Chỉ một từ này thôi, Giải Hằng Không đã nhận ra lúc này Tống Chiếu Ẩn đã kết thúc thời kỳ suy giảm trí tuệ và khôi phục lại trí lực bình thường. Cũng chính sự do dự trong giây phút này của Tống Chiếu Ẩn đã tạo cơ hội cho Giải Hằng Không lật cổ tay lại để thoát ra, tìm kiếm không khí trong lành cho mình.
Chỉ trong chốc lát, hai người lại tiếp tục giao đấu với nhau, sau khi phát hiện Giải Hằng Không là một alpha, sự hung hãn trên người Tống Chiếu Ẩn còn mạnh hơn nữa, mùi thông nồng nặc như thể lật tung mái nhà, vô số máy cảm biến pheromone liên tục phát nổ.
Giải Hằng Không thật sự đã nói đúng, một khi người này khôi phục lại tinh thần và trí tuệ thì sẽ muốn lấy mạng hắn. Mỗi chiêu y tung ra đều tàn nhẫn, mỗi một cú đấm đều chí mạng, đây mới là sát thủ Z lạnh lùng và mạnh mẽ mà hắn biết.
Giải Hằng Không vốn đã bị thương, tuy rằng đối với hắn chỉ là một cơn đau chẳng thấm thía gì nhưng cũng khiến cho hắn rơi vào thế bất lợi trong lúc này, huống hồ gì hắn còn phải cẩn thận không để lộ thân phận của mình, ai mà biết nơi này còn chiếc camera giám sát nào may mắn thoát nạn hay không.
Đang lúc nghĩ như vậy, hắn thoáng thấy một camera giám sát vẫn còn xem như nguyên vẹn đang chớp đèn đỏ ở góc phòng.
Giải Hằng Không vừa tránh đòn tấn công của Tống Chiếu Ẩn vừa di chuyển về hướng đó, tuyến thể sau gáy lặng lẽ nhả pheromone lạnh lẽo ra để bọc lấy camera, chỉ trong một lúc mất tập trung này, hắn đã bị Tống Chiếu Ẩn đấm một cú vào mặt.
Cùng lúc đó, chiếc camera còn lại cũng bị hỏng nốt, Giải Hằng Không chưa bao giờ bị đánh vào mặt thế này đã nổi giận, nhanh chóng thúc cùi chỏ vào ngực Tống Chiếu Ẩn.
Cả hai đều là những sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, kỹ năng đánh đấm không phân cao thấp. Thế nhưng cơ thể đã qua cải tạo của Tống Chiếu Ẩn có phản ứng nhanh hơn, nghiêng người đi ngay lúc nắm đấm của Giải Hằng Không được tung ra, đồng thời chụp lấy nắm đấm đón gió của hắn, như thể y đã biết trước chiêu thức của Giải Hằng Không.
Trong mắt Tống Chiếu Ẩn loé lên một chút nghi ngờ nhưng trong nháy mắt lại bị pheromone lạnh lẽo của alpha thu hút, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị nhẫn nại.
Khi kỳ mẫn cảm bùng phát, cơn đau ở tuyến thể sẽ không ngừng lan rộng ra khắp cơ thể, giống như hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm xương cốt, trong cơn đau đang căng ra đó còn có một cảm giác trống rỗng không dễ nhận ra, khiến cho y chỉ mong sao có thể cắt đứt chân tay để chấm dứt tất cả.
Cảm giác này đối với Tống Chiếu Ẩn mà nói là không hề xa lạ, thậm chí trong cơn đau quen thuộc này, bộ não không quá tỉnh táo của y loé lên vô số mảnh ký ức; một số là ở căn phòng này; một số là ở phòng thí nghiệm bốn bề trắng xoá, nơi các nhà nghiên cứu mặc áo trắng trói buộc y bằng máy móc lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn y đau đớn đến vậy.
