Âm Vang

Chương 18: Hình chụp



1.

Mưa rơi tí tách.

8 giờ tối, Trình Hi bật dù đi vào con hẻm phía sau, trông thấy bảng hiệu đèn đóm sặc sỡ ở phía xa, cúi đầu đối chiếu với bản đồ dẫn đường, đúng là nơi này rồi.

Trông quán bar không lớn, nó nằm ở cuối hẻm, nếu ban ngày tắt đèn thì người đi đường rất khó chú ý đến nó.

Nhưng Trình Hi biết rõ một điều, cảm giác xa lạ mà bản thân cảm nhận được không phải là vì trước không chú ý đến nó, mà vốn dĩ nó không hề tồn tại.

Ở quanh số 76 đường Đàn Viên chưa bao giờ có một quán bar nào cả.

Dù rằng… Cô ngước mắt nhìn những bông tường vi nhấp nháy quanh bảng hiệu, cũng tìm được hình ảnh tương ứng trong đầu, nhưng…

Là giả, tất cả đã bị thay đổi… Trình Hi thở dài, cụp dù dưới hiên rồi đẩy cửa ra.

“Ở đây! Vị trí cũ!” Bạch Tịnh giơ tay gọi, Hứa An Hoài ngồi bên cạnh cô ấy, cảnh tượng chỉ như mới ngày hôm qua.

“Đã tới lâu chưa.” Cô vừa nói vừa ngồi xuống, nhanh chóng ngó nghiêng nhìn quanh.

Cách trang trí cũng giống như bảng hiệu đèn neon trước cửa, theo phong cách hoài cổ những năm 80 90. Không có nhiều chỗ ngồi, không nhiều người, ánh đèn mờ ảo, trong quán đang phát nhạc cũ của danh ca Đặng Lệ Quân.

“Bọn tao cũng vừa mới đến.”

Bạch Tịnh nhìn bạn trai rồi lại nhìn Trình Hi, không che giấu được biểu cảm hạnh phúc: “Tao… chính thức giới thiệu hai người với nhau nhé?”

Lần trước không có cảnh này.

Lúc ấy Trình Hi đang sốt ruột muốn biết tình hình của tập đoàn Đàn Thịnh, chỉ hàn huyên vài câu đã đổi đề tài.

Thế là cô xốc lại tinh thần, cười nói: “Để tao xem mày định khen tao thế nào.”

Bạch Tịnh bắt đầu thao thao bất tuyệt. Qua miệng cô ấy, cô bạn thân đúng là người phụ nữ thành đạt trong giới thương trường, còn bạn trai là thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng, kiên định tiến thủ, hai người quan trọng đối với mình đều xuất sắc ưu tú như nhau.

Trình Hi im lặng chống cằm, vài phút ngắn ngủi này đây lại là thời khắc bình yên nhất tối nay.

Hóa ra không phải cứ thay đổi là xấu.

Không khí dần cởi mở, ba người vừa uống bia vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có người đi qua, Trình Hi né người, chợt cảm thấy có ai đó đặt tay lên vai mình.

Cô hết hồn, theo bản năng hất bàn tay kia ra, đồng thời cũng cảnh giác ngoái đầu lại, đối diện với gương mặt mang vẻ ngạc nhiên.

Không khí tù đọng vài giây.

Sau đó trí nhớ ập đến nói cho Trình Hi biết, đây là bà chủ của quán bar, trong cuộc đời được sửa lại có quen biết với mình.

“Em… Em còn tưởng là ai.” Cô xấu hổ cười gượng, “Ngại quá.”

“Không sao.”

Bà chủ mặc sườn xám cách tân, tuổi quá 50 mà dáng người vẫn nuột. Chị ta cười uể oải, dựa vào góc bàn nói: “Người ta dẫn bạn trai đến, còn em?”

“Chưa tìm được người phù hợp.”

“Từ khi chia tay với cậu bạn trai kia vẫn chưa quen thêm ai à?”

“Hả?” Trình Hi không tiếp lời, nghi ngờ nhìn Bạch Tịnh.

“Chị ấy nói Vương Dật Phàm.”

“Vương Dật Phàm?”

Hiệu ứng cánh bướm dệt thành một tấm lưới, ngày càng có nhiều người tham gia… Vương Dật Phàm là bạn trai duy nhất của Trình Hi kể từ khi tốt nghiệp đại học cho đến nay.

2.

Trình Hi không biết đã thay đổi bao nhiêu, chúng ngủ đông ngay trong cuộc đời mình, thỉnh thoảng ập đến tấn công khiến cô không kịp trở tay.

Giống như bây giờ, đã quá lâu rồi cái tên Vương Dật Phàm không được nhắc tới, nên khi nó lại xuất hiện lần nữa khiến cô lâm vào hoảng hốt.

