Tống Chiếu Ẩn bị tấm kính ngăn cách nên không biết Giải Hằng Không đang nghĩ gì, y lặng lẽ nhìn Giải Hằng Không một lát, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt đến đốt ngón tay đang tì lên tấm kính của hắn, sau đó mới chậm rãi quay trở lại. Lúc đối diện với ánh mắt của Giải Hằng Không một lần nữa, y hơi nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Giải Hằng Không lại gõ một chuỗi tiết tấu khác dài hơn chuỗi trước đó, đây là một câu hỏi. Tống Chiếu Ẩn dường như không nghe thấy, thu tầm mắt lại trong khuôn mặt vô cảm, xoay người để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt.
“…”
Sau đó, cho dù Giải Hằng Không có gõ thế nào thì Tống Chiếu Ẩn cũng không có phản ứng gì với hắn nữa, chưa được mười mấy giây mà lòng kiên nhẫn của Giải Hằng Không đã hoàn toàn cạn kiệt.
“Mở cửa.” Giải Hằng Không mở miệng nói: “Tôi đi vào.”
Ở đây không có ai khác ngoài hắn nhưng có vài người đang đứng trước màn hình giám sát trong phòng thí nghiệm. Nghe thấy câu này, Lâm Na mở to mắt, cô không mở cửa mà nhìn về phía giáo sư Donner, giáo sư Donner cũng hơi ngạc nhiên trước yêu cầu của Giải Hằng Không, không chú ý đến giọng điệu như ra lệnh này của hắn mà đang cân nhắc đến lợi và hại của việc để Giải Hằng Không đi vào.
Mấy giây sau, giáo sư Donner gật đầu: “Mở ra đi.”
“Giáo sư, mặc dù hiện tại M001 trông có vẻ rất ôn hoà, nhưng anh ấy…” Lâm Na hơi do dự, cô đã tận mắt chứng kiến sức phá hoại của M001 khi điên lên, dưới tình huống chưa thu thập được bất kỳ dữ liệu nào mà tuỳ tiện cho người đi vào, hệ số nguy hiểm không thua gì việc một con thỏ đi vào hang của một con sói đang nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng quả thật là không thể trì hoãn thêm được nữa, không ai biết khoảng thời gian ôn hoà ngắn ngủi này sẽ kéo dài bao lâu, nếu không có dữ liệu thì thí nghiệm không thể tiếp tục.
Tiếng cửa kính chống nổ mở ra cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Tống Chiếu Ẩn một lần nữa, ánh mắt của y đột nhiên trở nên sắc bén trong chốc lát rồi lại nhanh chóng biến mất, nhìn chằm chằm vào cửa kính đã mở, không có chút hành động thiếu suy nghĩ nào.
Giải Hằng Không đang đứng ở cửa, vừa ngửi thấy mùi gỗ hổ phách (*) nồng nặc kia thì làn da sau gáy bắt đầu nóng lên, hắn thả lỏng vai gáy không rõ ràng lắm, sau đó mới nhấc chân bước vào.
(*) mùi gỗ hổ phách: theo như mình tra cứu thì hổ phách là nhựa cây nên mang mùi ấm của gỗ và chút ngọt của hương vani, tùy theo vùng đất xuất xứ mà mùi có thể nồng hơn hoặc nhẹ hơn. Để chú thích cho mọi người dễ hình dung mùi pheromone của anh bot nhó =))))
Trên màn hình điện tử trong phòng thí nghiệm, con số trong cột ghi pheromone trong phòng quan sát đang tăng lên nhanh chóng khiến cho cảm xúc của Lâm Na vô thức trở nên căng thẳng, nhưng thoáng thấy ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm đối tượng thí nghiệm trong màn hình của giáo sư Donner, Lâm Na cũng không đóng cửa lại.
Đúng là không nên coi thường sức áp chế của pheromone cao cấp có nồng độ cao đối với đồng loại, nhưng vẻ mặt của Giải Hằng Không lại rất bình tĩnh, hắn thật sự giống như một beta không ngửi được mùi pheromone, tiếp cận Tống Chiếu Ẩn từng bước một.
“Tống Chiếu Ẩn.” Giải Hằng Không hỏi: “Anh có quen tôi không?”
Tống Chiếu Ẩn không trả lời, y nhìn Giải Hằng Không tới gần, cau mày lộ ra một chút cảnh giác nhưng lại bị thay thế bằng sự tò mò nhiều hơn.
