Âm Vang

Chương 33: Cứu chuộc thế nào đây



1.

“Cát Tường, tên đặt hay ghê, nghe là thấy có phúc rồi, chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành.” Bạch Tịnh mặc đồng phục học sinh, ngồi trên bàn bóng bàn cạnh sân chơi, hai chân lắc lư, quay đầu sang cười nói, “Sau này tớ sẽ gọi cậu như vậy nhé!”

Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô qua kẽ lá, Trình Hi ngẩn ngơ, bỗng chốc nước mắt ứa trào, toan nhấc tay lau nhưng làm cách nào cũng không thể với tới, cô cuống tới nỗi huy động sức lực toàn thân…

Rồi sau đó bừng tỉnh.

Phòng bệnh bật đèn ngủ, vô cùng yên ắng. Trình Hi có thể cảm nhận được ẩm ướt bên tai, cô lau mặt ngẩng đầu lên, im lặng nhìn trần nhà trân trân.

Đó là chuyện hồi học cấp hai. Cô và Bạch Tịnh quen biết nhau từ khi vào cấp hai, hai người thường ngồi trên bàn bóng bàn hàn huyên chuyện trò, hoặc nghe MP3. Bàn làm bằng đá, rất nguyên thủy đơn sơ, ngồi lên có cảm giác mát lạnh.

Từ đó trở đi, Bạch Tịnh chỉ toàn gọi cô là Cát Tường, gọi cho đến tận hôm nay. Mỗi lần Trình Hi vượt qua được khó khăn nào là cô ấy lại nói, mày nhìn đi, tao nói đúng không, Cát Tường được trời cao phù hộ.

Lần này cũng thế, nhưng cô không còn được nghe câu nói đó nữa rồi.

Bạch Tịnh bị xuất huyết nội sọ nặng, ca phẫu thuật không thành công, cô ấy đã vĩnh viễn nhắm mắt ra đi mà chưa kịp để lại lời nào. Bố mẹ không tài nào chấp nhận nổi tin dữ đột ngột, khóc ngất ngoài hành lang không gượng dậy nổi, chỉ một đêm tóc đã bạc trắng.

Trên chân Trình Hi cố định tấm thép, cô khập khiễng đi vào phòng bệnh. Cô không dám đối diện với bố mẹ Bạch Tịnh, không lúc nào là không bị áy náy dằn vặt, đêm nào cũng nằm mơ cùng một giấc mơ, rồi lại tỉnh dậy hệt như vậy.

Ngoài mặc cảm tội lỗi còn có lòng căm hận sâu sắc.

Cô định thần, ép mình thoát khỏi cảm xúc, bật đèn đầu giường lên, cầm bút và sổ bắt đầu ghi chép.

Bạch Tịnh và mình uống rượu ở quán thịt nướng, gặp Cao Lĩnh, sau đó gặp tai nạn trong quá trình chạy trốn.

Mà nguyên nhân cô ấy mượn rượu giải sâu là vì thất vọng về Hứa An Hoài.

Nguyên nhân thất vọng là vì khác biệt quan điểm trong vấn đề kết hôn.

Mà chuyện này lại vòng về lần xem mặt ngày trước.

Trong chuỗi nhân quả, Trình Hi chỉ cần thay đổi một trong những nút thắt này là có thể thay đổi kết quả – bây giờ nghĩ lại mới thấy nực cười, ai cũng muốn lợi dụng cô để thay đổi quá khứ, kể cả chính cô lúc này.

Nhưng thay đổi chỉ có thể thông qua việc xúi giục Tưởng Kim Minh. Làm cách nào để đảm bảo cú vỗ cánh từ 20 năm trước có thể tác động chính xác đến hôm nay?

Cô có thể xóa bỏ buổi xem mặt hôm đó, để hai người họ không yêu nhau được không?

Quá khó, mà gần như là không thể. Trừ khi trực tiếp giải quyết luôn nguyên nhân của vấn đề.

Ấy là Cao Lĩnh.

Hai mắt Trình Hi đanh lại, chợt nhớ đến lời Cao Lĩnh nói về Cao Thành Phong.

“Nghĩ cách gì để ông ta chết sớm hơn à?”

Cô nảy ra một ý nghĩ đen tối, rồi sau đó nó càn quét tâm trí một cách mất kiểm soát, làm rối tung cả lý trí lẫn cảm xúc, cuốn trôi tất cả mọi thứ.

Nếu không có Cao Lĩnh thì mọi việc sẽ thế nào đây?

