Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Donner dám nói khả năng trốn thoát bằng 0 cũng không phải là không có lý.

Sau khi Lâm Na bàn giao công việc ở biệt thự Ánh Dương, cô vẫn luôn phụ trách thúc đẩy và sắp xếp ‘Trò chơi tử vong’ nên đương nhiên đã xem qua bản đồ địa điểm. Cô không rõ địa chỉ cụ thể nhưng cũng có thể nhìn ra được đó là ở trên một ngọn núi cao nhờ vào bản đồ khảo sát địa chất.

Địa thế cao và hiểm, chim bay khó vào.

Vì vậy bọn họ đều phải bay đến đó.

Sherley đã sắp xếp máy bay chờ sẵn bên ngoài phòng thí nghiệm từ sớm, khoang sinh học chứa đối tượng thí nghiệm đều sẽ được tiêm một lượng thuốc mê nhất định trước khi rời khỏi viện nghiên cứu để đảm bảo những quả bom hẹn giờ này rơi vào trạng thái “ngủ đông”.

Hai vị ở biệt thự Ánh Dương cũng không phải là ngoại lệ.

Thậm chí Donner còn xét đến năng lực pheromone của Giải Hằng Không, thay tấm kính trên khoang sinh học của hắn bằng một tấm kim loại có khả năng chịu nhiệt độ thấp tốt hơn.

Bên trong biệt thự Ánh Dương, Giải Hằng Không và Tống Chiếu Ẩn đang phơi “nắng giả” trong sân, trên bãi cỏ còn có một con thỏ đang chạy nhảy.

Hai người một ngồi một nằm tạo thành hình chữ T, người ngồi đang cầm sách cúi đầu đọc nghiêm túc, người nằm lại đắp sách lên mặt ngủ ngon lành.

Miễn cưỡng cũng có thể xem như ánh nắng rực rỡ, sắc xanh dạt dào, thậm chí có một chút trạng thái yên bình theo năm tháng.

Đương nhiên là nếu như bàn tay của hai người đang không “quần nhau”.

Giải Hằng Không nằm trên ghế dài gối lên bàn tay phải đã lành lại hoàn toàn, tay trái đeo dụng cụ cố định xương lại đang túm lấy vạt áo của Tống Chiếu Ẩn, giống như đang tìm kiếm một chút cảm giác tồn tại.

“Cậu có thấy phiền không?” Tống Chiếu Ẩn bị quấy rầy đến mức mất kiên nhẫn, cuối cùng cũng lên tiếng quở trách.

“Không phiền.” Giọng nói nặng nề của Giải Hằng Không từ dưới cuốn sách truyền đến: “Chỉ là hơi ngứa tay, có lẽ là vết thương đang lành lại.”

“…”

Tống Chiếu Ẩn liếc cái “móng vuốt” vẫn còn đeo dụng cụ cố định nhưng lại không an phận này một cái, kiềm nén suy nghĩ muốn ra tay lại, hơi dùng sức giật ống tay áo mình về, ngay khi tay Giải Hằng Không rơi xuống, cuốn sách dùng để che nắng trên mặt cũng rơi xuống bãi cỏ.

“Mặc dù mặt trời này là giả nhưng chói mắt thật đấy.” Hắn nheo mắt lại, nhìn thấy sườn mặt được một quầng sáng mạnh bao phủ của Tống Chiếu Ẩn, trêu chọc: “Cũng may là người đẹp đủ vui tai vui mắt.”

Lúc này, các nhà nghiên cứu đến tiêm thuốc mê cho bọn họ cũng đã đến.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Giải Hằng Không liếc mắt sang một cái, ánh mắt dừng lại trên hộp thuốc tiêm trong tay bọn họ một lát, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Lại muốn làm gì nữa đây? Tiêm thuốc hay rút máu?”

“Thuốc làm dịu cơ bắp.” Nhà nghiên cứu thuận miệng trả lời một câu, sau đó lấy ống tiêm ra chuẩn bị.

Là đối tượng thí nghiệm thì việc lấy máu và tiêm thuốc này là điều khó tránh khỏi, bình thường lúc tiến hành kiểm tra thí nghiệm, bọn họ đã không ít lần tiêm thuốc làm dịu có tác dụng làm dịu sự căng cứng cơ bắp này.

