A Xuân quay lại mang theo một đợt thể dự bị chờ tiêm thuốc mới, lần này bọn họ rõ ràng đã thận trọng hơn rất nhiều, để ngăn ngừa mật thám trà trộn vào, tất cả thể dự bị đều được gây mê đặt trong khoang sinh học.
Giải Hằng Không cũng bị đưa đến kho chứa thể dự bị, trước khi bị đưa vào khoang sinh học, thế mà lại có một vị khách tới gặp hắn.
Trên cổ Lâm Na đang đeo dụng cụ cố định, có thể nhìn thấy vết siết cổ màu tím mơ hồ ở hàm dưới. Sắc mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt, ánh mắt nhìn Giải Hằng Không rất phức tạp, như thể có chút thất vọng và tiếc nuối, khi đối diện với ánh mắt không có độ ấm của Giải Hằng Không thì lại loé lên một tia sợ hãi.
Giải Hằng Không nhìn cô hai giây, sau đó cụp mắt xuống, lên tiếng trước: “Cô đến đây làm gì?”
Cũng không biết là do hắn bị thương hay do nguyên nhân nào khác, hắn nói câu này vừa chậm rãi vừa trầm thấp, thậm chí sau từ đầu tiên còn dừng lại nửa giây, cộng thêm việc hắn không nhìn vào biểu cảm của Lâm Na, như thể cảm xúc lúc này của hắn cũng rất phức tạp.
Lâm Na sửng sốt, tiến về phía trước hai bước: “…Đi ngang qua.”
Giải Hằng Không im lặng một giây mới thấp giọng cười khẽ một tiếng.
Nhà nghiên cứu đưa Giải Hằng Không tới đây nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí hơi mập mờ và u sầu, nhớ lại thân phận trước đây của người này, lầm tưởng rằng hai người bọn họ có tình cảm mập mờ gi đó bèn thức thời chào hỏi Lâm Na một tiếng rồi rời đi trước.
“Bọn họ không giết tôi ngay là vì cô à?” Giải Hằng Không lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Na.
Đôi mắt hắn đen láy, lúc nhìn cô trông rất chăm chú, Lâm Na thất thần trong chốc lát, như thể nhìn thấy sự chán nản trong mắt Giải Hằng Không, sợ mình sẽ mềm lòng nên đành phải rời mắt đi ngay: “Không phải.”
Giải Hằng Không đột nhiên cười giễu một tiếng: “Vậy là cô thật sự muốn tôi chết, bây giờ đến đây nhìn xem kết cục của tôi sẽ ra sao à?”
Rõ ràng hắn đã che giấu thân phận và làm hại người khác trước nhưng lại nói như thể mình mới là người bị hại. Lâm Na bị dáng vẻ ích kỷ không biết hối cải của hắn làm cho tức giận đến sững sờ, giọng nói lớn hơn rất nhiều: “Là do anh ra tay giết trước!”
Giải Hằng Không nhìn cô, đôi đồng tử đen láy toả ra ánh sáng giống như tiếc nuối, giọng điệu của hắn chậm lại, thế mà lại mang theo chút tổn thương: “Trông tôi giống kẻ giết người vô tội bừa bãi lắm sao?”
Giống chứ, sao lại không giống, tất cả những người ở đây có ai là không giống kẻ giết người vô tội bừa bãi?
Sau khi biết thân phận của “Tần Không” tồn tại điểm đáng ngờ, Lâm Na chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu ra rằng hắn có thể sống sót trong tay những kẻ đột nhập không phải là vì may mắn hay là vì giữ hắn lại sẽ có ích, mà là vì những lý do khác khiến cho bọn họ tạm thời trở thành đồng minh, hoặc có thể bọn họ vốn dĩ là đồng bọn.
Cảm xúc trong lòng Lâm Na cuộn trào nhưng đành phải kìm nén lại, im lặng nhìn chằm chằm hắn, chất vấn: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Chuyện này không quan trọng.” Giải Hằng Không khẽ lắc đầu: “Biết quá nhiều sẽ không tốt cho cô.”
Không quan trọng sao? Có lẽ vậy.
Thân phận không thể nói, đương nhiên mục đích cũng không thể nói. Lâm Na không tiếp tục truy hỏi nữa.