“Hồi ấy… tao và Vương Dật Phàm từng đến đây sao?”

“Quên rồi à? Bên kia có ảnh chụp kìa.”

Bạch Tịnh chỉ vào mặt tường ở trong góc – gần như mỗi quán bar đều có một nơi như thế, dán chi chít những ảnh chụp và giấy nhắn.

Trong vô vàn tấm ảnh ở đó, quả thật có một bức ảnh chụp một cặp đôi, nữ là Trình Hi thời đại học, mặt người nam lại bị xóa, không rõ mặt mũi.

“Chậc, kiệt tác của mày đấy.” Bạch Tịnh khoanh tay đánh giá.

“Tao làm à?”

“Mày làm, bà chủ hỗ trợ.”

Trình Hi nheo mắt nhìn gần, cố gắng nhớ lại, nhưng hình ảnh hiện lên lại rất rời rạc.

Nhìn dáng người thì quả đúng là Vương Dật Phàm.

Hai người quen nhau khi lên năm 4 đại học, chưa tốt nghiệp đã chia tay, lại còn là đối phương chủ động chia tay.

Khi mình vẫn còn chìm đắm trong mối tình mà không hề hay biết gì, Vương Dật Phàm bỗng diễn cảnh “đội gai chờ phạt” kinh điển, về sau chuyện này biến thành chuyện cười.

Không ngờ bây giờ lại nhảy ra một quán bar, đệm vào câu chuyện chẳng ra gì của bọn họ.

Nhưng rốt cuộc đã thay đổi chỗ nào mà dẫn đến quán bar này?

Trình Hi bối rối trong hoang mang, gỡ tấm ảnh xuống, cụp mắt cười khổ: “Chuyện đã qua lâu rồi, không cần làm nhục anh ta công khai nữa.”

Cô nhét tấm ảnh vào túi áo, ánh mắt vẫm dừng ở góc tường, chợt phát hiện một mảnh giấy ố vàng được dán ở đó.

Bên trên có một dòng chữ.

Trình Hi tò mò cúi người nhìn gần, là giấy ghi nợ từ 20 năm trước.

Nợ 8000 đồng, hẹn trả hết trong vòng nửa năm, bên dưới góc phải có chữ ký xiên xẹo, lờ mờ nhận ra ba chữ:

Tưởng Kim Minh.

3.

Cô ngạc nhiên đưa tay sờ, có thể cảm nhận được sự thô ráp và bụi phủ ngoài tờ giấy, rất chân thật.

“Sao thế?” Bạch Tịnh hỏi.

Trình Hi không trả lời, lật đật tìm kiếm xung quanh tờ giấy nợ, rồi ngay lập tức một tấm ảnh đập vào mắt cô.

Là hai chàng trai ngồi trước quầy bar.

Người bên trái da ngăm đen, chải kiểu tóc 4:6 điển hình giống Quách Phú Thành, nở nụ cười toe toét, cùi chỏ gác lên vai người bên cạnh, trong tay cầm một chai bia.

Người bên phải là chàng trai để tóc ngắn, có lẽ vì uống quá say nên ánh mắt không nhìn thẳng vào ống kính, xua tay lia lịa.

Chính là Sử Sùng và Tưởng Kim Minh.

Trình Hi bàng hoàng.

Trước khi đến đây, cô còn không biết quan hệ giữa Sử Sùng và Tưởng Kim Minh, hơn nữa còn từng có địch ý với Sử Sùng.

Giờ thì cô đã có thể đoán ra, cuộc điện thoại liên quan tới Sử Sùng đêm đó đã tác động mạnh đến Tưởng Kim Minh thế nào… Khoan đã, không phải lịch sử đã thay đổi rồi sao, nếu cuộc điện thoại kia không còn thì anh ta còn biết chuyện không?!

Trình Hi trầm ngâm, loáng thoáng nghe thấy Bạch Tịnh trêu: “Sao thế, giờ mày chuyển sang thích trai trẻ à, trái hay phải… Ồ~”

Ngón tay cô lướt nhẹ vào ngày tháng ở dưới góc phải, nói: “Ngày 15 tháng 4 năm 2000, không được rồi, trai trẻ biến thành chú già rồi.”

4.

Ngày 15 tháng 4 năm 2000.

Tưởng Kim Minh tan làm, đi dọc theo bờ sông.

Anh vẫn sống cuộc sống như mọi khi, đi làm, tan tầm, cố gắng quên đi những chuyện liên quan đến cuộc gọi ấy, mỗi lần gặp phải chuyện gì đều luôn tự hỏi, lúc trước mình sẽ làm gì?

Dựa theo cuộc sống lúc trước để đưa ra lựa chọn, như thế sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy chứ?