Giải Hằng Không liếc nhìn một cái, lười ngồi dậy, ngay lúc chuẩn bị duỗi tay trái đang đeo dụng cụ cố định xương của mình ra thì Tống Chiếu Ẩn ở bên cạnh đã lấy cuốn sách kia che lên mặt hắn trước, sau đó duỗi tay trái ra: “Tiêm đi.”

Giải Hằng Không sửng sốt, ánh sáng bị cuốn sách kia chặn lại, nhờ vào ánh sáng lọt vào từ dưới gáy sách, hắn có thể nhìn thấy năm chữ tiêu đề chương được in đậm rõ ràng trên trang sách —— Thừa nước đục thả câu.

Nhân lúc mũi kim nhọn đâm vào cánh tay Tống Chiếu Ẩn, nhãn cầu của Giải Hằng Không hơi chuyển động, đột nhiên di chuyển cơ thể lên trên thì vừa vặn gối lên đùi Tống Chiếu Ẩn: “Đừng nhúc nhích, đang tiêm thuốc kìa.”

Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng lườm hắn một cái: “Ngồi dậy.”

Nếu Giải Hằng Không mà ngoan ngoãn nghe lời ngồi dậy thì đã không còn là tên thần kinh không cần mặt mùi nữa rồi, vậy nên hắn không những không đứng dậy mà còn được voi đòi tiên nhích lên, ngọn tóc cọ vào cơ bụng của Tống Chiếu Ẩn: “Cảm giác tay không tệ, cảm giác đầu cũng không tệ, ngoan ngoãn để tôi nằm một lát đi.”

“…”

Tư thế này thân mật quá đáng, nếu như không nhìn hai “bóng đèn” đang cầm kim tiêm bên cạnh thì thật sự có chút ý tứ phong hoa tuyết nguyệt, cầm sắt hoà minh (*).

(*) phong hoa tuyết nguyệt: dùng để chỉ những cảnh đẹp tuyệt vời nhất do thiên nhiên ban tặng cho con người, trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho các nghệ sĩ, thi sĩ tức cảnh sinh tình mà hóa ra thơ, ra văn.

(*) cầm sắt hoà minh: quan hệ uyên ương hoà hợp, ví như quan hệ chung hợp giữa hai loại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong một dàn nhạc.

Thế nhưng cũng chỉ kéo dài được một giây mà thôi.

Tống Chiếu Ẩn cau mày, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm hắn, lạnh giọng nói: “Tỉnh táo chút đi, cút ra.”

Giải Hằng Không hơi nheo mắt lại, đột nhiên hôn lên lòng bàn tay y. Nói là hôn đã là nhẹ rồi, đó hẳn là “chụt” một tiếng, còn phát ra âm thanh.

Đồng tử của Tống Chiếu Ẩn hơi giãn ra, ngay khi rút kim ra khỏi cẳng tay đã dùng một tay đẩy tên lưu manh không cần mặt mũi này ngã xuống đất.

Giải Hằng Không đưa tay ra chặn lại, sau đó hai người lại bắt đầu động tay động chân.

“Lại đánh nhau nữa à?”

Donner đang phụ trách vận chuyển đối tượng thí nghiệm lên máy bay, trong lúc trăm công nghìn việc thì liếc mắt nhìn tin tức trên kênh liên lạc một cái, lần này không cần ông hỏi, nhà nghiên cứu đã nói ra lý do luôn.

“Lần này là vì M002 đã hôn tay M001 một cái.”

“…”

Mặc dù mọi người đã quen với việc hai người này đánh nhau như một trò chơi tình thú nhưng vẫn phải cạn lời trong giây lát.

May mà cuộc chiến lần này của bọn họ chẳng ra gì cả, cuối cùng đã kết thúc bằng việc Tống Chiếu Ẩn lấy một ống thuốc mê từ hộp thuốc tiêm đâm Giải Hằng Không, còn vì ra tay quá mạnh mà đã làm gãy đầu kim.

Giải Hằng Không ngủ thiếp đi ngay, ngược lại còn bớt việc cho các nhà nghiên cứu.

