Âm Thanh Lọt Vào Tai

Chương 27: 27: Bầu Không Khí




ÂM THANH LỌT VÀO TAI
Tác giả: LeU
Editor: Cherry109577599
CHƯƠNG 27: BẦU KHÔNG KHÍ
Mấy ngày nay ở ký túc xá mọi người không phải là không có việc gì làm, bọn Bạch Chi Yến học kỳ này là năm bốn đại học, cũng nên chuẩn bị chút ít.
Nhất là Bạch Chi Yến, trạm phát thanh sắp có nhiệm kỳ mới nên anh phải bàn giao công việc, mấy ngày nay bọn họ còn phải tuyển học sinh mới trong đợt huấn luyện quân sự, rất bận rộn.
Ký túc xá bọn họ vượt qua một tuần nhập học bận bịu, cùng đi làm một bữa tiệc tựu trường.
Cách Bạch Chi Yến và Tạ Dung ở chung trong ký túc xá không thay đổi nhiều nên Hồ Việt và Lâm Dã đều thích ứng tốt.
Bạch Chi Yến về nhà vào một ngày cuối tuần và lái chiếc xe máy đến, nói là dùng để tới lớp vào buổi sáng.

Khi các công việc ở trạm phát thanh đã bàn giao xong, Tạ Dung lại bận rộn, cậu được cử đi tham gia cuộc thi dẫn chương trình, bắt đầu chuẩn bị trước một chút.

ngôn tình ngược
Năm thứ hai của cuộc thi dẫn chương trình, Bạch Chi Yến cũng tham gia và giành được giải quán quân.

Vì vậy khi rảnh rỗi anh lại đến “chỉ bảo” cho Tạ Dung.
Hồ Việt và Lâm Dã cũng không còn rỗi rãi mà chơi game mỗi ngày như trước nữa, họ luôn bị trường học bắt đi làm chủ trì miễn phí sức lao động một bữa tiệc hay cuộc thi nào đó.
Đại học năm ba luôn nghe người khác nói năm bốn nhẹ nhõm, ít khoá học hơn.

Khoá học ít đi nhưng các việc bận rộn lung tung thì nhiều lên.
Phần lớn thời gian cuối tuần trong ký túc xá chỉ có một mình Tạ Dung, Tạ Dung cũng rất bận, cuộc thi dẫn chương trình kéo dài gần một tháng, thật vất vả mới xong, lại bắt đầu chuẩn bị cho bài kiểm tra trình độ tiếng phổ thông.
Trôi qua ba phần tư học kỳ bận bịu này, cuối cùng tất cả mọi người cũng có thể thở phào, dù sao cũng phải hẹn nhau ra ngoài.
Cũng không có đi quá xa, tìm một quán đồ nướng ngay trên một con phố bên ngoài trường học.
Mọi người đều bận đến mức chân không chạm đất, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi thật tốt.
Mấy tháng nay trong lòng Bạch Chi Yến vẫn luôn có một câu hỏi, anh uống một ngụm Coca Cola, hỏi Hồ Việt: “Có rất nhiều người trong trường biết hai chúng tôi ở bên nhau phải không…?”
Hồ Việt cắn mở nắp chai bia: “Cậu mới biết hả?”

Lâm Dã nói tiếp: “Rất rõ ràng luôn đấy, đã có người nói khi hai người không ở cùng nhau”
Bạch Chi Yến sợ ngây người, dựng thẳng ngón tay cái lên, “Làm sao cậu ta thấy được?”
Lâm Dã hắng giọng một cái, vừa nói vừa khua tay múa chân: “Bầu không khí ấy cậu hiểu không.

Ngay cả khi tôi và Hồ Việt tiến lại gần và ôm nhau đi thì cũng không ai nghĩ rằng hai chúng tôi yêu nhau.

Cậu và Tiểu Tạ, ai người đứng đó, cách nhau một mét, không nói lời nào, khoảng cách giữa hai người đều biến thành mũi tên của thần Cupid.”
Bạch Chi Yến cái hiểu cái không gật đầu, dùng cùi chỏ đụng Tạ Dung: “Em hiểu không?”
Tạ Dung nhìn anh cười: “Hiểu rồi, hai ta trời sinh là một đôi.”
Bạch Chi Yến cười đẩy cậu một chút, “Không biết xấu hổ.”
Hai người đối diện rối rít ho khan ra hiệu.
“Cự tuyệt thức ăn cho chó.”

“Tôi không cần xiên nướng nữa, ăn thức ăn cho chó hoàn toàn no bụng rồi.”
Sau lần tụ tập này thì lại bận rộn, bận bài tập bận kiểm tra bận cuối kỳ, học kỳ bận bịu kết thúc.
Bạch Chi Yến cũng không có nhàn rỗi trong ngày nghỉ, đi tìm một đơn vị phù hợp thực tập, sau đó nộp đơn xin việc.
Theo lý thuyết thì trường học sẽ sắp xếp thực tập nhưng Bạch Chi Yến muốn làm theo ý của mình.
Kỳ nghỉ đông một tháng trôi qua nhanh chóng, Bạch Chi Yến cùng Tạ Dung thương lượng thuê một căn nhà bên ngoài trường học, chủ yếu để tiện cho Bạch Chi Yến thực tập, đồng thời tìm được một ngôi nhà giữa đơn vị thực tập và trường học.
Mặc dù cả hai rất bận nhưng có thể dành thời gian cho nhau nhiều hơn học kỳ trước.
Ký túc xá trống không, Hồ Việt và Lâm Dã cũng chuyển ra ngoài bởi vì thực tập.
Học kỳ này Tạ Dung lái xe đến trường mỗi ngày, Bạch Chi Yến thì đi xe máy đến công ty, chủ yếu là do anh cảm thấy xe máy tiện lợi hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.