Mạng đền mạng, chẳng qua là sớm hơn 20 năm mà thôi.

2.

Buổi sáng, mẹ Trình vào đưa cơm, không dám bày tỏ bất cứ tâm trạng nào.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng thở rất nhẹ.

Trình Hi không có lòng dạ ăn sáng, để mẹ vệ sinh cho mình, sau đó mới nghe thấy bà dè dặt nói: “Ngày mốt con bé sẽ di quan, mẹ đi đưa đám thay con nhé.”

“… Vâng.”

“Chuyện xảy ra đột ngột, không trách con được. Nếu khó chịu thì cứ khóc đi, đừng kìm nén.”

“Con biết mà.” Cô cụp mắt, bình tĩnh nói, “Con muốn ở một mình, bên ngoài có y tá, bố mẹ cứ yên tâm đi làm đi, không cần ở lại với con đâu.”

Mẹ Trình không yên tâm, nhưng nghĩ một hồi vẫn đáp: “Ừ.”

Bà đi rót nước, nhắc nhở y tá nhớ chú ý rồi rời khỏi phòng bệnh, khép hờ cửa. Không lâu sau, Trình Hi ngẩng đầu lên, phát hiện bên ngoài có thêm một bóng người.

Là Trình Thời, anh ta mặc đồ đen, chỉ lộ nửa gương mặt mờ mờ.  Ánh mắt hai người giao nhau trong một thoáng ngắn ngủi, rồi anh ta cúi đầu, lặng lẽ rời đi.

Đêm đó sau khi nhập viện, anh cũng liếc vội như vậy ở ngoài phòng cấp cứu, nhưng chưa đi vào thì đã nhận được một cuộc gọi rồi vội vã rời đi.

Trình Thời nhận được tin Ngô Tĩnh Văn đã qua đời, hai người già không chịu nổi chấn động đã nhập viện, mấy ngày nay anh vừa chăm sóc người sống vừa thu xếp hậu sự, vô cùng mệt mỏi.

Trình Hi không biết chuyện, đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, đang mải suy nghĩ thì nghe thấy có người đẩy cửa đi vào.

Rồi cửa được khóa lại.

Ngô Du hít sâu một hơi, thẳng tiến đến chỗ Trình Hi, đồng thời móc ra con dao gọt trái cây ở trong túi áo, dừng lại trước giường bệnh.

Cô rưng rưng hai mắt, kề lưỡi dao vào cổ tay, nói bất chấp: “Quản lý Trình, chị có thể nhanh chóng cứu cả nhà tôi được không.”

Trình Hi kinh hãi, cố kìm nén cảm xúc, từ từ gượng người ngồi dậy: “Em làm gì thế?”

“Chị gái em mất rồi.” Cô ấy thêm lực, trên cổ tay đã xuất hiện một đường máu mờ mờ, sau đó nói: “Ngày mai là ngày chị ấy đăng ký nguyện vọng, đây là lựa chọn của em, là em ép chị quyết định. Hay chị đưa điện thoại cho em đi, chị không cần tự làm…”

“Em còn muốn thay đổi sao… Em định lấy mình uy hiếp chị sao.”

“Em đang cầu xin chị!” Bỗng Ngô Du bật khóc, bàn tay run lên, trong chớp mắt trở nên thất thố, “Sao các người không chịu giúp tôi, vốn dĩ bọn họ không có cuộc sống như vậy, gia đình em không nên có cuộc đời như thế!”

Câu nói đó đã dội thẳng vào ngực Trình Hi, Bạch Tịnh cũng không nên như thế, vội vã từ biệt với thế giới này là cuộc đời vốn có của cô ấy ư? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là cuộc đời vốn dĩ của bố mẹ cô ấy sao?

Không phải, những chuyện này đáng nhẽ không nên xảy ra.

Trong phút chốc cô đã dao động, đã phần nào hiểu được sự cố chấp của Ngô Du, còn cảm thấy buồn thay cô ấy. Hồi bé khi giận dỗi bố mẹ, thỉnh thoảng sẽ có suy nghĩ mang tính trả thù: Nếu cái nhà này không có mình thì tốt biết mấy, bố mẹ sẽ có đứa con khác, sẽ không cần phải thất vọng về mình nữa.