Bên ngoài Mạn Đức, núi rừng còn lại bên sông Liszó vẫn xanh tươi, cảnh tượng tuyết trắng loang lổ báo hiệu đợt tuyết mùa đông đầu tiên đang tan ra. Sắc chiều phủ kín bốn phía, ánh tà dương vẫn chưa tan đi, giữa khu rừng vàng khô héo sặc sỡ và rực rỡ mơ hồ nhìn thấy nhóm người đi qua đi lại, ở phía tận cùng là một chiếc máy bay chở khách lẫn hàng hóa màu đen.

Các lính canh với hành trang thống nhất, động tác nhanh nhẹn đang khảo sát môi trường một cách trật tự, đưa từng khoang sinh học lên máy bay. Trong số đó, có hai khoang sinh học toàn màu đen đã qua cải tạo là bắt mắt nhất.

Trong đây không chứa ai khác mà chính là hai ông lớn ở biệt thự Ánh Dương. Xuất phát từ biệt thự Ánh Dương rời khỏi Mạn Đức, cả đường đi đều do A Xuân đích thân vận chuyển lên máy bay.

“Ngài A Xuân.” Lâm Na đang kiểm kê số lượng đối tượng thí nghiệm trước khoang bụng máy bay, chào hỏi gã một câu.

A Xuân gật nhẹ đầu, liếc nhìn các khoang sinh học được sắp xếp gọn gàng trong khoang bụng máy bay: “Hai cái này cũng đặt ở đây luôn à?”

Chiếc máy bay này đã trải qua cải tạo, cửa cabin nơi chứa các đối tượng thí nghiệm đã đổi sang dùng thước kim (*) cực kỳ rắn chắc để tránh xảy ra những tình huống đột phát.

(*) thước kim: chi tiết từng nhắc đến ở chương 9.

Lâm Na gật đầu, A Xuân bèn ra hiệu cho cấp dưới chuyển khoang sinh học vào, sau đó lại nói với Lâm Na: “Mười phút nữa xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Lâm Na gật đầu, lúc đóng cửa khoang bụng máy bay lại thì một tiếng súng bất ngờ vang lên trong rừng.

“Đoàng——”

Chim chóc bay lên, tất cả mọi người đều sợ hãi, ngay sau đó là vô số tiếng súng cùng nhau bắn ra, vang vọng khắp núi rừng như bắn pháo.

“Đội 2 bị phục kích, không rõ số lượng của đối phương.”

Máy liên lạc vang lên tiếng báo cáo của lính canh, A Xuân đột nhiên cau mày, lập tức ra lệnh đẩy nhanh quá trình, xuất phát càng sớm càng tốt.

Nhưng ngay khi cửa khoang bụng máy bay đóng lại, bên trong khoang sinh học đen như mực, Giải Hằng Không lẽ ra phải đang ngủ sâu đột nhiên mở mắt ra.

Pheromone lạnh lẽo chậm rãi nhả ra, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, cửa khoá của khoang sinh học thậm chí còn dần dần nổi lên một lớp sương trắng, âm thanh kim loại vỡ vụn nhỏ bé được che giấu dưới động tĩnh của thế giới bên ngoài.

Mười giây sau, cùng với một tiếng “cạch” lớn vang lên, cánh cửa kim loại của khoang sinh học đột nhiên bật ra, đồng thời vô số mảnh kim loại nhỏ xíu đã bị làm giòn thành những mảnh vụn cũng bắn ra.

Giải Hằng Không ngồi dậy như một xác chết, phủi mấy mảnh vụn rơi trên người xuống, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, đột nhiên lại ngửi thấy mùi gỗ thông thoang thoảng xuất hiện trong không khí lạnh lẽo.

Ngay giây sau, hắn vắt ngang đôi chân dài lật người từ trong khoang sinh học xuống đất, lần theo mùi hương và dễ dàng tìm được khoang sinh học đang nhốt Tống Chiếu Ẩn.

Giải Hằng Không lặp lại trò cũ, khoang sinh học chứa Tống Chiếu Ẩn cũng bị buộc phải mở ra trong tình huống khoá cửa vỡ tan tành. Tống Chiếu Ẩn cũng đang ở trạng thái tỉnh táo, chỉ là hơi cau mày, động tác ngồi dậy từ khoang sinh học không nhanh nhẹn như Giải Hằng Không mà ngược lại hơi bị thương và bất tiện.