“Anh nhớ ra tôi.” Bước chân của Giải Hằng Không dừng lại, nở nụ cười vui vẻ trên mặt, ngay sau đó hắn đã nghe thấy Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn im lặng lên tiếng: “Cậu là ai?”
Có lẽ là vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói của y hơi khàn, tốc độ nói rất chậm nhưng sự nghi hoặc lại là thật.
Việc bị vả mặt với tốc độ ánh sáng hiển nhiên khiến cho Giải Hằng Không rất không vui, hắn cau mày mất hứng, còn chưa kịp nói gì đã cảm nhận được ánh mắt của Tống Chiếu Ẩn rơi vào bảng tên trên ngực hắn.
“Tần, Không.” Tống Chiếu Ẩn đọc lên thành tiếng.
Giải Hằng Không càng cau chặt mày hơn, không phải bởi vì Tống Chiếu Ẩn đọc tên giả của hắn ra mà là vì giọng điệu của y khi phát âm hai chữ này có hơi gượng gạo, tựa như mỗi một chữ đều rất không thành thạo.
“Tống, Chiếu, Ẩn.” Y lại nói.
Lúc này Giải Hằng Không đã gần như choáng váng, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông ốm yếu trước mặt, ánh mắt sâu thẳm như một đầm nước đọng.
Thật sự là một kẻ ngốc, lại còn là kẻ ngốc không nhớ ra hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giải Hằng Không đột nhiên dấy lên một cảm giác bực bội bất mãn, hỏi thẳng: “Tình trạng của anh ấy là thế nào đây?”
Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, như thể tò mò rằng hắn đang nói chuyện với ai.
Donner và Lâm Na đang quan sát tình hình trong phòng thí nghiệm đương nhiên cũng phát hiện ra Tống Chiếu Ẩn có gì đó bất thường, nhưng bọn họ đã sớm biết rằng loại thuốc này sẽ gây ra tác dụng phụ đối với não bộ của đối tượng thí nghiệm, cũng không phải chưa bao giờ thấy một vài đối tượng thí nghiệm xuất hiện tình trạng suy giảm trí tuệ nên không hề lấy làm lạ. So với điều này, việc M001 không thể hiện ra sự công kích lại khiến cho bọn họ để tâm hơn, vậy nên ngay cả khi Giải Hằng Không lười mang mặt nạ giả vờ làm tay sai mà dùng giọng điệu ra lệnh như vậy cũng không có ai để tâm.
Sau khi bên trong phòng quan sát bằng kính yên lặng mất mấy giây, vòng tay trên cổ tay Giải Hằng Không chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lá, còn chưa kịp bấm vào nội dung, hắn đã cảm thấy nồng độ pheromone trong phòng lại tăng lên một chút.
Lâm Na gửi tin nhắn tới, giải thích ngắn gọn rằng một vài đối tượng thí nghiệm sẽ xuất hiện trạng thái suy giảm trí tuệ.
“Suy giảm trí tuệ?” Giải Hằng Không ngước mắt quan sát Tống Chiếu Ẩn đang nhìn chằm chằm vào cổ tay hắn ở đối diện, đúng thật là trông giống như một kẻ thiểu năng. Biểu cảm trên mặt Giải Hằng Không trở nên hơi khó tả, cảm giác nhói như kim châm sau gáy khiến trong lòng hắn càng thêm buồn bực, vậy nên đã thay đổi ý định.
Dù sao thì hắn cũng không có hứng thú với một kẻ ngốc.
Sau khi rời khỏi nơi này và trở lại phòng thí nghiệm, giáo sư Donner đang nhìn chằm chằm người trong màn hình, cau mày suy nghĩ sâu xa, Lâm Na thấy Giải Hằng Không đi ra thì mỉm cười với hắn, chân thành khen ngợi: “Anh rất dũng cảm.”
Giải Hằng Không: “…”
Đây thật sự là lần đầu tiên có người khen hắn như vậy.
“Trước đây cũng đã từng xuất hiện tình huống như vậy sao?” Hắn hỏi.