Cô không phải kẻ ngốc, nếu không cũng sẽ không còn sống sót sau khi trải qua nhiều biến động như vậy. Khi thấy “Tần Không” ra tay với Annie đã ngay lập tức phát tín hiệu cầu cứu, sau đó cướp vũ khí quan trọng, quyết đoán nổ súng để xoay chuyển tình thế, sau đó bị khống chế cũng không sốt ruột hỗn loạn mà bình tĩnh tìm cơ hội sống cho mình.
Nhưng hiện tại đã không còn áp bức và nguy hiểm nữa, câu nói không đúng thời điểm này của người trong lòng và sự quan tâm miễn cưỡng có thể xem như quan tâm lại khiến cho tâm trí cô rối bời, thậm chí cơn phẫn nộ trong lòng cũng bắt đầu lắng xuống.
“Cô có biết là đôi khi để được sống, có một số việc tôi cần phải làm, ngay cả khi việc này sẽ làm hại đến người khác không.” Giải Hằng Không tiếp tục đâm kim vào quả bóng bay, nói đến đây, hắn đột nhiên ôm ngực ho mấy tiếng: “Không ai thích giết người cả.”
Có lẽ là vì khả năng mê hoặc trái tim người khác của Giải Hằng Không quá mạnh, thế mà Lâm Na lại nảy sinh chút đồng cảm và dao động.
Đúng vậy, hắn đã ở đây một tháng, chưa từng làm hại đến bất kỳ ai, việc hắn đến đây chấp hành nhiệm vụ cũng chưa chắc là tự nguyện mà cùng lắm chỉ là để bảo vệ chính mình mà thôi.
Lâm Na im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được thở dài một hơi, nói tiếp: “Thật ra Annie đã nghi ngờ về thân phận của anh từ lâu rồi, sở dĩ em ấy lựa chọn đi đến phòng thí nghiệm khu B sử dụng máy xét nghiệm gen bị bỏ đi để xác minh là vì em ấy không muốn người khác biết chuyện này! Nếu như anh không nổi lên ý định giết em ấy thì anh cũng sẽ không…”
Đây ngược lại là điều mà Giải Hằng Không không ngờ tới, nhưng nguyên nhân Annie không muốn người khác biết chắc chắn không phải là vì để bảo vệ hắn mà chỉ có thể là lo lắng chuyện này có liên quan đến tiến sĩ Trần. Hoặc có lẽ trước khi làm việc này, cô đã từng đến gặp tiến sĩ Trần.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Giải Hằng Không đột nhiên trở nên rộng mở hơn, bảo sao tiến sĩ Trần lại đề xuất dẫn hắn ra khỏi viện nghiên cứu trước, dù sao cũng không ai biết người tiếp theo nghi ngờ “Tần Không” có đứng về phía bọn họ hay không.
Nhưng Giải Hằng Không cũng không hề hối hận vì đã ra tay với Annie, thế giới của hắn hoàn toàn không có hai chữ hối hận.
Nếu như có, vậy thì cũng chỉ có với người đặc biệt mà thôi.
“Nếu đã như thế này rồi, chỉ có thể nói là vận may của tôi không tốt.” Giải Hằng Không tự giễu.
Vừa rồi lúc hắn cúi đầu suy nghĩ, trong mắt Lâm Na vẫn còn là dáng vẻ hối hận và buồn bã, bây giờ lại nghe được câu cam chịu bất lực này, sự oán giận và buồn bực trong lòng Lâm Na đã biến mất hơn phân nửa.
Sự việc đã như vậy rồi, nói những lời này còn ích lợi gì nữa.
Cô không biết nên vui mừng vì mình và Annie vẫn còn sống hay là nên cảm thán rằng tạo hoá trêu ngươi con người nữa.
Giải Hằng Không không bỏ qua cảm xúc hiu quạnh trong mắt Lâm Na, hắn đổi chủ đề, nở một nụ cười rạng rỡ: “Nhưng nếu phải trở thành đối tượng thí nghiệm rồi đau đớn chết đi, thế còn không bằng bị cô bắn chết.”