“Sao vậy?” Giải Hằng Không đến gần thì ngửi thấy một mùi máu tươi rất nhạt, hắn đột nhiên cau mày: “Anh bị thương à?”

“Không sao.” Tống Chiếu Ẩn vừa nói vừa duỗi ra cánh tay trái đã bị máu tươi nhuộm đỏ ra, xắn ống tay áo đã từ trắng chuyển sang đỏ lên. Giải Hằng Không nhìn thấy trên làn da trắng nõn bên trong phần rìa cẳng tay của y có một mũi kim bạc mảnh đang cắm xiên, vết máu đang chảy xuống ngoằn ngoèo từ chỗ đó.

Tống Chiếu Ẩn rút cây kim bạc đó ra, ngay khi cánh tay lộ ra hoàn toàn, Giải Hằng Không đã nhận ra đây là kim tiêm trên ống tiêm, lại còn là kim tiêm mà vừa rồi lúc đánh nhau Tống Chiếu Ẩn đâm vào cánh tay hắn.

“Thuốc bọn họ tiêm cho anh là thuốc mê à?” Giải Hằng Không nói.

Mặc dù hắn dùng câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Tống Chiếu Ẩn gật đầu, chống tay định ra khỏi khoang sinh học, Giải Hằng Không thấy vậy thì vòng cánh tay qua, tay phải luồn qua chỗ cong đầu gối đang nhấc lên ​​của Tống Chiếu Ẩn rồi bế thẳng y ra ngoài.

“Thế cái anh tiêm cho tôi là gì vậy?”

Hơi thở của Tống Chiếu Ẩn khi bị hắn ôm trong lòng hơi dừng lại nhưng lúc này tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tan hết nên cũng kệ hắn.

“Thuốc làm dịu.”

Thuốc làm dịu cũng giống như thuốc gây mê, đều là thuốc giảm đau nhưng thuốc làm dịu nhẹ hơn, chỉ làm cơ bắp thả lỏng, xoa dịu tinh thần chứ không khiến cho người ta rơi vào hôn mê và tê liệt ngay.

Bảo sao Tống Chiếu Ẩn lại dùng mã Morse chuyên dùng của Bồ Câu Trắng để bảo hắn giả chết trong lúc đánh nhau, Giải Hằng Không thầm nghĩ trong lòng.

Khi đó Giải Hằng Không không hiểu dụng ý của Tống Chiếu Ẩn, sau đó là toàn bộ quá trình tỉnh táo trong khoang sinh học nghe tiếng lính canh bận rộn, khi biết mình sắp được đưa ra khỏi Mạn Đức và vận chuyển lên máy bay, hắn đã đoán được hơn một nửa về đủ kiểu nhắc nhở khác thường vừa nãy của Tống Chiếu Ẩn.

Hắn vốn tưởng là sau khi Tống Chiếu Ẩn bị tiêm và phát hiện thuốc làm dịu có vấn đề mới nói câu “tỉnh táo chút đi” để nhắc nhở hắn giữ tỉnh táo, nhưng sau đó lại nhớ đến trước cả khi y làm như vậy, Tống Chiếu Ẩn đã đặt cuốn sách mang theo nhắc nhở lên mặt hắn.

Vì vậy rất có thể bắt đầu từ khi nhà nghiên cứu đó xuất hiện tại biệt thự Ánh Dương, nói rằng định tiêm thuốc làm dịu cho bọn họ, Tống Chiếu Ẩn đã biết đây là trò bịp bợm. Thế là y đã đưa tay ra giành tiêm trước hắn, sau đó dùng chương sách nhắc nhở hắn, bảo hắn gây ra chút tiếng động để thừa nước đục thả câu. Sau đó nữa là lợi dụng động tĩnh khi đánh nhau, dùng thuốc làm dịu thật đâm hắn để lừa nhà nghiên cứu và giữ cho hắn tỉnh táo trong khoang sinh học.

Hơn nữa còn lén đâm kim bạc gãy vào cánh tay để giữ cho mình tỉnh táo.

Sau khi Giải Hằng Không bế Tống Chiếu Ẩn ra ngoài, Tống Chiếu Ẩn bèn giãy giụa muốn đứng xuống đất, bắt đầu xử lý vết thương trên tay.