Nhưng Ngô Du, trong mười tám năm cuộc đời em ấy đã thật sự cảm nhận rất rõ điều đó. Giấc mơ về mái nhà hạnh phúc trong tưởng tượng của em ấy chưa bao giờ có sự hiện diện của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, cắt đứt mạch suy nghĩ. Trình Hi ngẩng đầu lên, như thể đã đưa ra quyết định: “Cất dao đi, cũng lau nước mắt đi. Em có thể lấy xe lăn lại đây được không?”

“Được! Bình thường chị em cũng ngồi xe lăn.”

Trình Hi dừng một lúc, hơi để ý, song cũng không bận tâm quá nhiều, nói tiếp: “Một giờ sau đẩy xe lăn tới đây, bây giờ mở cửa ra, cứ nói là đến thăm chị, vô tình khóa trái cửa.”

“Được, được!” Cô ấy lật đật cất con dao rồi chạy ra cửa, lại nghe Trình Hi nhắc nhở, “Che cổ tay lại, lát nữa tìm y tá băng bó.”

“Em biết rồi.” Ngô Du quay đầu, cuối cùng cũng nở nụ cười. Trình Hi ngẩn ngơ, cô hốt hoảng cúi đầu, trong lòng trào dâng sự khổ sở.

Giờ đây cô mới cảm nhận được giá trị của cuộc đời, trên đời này còn chuyện gì khó chịu hơn thế.

3.

Tình hình hiện tại của Trình Hi không cho phép cô xuống giường.

Cũng may Ngô Du từng học điều dưỡng, lại thừa kinh nghiệm chăm sóc Ngô Tĩnh Văn bị liệt, thế là cẩn thận dìu cô lên xe lăn.

Nhân lúc y tá lơ là, hai người lặng lẽ trốn viện, chạy đến số 76 đường Đàn Viên. Trên đường đi, cô hỏi Ngô Du có ý định gì.

“Chị em có một người bạn cấp ba tên là Chu Hiểu Quân, anh ấy cũng có mặt trên thuyền lúc xảy ra tai nạn. Hai người họ thích nhau, nhưng chưa kịp thổ lộ thì đã gặp nạn. Nghe nói mấy năm em mới sinh, anh ấy còn thường xuyên đến thăm chị em, cũng từng gặp em, nhưng dần dần cũng ít đến, sau khi tốt nghiệp thì…”

Ngô Du mím môi, khẽ nói: “Xuất ngoại rồi.”

“Ừ.” Âu cũng là chuyện bình thường.

“Anh ấy từng nói rất hối hận vì đã không khuyên chị em thi cùng trường với anh ấy, lúc đó bọn họ có nhắc đến chuyện này, chị em cũng đã do dự! Chỉ cần có người đẩy một cái thôi!”

“Em muốn thông qua Chu Hiểu Quân, thuyết phục chị em đổi nguyện vọng?”

“Nếu bọn họ thi đậu cùng trường thì chắc chắn bây giờ sẽ không như vậy.”

Trình Hi không ngờ cô bé lại đưa ra cách ấy, cô có phần băn khoăn: “Em có biết hiện tại Chu Hiểu Quân thế nào không?”

“Đến nay anh ấy vẫn chưa kết hôn.”

“Được, cứ cho là vậy đi, nhưng anh ta khuyên nổi không? Chị em liệu có nghe không?”

“Lúc đó chị ấy chỉ mới 18, nào biết rõ tương lai sẽ làm gì? Hơn nữa bọn họ là bạn học, dù không thuyết phục được thì anh ấy cũng có thể lén sửa nguyện vọng, nếu biết có thể tránh được bi kịch trong tương lai thì nhất định anh ấy sẽ làm!”

Trình Hi ôm trán, cảm thấy biện pháp này rất khó thành công. Nhưng đổi cách nghĩ, cho dù Ngô Tĩnh Văn không nghe lời khuyên, vẫn học múa như trước thì cũng sẽ vậy.

Vừa hay để Ngô Du từ bỏ chấp niệm, bắt đầu sống cuộc sống của mình.

“Cứ thử xem sao.” Cô thở dài, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại đang tính toán một chuyện khác.

Chuyện rất gấp, cũng rất nguy hiểm.

4.

Trình Hi ngồi trong phòng VIP gọi điện.

Mấy hôm nay Tưởng Kim Minh không liên lạc được với cô, lo lắng cô gặp nạn vì danh sách mình cung cấp, nên vừa nhấc máy đã hỏi ngay: “Cô không sao chứ?”

“… Tôi vẫn ổn, có hai chuyện muốn nhờ anh giúp.”