Lúc này đây, cuộc đối đầu điên cuồng nhưng cũng hưng phấn này đã làm dịu đi cơn đau ăn mòn xương cốt kia, dưới sự kích thích của mùi pheromone lạnh lẽo, thế mà y lại sinh ra một cảm giác dễ chịu, không nhịn được nhả ra pheromone nồng nặc hơn để kích thích alpha ở đối diện.
Pheromone alpha mạnh mẽ va chạm với nhau, cả hai đối đầu nhau như những con sư tử đực.
Lúc này Giải Hằng Không giống như một con sư tử sắp nổi khùng, nếu không phải có nỗi bận tâm thì hắn sẽ thật sự đánh một trận cho đã với Tống Chiếu Ẩn, nhưng bây giờ… Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ thật sự sẽ phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Ngay lúc hắn đang nghĩ cách chế ngự con mèo bệnh bị điên này thì vòng tay bạc trên cổ tay hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh, giọng nói lo lắng của Lâm Na vang lên.
“Không, anh sao thế, anh…”
Giải Hằng Không còn chưa nghe xong những lời còn lại thì Tống Chiếu Ẩn đã nhanh chóng giữ cổ tay hắn lại, bất thình lình bóp chiếc vòng tay bạc đó đến biến dạng.
Một tiếng “rắc” vang lên, vòng tay bị hỏng, xương cổ tay của Giải Hằng Không cũng gần như vỡ vụn, những mảnh kim loại đâm vào da thịt hắn, máu rỉ ra từ làn da nơi hai người nắm tay nhau.
Mùi máu tươi và cảm giác đau đớn đã cắt đứt dây cung lý trí của Giải Hằng Không, hắn nhấc chân lên đá. Cú đá này hắn không hề giảm lực, Tống Chiếu Ẩn cũng không biết vì sao lại không thể tránh được.
Lúc Giải Hằng Không ngẩng đầu lên thì chỉ kịp thấy trong mắt y loé lên một chút ngập ngừng, sau đó giống như bị ngắt điện, nhắm mắt lại rơi thẳng vào vòng tay hắn.
Giải Hằng Không: “…”
Mùi pheromone mới vừa rồi còn nồng nặc đã trở thành một mùi hương trầm bình tĩnh trôi lững lờ, hai người mập mờ nằm cùng một chỗ, cái trán nóng hầm hập của Tống Chiếu Ẩn vẫn áp vào má hắn, trong hơi thở đều là mùi gỗ thông lạnh lẽo.
Ngọn lửa trong lòng Giải Hằng Không đột nhiên bị dập tắt như vậy, mơ hồ toả ra một làn khói xanh (*), khiến cho hắn không biết phải làm sao.
(*) chỗ này mình không chắc lắm, bản gốc là幽幽冒出一缕青烟thì cái cụm 冒青烟(bốc khói xanh) là một cụm rút gọn từ cụm 祖坟冒青烟(phần mộ tổ tiên bốc khói xanh) bên Trung thường xài để chỉ gặp được chuyện tốt hay may mắn, ví dụ như thăng quan tiến chức, v.v… nhưng dùng ở đây lại không hợp lý lắm. Có thể ý tác giả là Giải Hằng Không cảm thấy trong cái rủi có cái may, may mà Tống Chiếu Ẩn ngất đi giữa chừng? =))))
Tay trái gãy xương, tay phải nứt xương.
Vừa rời khỏi phòng điều trị chưa đầy một tiếng, Giải Hằng Không lại được đưa trở lại.
Lâm Na nhìn thấy vết thương trên tay hắn thì không nhịn được oán trách: “Gan anh cũng to thật đấy, biết rõ là nguy hiểm mà vẫn chạy vào đó. Nếu không phải trong người M001 có con chip có thể tạm thời làm anh ấy tê liệt thì còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, thật sự quá nguy hiểm.”
Tống Chiếu Ẩn ra tay không hề nhẹ, lúc này Giải Hằng Không đau đến mức khó chịu, nghe được chữ “con chip” thì có một chút phản ứng, bảo sao Tống Chiếu Ẩn lại đột nhiên ngất đi.