Bỗng cuộc sống tưởng chừng như rất đơn giản lại trở nên phức tạp. Tưởng Kim Minh vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác lệch hướng về nhà, tới khi ngẩng đầu thì đã rẽ vào hẻm sau.

Anh xoay người, đang định rời đi thì bị gọi lại.

“Nè nè nè, cậu kia, lại đây giúp một tay.”

Vẫn là chiếc áo lông thú đó, trời nóng mà vẫn mặc trên người. Chị ta cười gọi mình: “Chưa trả tiền thì làm việc trừ nợ đi, lại đây!”

Lúc này Tưởng Kim Minh mới nhớ đến vụ giấy nợ, cũng nhìn thấy chiếc xe chở hàng ở trước cửa câu lạc bộ đêm, thế là đi tới giúp một tay: “Chuyển đi đâu?”

“Chuyển vào trong.”

Anh nhấc két bia lên, nặng hơn so với mình nghĩ. Gập lưng xoay người đẩy mở cửa, đúng lúc bắt gặp một người đang đi ra.

“… Sao mày lại ở đây.”

“Mẹ nó.” Sử Sùng ngẩn ra, chửi thề, “Tao đang đi tìm mày, nhưng đi qua đây thì bị chủ nợ của mày ngoắt vào.”

Tưởng Kim Minh cúi đầu nhìn hai bàn tay hằn đỏ của cậu ta, Sử Sùng lại nhìn anh đang khuân két bia trong tay, hai người nhìn nhau rồi phì cười.

“Mẹ nó.” Sử Sùng lại cảm thán lần nữa, “Dọn dẹp nhanh thôi, tao có chuyện tìm mày đây.”

Khuân vác một hồi, hai người ngồi nghỉ trên bậc thềm trước cửa câu lạc bộ. Chủ nợ giẫm giày cao gót đi ra, dựa vào bên cạnh nói: “Viết giấy nợ là Tiểu Tưởng, còn cậu tên gì?”

“Sử Sùng.” Anh ta tức giận.

“Tiểu Sử.”

Sử Sùng liếc chị ta, gọi tên khó nghe chết đi được, nhưng nghĩ một hồi lại không dám lên tiếng.

“Cứ gọi tôi là chị Tường, tôi mời hai cậu uống bia, vào đi.”

“Không cần, cũng chẳng đáng mấy đồng.”

“Không lấy tiền.”

Mùi nước hoa trên người chị ta được gió phát tán khắp nơi. Tưởng Kim Minh và Sử Sùng vã mồ hôi, khát khô cả họng, cả hai nhìn nhau hai giây rồi đứng dậy đi vào.

5.

Thời điểm này câu lạc bộ vẫn còn vắng, chị Tường không bận, ngồi bên quầy táy máy một chiếc máy ảnh, lại nghe hai người nói chuyện.

“Mày nói tìm tao có chuyện gì à.”

“Ừ, có phải mày nghe dì Quý nói rồi không?”

“Cái gì?” Tưởng Kim Minh giả ngốc.

“Chuyện bất động sản ở Giang Nam.”

“À.”

Sáng ngày tỉnh rượu, Quý Hồng có nhắc đến muốn tới Giang Nam xây nhà. Sau đó Tưởng Kim Minh nghe bà gọi điện với hàng xóm, còn nhắc tới chuyện này, nói là công ty địa ốc tổ chức đi xem nhà, hình như có ý kiến gì đó.

Trong lòng anh vẫn còn ngờ vực, nhắc nhở bà chớ tham dự, không ngờ nhanh như vậy mà Sử Sùng đã nghe được phong thanh.

“À, tao muốn thanh minh, tao làm thế không phải vì bán nhà.” Sử Sùng nghiêm túc nói, “Chính quyền của khu phát triển đó thực sự rất coi trọng nó. Mày không đọc báo hả? Tháng trước thị trưởng còn đến kiểm tra, đất đai bên đó sẽ phát triển thế nào trong tương lai, bọn tao thật sự không tưởng tượng nổi.”

Tưởng Kim Minh cố ý tránh đề tài này, chỉ ậm ờ đáp.

“Với lại tao nói mày chuyện này.”

Anh ta xáp đến gần, nhỏ giọng nói: “Theo kế hoạch trong tương lai, căn nhà của mày chắc chắn sẽ bị quy hoạch. Xã khu lớn như vậy, lại nhiều nhà ở đến thế, số tiền quy hoạch lên đên hàng trăm triệu. Diện tích căn hộ cố định đúng không, chẳng thà mày tự xây nhà có thể mở rộng thêm lầu này kia không nói, chứ tới khi ấy chưa chắc đã mua được nhà lầu ở Giang Nam đâu.”

“Thế thì cứ để bọn họ tự đi mà xây nhà mua nhà, đừng có dụ mẹ tao.”

