Lộ Miểu không ngờ anh lại thẳng thắn như thế, cô chỉ tiện miệng hỏi chút mà thôi.
Cô không biết nên trả lời lại thế nào, một lúc sau mới gãi đầu: Tôi có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì được không...
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô bất động: Cô nói đi?
Lộ Miểu mím môi, né tránh ánh mắt anh: Tôi cảm thấy là anh cố ý ép tôi lên tàu cướp biển.
Đến nội tình anh đều đã vạch cả ra, căn bản anh không thể nào khiến cô lui được nữa.
Kiều Trạch khởi động xe: Cô lên trước.
Đó là do bị anh lừa vào tròng mà. Lộ Miểu quay đầu sang nhìn anh, Anh là cảnh sát ở phương diện nào chứ?
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Kkhông phải sợ lên tàu cướp biển à? Còn đòi nghe?
Lộ Miểu ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, không nghe nữa.
Ban đầu tôi học trinh thám hình sự, môn không chuyên là điều tra tội phạm. Bỗng Kiều Trạch nói, Thời đại học vì một vài nguyên nhân mà được đi tập huấn đặc biệt, tham dự khóa điều tra phá án cấp quốc gia, sau lại chủ yếu học về tội phạm xuyên quốc gia cơ bản, hành nghề gần hai mươi năm, đều liên quan đến chống khủng bổ, vũ khí đạn dược buôn lậu, truy bắt ma túy, tội phạm công nghệ cao.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh: Hai mươi năm?
Đánh giá anh từ trên xuống dưới: Anh mấy tuổi rồi?
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Bốn bỏ lên năm, làm tròn thành hai mươi năm.
Lại bổ sung thêm câu: Tính cả lúc đại học.
Lộ Miểu không nhịn dược đếm đếm trên đầu ngón tay, tính cho anh: Nếu lấy số đuôi nhỏ nhất là 5, mười lăm năm, đại học bốn năm, hành nghề mười một năm, nếu anh hai mươi ba tuổi tốt nghiệp đại học, vậy thì cũng sắp bốn mươi rồi.
31 tuổi đã là sắp bốn mươi à. Kiều Trạch lại quay đầu nhìn cô một cái, Tôi mười sáu tuổi học năm nhất.
Lộ Miểu mờ mịt nhìn anh: Anh mới 31 tuổi?
Kiều Trạch: Tôi nhìn già lắm sao?
Cũng không phải... Lộ Miểu nhíu mày nhìn anh, Nhưng dựa theo thói quen tư duy, tkhông thường nói gần hai mươi năm thì nhất định là rất gần với hai mươi năm đó. Nên chắc chắn anh không phải ở tuổi này, nếu lấy số đuôi là 9...
Lộ Miểu lại bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: Thì phải là 35, nên anh là...
Từ giữa 31 đến 35? Cô hỏi.
Kiều Trạch nhìn tình hình xe cộ phía trước, rồi từ từ nhìn sang cô: Cô điều tra rõ ràng như thế, cô muốn làm gì?
Lộ Miểu: Thì xem xem anh già hơn tôi nhiều ít.
Kiều Trạch nhìn cô không rời: Sau đó thì sao.
Thì để tôi biết nên gọi anh là anh hay là chú đó.
Đột nhiên xe lắc một cái.
Suýt nữa Kiều Trạch đã dẫm lên phanh xe.
Anh quay đầu nhìn cô, mắt đảo trên gương mặt vô tội của cô: Cô cố ý.
Lộ Miểu đáp lại anh bằng ánh mắt nghiêm chỉnh: Đâu có.
Bỗng Kiều Trạch vươn tay về phía cô, làm như sắp sửa đánh cô, Lộ Miểu sợ đến mức hai tay ôm đầu, tránh tay anh đi, vừa ráng nín cười: Được rồi được rồi, tôi sai rồi, Kiều Sir à.
Nụ cười của cô rất nhẹ, nhưng chính xác là đang nhịn cười.
Bỗng Kiều Trạch nhớ lại, đã quen cô lâu thế rồi, nhưng hình như cô chưa cười lần nào, không phải nói cô mặt liệt, cô cũng chưa từng ủ rũ bao giờ, luôn là dáng vẻ im lặng, hoặc là mờ mịt chưa tỉnh ngủ, hoặc là vẻ cười nhạt, chẳng qua là khóe miệng cong đến độ cong chuẩn mực, không phải phát ra từ nội tâm, không phải cười thoải mái.
Cô thật sự chưa từng cười thoải mái lần nào.
Ánh mắt Kiều Trạch nhìn cô dần dần trở nên phức tạp.
Lộ Miểu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi nhỏ trong mắt anh, khóe miệng cong lên dần hạ xuống.
Sao thế? Cô hỏi.
