Nhân viên kỹ thuật cuối cùng cũng nhấn nút khởi động.
Nhưng ngay lúc này, Donner vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy nói: “Khoan đã.”
Có thôi đi không.
Trán Sherley trán hơi giật lên, nếu không phải Donner là người lên tiếng thì có lẽ bây giờ đã bị bắn chết rồi.
“Không thể khởi động chế độ treo cổ được.” Donner nói rất nhanh, ánh mắt sáng ngời như thể vừa phát hiện một lục địa mới: “Khởi động chế độ kiểm tra sức chiến đấu, nhanh!”
Khi tiến sĩ Trần nghe thấy bước ngoặt này thì vô thức nhìn vào màn hình máy tính trước mặt Donner.
Thứ được hiển thị trên đó là dữ liệu hoạt tính tế bào của một đối tượng thí nghiệm được đánh số E0731, tại một thời điểm nào đó, đường cao điểm màu đỏ đại diện cho virus gamma đã trùng khớp với đường thể hiện hoạt tính tế bào ban đầu trong một chốc ngắn ngủi.
Nói cách khác, tại một thời điểm nào đó, virus gamma vốn đang phá hoại hoạt tính tế bào vốn có của cơ thể con người đã đạt đến điểm tới hạn có thể chung sống hòa bình với tế bào của chính đối tượng thí nghiệm, hoàn thành quá trình cải tạo tiến hóa mà không giết chết các tế bào ban đầu.
Đây là lần đầu tiên chuyện này xuất hiện trên một đối tượng thí nghiệm khác ngoài M001.
Bảo sao giáo sư Donner lại phấn khích đến vậy.
Mặc dù Sherley ghét nhóm người nghiên cứu khoa học này nhưng cũng biết điều này có nghĩa là gì, thế là cô lại ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật làm theo chỉ thị của Donner, thay đổi chế độ khởi động.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, đường cong trên màn hình máy tính đột nhiên kéo dài thành một đường thẳng nằm ngang sau khi trải qua những dao động dữ dội.
Đối tượng thí nghiệm E0731 tử vong.
“Có chuyện gì vậy?” Sắc mặt Donner khẽ thay đổi, lập tức nói: “Bật giám sát thời gian thực ở phòng mô phỏng lên.”
Nhân viên kỹ thuật lập tức kết nối camera giám sát thời gian thực, một cửa sổ hình vuông nhanh chóng hiện lên trên màn hình điện tử. Tác động tiêu cực do virus gây ra vẫn chưa biến mất, cảnh tượng hiện ra trên màn hình vẫn còn bị vài bông tuyết trắng vắt ngang qua nhưng cũng đủ để bọn họ nhìn rõ hoàn cảnh đại khái của phòng mô phỏng.
Sau khi mảnh thủy tinh đâm xuyên qua cổ đối tượng thí nghiệm E0731, mặc dù gã tạm thời lùi lại nhưng cũng chỉ ngừng chiến đấu trong nửa phút.
Ngay khi tín hiệu được khôi phục, Tống Chiếu Ẩn đi đến bên dưới quả cầu pha lê trước, muốn tắt hình chiếu ba chiều đi để tránh cho bọn họ rơi vào mối nguy hiểm không xác định. Và cũng chính vào lúc này, đối tượng thí nghiệm E0731 lại lao về phía trước một lần nữa.
Giải Hằng Không muốn ngăn lại nhưng lại bị cơn đau cản trở, chỉ có thể ném vài mảnh thủy tinh ra giống như hòn đá rơi xuống biển lớn, không thể tạo ra chút gợn sóng nào.
Mùi máu thịt trộn lẫn với mùi ngọt ngấy kia khiến cho cơn rạo rực trong cơ thể Tống Chiếu Ẩn càng thêm tệ hơn, khi phần thân dưới gồ lên của đối tượng thí nghiệm sượt qua đầu gối y, cơn phẫn nộ gần như nhấn chìm lý trí Tống Chiếu Ẩn.
Con ngươi màu xanh xám của y trở nên trong suốt, cong đầu gối hướng về ba tuyến dưới (*) của đối tượng thí nghiệm, đồng thời hai tay cũng ôm lấy đầu đối tượng thí nghiệm rồi vặn mạnh, mảnh thuỷ tinh kia cuối cùng cũng cắt đứt cổ họng gã.
