khua tay, loạng choạng xoay người đi ra hầm xe.

Mẹ vợ chắc chắn sẽ khuyên giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.