Âm Thầm Yêu Anh

Chương 63: Chị em ruột



Mấy ngày sau, Quỳnh đang bận rộn ở công ty, cô làm việc cật lực muốn nhanh chóng hoàn thành hết các hợp đồng còn lại, thì thư kí Hà hối hả gõ cửa vào phòng báo:

- Quỳnh, Kiệt lại gây chuyện rồi.

Quỳnh buông bút trên tay, day day thái dương, giọng nói cất chứa phiền muộn hỏi:

- Lần này lại là chuyện gì nữa. Chị thay em giải quyết đi.

Không chỉ Quỳnh mà thư kí Hà cũng thấy phiền khi cứ vài ngày lại xin tiền vài ngày lại gây chuyện nhưng chuyện hôm nay quá nghiêm trọng cô cũng không biết làm sao giải quyết nên cô đành nói với Quỳnh:

- Chuyện lần này không đơn giản như mấy lần trước, cậu ta bị nghi ngờ giết người.

- Cái gì? - Quỳnh bất ngờ bật người khỏi ghế, ngạc nhiên thốt lên, vội quay người lấy áo khoác vừa bước đi vừa nói - Thôi mình vừa đi vừa nói đi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại liên quan đến vụ án giết người?

Thư kí Hà cũng nhanh nhẹn đi theo sau, kể cho Quỳnh nghe sự việc. 

Ở cục cảnh sát thành phố S, trong căn phòng thẩm vấn tối đen, không khí yên tĩnh, âm u khiến cho lòng người sợ hãi, Kiệt đang ngồi một mình, cả người nhếch nhác, tâm trạng lo âu, có vẻ rất sợ hãi, khủng hoảng. Vận dụng mối quan hệ, Quỳnh đã được vào thăm Kiệt, nhìn thấy cô Kiệt chẳng còn hống hách như xưa, đứng lên kéo tay Quỳnh giải thích:

- Chị hai, em không có giết người. Chị tin em đi chị hai, em không có. 

Quỳnh nở nụ cười dịu dàng, kéo Kiệt ngồi xuống, vỗ nhẹ tay cậu, trấn an:

- Chị tin em, em bình tĩnh đi. Chị nhất định cố gắng chứng minh em trong sạch. Yên tâm - Quỳnh tin tưởng Kiệt bởi vì cô hiểu Kiệt quậy phá vậy thôi chứ không dám giết người đâu, giọng nói tràn đầy tin tưởng Kiệt, muốn hỏi về chuyện xảy ra - Bình tĩnh, kể cho chị nghe xem có chuyện gì.

- Hắn ta gây chuyện với em, em chỉ chống chả lại thôi, đánh hắn ta mấy cái nhưng lúc em bỏ đi hắn ta vẫn còn sống mà, hắn ta còn mắng em nữa mà. Đúng rồi, lúc em bỏ đi, có người nhìn thấy. Chị mau tìm người đó đi - Kiệt bình tĩnh kể lại, chợt nhớ đến điều đó rất hớn hở. 

Quỳnh đang nhăn mày nghĩ cách làm sao, nghe Kiệt nói vậy cũng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, trấn an Kiệt lần nữa:

- Chị biết rồi, chị sẽ cho người tìm người đã chứng kiến đó ra, yên tâm đợi chị nha - Nói xong quay người hối hả muốn đi thì Kiệt bỗng lên tiếng gọi:

- Chị hai - Tưởng có chuyện gì, Quỳnh lập tức quay lại, trên mặt Kiệt đầy sự hối hận, áy náy xin lỗi cô - Chị hai, em xin lỗi chị. Mấy năm nay em đã làm nhiều điều có lỗi với chị - Ngồi trong căn phòng tối mấy tiếng đồng hồ, cậu nhớ lại nhiều chuyện trước đây, từ khi biết mình có người chị giàu có, cậu trở nên hống hách, giống như thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như nước, gây ra biết bao nhiêu chuyện mà chưa lần nào biết hối cải, vài tiếng ngồi đây cậu rất lo sợ, khủng hoảng nhưng điều cậu không ngờ nhất là với những chuyện đã xảy ra Quỳnh vẫn nguyện ý tin tưởng cậu. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy thật may mắn có người chị này và quyết định sau chuyện này cậu phải thay đổi. 

Quỳnh đầu tiên bất ngờ ngạc nhiên nhìn Kiệt, sau đó cười dịu dàng, giọng nói trầm ấm vỗ nhẹ tay cậu:

- Không sao. Hãy nhớ rằng dù người lớn đã xảy ra chuyện gì em vẫn là em trai ruột của chị. Em phải nên người hơn đó - Kiệt gật đầu đồng ý với cô, hai người đều nhìn nhau cười, khuất mắc bao lâu nay rốt cuộc cũng được giải khai, có lẽ đây đúng là gặp họa được phúc, tuy xảy ra chuyện lớn nhưng đã làm cho hai chị em thân thiết hơn. 

Quỳnh nhanh chóng tìm ra người chứng kiến lúc ấy, cô thật sự lấy làm ngạc nhiên vì người đó là Vi An, một sự trùng hợp làm cho người ta bất ngờ, sau khi được liên lạc, Vi An lập tức đến cục công an hợp tác điều tra. Với những lời khai của Vi An, Kiệt đã được bảo lãnh tại ngoại. 

Quỳnh rất biết ơn Vi An:

- Cảm ơn em đã giúp em trai của chị nha Vi An. 

- Em trai của chị? - Nghe Quỳnh nói, Vi An thắc mắc.

Chuyện cô có em trai rất ít người biết nên Quỳnh cũng không lấy làm lạ khi Vi An thắc mắc, cô rất tự nhiên giới thiệu:

- Em trai của chị - Hoàng Minh Kiệt - Quay ra giới thiệu với Kiệt - Đây là người đã giúp em cũng là bạn của chị - Triệu Vi An. 

- Xin chào, cảm ơn cô rất nhiều - Kiệt cũng chào hỏi, cảm ơn Vi An. 

Vi An mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu tỏ vẻ không có gì:

- Xin chào, không có gì, đây là việc tôi phải làm - Quay ra ánh mắt e ngại nhìn Quỳnh, hơi lo lắng hỏi Quỳnh sợ cô ấy không đồng ý - Chị Quỳnh, chị nói chuyện với em một chút được không? 

Quỳnh đã dự định trước phải nói chuyện với Vi An rõ ràng với lại cô cũng muốn Vi An giấu chuyện này không để người khác biết nên cô gật đầu đồng ý, nói với Kiệt:

- Kiệt, em ra ngoài xe đợi chị một chút nha - Kiệt đồng ý, chào tạm biệt với Vi An. 

Một chuyện lớn đã hóa giải khuất mắc chất chứa bao lâu cho tình chị em. Nhưng đây liệu có phải là một bước đẩy Hào đến với sự thật không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.