Âm Vang

Chương 35: Cuộc sống mới



1.

Ngô Du không miêu tả được tâm trạng của mình.

Cuối cùng cô cũng đã hoàn thành chuyện muốn làm. Không biết bắt đầu từ đâu mà nó như sứ mệnh nằm trên vai cô, la lựa chọn của cô, rất đáng để hy sinh, nhẽ ra phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng.

Nhưng trong lòng cứ như bị khuyết một mảnh ghép, không cách nào trọn vẹn.

Quay về rạp phim, theo thói quen cô đến trước quầy lễ tân, cho bắp rang vào máy nổ, đúng lúc Lý Tư Tề đi qua.

“Sao em còn đi làm?”

Cậu ta cầm đĩa quay trên tay, cau mày nói: “Không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa à?”

“Ừm… Chuyện của chị em xong rồi.”

“À.” Lý Tư Tề cụp mắt, nghiêm túc hỏi, “Tang lễ là ngày nào?”

Ngô Du ngẩn ra. Phải rồi, dĩ nhiên anh ấy chỉ nghĩ đang nói về tang lễ bình thường, cô cười khổ, đáp: “Qua mấy ngày rồi.”

“Anh…”

“Không cần đến dự. Bố mẹ em cũng nhập viện, chỉ làm đơn giản thôi, anh không cần dự.”

“Ừ.”

Lý Tư Tề biết cô đang rất buồn, nhưng tóm lại sẽ không nghĩ tới chuyện thay đổi quá khứ nữa, cậu bất giác nhướn mày, tỏ vẻ tự nhiên: “Này, hay em cứ về nghỉ mấy hôm nữa đi, chắc chắn quản lý Trình sẽ cho em nghỉ, đợi em đi làm lại anh sẽ dẫn em đi chơi.”

“Bây giờ luôn được không?” Bỗng cô ngẩng đầu lên, nói.

“Cái gì bây giờ…” Cậu ta định thần, cười bảo, “Bây giờ anh không rảnh, ngày mai có phim cần chiếu, đĩa phim mới được đưa tới, anh phải copy sang, đợi cuối tuần đi.”

“Cuối tuần, cuối tuần e không kịp.”

Lý Tư Tề không hiểu, xoay đĩa phim trong tay, đang định lên tiếng thì bị Ngô Du ngắt lời: “Em đi với anh nhé?”

“… Cũng được.”

2.

Trong phòng máy chật hẹp, nhiệt lượng do máy phát ra làm Lý Tư Tề đổ mồ hôi. Cậu liên tục kéo cổ áo thun, ngoái đầu nói với Ngô Du: “Trong này nóng lắm, em ra ngoài chờ đi.”

Cô lắc đầu.

Lý Tư Tề khó hiểu, chỉ xem như cô đang không vui, cần người ở bên, thế là lẩm bẩm: “Vậy chờ thêm lát nữa, anh chuẩn bị xong sẽ đi ngay.”

“Không vội.” Khuất sau lưng tầm mắt không chạm đến, Ngô Du giương khóe môi. Cô rất thích ở riêng với Lý Tư Tề, nếu nói trong quãng ký ức của cô có điều gì thật sự vui vẻ, thì có lẽ là những lần quá giang xe của anh ấy.

Anh ấy nói rất nhiều, nói từ lúc lên xe cho tới khi xuống xe, chọc cô cười thành tiếng. Về sau có thời gian, buổi tối cô phải đến viện điều dưỡng nhưng vẫn sẽ ngồi xe của Lý Tư Tề về nhà trước, rồi tự mình đi vòng.

Phòng máy cũng giống như ở trong xe, ngoại trừ cái nóng.

“Anh đã hẹn hò bao nhiêu lần rồi?”

Bất thình lình nhắc tới đề tài này làm Lý Tư Tề ngạc nhiên, cậu ta ngoái đầu nhìn cô, lúng túng nói: “Hỏi chuyện này làm gì.”

“Em chưa yêu bao giờ.”

“Khụ…” Cậu ta lóng ngóng gãi đầu, đổi tư thế, miệng lẩm bẩm sao lại chậm thế này, mồ hôi nhỏ xuống máy rồi biến mất, “Em còn nhỏ, chưa hẹn hò cũng bình thường mà.”