Với tư cách là nhà nghiên cứu, bọn họ đã từng chứng kiến dáng vẻ bi thảm của vô số đối tượng thí nghiệm, đau đớn về thể xác, tra tấn về tinh thần và cách chết tàn nhẫn. Sau khi đã chứng kiến quá nhiều, bọn họ đã tôi luyện ra được một trái tim tê liệt với nó. Nhưng một khi trải nghiệm bi thảm này sắp xảy ra với chính mình, không ai có thể thờ ơ và bình tĩnh chấp nhận được.
Nhưng đối với Lâm Na mà nói, đối tượng chịu đựng đổi thành người mình thích, trái tim cô dù có tê liệt đến đâu cũng sẽ sống lại trong khoảnh khắc xúc động.
Giải Hằng Không đột nhiên lại nói tiếp: “Hay là cô làm phước giết quách tôi luôn đi, để cho tôi bớt phải bị giày vò.”
“Không.” Lâm Na từ chối trong vô thức, trong giọng nói ẩn chứa một chút đau đơn nhưng chỉ trong nháy mắt đã thu cảm xúc lại, lúc lên tiếng lần nữa đã cực kỳ bình tĩnh: “Chúng tôi đã có kết quả nghiên cứu về thuốc ổn định được cải tiến, sau khi thành công sẽ có thể ngăn cản việc đối tượng thí nghiệm tử vong ngay sau khi tiêm thuốc ở mức độ lớn nhất, chỉ cần gắng gượng qua giai đoạn thích ứng ban đầu thì khả năng rất cao sẽ sống sót bình thường như M001.”
Thuốc ổn định. Giải Hằng Không đã từng đọc hồ sơ nghiên cứu và phát triển thứ này ở chỗ Dr.Chen. Được chia làm hai loại, một loại là thuốc ổn định Fir đi theo hướng thúc đẩy phân hoá, loại còn lại là thuốc ổn định Antidote đi theo hướng tăng cường, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm trên động vật. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì ba ngày nữa mới tiến hành thử nghiệm tiêm thuốc lên cơ thể người.
Nói cách khác, hẳn là còn ba ngày nữa cho đến ngày hắn trở thành đối tượng thí nghiệm.
“Vậy à?” Giọng điệu của Giải Hằng Không mơ hồ không chắc chắn, không hề giống như có hy vọng sống sót.
Lâm Na dường như bị hắn lây nhiễm, cũng im lặng theo, không tiếp tục nói về khả năng vô dụng, hết thảy đều trông cậy vào vận may này nữa.
Thuốc ổn định cùng lắm chỉ mới được nghiên cứu và phát triển, tỷ lệ thành công khi thử nghiệm trên động vật cực kỳ thấp, hơn nữa còn kèm theo cơn đau dữ dội, ai có thể đảm bảo chắc chắn rằng sẽ thành công trên cơ thể người chứ?
Không thể nói rõ được vì sao mình lại đi đến bước đường này và đi đến bước đường này rồi thì thế nào nữa. Lâm Na sợ mình nhất thời ấm đầu sẽ đưa ra quyết định kỳ lạ nào đó nên thu cảm xúc lại và chuẩn bị rời đi.
“Bíp——” một tiếng, vòng tay trên cổ tay cô lóe lên trong giây lát, Lâm Na mở ra, liếc mắt nhìn thông tin trạng thái của đối tượng thí nghiệm một cái, đến từ M001.
“Tôi còn phải làm việc.” Lâm Na nhìn xoáy sâu vào hắn: “Chúc anh may mắn.”
Nhưng cô vừa mới xoay người, vạt áo sau lưng đột nhiên trở nên nặng hơn, liếc mắt sang thì thấy Giải Hằng Không đưa tay ra nắm lấy vạt áo của cô.
Trên tay hắn vẫn còn vết máu, nửa đỏ tươi nửa đỏ thẫm, để lại hai ba vết đỏ trên miếng vải trắng.
Ánh mắt Lâm Na hơi di chuyển lên trên, dừng lại ở vết thương do đạn bắn trên cẳng tay hắn, miệng vết thương chưa được xử lý mang theo máu thịt mơ hồ, máu lại rỉ ra thêm theo cử động của hắn, chảy xuống ngoằn nghèo vạch ra hai đường máu.