Xem ra tác dụng của con chip đó không nhỏ, muốn ra ngoài thì nhất định phải xử lý nó đi. Còn cả chiếc vòng tay này nữa, ngoại trừ định vị ra thì còn kèm theo nghe lén hoạt động sự sống, Lâm Na đã dựa vào nó để xác định trạng thái của Giải Hằng Không.
Nhưng so với những thứ này thì quả bom hẹn giờ “Tống Chiếu Ẩn” này mới là thứ khiến cho Giải Hằng Không đau đầu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giải Hằng Không trở nên lạnh lùng, Lâm Na thấy tâm trạng hắn buồn bực cũng không nói thêm gì nữa, để hắn nghỉ ngơi cho thật tốt rồi đi xử lý bãi chiến trường do M001 gây ra trước.
Sau khi Tống Chiếu Ẩn hôn mê lại được tiêm thêm thuốc ổn định, như thể đã tính toán xong hết, sau khi một loạt nghiên cứu và quan sát kết thúc mới mở mắt ra và tỉnh dậy. Lần này y không thể hiện ra sự công kích, cũng không xuất hiện hiện tượng suy giảm trí tuệ, thậm chí có thể nhận ra hầu hết các nhà nghiên cứu trong viện nghiên cứu, ngoại trừ việc mất đi một phần ký ức thì cuối cùng đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Khi Giải Hằng Không nhận lại vòng tay và có thể đi vào vào biệt thự Ánh Dương, Tống Chiếu Ẩn đang cầm một cuốn sách ngồi trên bãi cỏ tắm nắng với một tư thế nhàn nhã.
Y mặc áo sơ mi trắng và quần cotton trắng, sắc mặt cũng trắng bệch như vậy, đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế tựa dài bằng sắt đã rèn như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc. Nhưng lần này, Giải Hằng Không đã không còn coi y là con ma ốm với sức chiến đấu cùi bắp nữa, dù sao thì tay hắn vẫn đang quấn băng gạc và dụng cụ cố định xương.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Chiếu Ẩn quay đầu lại nhìn hắn, đồng tử đã khôi phục lại màu xanh xám mù khơi, sâu thẳm không thấy đáy.
Giải Hằng Không để ý thấy ánh mắt y đang dừng lại trên hai tay mình, thế là hắn cũng cúi đầu nhìn bàn tay đang quấn dụng cụ cố định của mình. Lúc đang định lên tiếng, Tống Chiếu Ẩn đã thu tầm mắt lại rồi bắt đầu tự đọc sách, lại xem hắn như không khí như mấy ngày trước.
Nhưng lần này, Giải Hằng Không có thể cảm nhận được không phải y cáu kỉnh phớt lờ người khác mà giống như đang đợi hắn lên tiếng trước hơn, thế là Giải Hằng Không đi đến bên còn lại ngồi xuống, không nói một lời mà chỉ lặng lẽ nhìn y.
Hai người ở trong thế im lặng đối đầu trong ba ngày liên tiếp, khiến cho Lâm Na còn tưởng rằng M001 lại bước vào giai đoạn suy giảm trí tuệ.
Tống Chiếu Ẩn sinh hoạt vô cùng có quy luật, buổi sáng phơi nắng trên bãi cỏ, buổi chiều về nhà đọc hoặc giải Sudoku, nếu như có nhà nghiên cứu đến lấy máu thì y sẽ bình tĩnh hợp tác. Nếu không phải nhìn thấy chiếc lồng sắt xung quanh và thỉnh thoảng có lính gác xuất hiện, y trông sẽ tự do như đang ở trong chính ngôi nhà của mình, những người mặc áo blouse trắng chỉ là bác sĩ gia đình đang đến khám bệnh định kỳ mà thôi.
Hai người im lặng đối đầu, cuối cùng Giải Hằng Không vẫn là người mất kiên nhẫn trước. Khi nhà nghiên cứu đến lấy máu, Giải Hằng Không đột nhiên lên tiếng, bảo để hắn làm cho.