Ngô Du cúi đầu nghịch tay mình.

Cô coi đây là ngày cuối cùng trong cuộc đời mình, trước kia không cảm nhận được, nhưng giờ mới thấy thời gian trôi vùn vụt, nắm càng chặt nó càng trôi nhanh, tới nỗi chẳng kịp làm gì.

Cô vẫn thấy tiếc nuối, thế là lại hỏi: “Hay chúng ta hẹn hò một lần đi?”

Lý Tư Tề có cảm giác hơi nóng xộc thẳng lên trán, cơ thể hóa đá tại chỗ mấy giây, sau đó mới xoay người đẩy cửa phòng máy, sải bước đi ra ngoài.

“Mẹ kiếp nóng chết đi được.” Cậu nói, “Ra ngoài đi, copy phải mất một tiếng.”

“… Ừ.”

Ngô Du thốt lên câu trả lời từ trong cổ, theo cậu ta ra khỏi phòng máy. Cô buồn bã đi sau lưng cậu, rồi chẳng hay lấy dũng khí từ đâu ra mà bất chợt vỗ vào lưng cậu, trong khoảnh khắc cậu ta xoay người, cô nàng lóng ngóng nhón chân lên.

Môi chạm vào cằm.

Lý Tư Tề có thể cảm nhận được hơi thở của cô phả vào mặt mình, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chưa kịp định thần thì đã thấy Ngô Du nhoẻn miệng cười, hai mắt bừng sáng nhìn cậu, nói: “Em phải đi đây.”

Cô phải đến bệnh viện gặp bố mẹ, phải về nhà dọn dẹp đồ đạc của mình – dù chúng cũng sẽ biến mất thôi, nhưng vẫn nên dành sự tôn trọng với đồ vật đã từng tồn tại.

Rồi sau đó trốn đi.

3.

Trình Thời sốt ruột đi vòng vòng ngoài phòng bệnh.

Trình Hi có thể nhìn thấy qua cửa kính, nhưng lúc này mẹ Trình đang gọt trái cây, bố Trình cũng ở bên, không tìm được lý do tách hai người họ.

“Nào.” Mẹ Trình đưa tới nửa trái táo, lẩm bẩm nói, “Ăn táo vẫn tốt nhất, hồi mang thai con mẹ rất thích ăn táo, nên con mới trắng như vậy đấy. Lúc con chào đời trắng lắm, cả bác sĩ y tá cũng đến nhìn.”

Trình Hi không có lòng dạ lắng nghe, cắn một miếng, lại nhìn ra ngoài cửa – anh ta vẫn còn ở đó.

“Phải rồi, ngày mai mấy giờ làm lễ truy điệu?”

Mẹ Trình dừng lại.

Bà rất sợ Trình Hi chôn giấu mọi chuyện trong lòng, nên mới cố tìm chuyện để nói, bây giờ thấy con gái chủ động nhắc tới thì cũng yên tâm phần nào, đáp: “9 giờ, nơi tổ chức rất tốt, không dùng đồ của nhà tang lễ mà ta tự chọn hoa tươi. Dì con còn nhờ mẹ hỏi con, Bạch Tịnh thích hoa gì, mẹ lại không dám hỏi…”

Trình Hi vừa đưa táo vào miệng thì sống mũi cay cay, cô dừng lại.

“Hoa hồng trắng.” Cô nói.

“À, để mẹ báo lại với dì con.”

“Mẹ giúp con mua hoa đem tới được không?”

“Ừ được, à phải rồi, gần đây có tiệm bán hoa, để mẹ đi luôn.”

Bà đứng dậy, thấy Trình Hi cầm nửa trái táo nhưng ăn không vào, đau lòng xoa đầu con gái.

“Con không sao, bố mẹ đi đường cẩn thận.”

Hai người rời khỏi phòng bệnh, Trình Hi bất giác rơi nước mắt, đúng lúc này Trình Thời lập tức tiến vào, cô vội lau đi, nói: “Tìm tôi có chuyện gì.”

“…” Anh đã nhận ra nhưng không vạch trần, “Hôm nay có thấy Ngô Du đâu không?”

“Không, từ sau hôm qua đã không thấy đâu.” Cô căng thẳng, “Sao thế? Không phải anh nói sẽ không thành công à?”