“Sao anh biết thuốc làm dịu trong tay nhà nghiên cứu đó có vấn đề?” Vẻ mặt Giải Hằng Không hiện lên sự vui mừng: “Giành tiêm trước tôi là để bảo vệ tôi sao?”

Tống Chiếu Ẩn liếc hắn một cái: “Chắc hẳn là cậu sẽ không thể giữ tỉnh táo dưới tác dụng của thuốc gây mê tác dụng mạnh.”

Giải Hằng Không: “…”

Mặc dù lời này nghe có vẻ coi thường hắn nhưng Giải Hằng Không lại không thừa nhận, hắn khư khư cố chấp cho rằng Tống Chiếu Ẩn lo lắng cho hắn nên mới bảo vệ hắn.

Giải Hằng Không vẫn rất vui vẻ.

Tống Chiếu Ẩn: “Bọn họ muốn mang đối tượng thí nghiệm ra khỏi Mạn Đức, để giảm bớt những rủi ro không cần thiết, đương nhiên sẽ không để đối tượng thí nghiệm ở trong trạng thái tỉnh táo.”

Đầu óc của Giải Hằng Không rất nhanh nhạy, nghe cái đã hiểu.

Mặc dù Donner không hề không cho hắn biết về sự tồn tại của cuộc thử nghiệm này nhưng đúng là đã giấu đi những thông tin quan trọng, ví dụ như thời gian và địa điểm cụ thể của thí nghiệm.

Thế nên khi nhà nghiên cứu kia mang thuốc làm dịu đã đánh tráo đến để lừa bọn họ, phần lớn cũng là vì không muốn bọn họ nhận ra mục đích thật sự là vì thí nghiệm này, để tránh việc bọn họ nảy sinh cảnh giác hoặc không hợp tác, làm tăng thêm những rắc rối không cần thiết.

Nhưng nếu đã tráo thuốc làm dịu thành thuốc gây mê, cả hai thứ đều là chất lỏng trong suốt, thế thì làm sao mà Tống Chiếu Ẩn lại có thể tìm được mũi thuốc làm dịu thật?

Tống Chiếu Ẩn không vứt cây kim bạc mà mình rút ra đi mà đặt sang một bên, Giải Hằng Không nhặt lên nhìn một cái, suy nghĩ một lát thì hiểu ra, thầm khen ngợi trong lòng rằng Tống Chiếu Ẩn đúng là suy nghĩ kỹ càng hệt như từ trước đến nay.

Trong tình huống vội vàng như vậy mà vẫn có thể lấy được chính xác thuốc làm dịu mình cần thông qua sự khác biệt về độ bén và cùn của kim tiêm.

Tống Chiếu Ẩn thử cử động cổ tay, cảm giác tê dại đã tan đi không ít. Từ khi tuyến thể của y xuất hiện đột biến cũng kéo theo chức năng cơ thể trở nên mạnh hơn, lúc này khi ý thức tỉnh táo lại, y đã hoàn toàn có thể chống lại cơn choáng váng do thuốc mê gây ra.

“Không có nhiều thời gian, đừng nói nhảm nữa.” Tống Chiếu Ẩn lấy cây kim bạc trong tay hắn đi, hếch cằm về phía cửa khoang bụng máy bay: “Thử mở cánh cửa này xem.”

Giải Hằng Không nhướn mày: “Làm sao để mở? Chúng ta cũng không có vũ khí.”

Cánh cửa này cũng cực kỳ mang phong cách Mạn Đức, chất liệu không khác gì những cánh cửa với nhiều lớp phòng ngự trong phòng thí nghiệm, còn cần mật khẩu mới có thể mở khoá.

Lúc đầu Giải Hằng Không có thể mở được cửa ra vào khu vực kiểm tra hoàn toàn là vì lúc đó có súng trong tay, lợi dụng nhiệt độ thấp và bắn liên tục vào cùng một chỗ mới có thể tạo ra một lỗ hổng bằng một nắm tay.

Cánh cửa hiện tại vừa dày vừa cứng, trong thời gian ngắn không thể sử dụng nhiệt độ thấp để làm giòn, càng không có súng lục giúp đỡ nên chỉ có thể nghĩ cách khác.

Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ổ khóa kia, bình tĩnh nhớ lại tiếng bíp nhỏ mà ổ khóa phát ra lúc nãy khi Lâm Na nhập mật mã.

Giải Hằng Không không quấy rầy y, hắn nghe thấy tiếng súng vang lên không ngừng ở thế giới bên ngoài cánh cửa, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Kể từ khi Thịnh Mạc rời đi, Mạn Đức liên tục bị ngấp nghé và quấy rối không ngừng. Tạ Hình dám bố trí thí nghiệm ở ngoài trời thì không thể nào không thận trọng và cẩn thận được, cũng không thể nào không xử lý các loại cỏ dại mọc xung quanh Mạn Đức.

Ouroboros vẫn chỉ luôn quấy rối ở bên ngoài mà chưa tiến hành tổng tiến công, hoặc là không đủ năng lực, hoặc là không đủ nhân lực nên không thể đột phá phòng tuyến của Mạn Đức, không có cơ hội cướp mặt nạ đi.

Khi nhận thấy dấu hiệu sơ tán người khỏi Mạn Đức, bọn chúng hoặc là sẽ đợi cho đến khi người đi gần hết, tìm cơ hội để “trộm nhà” (*), hoặc là sẽ theo đuôi nhóm người đang rời đi và tìm cơ hội cướp giữa đường.

(*) trộm nhà: bản gốc là 偷家, mình dịch word by word ra luôn, là một thuật ngữ trong game khi nhân vật trong game do một người chơi điều khiển không ở căn cứ, sau đó một hoặc hai người chơi ở bên còn lại điều khiển nhân vật của mình dỡ các tòa nhà ở căn cứ của đối phương. Ai biết từ chuẩn thì comment cho mình biết với nhaaa 

Không thể có chuyện ngu xuẩn đến mức ra tay ngay trước cửa nhà Mạn Đức, khi bọn họ có đầy đủ nhân lực và lính canh cảnh giác nhất.

Mặc dù người của Ouroboros hơi phát cuồng nhưng cũng không điên đến mức không có IQ, trừ phi bọn chúng điên thật và đang xếp hàng tự tìm đường chết.

Hoặc có thể nhóm người này không phải người của Ouroboros, vậy có thể là ai? Với thông tin về mặt nạ và thuốc tăng cường bị rò rỉ ra ngoài, chắc hẳn sẽ có không ít người có hứng thú với Mạn Đức, nhưng tại sao thời điểm xuất hiện lại tài tình đến vậy?

Thu hút phần lớn hỏa lực của A Xuân như thể tự tìm đường chết, tình cờ cho hắn và Tống Chiếu Ẩn cơ hội thừa nước đục thả câu.

Trong khoé mắt Giải Hằng Không là góc nghiêng tuấn tú của Tống Chiếu Ẩn, trái tim hắn đột nhiên lay động, trong đầu hiện lên một suy đoán to gan.

“Anh có biết chuyện đám người bên ngoài là sao không?” Hắn hỏi.

Tống Chiếu Ẩn không buồn quay đầu lại, lời ít ý nhiều: “Người Elise mang tới.”

Elise?!

Giải Hằng Không nhướn mày phấn khởi, điều này quả thật khiến cho hắn bất ngờ.

Ngay lúc này, trong đầu hắn không hề nghĩ đến việc làm sao mà Tống Chiếu Ẩn lại liên lạc được với Elise, và cả làm sao mà đã sắp xếp kỹ càng từng bước để cho bọn họ có được cơ hội.

Ánh mắt hắn nhìn Tống Chiếu Ẩn gần như có thể dùng nóng rực để hình dung, si mê, kinh ngạc, tán thưởng đan xen thành một sự cuồng nhiệt cuộn trào mãnh liệt.

Hắn nghĩ: Sau khi tận mắt chứng kiến ​​cách Tống Chiếu Ẩn vạch ra một con đường hiểm nguy để thoát khỏi tình thế khó khăn tứ bề khốn đốn, giành giật được cơ hội sống của số phận.

Không ai là có thể không rung động vì y.



Không, hay là cậu gạttâm trí yêu đương mù quáng của mình sang một bên đi thì cậu cũng sẽ không ngốc đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.