Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 52





Kể từ lần trao đổi bí mật trong phòng tắm kia, Giải Hằng Không đã biết Tống Chiếu Ẩn đã chuẩn bị cho cuộc thí nghiệm ngoài trời mang tên ‘Trò chơi tử vong’ này từ lâu.

Bất kể là xuất phát từ việc cân nhắc đến an toàn hay là xuất phát từ việc không tin tưởng hắn, tóm lại thì mấy ngày gần đây, Tống Chiếu Ẩn chưa bao giờ tiết lộ cho hắn những sắp xếp cụ thể. Nhưng Giải Hằng Không vẫn hợp tác diễn xuất với y, dù sao thì trong quá trình này, hắn nhìn cũng nhìn được rồi, sờ cũng sờ được rồi, còn hôn được lòng bàn tay, sàm sỡ Tống Chiếu Ẩn được không ít lần.

Có tính thế nào cũng không thiệt.

Sau cuộc náo loạn trốn thoát thất bại kia, một số thí nghiệm mô phỏng của Mạn Đức đều liên quan đến tình huống khi trốn thoát nên không khó để Giải Hằng Không nhận ra suy nghĩ của Donner. Ông ta muốn kiểm tra xem tuyến thể của Tống Chiếu Ẩn có xuất hiện đột biến một lần nữa trong tình huống tương tự hay không.

Dù sao thì thời cơ tốt nhất để kích thích tiềm năng con người không có gì khác ngoài trong lúc tuyệt vọng và trước khi có hy vọng.

Kiểm tra tiềm năng của ‘Trò chơi tử vong’ cũng không phải là ngoại lệ. Với tư cách là người trong cuộc, Tống Chiếu Ẩn đương nhiên biết rõ điều này, cũng biết rõ rằng Mạn Đức muốn làm thí nghiệm thì chắc chắn sẽ cho bọn họ nhìn thấy hy vọng trước khi thí nghiệm bắt đầu, vậy nên mới tiêm thuốc gây mê cho bọn họ trước khi rời đi.

Còn Tống Chiếu Ẩn lại cứ tận dụng đúng thời cơ này.

Có lẽ Tống Chiếu Ẩn đã bắt đầu lên kế hoạch cho lần chạy trốn này sau khi trải qua một vài bài kiểm tra và biết được tin tức về ‘Trò chơi tử vong’, vậy nên ngay từ đầu y đã biết rằng nhà nghiên cứu kia đang lừa bọn họ.

Giải Hằng Không có thể đoán được kế hoạch của Tống Chiếu Ẩn, cũng đoán được Tống Chiếu Ẩn bảo hắn giữ tỉnh táo, thứ nhất là vì tố chất của hắn quả thật không bằng đối tượng thí nghiệm đã trải qua cải tạo, thứ hai là vì pheromone của hắn có thể giúp cho hắn mở được khoang sinh học.

Tuy nhiên, hắn vẫn đánh giá thấp sự thông minh và tài trí của Tống Chiếu Ẩn.

Hắn thật sự không ngờ rằng ngay cả cuộc tập kích bất ngờ này cũng xuất phát từ tay Tống Chiếu Ẩn.

Hơn nữa, kẻ tập kích lại còn là người quen cũ của bọn họ, Elise.

Trong lúc tâm trạng Giải Hằng Không dao động và đang động não, Tống Chiếu Ẩn vẫn hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào ổ khóa. Sau khi cân nhắc thận trọng, y đã có thể tìm ra mật khẩu, thế nhưng trong khi đưa tay ra bấm đến con số thứ ba trong mật khẩu sáu chữ số thì——

Tiếng nổ “ầm ầm” đột nhiên vang lên, đồng thời mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển và lung lay.

Máy bay đã được khởi động!

Dưới quán tính khi cất cánh, thân hình cả hai người đều chao đảo.

Vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, trong mắt Tống Chiếu Ẩn vẫn chỉ có khoá mật mã, ngay lúc y cố chấp đưa tay về phía khoá mật mã thì bị Giải Hằng Không đưa tay ra kéo vào lòng.

Cơ thể hai người dán chặt, hơi thở hòa quyện vào nhau. Trái tim của nóng bừng Giải Hằng Không được một cái ôm xoa dịu, ôm chặt lấy không muốn buông tay.

