Trong lúc Tống Chiếu Ẩn chìm đắm trong hồi ức, ánh mắt Giải Hằng Không vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt trầm tư của Tống Chiếu Ẩn, không bỏ sót biểu cảm đau đớn hiện lên trên mặt y hay là pheromone mà y đột ngột nhả ra, cho nên đã lập tức dùng pheromone của mình để che đậy và kìm hãm. Hắn không chắc Tống Chiếu Ẩn đang bị làm sao nhưng rõ ràng là tình trạng của y hơi bất thường, nếu không sẽ không phạm phải sai lầm như vậy trong tình huống này.
Lúc này, Tống Chiếu Ẩn đã tỉnh táo lại, đột nhiên kẹp chặt cổ tay hắn, Giải Hằng Không cũng không hề bỏ qua sự đề phòng và tàn ác loé lên trong mắt y khi y lấy lại tỉnh táo.
Không hiểu sao, Giải Hằng Không đột nhiên cảm thấy hơi không vui, hắn không thích Tống Chiếu Ẩn thể hiện biểu cảm như vậy với hắn, còn hắn lại vô thức đánh trả khi cảm nhận được một chút sát khí thoáng qua trong pheromone sau gáy Tống Chiếu Ẩn.
Hắn chỉ không ngờ rằng Tống Chiếu Ẩn lại nhớ ra hắn là ai vào lúc này.
“Cuối cùng anh cũng nhớ ra tôi rồi à.” Khoé miệng Giải Hằng Không nhếch lên nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Sĩ quan huấn luyện Z thân mến.”
Tống Chiếu Ẩn vẫn nhìn chằm chằm hắn, nhận ra mặc dù hắn không phản kháng nhưng pheromone lại càng ngày càng lạnh, nhiệt độ xung quanh hai người giảm xuống mấy độ trong nháy mắt.
Không khí lạnh lẽo hoà lẫn với mùi gỗ thông khiến cho Tống Chiếu Ẩn nhớ lại tình cảnh lúc mình mở mắt ra và nhìn thấy Giải Hằng Không trong phòng quan sát.
Ký ức mơ hồ do mùi hương quen thuộc gợi lên lúc đó giờ đây hiện lên cực kỳ rõ ràng trong đầu y.
Mười năm trước, Caesar bất ngờ thiệt mạng trong một lần làm nhiệm vụ, Tống Chiếu Ẩn trở lại Đỉnh Tuyết Xám, ngoại trừ nhìn thấy thi thể của Caesar ra còn nhìn thấy Giải Hằng Không được dẫn vào Bồ Câu Trắng.
Đôi mắt của đứa trẻ chưa phân hoá bình tĩnh và u ám, nhưng khi nhìn về phía y lại vô cùng cháy bỏng, trở nên cực kỳ nổi bật giữa những đứa trẻ mồ côi.
Lúc đầu Tống Chiếu Ẩn chưa nhớ ra Giải Hằng Không là ai, mãi cho đến khi đứa nhóc choai choai này không biết rời khỏi căn cứ huấn luyện bằng cách nào và đột nhập vào khoảng sân nơi y ở với một khẩu súng trong tay.
Đỉnh Tuyết Xám có thể được xem là bộ chỉ huy của Bồ Câu Trắng, sau khi trở thành sát thủ cấp A, Tống Chiếu Ẩn rất ít khi trở lại nhưng vì từ nhỏ y đã được Caesar dẫn dắt bên cạnh, lại còn xưng anh gọi em với Miles nên căn nhà này vẫn còn đó, nếu không có việc gì thì sẽ càng không có ai đến quấy rầy y.
Ban ngày trời có tuyết rơi, cho dù thằng nhỏ lén lút chạy đến đây có bước chân nhẹ lại thì tiếng sột soạt khi giẫm lên tuyết vẫn kinh động đến Tống Chiếu Ẩn chưa chìm vào giấc ngủ, lúc đầu Tống Chiếu Ẩn còn tưởng là Miles, nhưng sau đó lại nhớ ra Miles vừa mới bị thương vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Cho nên khi nhìn thấy bóng dáng đen thui của một đứa trẻ xuất hiện, Tống Chiếu Ẩn chỉ tưởng là một đứa trẻ nào đó đi lạc, lúc y xách thằng nhóc này lên chuẩn bị ném đi thì một khẩu súng đã rơi ra khỏi người thằng nhóc, đây là khẩu súng lục dùng để huấn luyện tốc độ lắp ráp và tháo dỡ, có lẽ là bị trộm đi trong quá trình huấn luyện.