Sử Sùng nghe thế thì ngẩn ra, không ngờ anh lại có phản ứng như thế, lắp bắp nói: “Mẹ… mẹ nó, Tưởng Kim Minh mày còn lương tâm không hả? Vừa nghe được tin này là tao nói ngay cho dì Quý biết, tại sợ về sau nhà mày chịu thiệt, mày lại nói tao lừa mẹ mày?”

Anh ta nổi đóa, khó khăn lắm mới tìm hiểu được chút tin tức từ lãnh đạo, lại nhanh chóng báo tin, thế mà lại bị nghi ngờ… Càng nghĩ càng tức, ngẩng đầu tu cạn chai bia, hét: “Thêm chai nữa!”

Chị Tường nhìn sang, rề rà đi tới, tiện tay khui nắp bia, hỏi: “Hai cậu nói chuyện gì thế, mua nhà ở Giang Nam à?”

“Kiếm đủ tiền thì chị cứ mua quách lại chỗ này mà làm chủ!”

Sử Sùng nói xong, đưa mắt nhìn Tưởng Kim Minh, lại lắc đầu bổ sung: “Nhưng gặp cái dạng ngu si như cậu ta, chưa gì đã nợ chị 8800, cũng đủ lời rồi.”

Chị ta cười phì, cúi đầu nghịch máy ảnh.

Tưởng Kim Minh nghe được hai người họ đang cười nhạo mình, anh nhếch mép, uống hết bia trong chai. Anh rất mâu thuẫn, chuyện lúc trước Trình Hi nói với mình như cái dằm đâm trong tim – rốt cuộc vụ tai nạn có liên quan gì đến Sử Sùng? Có bao nhiêu liên quan?

Không dám hỏi, không dám nói nhiều làm nhiều, anh vẫn chưa biết tương lai sẽ thay đổi ra sao, lời van xin của Trình Hi còn văng vẳng trong đầu.

Hai người uống rượu giải sầu, bầu không khí rất ngột ngạt.

Một lúc lâu sau, men rượu đã thấm, càng lúc càng không quản được cái miệng. Dù gì Trình Hi cũng đã biết chuyện này, Tưởng Kim Minh mới hỏi: “Công ty mày… có định mở rộng số 76 đường Đàn Viên không?”

“Cái gì?” Sử Sùng nói, “Chỗ đó có phải nhà đâu mà phải mở rộng?”

Tưởng Kim Minh không nói nữa mà chỉ nghĩ, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, khách sạn… không phải tương lai bọn mày cũng làm vậy à?

“Hơn nữa đâu dám đụng vào số 76 đường Đàn Viên, lão Sử sẽ liều mạng với tao mất.”

“Mày đừng nghĩ bố mày bảo thủ như vậy.”

“Thế thì là mày liều mạng, hút có điếu thuốc thôi cũng la inh ỏi.”

Tưởng Kim Minh bật cười, theo đó nằm xuống quầy rượu, bờ vai thả lỏng, không biết có gì buồn cười mà lại chảy nước mắt.

“Điên à.” Sử Sùng cũng vui cùng, đi tới máy karaoke bắt đầu tru tréo.

Chị Tường ngồi bên thấy thế, lại đang rảnh nên giơ máy ảnh lên: “Phim vẫn còn, để tôi chụp cho hai cậu một tấm.”

“Đừng đừng đừng…” Tưởng Kim Minh tránh máy ảnh, liên tục xua tay.

“Nào, chụp xong rửa phim cho tôi!” Sử Sùng không khách khí chống khuỷu tay lên vai anh, miệng cười toe toét.

Đèn flash kêu *tách*, chụp lại hai gương mặt tươi cười khác nhau.

6.

Trình Hi và Bạch Tịnh chia tay trước hẻm.

Cô đi từng bước, trong lòng vẫn băn khoăn về tấm hình kia, đi tới đi lui một hồi, cuối cùng vòng về quán bar.

Đi thẳng đến bức tường dán ảnh, nhưng cô lại ngạc nhiên phát hiện không thấy ảnh đâu nữa – nơi vốn dĩ dán tấm ảnh đó nay chỉ còn lại giấy lót tường.

Chỉ mới hơn 10 phút ngắn ngủi, cô không tài nào phân biệt được là hiện thực đã thay đổi hay có người đã lấy ảnh đi, chỉ biết chôn chân tại chỗ.

“Bà… bà chủ.” Cô ngoái đầu chần chừ hỏi, “Tấm ảnh vốn nằm ở đây…?”

“Sao lại quay lại thế?”

Chị ta nghe tiếng đi tới nhìn, rồi kịp phản ứng ra, nói, “Lúc nãy có một cô gái lấy ảnh đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.