(*) ba tuyến dưới chỉ bụng, chỗ giữa và chân.
Tiếng rít đột nhiên dừng lại, phòng thí nghiệm trung tâm cũng rơi vào im lặng, tiến sĩ Trần vẫn luôn nín thở nhìn thấy Giải Hằng Không vẫn còn sống thì lặng lẽ thở phào một hơi.
Bởi vì tín hiệu vừa khôi phục nên các hạng mục dữ liệu truyền đến đều cực kỳ lộn xộn, bao gồm cả các hạng mục dữ liệu của trận chiến vừa rồi đều không có giá trị tham khảo, giáo sư Donner do dự vài giây rồi đột nhiên đưa ra một quyết định.
Tại phòng mô phỏng cảnh tượng.
Lúc Tống Chiếu Ẩn xử lý đối tượng thí nghiệm, y cũng không bỏ lỡ những thay đổi trên hình chiếu kia, vô thức nhìn về phía Thịnh Mạc, thế là Giải Hằng Không đang mệt mỏi dựa vào tường cũng nhìn sang.
Thịnh Mạc vẫn đang tập trung tinh thần giải mã, trong khi A Kiếp và Quạ ở một bên lại tình cờ chạm mắt với bọn họ.
Quạ không bình tĩnh như A Kiếp, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai ông lớn, cảm thấy hơi chột dạ vô cớ. Gã mở miệng định giải thích rằng vừa rồi không phải gã thấy chết không cứu nhưng lại bị lòng tự tôn của mình đè xuống.
“Phòng thí nghiệm này đúng là ngoạ hổ tàng long, omega đang động dục mà cũng dai như vậy!” Quạ gượng gạo đổi chủ đề nhưng không ai thèm tiếp lời gã.
Hai ông lớn biết rằng đó thật ra là một alpha đã trải qua cải tạo nhưng cũng không có ý định giải thích.
Tống Chiếu Ẩn thu tầm mắt lại, nhìn Giải Hằng Không: “Cậu thế nào rồi?”
“Không sao.” Giải Hằng Không nói.
Sau một trận chiến khốc liệt, cơn đau ở tuyến thể sau gáy Tống Chiếu Ẩn lại bắt đầu quấy phá, nghe hắn nói vậy, Tống Chiếu Ẩn không để ý đến hắn nữa. Vừa mới hít thở một hơi, y lại nghe thấy một tiếng ho dữ dội, mở mắt ra thì thấy Giải Hằng Không nhổ ra một ngụm nước bọt với máu, yếu ớt nhìn y nói: “Hình như có sao.”
“…”
Tống Chiếu Ẩn nhìn nước bọt dính máu trên mặt đất, khẽ nhíu mày, lấy một ống thuốc trợ tim từ trong cabin y tế ra ném cho hắn.
Giải Hằng Không: “Tay tôi không cử động được, anh giúp tôi đi.”
Hiếm khi thấy hắn tỏ ra yếu đuối, Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn hắn không nhúc nhích, thế là Giải Hằng Không thử cử động ngón tay, bổ sung thêm một câu: “Thật đấy.”
Tống Chiếu Ẩn nhìn hắn hai giây, vừa đứng dậy chuẩn bị đi qua thì quả cầu pha lê đang xoay tròn không ngừng kia lại phát ra ánh sáng xanh tối tăm, trên tường và sàn nhà cũng lóe lên ánh sáng xanh, các tia sáng dần tụ lại, tạo thành một hình chữ nhật 2×1 mét.
Bức tường kim loại được những tia sáng đóng khung mở ra “cạch” một tiếng, hai hộp chữ nhật giống như quan tài được đẩy ra ngoài. Bên trong có hai alpha trẻ tuổi với làn da hơi ửng đỏ đang nằm, một đen một trắng, một nam một nữ.
Rõ ràng là có thêm hai đối tượng thí nghiệm nữa.
Ngay khi nắp quan tài được mở ra, mọi người trong phòng mô phỏng đều ngửi thấy mùi pheromone alpha nồng nặc và rất nặng mùi. Mùi hương đó dường như có tính kích thích, các alpha đều không khống chế được nhả ra một ít pheromone, chỉ có Thịnh Mạc miễn cưỡng kiềm chế được nhưng vẫn bị mất tập trung một lát, suýt thì nhập sai mật mã.
