Hào biết không thể trong một lúc thay đổi thói quen của Quỳnh nên cậu đành quyết định đưa Quỳnh đến một nhà hàng Ý. Thấy xe dừng lại trước một nhà hàng Ý, Quỳnh rất ngạc nhiên, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Hào hỏi:
- Sao anh lại biết em thích ăn món Ý vậy?
Thấy được sự ngạc nhiên của Quỳnh, Hào rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn, nói với giọng rất tự hào:
- Em nghĩ anh là ai - Thấy Quỳnh phì cười, Hào cốc nhẹ vào trán cô – Thôi được rồi, anh thừa nhận anh hỏi Hạnh đó.
Nghe Hào hỏi Hạnh, ánh mắt Quỳnh hiện lên sự lo sợ, Hào nhanh chóng bắt gặp điều lo lắng của cô, chỉ biết thở dài xoa đầu cô giải thích:
- Yên tâm đi. Hạnh không biết gì đâu, anh viện cớ lòng vòng hỏi được. Anh vừa đẹp trai vừa thông minh mà – Câu cuối cùng Hào cố ý đùa giỡn, thấy mặt mày Quỳnh giãn ra mới kéo cô bước vào cửa – Đi thôi, anh cố ý hỏi thăm tìm kiếm mới tìm được nhà hàng này đó. Anh giỏi không? – Nghe Hào khoe khoang, Quỳnh chỉ biết cười trừ, thôi đi cô sẽ không nói với anh nhà hàng này là nơi quen thuộc của cô, mong là không gặp người quen.
Nhưng không như nguyện của Quỳnh, mới bước vào cửa đã gặp phải người quen, cậu nhân viên đón khách đã lên tiếng chào hỏi:
- Giám đốc Quỳnh, cô tới rồi, sao cô không gọi đặt bàn trước?
Thấy Hào nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng, khó tin, Quỳnh chỉ biết đỡ trán, cảm thán người tính không bằng trời tính mà, cô cười bất đắc dĩ đáp lại:
- Hôm nay tôi đến với Tổng giám đốc Bùi, là anh ấy đặt.
Lúc này cậu ta mới giật mình thấy người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Quỳnh, cất tiếng chào hỏi:
- Xin chào Tổng giám đốc Bùi, hay là tôi chuyển bàn mà hai vị đã đặt sang chiếc bàn gần cửa sổ mà Giám đốc Quỳnh thích nhất được không? - Cậu ta đề nghị.
Quỳnh đưa mắt nhìn, hỏi ý kiến của Hào thì thấy anh lập tức gật đầu đồng ý, hai người nhanh chóng được nhân viên phục vụ dẫn đến bàn ăn. Sau khi kéo ghế cho Quỳnh ngồi xuống, Hào ngồi xuống đối diện với Quỳnh, cảm thán:
- Haizzz. Vậy mà anh còn tự cho mình giỏi không ngờ em đã đến đây rồi. Thậm chí người ở đây còn nhận ra em nữa.
Quỳnh phì cười trước hành động giả bộ tội nghiệp của Hào, cười đã rồi cô mới giải thích:
- Anh cũng biết em thích món Ý rồi nên em thường xuyên hẹn gặp khách hàng ở đây, lâu dần thành khách hàng thân quen ở đây thôi.
Hào ak lên như hiểu ra, đang định nói gì đó thì có một tiếng gọi cắt ngang:
- Chị Quỳnh.
Quay lưng lại, cậu thấy một cô gái đang mặc đồ phục vụ bàn, chắc cũng cỡ tuổi Tử Nhiễm, đang hớn hở chạy lại phía này, cười rực rỡ, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ và sự ngưỡng mộ, có thể thấy cô rất yêu thích người mà cô vừa gọi tên. Quỳnh ngước mắt lên, cũng ôn hòa cất tiếng gọi:
- Lan Anh - Đợi cô ấy đến gần, Quỳnh rất thân thiện hỏi – Hôm nay em có ca làm ak. Em dạo này sao rồi? Còn bác gái thế nào?
- Dạ em dạo này cũng bình thường, mẹ em từ sau ca phẫu thuật đã khỏe hơn rồi, ngày nào mẹ em cũng đi bộ trong khu phố tám chuyện đó. Mẹ em thường nhắc đến chị lắm đó - Với giọng điệu hóm hỉnh, Lan Anh thuật lại.