“Có thể xem là vậy, đây cũng là một trong những tác dụng phụ nhưng lại là lần đầu tiên xuất hiện ở M001.” Lâm Na nói: “Thông thường mà nói, đối tượng thí nghiệm nào có trí tuệ suy giảm về thời thơ ấu đều sẽ kèm theo tình trạng bạo phát. Anh biết mà, năng lực khống chế cảm xúc của trẻ nhỏ rất yếu, lớn lên rồi mới tốt hơn một chút.”
Giải Hằng Không: “…”
Tôi thật sự không biết đấy.
Thế nhưng hắn vẫn nắm bắt được những thông tin mấu chốt nên hỏi: “Vậy đây chỉ là trạng thái theo giai đoạn thôi chứ anh ấy vẫn còn ‘lớn lên’ sao?”
Lâm Na nhìn hắn một cái, gật đầu nói tiếp: “Tôi không thể chắc chắn hoàn toàn nhưng theo như dữ liệu trước đây, M001 có khả năng chịu đựng virus gamma mạnh hơn người bình thường nên khả năng cao sẽ khôi phục lại bình thường. Cụ thể vẫn cần phải tiến hành kiểm tra toàn diện để xác định mức độ tổn thương của vỏ não của và cường độ năng lực tự sửa chữa phục hồi của anh ấy.”
Ở viện nghiên cứu ba năm, Lâm Na đã chứng kiến vô số đối tượng thí nghiệm bị tiêm thuốc thử EVO nhưng không thể sống sót qua giai đoạn suy giảm trí tuệ, cho dù có chống đỡ qua được cũng sẽ xuất hiện tình trạng bùng nổ pheromone hoặc là động dục giả rồi nổ tung đến chết. M001 là alpha duy nhất sống sót, hơn nữa còn có thể duy trì được sự tỉnh táo nhất định. Mặc dù biểu hiện lần này có hơi bất thường nhưng cô vẫn tin M001 có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau khi xác nhận M001 lúc này không có sự công kích, giáo sư Donner đã bảo Lâm Na và một beta khác đi vào chuẩn bị kiểm tra M001, nhưng không ai ngờ rằng Tống Chiếu Ẩn vừa rồi vẫn còn ngu ngơ và ôn hòa lại đột nhiên lại thể hiện sự kháng cự.
Giải Hằng Không nhìn chằm chằm vào Tống Chiếu Ẩn đang trừng mắt trong màn hình, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đôi mắt đen như mực của hắn.
Sau khi ra khỏi phòng quan sát, sau lưng Lâm Na đã đổ một lớp mồ hôi lạnh. Mặc dù là beta không ngửi được mùi pheromone nhưng pheromone alpha cấp S đã được tăng cường vẫn hình thành nên sự áp chế ở một mức độ nhất định đối với cô, khiến cho cô không nhịn được run rẩy và dựng tóc gáy như thể đang đối mặt với dã thú.
Beta đã như vậy rồi, huống chi là những alpha hay omega khác, cuối cùng nhiệm vụ quan trọng này lại đổ lên đầu Giải Hằng Không.
Giáo sư Donner bảo người đưa thiết bị xét nghiệm, bao gồm một ống tiêm lấy máu và miếng dán cảm biến điện não cỡ một móng tay vào tay Giải Hằng Không.
“Cố gắng làm cho cậu ta phối hợp, đừng kích thích cậu ta.” Giáo sư Donner dặn dò.
Lâm Na còn đưa cho hắn một chiếc đàn organ: “Tôi thấy anh ấy đối xử với anh khác hẳn, anh có thể thử dùng cái này để dỗ anh ấy.”
“…”
Giải Hằng Không nhìn chiếc đàn organ trong tay, hơi nhướn mày, hắn không thể gật bừa với hai câu nói này nhưng quả thật đã khiến cho cảm giác không vui trong lòng hắn ít đi một chút.
Đặc biệt là khi hắn đi vào phòng quan sát, Tống Chiếu Ẩn cũng không có biểu hiện chống đối như khi đối đãi với Lâm Na, cảm giác mình là một ngoại lệ khiến cho tâm trạng của hắn tốt hơn một chút.
Chỉ là từ điển của Giải Hằng Không hoàn toàn không có từ “dỗ dành người khác”, vì vậy khi nhận thấy Tống Chiếu Ẩn không kháng cự thì đi thẳng đến trước mặt y, lấy ống tiêm ra rồi nói: “Để tôi lấy ít máu, xem xem có phải anh vẫn luôn ngốc như vậy không.”