Giây tiếp theo, hai đối tượng thí nghiệm đang ngủ say cũng mở mắt, một Nam một Bắc nhảy ra tấn công những người đang đứng trên mặt đất.
Alpha nữ kia dẫn đầu lao về phía Giải Hằng Không, Giải Hằng Không thấy vậy thì vội vàng nhặt thuốc trợ tim rơi trên chân lên, xoay người trốn vào sau chỗ che chắn, cắm kim vào cánh tay mình.
Thế là alpha nữ bèn đi về phía Tống Chiếu Ẩn.
Tống Chiếu Ẩn nghiêng người tránh đòn của alpha nữ, không bỏ qua động tĩnh của Giải Hằng Không, thầm nghĩ đúng là lời từ miệng tên này thốt ra chẳng có câu nào là thật cả.
Alpha nam còn lại thì đi về phía ba người ở bảng điều khiển. Lần này A Kiếp không ngăn cản Quạ chĩa súng nữa, hai người đồng thời nổ súng về phía alpha nhưng cũng chỉ làm bước chân của gã chậm lại mà thôi.
Alpha được cải tạo bằng thuốc dường như không cảm nhận được cơn đau, vẫn cố chấp tiến về phía Quạ và A Kiếp.
Tiếng súng liên thanh vẫn bắn phá không ngừng, sắc mặt A Kiếp và Quạ đều rất khó coi, cả đường đã chiến đấu ác liệt cho đến tận bây giờ, bọn chúng đã sắp hết sạch đạn.
May mà mặc dù đối tượng thí nghiệm này không sợ đau nhưng vẫn thuộc phạm trù con người, sau khi bị Quạ bắn một phát vào đầu thì cuối cùng cũng ngã xuống đất đi đời nhà ma.
Tống Chiếu Ẩn không có súng nên không dễ dàng thủ tiêu alpha nữ này như vậy, thế nhưng đối tượng thí nghiệm này rõ ràng có sức chiến đấu yếu hơn, càng không có bất kỳ lý trí gì cả. Tống Chiếu Ẩn chỉ giở chút trò khôn vặt đã có thể khiến ả tự xô vào mảnh kính vỡ rồi đi đời nhà ma.
Ngay sau khi bọn họ giải quyết xong hai đối tượng thí nghiệm này, khoang thí nghiệm lại bật ra khỏi tường.
Các đối tượng thí nghiệm lần lượt được thả vào như không cần tiền.
“*** con mẹ nó, ở đâu ra mà lắm kẻ điên thế này.” Công nhân quét đường – Quạ thay sang băng đạn cuối cùng, vừa cẩn thận nhắm chuẩn chỗ chí mạng của đối tượng thí nghiệm vừa rủa xả.
Bây giờ gã đang cực kỳ hối hận vì đã không lấy thêm hai túi đạn trước khi đi vào đây, cứ nổ súng keo kiệt thế này thật sự rất cay cú, phải nói là thành tích kém nhất của gã khi huấn luyện ở Bồ Câu Trắng chính là kỹ thuật bắn súng chuẩn xác.
Khác với cách ra trận đánh địch bằng cả tay và miệng của gã, Tống Chiếu Ẩn từ đầu đến cuối đều yên lặng vật lộn với đối tượng thí nghiệm, chỉ khi vô tình bị đánh trúng ngực mới khẽ rên lên một tiếng.
Giải Hằng Không không bỏ qua tiếng rên rỉ này, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đối tượng thí nghiệm bị Tống Chiếu Ẩn đá văng ra, ngã xuống bên chân hắn, mặc dù chưa chết nhưng đã mất đi khả năng chiến đấu.
Ánh mắt Giải Hằng Không nhìn vào hai tay gã, lúc đang nheo mắt định tiễn gã một đoạn bằng lòng hảo tâm thì chiếc vòng bạc biến dạng trên tay đột nhiên lóe lên trong chốc lát.
Hắn cụp mắt nhìn một cái rồi lại ngẩng đầu lên nhìn camera ẩn xung quanh tường, sau đó lại ngoan ngoãn ngả người ra sau, lặng lẽ chiêm ngưỡng người đẹp đối đầu với kẻ địch.
Sau khi loạt đạn cuối cùng được bắn ra, Quạ không thể không chuyển sang dùng nắm đấm đối địch, miệng vẫn lải nhải: “Mấy đứa chó đẻ này đang định đánh một trận tiêu hao thể lực, tiêu hao chúng ta đến chết!”