Chỉ trong nháy mắt, Tống Chiếu Ẩn đã nhập được mật khẩu mà y có được, cánh cửa kim loại đột nhiên mở ra. Tống Chiếu Ẩn lập tức lăn ra khỏi vòng tay Giải Hằng Không, nhân lúc lính canh ngoài cửa đang phân tâm trong chốc lát vì máy bay cất cánh đã nhanh chóng ném cây kim bạc kia ra.

Lối ra đã ở ngay trước mắt, Giải Hằng Không cũng phản ứng rất nhanh, thu lại cảm xúc trong lòng, lợi dụng lúc lính canh ngã xuống đất không bóp cò được vì cây kim bạc, hắn đã bay tới dùng cùi chỏ nện một cái.

Cùng lúc đó, Tống Chiếu Ẩn nhặt súng lên, ném lệch về phía sau, vừa vặn đánh trúng đầu một tên lính canh khác vừa đứng dậy. Ngay lúc cản trở này, Giải Hằng Không xoay người nhảy lên, giữ lấy lính canh, dùng khuỷu tay khóa cổ họng và giải quyết người nọ một cách gọn gàng.

Chỉ trong nháy mắt, hai người phối hợp ăn ý giải quyết được lính canh ở cửa, mặc dù có gây ra chút tiếng động nhưng đã được tiếng ầm vang của máy bay che đậy, không kinh động đến người khác.

Giải Hằng Không tước súng ống trong tay lính canh, lúc ném cho Tống Chiếu Ẩn thì tặc lưỡi một cái, khen ngợi: “Không hổ là sĩ quan huấn luyện Z thân yêu nhất của tôi, khóa mật mã mà cũng giải được. Rốt cuộc anh còn bao nhiêu bất ngờ mà tôi chưa phát hiện ra đây.”

Tống Chiếu Ẩn lười để ý đến hắn, năm đó huấn luyện ở Bồ Câu Trắng, các kỹ năng phá khóa Giải Hằng Không học cũng không tệ. Nếu không thì tại sao ngày nào cũng lẻn vào nhà y đánh úp được?

Y bật băng đạn của súng lục ra, kiểm tra đạn rồi lấy một hộp băng đạn mới từ tay lính canh: “Đừng có nói nhảm, đi.”

Máy bay cất cánh, cửa cabin đóng lại, ánh sáng trong khoang bụng máy bay trở nên u tối nhưng vẫn có thể thấy bên trái cabin kiên cố là nhà kho chứa dụng cụ thí nghiệm, bên phải là lối đi dẫn lên khoang hành khách, sau khi Tống Chiếu Ẩn nghe thấy tiếng súng từ bên sườn phải truyền đến thì đi về phía lối đi bên phải cabin.

Từ đường trượt đi đến đường băng cất cánh cho đến khi cất cánh thì nhiều nhất cũng không quá mười phút. Nếu bọn họ không thể xuống máy bay sau mười phút nữa và nhập hội cùng Elise, toàn bộ kế hoạch mà Tống Chiếu Ẩn đã bày mưu tính kế đều đổ sông đổ bể.

Gần khoang bụng có một lối vào chuyên để vận chuyển hàng hóa, bây giờ bọn họ đã có vũ khí, chỉ cần tìm được cửa cabin thì sẽ không khó rời đi.

Giải Hằng Không đi theo sau y: “Sao có thể là nói nhảm được, rõ ràng là lời thật lòng.”

Tống Chiếu Ẩn không để ý tới hắn nhưng hắn vẫn kiên trì hỏi: “Anh còn chưa nói cho tôi biết anh liên lạc với Elise như thế nào.”

Đã đến nước này rồi, Tống Chiếu Ẩn cũng không cần giấu hắn nữa: “Lúc cậu định rời đi cùng Dr.Chen, tôi đã từng bảo cậu đến phòng thí nghiệm khu B tìm một chiếc máy tính với số hiệu ANS-71081.”