“Dọa chết tôi rồi, còn tưởng cô điều tra danh sách kia lại gặp chuyện gì.” Anh rất áy náy, cuối cùng cũng thở phào, trả lời, “Cô nói đi.”

“Kim Minh, hai chuyện này anh chỉ cần đi làm là được, đừng hỏi nguyên nhân, có được không?”

Nếu như anh ta biết có thể xóa bỏ sự tồn tại của một người, nếu anh ta biết… Không, không thể để anh ta biết.

“Chuyện gì?”

“Có được không?” Cô lặp lại.

Tưởng Kim Minh chần chừ, nhưng vẫn đáp: “Được.”

“Anh hãy tranh thủ thời gian đến thị trấn Lam Hải một chuyến, tìm một cậu học sinh tên Chu Hiểu Quân…”

Cô thuật lại câu chuyện, song chỉ tóm tắt nguyên nhân. Dù nghi ngờ nhưng Tưởng Kim Minh biết đó là tai nạn do hỏa hoạn gián tiếp tạo nên, vì thế cũng đồng ý.

“Còn chuyện thứ hai?”

“Trong danh sách anh đưa cho tôi có một người tên là Cao Thành Phong, tài xế của Triệu Phi.”

“Đúng, ông ta có vấn đề gì à?”

“Ông ta có con trai tên Cao Lĩnh, anh có biết không?”

“Tôi từng gặp rồi.” Tưởng Kim Minh không hiểu cô muốn làm gì, “Tôi và Sử Sùng từng gặp thằng nhóc đó ở quán ăn, hình như đang học cấp hai, mà sao?”

Trình Hi siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ẩm ướt. Cô biết, cô biết 20 năm trước Cao Lĩnh chỉ mới mười tuổi. Nhưng nếu tương lai đã định trước lớn lên thành kẻ ác, liệu cô có thể đòi công bằng trước được không?

“Cậu ta… là đứa trẻ thế nào?”

“Ừm…” Tưởng Kim Minh nhớ lại chuyện lần trước, cau mày nói, “Người nhà không quản, bỏ học chơi bời.”

“Kim Minh, tôi xin anh làm chuyện này.” Cô hít mũi, hạ quyết tâm nói, “Quả thật Cao Thành Phong có vấn đề, 4 rưỡi chiều ngày mốt, anh hẹn Cao Lĩnh đến sân trượt băng Tân Tân, tâm sự nhiều về bố cậu ta đi.”

“… Được.” Đến lúc mình cần điều tra sao? Nhưng anh cứ cảm thấy không ổn, “Tôi hẹn cậu ta buổi tối vậy, 4 rưỡi tôi vẫn chưa tan làm.”

“Không không không, buổi tối anh phải quay về gọi điện với tôi. Anh tan làm rồi tới đó sau, cậu ta có thể chơi trượt băng giết thời gian, trẻ con mà, dễ đến muộn lắm.”

“Ừ, sân trượt băng Tân Tân…”

“Nằm gần công ty Đàn Thịnh, cậu ta đến đó cũng tiện.”

“Được.”

“Kim Minh, anh phải nhớ tan làm xong mới đến, tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Tưởng Kim Minh khó hiểu, lại nhớ ra cô không cho mình hỏi nguyên nhân, anh đành cầm ống nghe, ừ một tiếng.

Dặn dò xong xuôi nhưng Trình Hi không hề nhẹ nhõm chút nào, thậm chí còn cảm thấy mọi hơi thở như bị bít tắc trong họng. Nhớ tới cảnh cuối đời của Bạch Tịnh, cô vừa hoảng sợ lẫn bất lực, điều cuối cùng cô ấy quan tâm là hối hận vì tình yêu tan vỡ, là một tấm thẻ của tiệm áo cưới chưa sử dụng…

Trình Hi liên tục tự nói với mình làm như thế là đúng, nhưng bất thình lình cửa phòng chiếu bị đẩy ra.

Trình Thời bước tới giật lấy điện thoại của cô, nói vào đầu dây: “Tuyệt đối không được đi tìm Cao Lĩnh.”

“Anh là…”

Nhưng chưa đợi Tưởng Kim Minh nói hết câu thì anh đã cúp máy, sau đó nắm chặt điện thoại trong tay, không có ý định trả lại mà cúi người nhìn vào mắt cô.

“Cô đang làm gì, cô có quyền gì!”

“Cô có quyền gì bảo tôi đi giết người?!” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đoạn thở dài, “Cát Tường, vẫn còn rất nhiều biện pháp, nếu làm thế chắc chắn cô sẽ hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.