Quỳnh cũng bật cười trước hành động trẻ con của Lan Anh, rất trìu mến ấm áp hỏi:
- Dạo này chị hơi bận, khi nào rảnh chị sẽ ghé thăm bác gái. Còn việc học hành của em sao rồi? Nếu công việc mệt quá thì nghỉ, tập trung học tập, chị sẽ giúp cho em.
- Chị yên tâm, em tự sắp xếp được. Chị giúp em nhiều rồi, không chỉ giúp mẹ em có tiền phẫu thuật mà còn chu cấp học phí cho em trong 2 năm qua. Em rất cám ơn chị - Lan Anh trả lời với thái độ đầy cảm kích.
- Em nói gì vậy? Chị... - Quỳnh định trách cứ về thái độ cảm ơn của Lan Anh thì Hào đã lên tiếng cắt ngang:
- Thôi hai em đừng cám ơn qua lại nữa. Nên giới thiệu cho anh biết cô bé này là ai – Câu cuối cùng là Hào nói với Quỳnh.
Lúc này Quỳnh mới phát hiện nãy giờ chỉ lo nói chuyện với Lan Anh, quên mất Hào, được nhắc nhở cô lập tức giới thiệu:
- Anh Hào, đây là Lan Anh - Lại quay sang Lan Anh – Lan Anh, đây là bạn của chị, Hào.
Được giới thiệu, Lan Anh đưa tay bắt với Hào, cười lịch sự nói:
- Chào anh, em là Lan Anh.
- Chào em, anh là bạn của Quỳnh, Bùi Đức Anh Hào. Rất vui được gặp em – Hào cũng hòa nhã đáp lại.
Chào hỏi xong, Lan Anh lưu luyến tạm biệt vào làm việc:
- Anh chị nói chuyện đi, em phải vào làm việc rồi, sau này chúng ta nói chuyện sau nha.
- Được, có gì gọi cho chị, nói với bác gái chị sẽ tới thăm bác thôi - Biết công việc quan trọng, Quỳnh không ngăn cản.
Đợi Lan Anh đi vào trong, hai người nâng ly, uống một ít mới bắt đầu trò chuyện, Hào thắc mắc:
- Sao em lại quen biết Lan Anh?
- Trong một lần tình cờ, em gặp Lan Anh ở đây, lúc ấy em ấy lơ đãng phạm sai bị mắng em nói đỡ vài câu, tìm hiểu mới biết mẹ em ấy bệnh nặng cần phải phẫu thuật chi phí quá cao, Lan Anh buộc phải thôi học, chạy tiền lo cho mẹ. Em giúp đỡ em ấy, tiền phẫu thuật, học phí nên chúng em trở nên thân thiết trong suốt 2 năm qua. Em coi em ấy như em gái của mình vậy - Quỳnh bình tĩnh nhâm nhi ly rượu kể lại.
- Không ngờ người yêu anh lại tốt bụng như vậy đó.
Đang mãi đắm chìm trong dòng hồi ức, Quỳnh chẳng nghe ra ý trêu chọc, cô cứ thuật lại với giọng nói đầy u buồn, mắt nhìn cửa sổ xa xăm, từ trên người cô tỏa ra một hơi thở của sự cô độc:
- Em quá hiểu cảm giác tuyệt vọng, cô độc đó, lúc lạc lõng giữa dòng người ồn ào lại qua, chỉ mong nhận được dù một câu an ủi, một cái nắm tay ấm áp. Không phải có câu nói điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác sao. Em không nỡ nhìn em ấy phải khổ như... – Nói tới đây, Quỳnh bỗng phục hồi tinh thần không nói tiếp, khôi phục lại khuôn mặt vui vẻ, nhanh như người vừa u buồn không phải cô, Quỳnh cười cười chuyển chủ đề - Thôi không nói mấy chuyện buồn này nữa. Mình gọi món đi.
Hào cũng cười cho qua, chấp nhận Quỳnh chuyển chủ đề, cầm menu bắt đầu thảo luộn món ăn. Nhưng trong đầu Hào luôn suy nghĩ, cậu chắc rằng sau chữ “như” mà Quỳnh vẫn chưa nói kia rất có thể là chữ “em”. Cậu thật sự muốn biết rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì làm cho Quỳnh lại hiểu được những cảm giác đó. Có vẻ như cậu nên hỏi một người thân thiết với Quỳnh - Hạnh chẳng hạn..
Trong quá khứ, Quỳnh đã trải qua chuyện gì để một cô gái lại có hơi thở lạnh lùng, cô độc như vậy. Hào có là người hóa giải bức tường trong lòng Quỳnh không?