AN thật ra là chữ viết tắt của thương hiệu máy tính, có thể xem là thương hiệu cao cấp nhất trong tám khu vực lớn. ANS là dòng có tính năng mạnh nhất của hãng, số lượng sản xuất rất ít, thông thường chỉ những hacker có yêu cầu rất cao đối với máy tính mới sử dụng, bản mà beta tên Doug bên cạnh Elise sử dụng chính là dòng này.

“Đúng rồi, chỉ vì tìm cái máy tính này mới hại tôi bị lộ thân phận.” Giải Hằng Không nói xong thì lại đổi chủ đề: “Nhưng tôi không có định rời đi cùng bà ta. Anh còn đang ở đây, tôi làm gì nỡ rời xa anh. Dù sao thì tôi đã từng đồng ý với anh, hoặc là rời đi cùng nhau, hoặc là ở lại cùng nhau.”

Tống Chiếu Ẩn đã quen với việc hắn cứ mở miệng là nói năng ngọt xớt, càng không để ý tới ẩn ý mỉa mai trong câu này, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa nói: “Chiếc máy tính đó là Từ Viên tự mình lắp ráp mang đến Mạn Đức.”

Giải Hằng Không nắm bắt chính xác từ khóa “lắp ráp” này, ngay lập tức nhớ lại alpha mặt tròn từng gặp ở cơ sở dữ liệu trung tâm, kỹ thuật viên đã tự lắp ráp “đứa con ruột” của mình.

“Anh tới cơ sở dữ liệu không phải là để tra tài liệu nghiên cứu mà là để tiếp cận Từ Viên này sao?” Giải Hằng Không hỏi liên tục: “Người này là ai? Cậu ta đã giúp anh liên lạc với Elise à?”

Thật ra lúc đó khi nghe thấy số hiệu quen thuộc này, hắn cũng đã đoán được mục đích tới cơ sở dữ liệu của Tống Chiếu Ẩn không bình thường, chỉ là tình huống lúc đó không cho phép hắn hỏi nhiều.

“Một hacker thiên tài.” Tống Chiếu Ẩn không nghe ra được sự ghen tuông trong giọng điệu của Giải Hằng Không mà nói tiếp: “Đứa nhỏ này có tính cách hoạt bát, không chịu đựng được môi trường khép kín này của Mạn Đức, coi việc đột phá tường lửa của Mạn Đức như một trò chơi, cuối cùng đã thật sự thành công.”

Chỉ cần đột phá được ngăn chặn tín hiệu của Mạn Đức, Tống Chiếu Ẩn sẽ không khó sử dụng máy tính của cậu ta và tìm cơ hội gửi tín hiệu cho Elise.

Thiên tài, đứa trẻ này.

Bất kể là khen ngợi hay là xưng hô mang theo một chút thân mật này, trong lòng Giải Hằng Không đều dấy lên sự không vui, giọng nói cũng trở nên trầm hơn một chút.

“Nếu cậu ta đã dám khiêu chiến mạng lưới phòng ngự ngay dưới mũi Mạn Đức thì nhất định sẽ không để người khác biết. Chuyện này Mạn Đức còn không biết, làm sao anh biết được?”

Tống Chiếu Ẩn đang định trả lời thì khoé mắt đột nhiên thoáng thấy một bóng người xẹt qua ở ngay góc phía trước, y còn chưa kịp hành động thì Giải Hằng Không đã nắm lấy cổ tay y, kéo y trốn vào trong kệ chứa đồ trong kho.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, Giải Hằng Không thậm chí còn cố ý vây lấy Tống Chiếu Ẩn, nhéo sau eo y, nheo mắt hạ thấp giọng hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”

Cơ thắt lưng của Tống Chiếu Ẩn không khỏi siết chặt, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, y không giãy giụa mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn:”Việc này có quan trọng không?”

“Đương nhiên là quan trọng, nếu không phải quan hệ gì đặc biệt thì cậu ta sẽ giúp anh sao?” Giải Hằng Không ghé vào tai y, dùng giọng thì thầm hỏi: “Anh dùng mỹ nhân kế quyến rũ cậu ta?”

Tống Chiếu Ẩn: “…”

Hai người mới rời khỏi khoang bụng máy bay chứa khoang sinh học chưa được một hai phút thì động tĩnh trong khoang bụng máy bay đã bị nhận ra, rất nhanh sau đó đã có tiếng báo động và giọng nói gấp rút của lính canh: “Kho để hàng khu A bị tập kích, đối tượng thí nghiệm trốn thoát!”