Giáo sư Donner: “…”
Lâm Na: “…”
Tống Chiếu Ẩn: “…?”
Tuy rằng Tống Chiếu Ẩn không kháng cự Giải Hằng Không đến thế nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng. Y không thể hiểu được hoàn toàn một câu dài, lúc nhìn thấy kim tiêm thì càng cau mày hơn, đồng thời cũng nhả ra pheromone dữ dội hơn.
“Không được.” Y nói.
Trị số không ngừng tăng cao khiến cho Donner và Lâm Na trong phòng thí nghiệm cảm thấy căng thẳng nhưng Giải Hằng Không lại rất thoải mái, hỏi ngược lại: “Không được?”
Tống Chiếu Ẩn nhìn hắn: “Tôi không ngốc.”
Giải Hằng Không: “…”
Anh cảm thấy ba từ này có sức thuyết phục không?
Giải Hằng Không mỉm cười, tiến lên một bước, hơi khom người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của y một lúc: “Anh còn biết anh là ai không?”
Tống Chiếu Ẩn nhìn vào mắt hắn, nghiêng đầu đi, cau mày. Y không trả lời nhưng bàn tay đặt bên hông đột nhiên giơ về phía mặt Giải Hằng Không.
Ngay khi Lâm Na cho rằng Giải Hằng Không sẽ bị tấn công, bàn tay gầy trơ xương kia lại dừng lại ở một bên mặt hắn, sau đó thăm dò cầm lấy… mắt kính trên sống mũi của Giải Hằng Không.
Giải Hằng Không cũng hơi ngạc nhiên, cơ bắp trên cánh tay đang gồng lên lại âm thầm thả lỏng.
Không có tròng kính cản trở, Tống Chiếu Ẩn có thể nhìn rõ ngũ quan của Giải Hằng Không hơn, hai ba giây sau, y đột nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
Ánh mắt của hai người yên lặng va vào nhau giữa không trung, Giải Hằng Không nhìn cái người ngu ngơ và vô tri trước mắt, trong lòng tích tụ rất nhiều nghi vấn.
Không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên nở một nụ cười ôn hoà vui vẻ, sau đó hạ giọng nói một câu: “Người đưa anh ra ngoài.”
Đôi mắt xanh xám của Tống Chiếu Ẩn hơi ngẩn ra, ngay sau đó trên trán đột nhiên lạnh buốt. Giải Hằng Không đã nhanh chóng dán điện cực lên trán y, nhận ra Tống Chiếu Ẩn đang định giơ tay lên, Giải Hằng Không đã khống chế cổ tay y lại: “Đừng nhúc nhích.”
Mùi gỗ thông nồng nặc bao trùm lấy hai người, pheromone cấp cao mang theo sự công kích đã khơi dậy tính hung ác của Giải Hằng Không, cũng làm cho năng lực kiểm soát pheromone của chính hắn yếu đi trong giây lát, một mùi băng tuyết lạnh lẽo hòa quyện với mùi gỗ thông.
Trong chốc lát, bọn họ như thể bị kéo vào rừng thông lúc sáng sớm, được hương thơm thoang thoảng và mát mẻ vây quanh. Ký ức khứu giác được mở ra, trong lòng Tống Chiếu Ẩn khẽ lay động, ánh mắt nhìn về phía Giải Hằng Không trở nên mờ mịt.
Không lâu sau, Giải Hằng Không đã thu pheromone của mình lại, đồng thời đèn đỏ đột nhiên sáng lên trên máy cảm biến pheromone ở gần hắn nhất cũng tắt đi ngay lập tức.
Những mảnh ký ức lóe lên trong đầu Tống Chiếu Ẩn cũng tiêu tan theo sự biến mất của mùi hương, ngoại trừ khuôn mặt non nớt đang đau đớn ra, y không còn nhớ được gì cả.
Tất cả những việc này xảy ra chỉ trong nháy mắt, trong mắt người ngoài cũng chỉ là Tống Chiếu Ẩn đột nhiên nghe lời một cách không ngờ, không những không nhúc nhích nữa mà còn ngoan ngoãn để cho Giải Hằng Không lấy một ống máu.
Ngay cả Giải Hằng Không cũng không ngờ Tống Chiếu Ẩn lại hợp tác với hắn như vậy, nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn cực kỳ tận hưởng sự đặc biệt này.