Càng ngày càng nhiều đối tượng thí nghiệm được thả vào, các loại pheromone alpha hoà vào nhau, tâm trạng của Thịnh Mạc cũng bị ảnh hưởng, chưa kể thao tác của cậu ta đã bị hệ thống chính của Mạn Đức nhận ra, đối phương vẫn luôn dùng virus để cản trở việc giải mã của cậu ta.
“Này, thằng nhóc mày rốt cuộc còn cần bao lâu nữa?!” Quạ đang chặn trước bảng điều khiển, cao giọng hỏi.
Thịnh Mạc hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến Quạ, cuối cùng đã tìm được hệ thống phòng hộ bảo vệ bảng điều khiển trong hệ thống, vừa nhấn nút khởi động thì một lồng kính trong suốt đã dựng lên từ hai bên bảng điều khiển.
Quạ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, chỉ thấy lồng kính đó từ từ dựng lên theo hình bán nguyệt bao quanh bàn điều kiển, bao lấy Thịnh Mạc và A Kiếp.
Cơn phẫn nộ vì bị đưa ra làm bia đỡ đạn lại ập đến, Quạ chửi bới: “Đồ chó đẻ nhà mày, lại muốn bán đứng ông đây nữa.”
Khi gã phóng người lao vào thì bị một đối tượng thí nghiệm ôm chặt thắt lưng, Quạ đột nhiên loé lên một ý tưởng, gã không đi vào nữa mà tóm lấy A Kiếp đang dọn dẹp đối tượng thí nghiệm ở trước mặt.
A Kiếp vốn đã bị thương, không phản kháng lại được nên cứ thế bị Quạ kéo ra khỏi lồng bảo vệ.
Giây tiếp theo, lồng kính trong suốt hoàn toàn đóng lại, cách ly bọn họ ở bên ngoài.
“Đĩ mẹ mày, mau mau mở khoá cho ông đây!” Quạ hung tợn nhìn chằm chằm Thịnh Mạc, lạnh lùng nói: “Bằng không thì không ai trong chúng ta đừng nghĩ đến chuyện sống sót ra ngoài.”
Sắc mặt Thịnh Mạc tái mét, quét mắt một vòng nhìn các đối tượng thí nghiệm đang nhìn chằm chằm như hổ đói bên ngoài, giành giật từng phút từng giây bắt đầu giải mã, còn không quên cảnh cáo Quạ: “Nếu có chuyện gì xảy ra với anh Kiếp, tôi muốn tất cả các người phải chôn cùng anh ấy.”
Quạ cười giễu một tiếng, ném A Kiếp ra phía sau rồi lại bắt đầu vật lộn với đối tượng thí nghiệm.
Giải Hằng Không ở bên kia cũng không bỏ qua tình huống bên này, thấy tên ngốc này hiếm khi thông minh một lần cũng không để ý đến nữa mà lại chuyển sự chú ý sang Tống Chiếu Ẩn.
Chưa được bao lâu, hắn nhận ra động tác của Tống Chiếu Ẩn chậm lại, sự hung ác trong đòn tấn công cũng bớt đi nhiều.
Lúc đầu hắn còn tưởng là do vết thương trên cơ thể Tống Chiếu Ẩn nhưng lại nhanh chóng nhận ra Tống Chiếu Ẩn vẫn ra tay rất điêu luyện, dường như y đang cố ý kéo dài thời gian.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn đã hiểu ra.
Tống Chiếu Ẩn đã ở đây được năm năm, bất kể là hiểu biết đối với phòng thí nghiệm hay là các nhà nghiên cứu chắc chắn đều khá là sâu sắc.
Vì vậy sau khi các đối tượng thí nghiệm lần lượt được đưa vào, Tống Chiếu Ẩn cũng nhạy bén nhận ra rằng các đối tượng thí nghiệm đang lao đầu vào đường chết giống như “bé Hồ lô cứu ông nội” (*) này không phải là vì đang chơi một cuộc chiến tiêu hao thể lực với bọn họ, mà là Donner đang nhân cơ hội này để làm thí nghiệm kiểm tra.