Những loại súng được Bồ Câu Trắng sử dụng khi huấn luyện bình thường chỉ có băng đạn rỗng không có đạn, nhưng khẩu này lại được nạp một viên đạn.
Tống Chiếu Ẩn nhặt lên nhìn một cái, khẩu súng đã được lắp ráp ra hình ra dạng, chỉ là “viên đạn” kia lại là một vỏ đạn rỗng, cũng không biết nhặt ở đâu rồi thêm vào cho đủ đội hình.
“Anh định giết tôi sao?”
Đây là câu đầu tiên Giải Hằng Không mở miệng nói ra, giọng điệu bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào, điều này khiến cho Tống Chiếu Ẩn hơi kinh ngạc.
“Tại sao tôi phải giết cậu?” Tống Chiếu Ẩn hỏi.
“Anh đã giết Giải Xuyến.”
Giải Xuyến?
Nghe được cái tên quen thuộc này, lông mày Tống Chiếu Ẩn hơi cử động, nhớ lại mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên sau khi y trở thành sát thủ.
Ánh trăng bị tuyết trắng phản chiếu, gợn sóng trải ra khắp mặt đất, tầm nhìn trong sân khá rõ, đủ để Tống Chiếu Ẩn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Giải Hằng Không.
Quả thật có vài phần tương tự với alpha trong ký ức, chỉ là đôi mắt của đứa trẻ trong trẻo hơn, con ngươi đen láy phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo nên đã mất đi một chút cảm giác non nớt, thế mà lại trông có chút bí ẩn sâu xa.
Giống như một viên ngọc trai đen thu hút trái tim con người, Tống Chiếu Ẩn nhìn mà cau mày trong giây lát. Lúc này, Giải Hằng Không ngẩng đầu lên, ánh trăng bao phủ khuôn mặt hắn, dường như lại mất đi sự tăm tối, khiến cho Tống Chiếu Ẩn nhìn rõ được sự kiên định trong mắt hắn.
Tống Chiếu Ẩn đột nhiên lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nở một nụ cười nhạt trên mặt, y vừa tháo súng ra vừa nói: “Khẩu súng này không giết được tôi đâu. Nếu như muốn báo thù cho cha cậu thì vẫn phải luyện tập thêm mấy năm nữa.”
Mười ngón tay thon dài nhanh chóng tháo rời và lắp ráp khẩu súng lại, chưa đến mười mấy giây, khẩu súng kia liền trông như mới.
Giải Hằng Không vẫn luôn nhìn y nhưng điểm đặt của ánh mắt lại là khuôn mặt tươi cười của y, cho đến khi Tống Chiếu Ẩn lắp ráp xong mới cướp khẩu súng trong tay y lại.
Tống Chiếu Ẩn xem đó là lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nên mới giở thói trẻ con, cười khẽ một tiếng rồi cho hắn một lời khuyên chân thành.
“Lớn lên cho thật tốt, đừng chết ở đây.”
Tống Chiếu Ẩn ở lại Đỉnh Tuyết Xám một tuần, trong thời gian đó, Giải Hằng Không lại đến một lần nữa, mang theo một khẩu súng lục được lắp ráp rất đẹp mắt và vết thương trên tay.
Giải Hằng Không nhanh chóng tháo dỡ và lắp ráp trước mặt y, sau đó giơ súng lên nhắm. Tống Chiếu Ẩn nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Bất kể là tốc độ tháo dỡ hay kỹ thuật đều không kém y bao nhiêu, dường như đứa trẻ này đã nghe theo lời y và luyện tập không ít, thậm chí còn bị bỏng lạnh trên tay.
Mười ngón tay non nớt bị sưng đỏ và tổn thương nhưng hắn dường như không cảm nhận được mà cố chấp nhìn chằm chằm Tống Chiếu Ẩn, khi nhận được một câu khen ngợi “Không tệ” từ y cũng không thể hiện vẻ mặt đắc chí nào.
Mãi cho đến khi Tống Chiếu Ẩn lấy tay hắn xuống, băng bó vết thương cho hắn thì đôi mắt tập trung của hắn mới thả lỏng một chút, né tránh như một con thú nhỏ bị thương đang nhẫn nhịn cơn đau.