Kiều Trạch lắc đầu: Kkhông có gì.
Lại tập trung lái xe.
Lộ Miểu không biết anh làm sao, rõ ràng ban nãy vẫn còn tốt đẹp, bây giờ không khí trong xe đột nhiên lạnh xuống.
Cô không biết có phải do mình nói sai câu nào không, hay là do cô lấy chuyện tuổi tác ra đùa giỡn khiến anh để bụng, cô không nghĩ ra, thấy anh không nói năng gì, cô cũng không dám lên tiếng, chỉ ngồi yên.
Rất nhanh, xe đã dừng lại dưới tiểu khu.
Hai người một trước một sau xuống xe, rồi một trước một sau đi vào thang máy, không ai nói gì.
Trong thang máy chỉ có hai người Lộ Miểu Kiều Trạch, Lộ Miểu im lặng đứng sau anh, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, chợt có một bàn tay giơ vào từ khe hở, cửa thang máy vốn định đóng lại thì nay từ từ mở ra.
Lộ Miểu ngước mắt nhìn ra cửa, đứng ở cửa là một người đàn ông cao gầy, tầm năm sáu chục tuổi, đeo kính mắt viền vàng, trọc một mảng lớn trên đỉnh đầu, mặc âu phục màu bạc, trong tay cầm mấy túi giấy cứng, hàng mua nhét đầy túi, người khác
nhìn vào rất có khí chất nhã nhặn.
Thấy Lộ Miểu nhìn sang, ông ta áy náy cười với cô: Xin lỗi.
Lộ Miểu cũng đáp lại bằng một nụ cười: Kkhông sao.
Dịch sát vào cạnh người Kiều Trạch, chừa không gian cho ông ta.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn người đàn ông.
Người đó nhấn nút thang máy tầng 12.
Kiều Trạch làm như trầm ngâm một lát, bỗng nhấn nút tầng 15, quay đầu nói với Lộ Miểu: Anh lên tầng trước thay bộ quần áo, lát nữa lại xuống tìm em.
Lộ Miểu: ...
Cô ngẩng đầu nhìn anh đầy kì quái, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông vừa vào thang máy, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua tay anh, ôm tay anh làm nũng: Cần gì chứ, em cũng muốn lên với anh.
Tầm mắt của Kiều Trạch dừng trong mắt cô hai giây, Lộ Miểu đã ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe miệng anh cong lên: Tùy em.
Khi thang máy dừng ở tầng 7 thì hai người kkhông đi ra, Lộ Miểu đưa tay nhấn nút đóng cửa, khi lùi về sau thì làm như vô ý nhìn sang người đàn ông gọng vàng bên cạnh.
Hai tay chú ta đều xách đủ túi giấy, trong từng túi nhét đầy hàng đã mua, có nhiều thứ không thể không nhét đại vào, ví dụ như một cuộn báo nổi lên kia.
Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng 12.
Người đàn ông gọng vàng mỉm cười gật đầu với Lộ Miểu, rồi sau đó xoay người ra khỏi thang máy.
Khi quay lưng lại thì Kiều Trạch im lặng không tiếng động rút lấy tập báo kia, nhét vào tay Lộ Miểu.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.
Kiều Trạch ra vẻ bình thản, chỉ nhìn cô bất động.
Lộ Miểu nghĩ ngợi một lúc, rồi đi lên phía trước, ra khỏi thang máy, gọi người đàn ông gọng vàng lại: Chú ơi.
Chú làm rơi đồ này. Cô quơ quơ tờ báo trong tau.
Người đàn ông đang lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn cô.
Lộ Miểu mỉm cười vẫy tờ báo với chú ta: Chú làm rơi báo.
Người đàn ông cúi đầu nhìn vào túi hàng, rồi cười nói: Cám ơn, làm phiền cô nhặt giùm rồi.
Đi đến, lấy tờ báo.
Lộ Miểu quay vào lại trong thang máy, cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng 15, Lộ Miểu mới theo Kiều Trạch ra ngoài.
Người đó có vấn đề gì à? Lộ Miểu cúi đầu hỏi.
Kiều Trạch quay đầu liếc cô: Kkhông có gì cả.
Rồi lấy ra một chuỗi chìa khóa trong túi: Tôi muốn thay quần áo, cô đi theo tôi làm gì?
Lộ Miểu: ...
Người còn đang ngơ ngác, thì Kiều Trạch đã cầm chìa khóa đi về phòng 1508 ở bên trái.
Lộ Miểu thấy anh thật sự dùng chìa khóa để mở cửa, bèn nổi giận lên, đùng đùng đi đến.
Sao anh lại còn phòng ở đây?
Ai bảo em gái nhà tôi gả cho một kẻ linh vật, nhà nó không thừa thứ gì, chỉ thừa tiền thừa phòng. Kiều Trạch đẩy cửa ra, cúi đầu nhìn cô, Đây là phòng của con bé, để trống tức là để trống.