Beta nữ ăn mặc như y tá nhìn bàn tay vẫn đang đeo dụng cụ cố định của hắn thì do dự: “Anh có được không?”
Giải Hằng Không mỉm cười nói: “Đàn ông không thể nói “không được”.”
Y tá trẻ đỏ mặt đưa ống tiêm cho hắn rồi đứng sang một bên, sau đó lại nghe Giải Hằng Không dịu dàng nói: “Cô ở đây nhìn tôi sẽ căng thẳng, đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
Sau khi đuổi người đi, nụ cười mỉm như thể đang dán lên mặt Giải Hằng Không trở nên sống động hơn vài phần, hắn đi đến bên cạnh Tống Chiếu Ẩn, đưa tay ra nắm lấy cổ tay trắng nõn của y. Tống Chiếu Ẩn không từ chối, chỉ có đuôi mắt là đang nhìn lướt qua vết chai trên mặt trong ngón trỏ của hắn.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Giải Hằng Không đâm kim bốn năm lần cũng không thấy chảy máu, để lại không ít chấm máu trên cổ tay Tống Chiếu Ẩn.
“Có phải anh không có mạch máu không?” Giải Hằng Không thể hiện sự chân thành một cách sầu não: “Tìm không thấy đây này.”
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên, đưa tay ra lấy ống tiêm dự phòng trên bàn, nhanh chóng, chính xác và mạnh bạo rút một ống máu của mình rồi đặt trở lại, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu có thể lẻn vào thế này, tôi nên nói là lính canh của Mạn Đức đều mù cả hay Donner cuối cùng cũng phát điên đây?”
Giải Hằng Không cười lớn nói: “Anh nên khen tôi giỏi.”
Nghe vậy, Tống Chiếu Ẩn nghiêng mặt sang, ánh mắt nhìn vào bàn tay bị thương của hắn đầy ẩn ý.
“Chậc, cái này không tính.” Giải Hằng Không nói: “Ai bảo tôi không nỡ ra tay nghiêm túc với anh chứ.”
Lời này vô cùng mờ ám nhưng mí mắt Tống Chiếu Ẩn thậm chí còn không nhúc nhích chút nào, chậm rãi kéo tay áo xuống: “Mục tiêu của cậu là tôi.”
“Đúng vậy.” Giải Hằng Không gật đầu, đột nhiên kéo tay y lại, dùng ngón tay cái lau đi vết máu đỏ rỉ ra từ vết kim trên cổ tay y: “Tôi đưa anh ra ngoài.”
Độ ấm của ngón tay đã thay thế cơn đau nhẹ ở lỗ kim, Tống Chiếu Ẩn rút tay lại, không hề cảm kích: “Ai phái cậu tới đây?”
“Không ai cả.” Giải Hằng Không se ngón tay lau đi ít máu bị dây ra vừa rồi: “Tôi tới là vì tôi muốn tới.”
Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn đột nhiên tập trung lại một chỗ, dò xét alpha với hành vi kỳ quặc trước mặt.
Y không hề quên những ký ức sau khi tỉnh lại mà ngược lại còn nhớ rất rõ. Y biết rằng alpha đang cải trang thành beta trước mặt y đây là người mới lẻn vào viện nghiên cứu, chắc chắn chưa đến đây được hơn một tháng nhưng mình lại cảm thấy khuôn mặt của hắn rất quen thuộc, điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng bọn họ đã biết nhau từ trước và có thể có mối quan hệ thân thiết.
Nhưng trong lòng Tống Chiếu Ẩn lại có một trực giác rằng bên cạnh y trước kia không hề có kiểu bạn bè có thể mạo hiểm cứu mình như vậy.
“Đương nhiên.” Dừng lại một giây, Giải Hằng Không hơi cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Bởi vì, tôi thích anh.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Tống Chiếu Ẩn, thế mà lại khiến cho y hơi sửng sốt, sau đó y lại nghe thấy Giải Hằng Không bổ sung thêm một câu: “Anh cũng thích tôi, giữa chúng ta là mối quan hệ người yêu.”