Động tác của Tống Chiếu Ẩn nhẹ lại nhưng hắn lại lạnh lùng nói một câu “Tôi không đau.”
Nụ cười này thế mà lại khiến cho “Giải Hằng Không nhỏ” với móng vuốt đang bị thương đơ ra, ngẩn người nhìn y vài giây rồi bỏ chạy.
Tống Chiếu Ẩn nhìn hàng loạt dấu chân để lại trên tuyết, tâm trạng ủ dột đã lâu lần đầu tiên thả lỏng, nhưng y không ngờ rằng Giải Hằng Không lại mất tích.
Lúc thông báo của sĩ quan huấn luyện trưởng của Bồ Câu Trắng được gửi đến, Tống Chiếu Ẩn đang chuẩn bị rời khỏi Đỉnh Tuyết Xám.
Bồ Câu Trắng không đảm đương được hết quá nhiều đứa trẻ bỏ chạy nhất thời, bình thường cũng sẽ không lãng phí sức lực đi tìm, thiếu một Giải Hằng Không cũng không có ai xem là gì cả. Nếu như không phải lúc đó sĩ quan huấn luyện trưởng biết đứa trẻ này có một chút ngọn nguồn với Tống Chiếu Ẩn thì cũng sẽ không hỏi đến Tống Chiếu Ẩn.
Nghe được tin này, Tống Chiếu Ẩn tạm thời thay đổi hành trình, tìm kiếm suốt nửa đêm ở sau núi mới tìm thấy Giải Hằng Không phân hoá đột ngột trong lối đi ngầm dùng để huấn luyện.
Một trong những lý do mà Đỉnh Tuyết Xám được đặt tên như vậy là bởi vì có nhiều gió và tuyết, khí hậu trên núi khắc nghiệt, môi trường cũng vậy, phần lớn là vách núi thẳng đứng và đá dốc, là một địa điểm huấn luyện tự nhiên. Ngoại trừ phần đất bằng phẳng dùng để cư trú và tập luyện hàng ngày ra, khu đất bằng phẳng sau núi được biến thành lối đi ngầm dưới lòng đất để huấn luyện bò trườn và huấn luyện phương hướng.
Có lẽ là để tránh gió tuyết, Giải Hằng Không đã trở lại căn cứ huấn luyện bằng lối đi ngầm nhưng không ngờ lại đột nhiên phân hoá giữa đường.
Nếu không phải cảm giác run rẩy ở tuyến thể của Tống Chiếu Ẩn nhắc nhở y, vậy thì y cũng không thể phân biệt được mùi băng tuyết đó chính là pheromone của alpha.
Đến khi tìm thấy người, Giải Hằng Không đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân nóng hầm hập, đang cuộn tròn dưới chân, nức nở đau đớn như con thú bị thương.
Tống Chiếu Ẩn biết rõ tính đối kháng bẩm sinh giữa các alpha nên đã cố gắng hết sức đè nén mong muốn nhả pheromone ra của mình, thế nhưng càng đến gần, y càng có thể cảm nhận được pheromone alpha tràn ra từ Giải Hằng Không ngang ngược đến mức nào.
Thiếu niên trước mặt cùng lắm chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nhưng đã khiến người khác sợ hãi hơn hầu hết các alpha mà Tống Chiếu Ẩn từng gặp. Y thử gọi tên Giải Hằng Không vài lần nhưng Giải Hằng Không đang chìm vào đau đớn hiển nhiên không thể nghe thấy.
Tống Chiếu Ẩn căng da đầu lại gần nhưng vẫn không nhịn được nhả pheromone ra, trong lúc mùi nhựa thông nhàn nhạt hòa quyện với băng tuyết, Tống Chiếu Ẩn đột nhiên cảm nhận được mùi pheromone mạnh mẽ kia dường như đã dịu đi một chút.
Thế là lần đầu tiên Tống Chiếu Ẩn giải phóng một loại pheromone mang theo sự vỗ về ra, cứ như vậy mà đến gần Giải Hằng Không đầy đề phòng và bất an từng chút một.
Giải Hằng Không chậm rãi mở mắt ra sau khi đã tỉnh táo hơn một chút từ cơn đau, đưa tay về phía Tống Chiếu Ẩn, sau đó hắn được một đôi bàn tay mát lạnh nắm lấy, thứ chào đón hắn không còn là mặt đất lạnh lẽo nữa mà là một cái ôm ấm áp.