“Tập kích?”

Khu 2, thành phố Kairos, trong văn phòng của một Ban Quân bị nào đó.

Tạ Hình ngồi trên ghế sofa bằng da nhìn bản đồ địa hình trên màn hình trước mặt, nghe thấy tin tức này thì ngước mắt nhìn Sherley.

“A Xuân đã hộ tống những người có liên quan lên máy bay, sẽ không ảnh hưởng tới việc cất cánh.” Đôi lông mày đẹp của Sherley cau lại, nhanh chóng nói: “Hiện tại vẫn chưa thể xác định kẻ đánh úp là ai nhưng chắc là không phải người của Ouroboros. Kể từ khi để lộ tung tích về miếng mặt nạ thứ hai cho bọn chúng, bọn chúng đã rút lui về Vùng đất Tội ác, không có lý do gì để tấn công bờ sông Liszó.”

Tạ Hình nghe xong suy đoán của cô, biểu cảm trên mặt vẫn bí hiểm như mọi khi.

Sherley cũng hiếm khi có biểu cảm thận trọng, dù sao thì việc bảo mật tin tức về thí nghiệm ngoài trời lần này đều do cô phụ trách, phạm vi bên ngoài Mạn Đức cũng do cô cũng phụ trách dọn sạch, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, mãi cho đến khi một bản nhạc piano vui vẻ du dương phá vỡ sự im lặng.

Một yêu cầu gọi voice chat hiện lên trên màn hình điện tử trước mặt Tạ Hình. Trên hình vẽ cỡ lòng bàn tay, hai người tí hon phiên bản chibi đang nhảy lên nhảy xuống. Một người có tóc vàng và mắt màu xanh ngọc, một người tóc đen và mắt xanh biển, gu khá là trẻ con.

Tạ Hình nhìn hai giây, đưa tay bấm vào nút nhận, ngay sau đó là một giọng nam trẻ tuổi có chút mềm mại vang lên, đi thẳng vào vấn đề: “Thứ tôi muốn chuẩn bị thế nào rồi?”

Tạ Hình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đã tra ra được được nguồn gốc của lệnh treo thưởng chưa?”

Vừa dứt lời, trên màn hình lại nhảy ra một email. Sau khi Tạ Hình bấm mở ra, đôi lông mày đang thả lỏng dần dần cau lại.

“Trong vòng ba ngày, gửi hết những món đồ còn lại qua đây.” Dường như thanh niên đang rất vội, đầu bên kia truyền đến những tạp âm ầm ĩ và cả tiếng súng mơ hồ.

“Được.” Tạ Hình gật đầu, dừng lại một lát, sau đó gã lại bổ sung thêm một câu: “Thẩm Vấn Khinh không phải là người có thể tùy tiện chọc vào, chúc cậu may mắn.”

Người đàn ông ở đầu bên kia khịt mũi khinh thường một tiếng, giọng nói truyền qua máy liên lạc cũng cực kỳ lạnh lẽo.

“Vậy anh cảm thấy tôi dễ chọc vào sao?”

Tạ Hình chẳng nói chẳng rằng gì mà ngắt liên lạc luôn.

Chó điên.

Gã nhìn báo cáo điều tra trên màn hình, giữa hai đầu lông mày phủ một lớp sương giá, Sherley ở bên cạnh suy xét rồi lên tiếng: “Hàng hoá còn lại đều gửi cả cho Miles sao?”

“Ừm.” Tạ Hình gật đầu, tiện tay gửi email đến hộp thư riêng của Sherley: “Giải quyết đi.”

Đó là báo cáo điều tra về lệnh treo thưởng nhằm vào M001. Sherley mở email ra, sau khi đọc xong thì trong lòng kinh hãi, sau đó lại lập tức chùng xuống.

Chỉ e là không ai ngờ được rằng, lệnh treo thưởng với giá cao ngất trời đột nhiên xuất hiện trên mạng nội bộ Bồ Câu Trắng thật ra lại xuất phát từ Mạn Đức.



Đoánxem rốt cuộc là lệnh treo tưởng do ai đăng nè! (#^.^#)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.