“M001, ngay từ đầu anh ấy đã gắng gượng qua như thế nào?” Giải Hằng Không đột nhiên hỏi: “Cũng tiêm thuốc ổn định sao?”
Lâm Na tập trung lại tinh thần, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bình tĩnh của Giải Hằng Không, do dự một lát rồi vẫn mềm lòng ở lại trả lời câu hỏi của hắn.
Lúc mới đầu khi M001 được tiêm thuốc EVO thế hệ đầu tiên đã xuất hiện đủ các tác dụng phụ khác nhau, bao gồm suy giảm trí tuệ, mất trí nhớ, trong đó đau đớn đã được xem là nhẹ rồi; lúc nghiêm trọng thì suy phổi và mất năm giác quan; thậm chí còn từng xuất hiện tình trạng huyết áp quá cao và nứt mạch máu, sau khi đi qua cánh cổng địa ngục vài lần lại gắng gượng qua được như một kỳ tích.
Thuốc tăng cường EVO đã trải qua cải tiến giờ đây đã có thể hợp nhất hoàn hảo với y, chỉ để lại một vài vấn đề nhỏ không ảnh hưởng đến chức năng của cơ thể.
Giải Hằng Không cau mày, con ngươi dưới lông mi dài tối sầm, Lâm Na không nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng lại vô cớ cảm thấy cảm xúc của hắn lúc này rất nặng nề.
Nhớ đến sự để tâm của hắn đối với M001, Lâm Na không khỏi có chút chua xót nhưng phần lớn lại là nghi hoặc.
Cô không biết về Ouroboros hay lệnh treo thưởng của Bồ Câu Trắng, chỉ nghe nói rằng nhóm kẻ đột nhập kia đang nhắm vào tài liệu thí nghiệm cực kỳ quan trọng.
Nếu như mục đích của “Tần Không” cũng giống vậy thì vì sao vẫn để tâm đến M001 như thế?
Chẳng lẽ là vì yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Hay là mục đích của hắn không chỉ có như vậy?
Lâm Na nghi ngờ hỏi: “Có phải anh và M001 đã quen biết nhau từ lâu rồi?”
Giải Hằng Không suy nghĩ hai giây, không phủ nhận: “Anh ấy không còn nhớ tôi nữa.”
Lâm Na còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy hắn nói: “Sau khi tôi bị tiêm thuốc, chắc là cũng sẽ quên luôn anh ấy. Có một câu hỏi mà tôi mãi chưa có cơ hội hỏi anh ấy, đáng tiếc thật đấy.”
“Câu hỏi gì?” Lâm Na hỏi.
Bởi vì sắp sửa có một cuộc thí nghiệm kiểm tra quan trọng nên viện nghiên cứu lại bắt đầu bận rộn, cho dù Lâm Na có bị thương thì sau khi tỉnh lại vẫn phải tiếp tục làm việc.
M001 vẫn luôn do cô phụ trách nên khi thu thập dữ liệu về M001 mà xuất hiện điều gì bất thường, các nhà nghiên cứu sẽ lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Na.
Khi Lâm Na đến, nhà nghiên cứu đã kiểm tra ra và xác định được máy móc có trục trặc nhỏ nên số liệu không khớp. Sau khi cô kiểm tra đối chiếu dữ liệu một lần, các nhà nghiên cứu đã rời đi hết, còn cô thì lại đột nhiên dừng bước trước giá sách ở huyền quan.
Nhìn con thỏ kia, trong đầu cô lại nhớ tới câu hỏi mà Giải Hằng Không hỏi.
Tống Chiếu Ẩn vừa xét nghiệm xong đang chuẩn bị đọc sách giết thời gian thì thấy cô đứng đó bất động, y nhìn thêm hai lần nữa, không bỏ qua dấu tay trên cổ cô, cũng không bỏ qua vết máu trên vạt áo của cô.
Tống Chiếu Ẩn hơi nheo mắt lại, vết máu đó hình như không phải vô tình quệt phải, quy luật sắp xếp trên đó trông giống như mật mã của riêng Bồ Câu Trắng mà y quen thuộc hơn.
Và cũng ngay lúc này, Lâm Na dường như cảm nhận được ánh mắt của y, quay đầu lại, đột nhiên hỏi: “Anh thích thỏ sao?”