Hai pheromone alpha lẽ ra phải đối chọi với nhau lại dần trở nên mềm mại và hòa quyện, khiến cho bọn họ có cảm giác như đang ở trong rừng thông vào sáng sớm. Màu xanh biếc được bao phủ bởi tuyết trắng, phản chiếu ánh nắng ban mai rực rỡ, mùi hương thoang thoảng mát lạnh chính là ánh nắng ấm áp của ngày đông.
Có lẽ là vì mùi hương khi hai loại mùi này trộn lẫn vào nhau rất giống với buổi sáng sớm tuyết rơi trên Đỉnh Tuyết Xám, vậy nên trong đầu Tống Chiếu Ẩn đã hình thành ký ức về mùi hương.
Cho dù có là nhiều năm sau, khi y rơi vào giai đoạn suy giảm trí tuệ do tác dụng của thuốc, y vẫn sẽ cảm thấy quen thuộc với mùi này, cũng sẽ trở nên mềm mại hơn nhờ ký ức.
Giải Hằng Không nhận ra sự dịu lại tạm thời trong pheromone của Tống Chiếu Ẩn, thế là hắn cũng biết điều mà thu mũi nhọn lại, khóe mắt và đuôi lông mày lại hiện lên ý cười quen thuộc.
Pheromone alpha đối chọi gay gắt đột nhiên lại ở chung hòa bình, hương trầm trôi lững lờ, bầu không khí dịu đi.
Quạ ở bên cạnh cuối cùng cũng thở phào một hơi, vừa rồi tiếng động hai người gây ra không nhỏ, nếu không phải là những đối tượng thí nghiệm chưa bất tỉnh hoàn toàn ở sát vách còn đang la hét thì nói không chừng đã bị Sherley phát hiện ra rồi.
“Khụ khụ, hai ông lớn à, bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý đi ha.”
Quạ thận trọng khuyên nhủ hai câu, khi thấy Tống Chiếu Ẩn buông cánh tay đang kẹp cổ Giải Hằng Không ra, trái tim này mới xem như thật sự quay trở lại.
Omega ở bên kia vẫn đang nói dối không chớp mắt, Sherley vẫn giữ thái độ nghi ngờ nhưng Thịnh Mạc lại không hề thay đổi sắc mặt nói ra vài thiết kế bố trí canh phòng của viện nghiên cứu, cùng với một số thông tin ít được biết đến, vẻ mặt của Sherley cũng dần dần thay đổi từ hoàn toàn không tin sang hơi hơi nghi ngờ.
“Chị cũng biết ở bất kỳ tổ chức nào thì omega đều không có tiếng nói, nếu không phải tôi có con át chủ bài này thì dựa vào thân phận của tôi, làm sao có tư cách đi thực hiện nhiệm vụ quan trọng như vậy?” Thịnh Mạc nhìn chằm chằm về phương hướng ở phía sau Sherley, hơi cao giọng nói: “Thế cho nên, không ai hiểu rõ về bố trí của nơi này hơn tôi, còn cả những lối đi khác nhau nữa, tôi có thể đi vào thì cũng có thể đi ra.”
Nghe đến câu này, Giải Hằng Không ở trong góc đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Hoa nhài nhỏ này đúng là không ngốc, lời này rõ ràng là đang nói với bọn họ —— Nếu muốn thoát ra thì nhất định phải cứu tôi.
Được thôi, coi như tích đức vậy.
Giải Hằng Không nghĩ như vậy, sau đó duỗi tay rút một quả lựu đạn từ bộ đồ tác chiến trên ngực Quạ ra.
“Định làm gì?” Quạ hoảng hốt nói bằng khẩu hình.
“Cứu người.” Tống Chiếu Ẩn nói xong thì quay đầu đi, cũng lấy một hộp băng đạn từ trong bộ đồ tác chiến của Quạ rồi nạp vào khẩu AK trong tay.
Giải Hằng Không gật đầu: “Đúng vậy, cứu người.”
Quạ: “……”
Vừa rồi hai đứa bọn mày không phải còn đấu nhau một trận anh chết tôi sống à, làm sao mà bây giờ lại show ân ái cực kỳ ăn ý thế này?