“Ừ.”

“Có biến số hả? Anh có ký ức mới?”

“Không, không có.”

Anh có ký ức mới.

Trong trí nhớ Ngô Tĩnh Văn gọi tên mình, từ Trình Thời biến thành Kim Minh, chứng tỏ trước đó cô ấy đã biết mình. Nhưng 20 năm trước đến trấn Lam Hải anh chỉ tìm Chu Hiểu Quân, không tiếp xúc trực tiếp với Ngô Tĩnh Văn.

Nói cách khác, giữa hai người đã từng có liên hệ. Ắt hẳn Chu Hiểu Quân đã thật sự khuyên, và Ngô Tĩnh Văn cũng đã nghe theo.

Điều này khiến anh rất bất an, cảm thấy thay đổi dần đến gần.

Hôm nay là ngày điền nguyện vọng, hạn chót là 5 giờ chiều.

“Có phải em ấy ở rạp phim không? Hay ở chỗ bố mẹ em ấy? Có khi nào ở nhà không?”

“Đừng cuống, để tôi đi tìm.”

4.

Trình Thời lái xe chạy mấy nơi, đến hơn 4 giờ chiều mới tìm được Ngô Du ở ban công viện điều dưỡng.

Nơi đây như nửa căn nhà của cô, là nơi cô thường xuyên đến nhất. Lúc bạn bè đồng trang lứa đi công viên vườn thú, chỉ có cô là đến viện điều dưỡng.

Lúc nào cũng phải ôm tâm trạng kìm nén tới đây, mà khi đang chơi vui vẻ với chị thì bị ép tách ra, lại mang theo mất mát quay về. Vòng tròn khổ sở và vui vẻ lặp đi lặp lại chính là trạng thái bình thường nhất của cô.

Trình Thời thở dài, anh nên dự liệu cô ấy ở đây từ trước mới phải. Anh chậm rãi lại gần, nói: “Cô chạy đến đây làm gì?”

“Tôi không muốn bị người khác thấy mình biến mất.”

“Họ sẽ không nhớ.”

“Tôi không muốn nhìn người khác…” Thấy người đang ở trước mặt, không biết câu nào sẽ là tạm biệt, không hay biết khoảnh khắc nào mình sẽ bị biến mất… Cô vùi mặt vào đầu gối, không nói gì nữa.

Trình Thời ngồi xổm trước mặt cô ấy, nhìn đồng hồ đeo tay.

Chỉ còn 15 phút là đến hạn chót điền nguyện vọng. Hồi ấy điền nguyện vọng không phải đăng ký trực tuyến, với tính cách của Ngô Tĩnh Văn, chắc chắn sẽ không sửa đổi vào phút cuối cùng. Trong lòng anh đã có suy đoán lờ mờ, im lặng chờ đợi cùng cô.

“Tôi không hối hận.” Ngô Du lên tiếng, bỗng nghẹn ngào hỏi, “Đợi sau khi thay đổi, anh có thể nói với bọn họ, là thật ra đã từng có tôi không?”

Hốc mắt Trình Thời chua xót, anh hắng giọng đáp: “Cô muốn tôi nói thế nào?”

“Đừng nói.” Ngô Du há miệng thở dốc, cố nén nước mắt đang dâng lên, có cảm giác không thở nổi. Cô không ngờ khi khoảnh khắc này thật sự đến, mình lại có thể sợ hãi và lưu luyến đến vậy.

“Anh và Trình Hi có thể nhớ tôi bao lâu?”

Trình Thời cúi đầu nhìn thời gian, còn 5 phút.

“Có thể rất lâu, cũng có thể không lâu lắm.”

Cuối cùng cô cũng không kìm được bật khóc, như tìm được cửa phát tiết, từ tiếng thút thít đến khóc òa, sự sợ hãi, hối hận và bất bình vang vọng trên sân thượng.

Trong tiếng khóc nghẹn ngào kéo dài, thời gian nhích từ 5 giờ đến 5 giờ 1 phút.

Trình Thời quỳ xuống xoa đầu cô, vỗ nhẹ một cái, nói, “Chị cô hy vọng cô có thể bắt đầu cuộc sống của mình thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.