Rồi mở cửa đi vào.
Lộ Miểu ngây người đứng ở cửa.
Kiều Trạch ngẩng đầu thoáng nhìn qua cô đang đứng ở cửa kkhông vào, vươn tay ra, túm lấy tay cô dắt cô vào.
Đầu năm nay tôi bị thương rất nặng, phải có người chăm sóc. Nhưng tôi không thích trong nhà có cặp vợ chồng suốt ngày dính lấy nhau, không tán thành, Thẩm Kiều bèn để con bé mua căn phòng ở trên này, tiện cho nó chăm sóc tôi.” Kiều Trạch nói, ngẩng đầu quét mắt nhìn khắp phòng, anh có chìa khóa, nhưng anh lại ông ở đây.
Lộ Miểu còn đang căm phẫn vì bị anh đùa giỡn, nghĩ lại hồi nãy mình như con ngốc tự biên tự diễn đóng kịch với anh, cô liền tức giận lúng túng, phẫn nộ không muốn để ý đến anh.
Kiều Trạch ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, phồng má ai oán nhìn anh.
Kiều Trạch lắc đầu mỉm cười, anh không biết là cô chỉ toàn rễ cây hay cô thực sự coi anh là thần thánh, anh nói gì cô liền tin nấy, không hề nghi ngờ.
Anh vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Lộ Miểu trợn mắt với anh, không cử động.
Kiều Trạch hết cách với cô, không đùa cô nữa: “Cô không làm gì sai cả, quả thật người đó có vấn đề.”
Lộ Miểu lại tức giận.
“Tôi không chơi nữa.” Kéo cửa ra toan xoay người bước đi.
Kiều Trạch đứng dậy, trước khi cô bỏ đi thì đè cô lên ván cửa.
Cánh cửa vừa được Lộ Miểu mở ra thì đã đóng chặt lại, cơ thể cũng bị Kiều Trạch nắm lấy bả vai xoay người lại, nhốt giữa lồng ngực và cánh cửa.
Cô vẫn còn đang tức giận, không để ý đến chỗ đứng đầy mờ ám này.
“Đùa một chút cũng không được sao?” Anh cúi mắt nhìn cô, hỏi.
Lộ Miểu tức giận không nhìn lại anh.
Anh bóp cằm cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn mình.
“Kkhông phải nói vì do nhu cầu ư? Dựa theo nguyên tắc trao đổi đồng giá của cô, bực mình thì thuộc về loại nào đây?”
Lập tức ánh mắt Lộ Miểu trở nên túng quẫn xấu hổ, cô biết anh muốn nói đến chuyện cô chưa tắt điện thoại.
Quả nhiên…
“Điện thoại chưa tắt mà đã ba hoa khoác lác, cô có biết sai lầm của cô có thể chết người đến mức nào không?”
Lộ Miểu không dám lên tiếng, vừa nãy còn tức giận, nhưng anh tính rõ ràng như thế, cơn giận của cô liền xẹp xuống.
“Xin lỗi.” Cô rũ mắt, cúi đầu xin lỗi, “Là sơ suất của tôi, tôi đồng ý chịu phạt.”
Cúi đầu cụp mắt ngoan ngoãn.
Người ở ngay trước mặt, ở trong lồng ngực, trong không khí đều là hơi thở của cô.
Trái tim của Kiều Trạch rối loạn dữ dội, đập thình thịch, nhưng khi nhìn dáng vẻ cúi đầu rũ mắt phân rõ giới hạn này của cô, gân xanh trên tay mơ hồ hiện lên, rất muốn rất muốn, cứ thế mà ôm người vào lòng, hung hăng bắt nạt.
Chẳng biết cô lớn lên thế nào, trời sinh đã có dáng vẻ mặc người ta ức hiếp thế này.
Anh cố kiềm chế, từng chút thu tay về, khẽ thở hắt ra, xoay người đi về phía sô pha.
“Ông ta ở phòng nào?” Anh hỏi, người đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lộ Miểu cũng đi về phía anh: “1206.”
Ngồi xuống đầu kia của sô pha, nhìn sang anh: “Ông ta có vấn đề gì à?”
Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô: “Gậy massage.”
Mất một giây Lộ Miểu mới hiểu ra, rõ ràng đang nói về vụ án, nhưng ánh mắt quan sát của anh, giống như khi cầm gậy massage mà nhìn cô, cô bất giác đỏ mặt, có chút lúng túng.
Cũng may không lúng túng lâu lắm, điện thoại trong túi xách cô kịp thời vang lên, cứu cô.
“Tôi nhận điện thoại đã.” Cô nhanh chóng đứng lên, cầm điện thoại đi sang một bên.