Đêm đến, không khí hôm nay tĩnh lặng hơn những hôm khác bởi không gian bao trùm sự buồn bã của Quỳnh, cô ngồi lặng trong thư phòng hàng tiếng đồng hồ, tay cầm ly rượu vang, nhìn về phía cửa kính, suy tư nghĩ ngợi. Người ta thường nói khi buồn thì nhìn cảnh vật cũng buồn quả không sai. Những kỉ niệm hiện về trong tâm trí vừa ngọt ngào vừa như dày vò cô. Phá vỡ không khí trầm lặng này, tiếng chuông điện thoại vang lên: " Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights...". Thấy là số lạ Quỳnh bắt máy nhưng giọng nói không chút hơi ấm:
- Alo, tôi Quỳnh nghe…Chị Huệ Tâm?... – Biết là người yêu của Hào, Quỳnh tỏ thái độ hòa nhã hơn, lòng cô lại đau như cắt – Em về rồi. Chị đã về chưa?...Có chút giấy tờ gấp cần em kí thôi…Công ty của em sao? Nhân Ái là một công ty phụ trách quảng bá một sản phẩm nào đó, chúng ta sẽ phụ trách mọi bước đưa sản phẩm ra thị trường…Một công ty nhỏ thôi…Vậy sao? Chúng ta cùng ngành ak? Chị đang làm ở đâu?...MS cũng tốt…Không làm nữa sao? Sao vậy?...Chị có muốn về công ty của em làm không?...Được mà. Vài ngày nữa chị tới công ty em sẽ sắp xếp…Em biết rồi. Tạm thời em sẽ không nói với anh Hào…Vậy ba ngày sau đi. Tạm biệt.
Quỳnh không biết quyết định mời Huệ Tâm tới công ty là đúng hay sai nhưng mà chỉ cần làm như vậy Hào vui thì cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi dù nó tổn thương cô sâu sắc. Quỳnh không biết quyết định cảm tính hôm nay sẽ khiến cô trả một cái giá không đắt.
Sáng hôm sau, tại công ty Nhân Ái, thư kí Hà đưa thuốc dị ứng cho Quỳnh, miệng vẫn còn cằn nhằn:
- Em bị mẫn cảm rất nặng với cua sao lại ăn chứ? Nổi hết mẫn đỏ lên rồi. May là không nghiêm trọng lắm. Uống thuốc đi. Hôm nay em phải tránh ăn đồ dầu mỡ đó.
- Chị đừng lo. Chỉ dị ứng nhẹ thôi mà. Em sẽ chú ý. Hôm nay giúp em sắp xếp em sẽ không gặp khách hàng, giao lại cho Khiêm đi – Quỳnh nhẹ nhàng trấn an, thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên cắt ngang.
- Alo. Em đây chị. Em không sao. Mấy năm gần đây em đã ít bị dị ứng rồi, mẫn cảm cũng không nặng lắm… Trưa nay em có hẹn với khách hàng rồi để ngày mai hay ngày mốt gì đó mình ăn cơm nha…Được. Hẹn vậy đi. – Quỳnh nói với Hạnh người gọi đến.
Đợi Quỳnh cúp máy, thư kí Hà đã nhíu mày, không đồng ý nói:
- Sao em không nói với Hạnh chứ? Cũng do họ không chú ý mà.
- Chị đừng nói vậy. Là lỗi của em. Em không muốn họ lo lắng. Thôi không nói chuyện này nữa. Hai ngày nữa sẽ có người đến, chị sắp xếp cho cô ấy làm trợ lý thư kí của em nha – Quỳnh đánh trống lảng, không muốn bị cằn nhằn, dặn dò.
- Trợ lý thư kí? Ai vậy? – thư kí Hà thắc mắc.
Quỳnh trả lời với giọng nói hơi buồn:
- Huệ Tâm – bạn gái của anh Hào.
- Huệ Tâm? Bạn gái? Vậy tại sao em lại sắp xếp cho cô ta làm ở đây chứ? – thư kí Hà cao giọng hỏi.
Quỳnh cúi đầu, giả bộ chăm chú xem tài liệu, che giấu tâm tình, rất bình tĩnh đáp lại:
- Đâu có sao. Em là em gái của anh Hào, giúp chị Huệ Tâm một chút cũng được mà. Trước đây chỉ cũng làm ở MS nên không khó làm quen với công việc đâu.
- Đâu có sao? Em không phải thích Hào sao? Em thấy cô ta mà không có cảm giác gì sao? – thư kí Hà vạch trần Quỳnh, gầm lên.
Giống như bị người ta nhìn thấu tất cả, Quỳnh ngước lên nhưng vẫn tránh ánh mắt của thư kí Hà phủ nhận:
- Chị nói gì vậy? Em chỉ xem anh Hào là anh trai thôi.
- Được. Em không thừa nhận cũng được – thư kí Hà không muốn quá ép Quỳnh nên chỉ có thể chuyển chủ đề - Vậy thì cũng không cần là trợ lý thư kí chứ? Em cũng biết tất cả cơ mật công ty đều ở đây mà.
- Chị yên tâm đi. Em tin chị ấy – Quỳnh rất bình tĩnh nói.
Thư kí Hà không biết làm sao với Quỳnh chỉ đành giận dữ quay người đi, trước khi đi còn cảnh cáo:
- Cô nương, em không phải tin cô ta, em tin Hào thôi. Em cứ chờ đó sau này có chuyện gì đừng tìm chị khóc.
Quỳnh chỉ ngồi nhìn thư kí Hà đi ra, may mắn cô ấy không nói tiếp nữa nếu không cô thật sự không thể tiếp tục che dấu tâm tình, thở dài thườn thượt và tập trung vào công việc mong dùng nó làm tê liệt thần kinh của mình.
Ở văn phòng làm việc của Hào bên kia, sau khi gọi cho Quỳnh xong, Hạnh vẫn không nhịn được giận dữ trách Hào:
- Em cũng không biết sao anh lại không để ý chứ? Em đã nói với anh Quỳnh dị ứng với cua mà.
- Anh quên mất. Anh sai rồi. Quỳnh cũng không sao rồi mà. Nếu như là em thì anh đã nhớ rồi – Hào cười nhận lỗi, cầu hòa cộng thêm chút nịnh nọt.
Không những không vui mà Hạnh còn đanh mặt, quát:
- Anh nói gì vậy? Quỳnh nghe được sẽ buồn lắm đó.
- Anh nói sai. Anh nói sai - Hào vỗ vỗ miệng nhận sai.
Quỳnh đang tự làm tổn thương mình chăng? Thật sự có tình yêu chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc là được rồi sao? Hào vẫn chưa quá để ý tới Quỳnh chăng nên trong lòng anh vị trí của Quỳnh là ở đâu?