Âm Thầm Yêu Anh

Chương 38: Ngọt ngào



Trong lúc Quỳnh ngượng ngùng, quay đầu nhìn xa xăm, Hào đã bước đến, ôm lấy cô từ đằng sau, Quỳnh hơi giãy dụa, nhưng Hào vẫn siết vòng tay, giữ chặt cô trong lòng mình, đặt đầu lên đầu vai cô, ấm áp nhẹ nhàng nói với cô, giọng nói trầm ấm, thoảng qua bên tai từng lời từng lời thấm sâu vào lòng cô:

- Lúc nhận được tin em bị bắt cóc, anh cảm thấy khó thở, lo lắng đến phát điên. Lúc Tử Nhiễm nói với anh về những chuyện em đã âm thầm làm vì anh, từng chuyện từng chuyện em đã làm vì anh mà anh chưa từng để tâm nhìn thấy tự nhiên lại hiện ra rất rõ ràng trong đầu anh làm cho lòng anh đau như cắt, cảm thấy mình rất vô tình. Lúc nhìn thấy em dù bị bịt miệng nhưng vẫn ngân ngấn nước mắt nhìn anh, quát lên hỏi tại sao anh lại đến, anh muốn giết chết những người đã hại em thê thảm như vậy, nếu không phải sợ chúng tổn thương tới em anh đã bỏ mặc tất cả. Lúc em vì anh trúng đạn ngã xuống, anh lại muốn giết chết mình, trái tim anh như có ai đó xé tan ra từng mảnh. Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, anh lại từ khó thở, muốn giết người, tim như ngừng đập đến lúc em từ trong phòng phẫu thuật được đẩy ra, bác sĩ nói em bình an anh mới có cảm giác tìm lại nhịp tim của mình, nhưng lại xót xa, đau lòng khi nhìn em như vậy. Từng loại cảm xúc xuất hiện trong tâm trí anh, anh nhận ra anh không thể mất em, anh muốn giữ em bên cạnh anh mãi mãi. Tuy có lẽ anh không được hoàn mỹ nhưng anh sẽ đem lại cho em những điều tốt đẹp nhất. Anh yêu em, chúng ta yêu nhau nhé em.

Từng lời Hào nói làm cho Quỳnh cảm thấy thật ngọt ngào, lại thêm thỏa mãn rốt cuộc những gì cô làm đã được hồi đáp, rốt cuộc người đàn ông tốt này cũng đã thuộc về cô, cô cứ cười ngọt ngào như vậy, nước mắt hạnh phúc cứ thế chảy ra, lâu không thấy Quỳnh trả lời, Hào hơi kì lạ nhìn xuống, quay người thấy được Quỳnh khóc, lo âu lau nước mắt hỏi thăm:

- Em sao vậy? Sao lại khóc chứ? Em không muốn sao?

Quỳnh vội lắc đầu, cười kéo tay Hào nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra, hấp tấp nói:

- Không có, không có đâu. Em chỉ là rất vui rất hạnh phúc. 

Nghe vậy, Hào cười càng thêm ấm áp, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng sủng nịnh, xoa đầu cô, thêm cưng chiều:

- Ngốc quá. 

Cả không gian không còn lạnh lẽo nữa mà với họ chỉ còn hạnh phúc, ấm áp, sưởi ấm cho nhau. Bầu trời ngàn sao lấp lánh tỏa sáng, ông mặt trăng vừa tròn vừa sáng như mỉm cười trước hạnh phúc của đôi trẻ. 

Hai tuần sau, Quỳnh hồi phục, trở lại công ty nhanh chóng làm việc, nghe thư kí Hà báo cáo công việc, cô nhanh chóng phân phó, sắp xếp công việc. Đợi thư kí Hà ra khỏi phòng, đang định tập trung làm việc, thì tiếng chuông điện thoại vang lên: " Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights...". Nhìn thấy là Hào gọi đến, khuôn mặt Quỳnh ánh lên vẻ hạnh phúc, cô mỉm cười ngọt ngào, nhấn nút nghe:

- Mới gặp đây mà, sao anh lại gọi đến vậy?

- Anh nhớ em thôi mà, đúng là không gặp một ngày như cách ba thu, anh chỉ không gặp em vài tiếng đã cảm thấy như đã không gặp em cả năm rồi - Bên đầu dây, Hào than thở.

- Anh mới ăn kẹo hay sao miệng ngọt vậy - Quỳnh giả vờ giận dỗi nhưng mà miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

- Anh nói thật mà. Không đùa giỡn nữa, trưa nay chúng ta đi ăn cơm được không? - Hào hỏi.

- Không được. Mới quay về còn rất nhiều việc cần xử lý. Hay là tối đi chúng ta cùng đi ăn cơm xem phim được không? - Thật sự muốn dành thời gian bên Hào nhiều hơn nhưng mà công việc quá nhiều đang đợi cô xử lý, đành bất đắc dĩ đưa ra đề nghị khác.

- Được. Vậy tối gặp. Dù làm việc nhưng đừng quá sức, thấy mệt thì nghỉ ngơi, hãy nhớ có anh ở đây - Hào.

- Em biết rồi. Tối gặp anh, vậy em cúp máy đây - Quỳnh đang định cúp máy thì Hào ngăn cản:

- Khoan đã. Em phải hôn tạm biệt anh chứ.

Nghe vậy, Quỳnh ngượng ngùng hôn chụt một tiếng vào điện thoại rồi lập tức cúp máy, ngồi nhìn điện thoại cũng nở nụ cười, nhớ đến những ngày gần đây, từ khi hai người xác định tình cảm, Hào đối với Quỳnh càng thêm yêu thương, chăm sóc cô từng ly từng tý, lại thêm chút thân mật, trong lúc cô không để ý sẽ hôn trộm vào má cô, tất nhiên không thể thiếu những hành động như nắm tay, ôm ấp, tuy có chút không quen lắm nhưng cô lại rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Mặc dù vậy, cô cũng không để Hào tiết lộ quan hệ của bọn họ với bất cứ ai, cô nói rằng là cô cảm thấy e thẹn, muốn đợi tình cảm ổn định hơn mới công khai, nhưng thật ra cô vẫn đang bất an, hạnh phúc đến quá nhanh làm cô có cảm giác không chân thực, cô luôn sợ rằng hạnh phúc này sẽ biến mất, cô không muốn quá nhiều người biết để sau này dù có mất đi thì cô cũng sẽ không trở nên yếu ớt, trở thành tâm điểm thương hại của mọi người. Phục hồi tinh thần, Quỳnh nhanh chóng tỉnh táo lại, không suy nghĩ nưa, cô biết nếu mình tiếp tục như vậy thì công việc không có ai xử lý rồi, tự nhắc nhở mình phải tập trung, tập trung.

Sự yên bình, sự hạnh phúc này sẽ kép dài bao lâu đây, sóng gió có khi nào sẽ ập đến thử thách tình yêu của đôi trẻ này? Quỳnh lúc nào sẽ xóa tan nỗi bất an của bản thân tìm lại bầu trời, Hào liệu có cảm nhận được sự bất an của Quỳnh, cậu sẽ xử lý ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.