(*) Bé Hồ lô cứu ông nội, bản gốc là “葫芦娃救爷爷” nên mình dịch word by word ra chứ không tra được nguồn tham khảo tiếng Việt nào có cụm này, đại khái là một câu nói bỏ lửng xuất phát từ phim hoạt hình “Anh em Hồ lô”, dùng để đặc biệt chỉ trong một trò chơi hoặc chiến đấu đồng đội nào đó, một đội không tập trung sức chiến đấu lại mà lại chiến đấu từng người với phe địch, cuối cùng bị phe địch đánh bại. Ở đây ý chỉ các đối tượng thí nghiệm lao vào từng người một là tự tìm đường chết. [Nguồn: Baidu]
Có lẽ là đang kiểm tra năng lực của Tống Chiếu Ẩn hoặc là dùng kẻ đột nhập để kiểm tra năng lực của đối tượng thí nghiệm bị mất kiểm soát. Tóm lại là đối phương chắc chắn rằng bọn họ không thể rời đi nên mới “lợi dụng phế phẩm”.
Thế thì Tống Chiếu Ẩn cũng không cần phải dốc toàn lực giết sạch làm gì, chỉ cần trì hoãn thời gian đủ để Thịnh Mạc mở lối đi bí mật là được.
Tuy nhiên, Donner sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Hai phút sau, Tống Chiếu Ẩn liền cảm nhận được tuyến thể sau gáy bắt đầu nóng lên, một cảm giác nóng rát kỳ lạ kích thích đến thần kinh tuyến thể của y, khi y ngửi thấy mùi pheromone alpha trong không khí thì lại càng sinh ra cảm giác phẫn nộ thô bạo hơn, muốn giết hết những người này, giết hết tất cả mọi người.
Lý trí còn sót lại của y đang đè nén sự xao động muốn tuyến thể nhả pheromone giết chóc ra, trong lúc suy nghĩ, y đã hiểu ra ngay.
Donner đã nhận ra y giơ cao đánh khẽ nên lợi dụng con chip để khơi dậy cảm xúc của y, khiến cho y tiến vào trạng thái tấn công.
Đây chắc hẳn cũng là một phần của bài kiểm tra.
Sắc mặt Tống Chiếu Ẩn trông rất dữ tợn, cảm giác áp chế bị cưỡng ép mà ra này khiến cho y càng cảm thấy không vui trong lòng, khi ổn định lại cảm xúc thì lại không cẩn thận bị một đối tượng thí nghiệm đấm vào mặt.
Pheromone gỗ thông mang theo cơn giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào lại nhanh chóng bị y kìm lại.
Đối tượng thí nghiệm dường như tìm được cơ hội, đánh liên tiếp vài chiêu cho đến khi thân hình Tống Chiếu Ẩn không ổn định và liên tục lùi lại.
Sắc mặt Giải Hằng Không hơi thay đổi, không thể đứng ngoài cuộc nữa, lúc đang nhìn xung quanh chuẩn bị tìm cơ hội giở chút trò vặt thì Tống Chiếu Ẩn đột nhiên nhảy lên, dùng một cú chém bằng chân quét qua đối tượng thí nghiệm, đồng thời xoay người lại, mở đôi tay dài ra, năm ngón tay siết chặt cổ đối tượng thí nghiệm và kết thúc gã.
Nhịp chân lưu loát này của y khác hoàn toàn với cuộc dạo chơi trong sân vắng trước đây, Giải Hằng Không nhìn mà trong lòng rung động, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ngước lên nhìn sang của Tống Chiếu Ẩn, trái tim lại đột nhiên trống rỗng.
Đôi đồng tử màu xanh xám của Tống Chiếu Ấn không biết đã biến thành màu xanh nước hồ trong suốt từ bao giờ.
Ngay lúc này, Thịnh Mạc cuối cùng cũng giải mã thành công, mở được lối đi.
Cảm giác đè nén và áp chế không hề dễ chịu, Tống Chiếu Ẩn kiệt sức quỳ xuống, thậm chí còn không nhịn được đưa tay ra che lên sau gáy. Y nhìn lối ra thông ra thế giới bên ngoài đằng kia, sau đó lại liếc mắt nhìn Giải Hằng Không vẫn luôn nhìn y, trong lòng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Để cậu ta cắn một miếng, có phải là sẽ không cần phải chịu sự tra tấn của con chip này nữakhông?
—
Đúng vậy, hơn nữa cậu ta còn mang đến cho anhniềm vui sướng tột độ nữa kìa (chết liền)