Âm Vang

Chương 5: Thiên niên kỷ



1.

Khi âm thanh “tút tút” từ trong ống nghe vang lên thay vì âm báo “số máy không tồn tại”, Trình Hi hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Cô không ngừng đập tay vào trán, đi tới đi lui tới trước cửa phòng chiếu, cố gắng để bản thân tỉnh táo, hồi hộp chờ đợi người bắt máy.

Cũng đúng lúc ấy, bên tai vang lên âm thanh – là giọng nam vừa mỉa mai vừa nhẹ nhàng thở phào:

“Tôi còn tưởng cô không định trả lại di động cho tôi.”

Là anh ta, người nói chuyện lần trước.

Trình Hi có thể nhận ra, giọng còn trẻ nhưng trầm, cuối mỗi câu lại hạ giọng, thích dùng từ ngữ lịch sự tạo cảm giác ra vẻ già dặn.

“A lô? Cô có nghe không? Sao không nói gì?”

Anh ta thở hắt ra, tiếp tục nói như đã chuẩn bị kịch bản:

“Mấy ngày qua cô đã rút sim, xem ra đã tìm hiểu thị trường rồi nhỉ, tính lấy luôn chiếc điện thoại này phải không. Tôi nói thật, đây là điện thoại của đơn vị tôi chứ không phải đồ cá nhân, nếu thất lạc chắc chắn đơn vị sẽ báo cảnh sát. Tôi không biết cô đã nhặt được ở đâu, hay là lấy đi, nếu sáng mai cô trả về số 76 đường Đàn Viên thì tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Dừng vài giây, anh ta lại bổ sung: “Không có ý gì xúc phạm, nhưng trước đó, điện thoại này vẫn luôn được đặt trong văn phòng, có lẽ cô đã vào đây.”

Đó là bằng chứng cho việc “lấy trộm”, anh thực sự không muốn gán ghép đối phương tội ăn cắp mà không có bằng chứng, dù tình hình ngày càng có vẻ giống.

“…” Trình Hi không lưu tâm, cô nào có nghe vào.

“A lô? Cô có thể nói gì được không?”

“Anh đang gọi bằng máy bàn tại số 76 đường Đàn Viên, là căn phòng ở cuối hành lang tầng 4, số điện thoại hẹn đến tham quan cũng là số này, phải không?”

“Đó là hẹn tham quan tập thể, nếu cô tới trả điện thoại thì không cần…”

“Ở chỗ anh là năm bao nhiêu?” Cô ngắt lời anh ta.

Không khí lặng như tờ, Trình Hi nắm chặt điện thoại không nhúc nhích, đưa mắt nhìn phòng VIP trước mặt, màn hình khổng lồ, cửa sổ chiếu phim be bé cùng với những dãy ghế da phản sáng…

Còn ở đầu kia điện thoại là những chiếc bàn làm việc chen chúc nhưng ngăn nắp, những tờ báo, tách trà và điện thoại bàn kiểu cũ, những chồng hồ sơ trong tủ tài liệu thiếc, đồng hồ vàng trên tường cùng những cuốn lịch in hình các tòa nhà lâu năm.

Tưởng Kim Minh sửng sốt, chợt bật cười: “Đây là thủ đoạn lừa gạt của cô hả? Dùng thứ huyễn hoặc đổi chủ đề, trước là rạp phim, giờ lại đến năm…”

“Là năm đầu thiên niên kỷ, cô định bịa gì nữa?”

2.

Trình Hi có cảm giác đầu mình đang phình to.

Được rồi, bình tĩnh nào, chuyện chưa tệ đến thế.

Nghe được đáp án đó từ anh ta lại khiến chuyện đơn giản đi, cô an ủi bản thân. Thứ nhất, mình không nghe nhầm cũng không bị điên, rất tốt. Thứ hai, hoặc là anh ta đang nói dối, hoặc là… đây là cuộc điện thoại gọi về 20 năm trước?

“Anh chứng minh kiểu gì?”

“Chứng minh cái gì?”

“Ở chỗ anh là năm 2000.”

“Hả?” Tưởng Kim Minh không ngờ đối phương lại hỏi mình câu đó, anh dở khóc dở cười.

Ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, có đồng nghiệp đi làm, anh sốt ruột muốn kết thúc cuộc gọi vớ vẩn này, thế là buột miệng đáp: “Cô đi nghe đài, xem tivi, hoặc ra ngoài là khắc biết.”

“Được, ý hay.” Trình Hi ngồi xuống dựa vào tường, rút điện thoại của mình ra, vào mạng tìm kiếm tin tức sáng nay, “Anh đã nhắc nhở tôi.”

Cô cố sắp xếp lại suy nghĩ logic, để đại não đã trong trạng thái hỗn loạn được bình tĩnh, hít một hơi rồi nói: “Anh nghe đi, tôi có thể chứng minh mình đang ở năm 2020.”

“… Cái gì?”

“Nếu anh không thể chứng minh được lời của mình, thì tôi không quan tâm anh đang giở trò gì hay quay chương trình chơi khăm nào, anh đã lắp đặt thiết bị gì ở rạp chiếu phim của tôi để thay đổi tín hiệu, hoặc anh đã cài đặt điện thoại của mình thế nào để có thể gọi đến số điện thoại bàn 7 số… Những hành động này đã đi quá xa quy mô trò đùa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Cô đang nói gì thế hả…?”

Giở cái trò gì thế, rõ ràng mình nói sẽ báo cảnh sát trước mà, cô ta vừa ăn cắp vừa la làng à?

Nhưng đồng nghiệp đã nhìn sang, anh phải nhanh chóng gác máy: “Hiện tại tôi không có thời gian nói chuyện với cô, hy vọng sáng mai điện thoại sẽ quay lại văn phòng, thế đi…”

“Nghe thử đi đã.”

Trình Hi ngắt lời anh lần thứ hai.

Cô nhấp vào video trên điện thoại, giọng của người dẫn chương trình tin tức vang lên: “Bản tin buổi sáng chào đón ngày mới, chúc các bạn một ngày tốt lành. Hôm nay là thứ Tư, ngày 4 tháng 3 năm 2020, 7 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh.”

Báo thời gian xong, Trình Hi nhấn nút tạm dừng, lại đưa điện thoại lên tai: “Đây là bản tin sáng hôm qua, hôm nay là ngày 5 tháng 3…”

Dừng một lúc, cô nhấn mạnh: “Năm 2020!”

3

Năm 2020? Muốn lừa cũng vừa phải thôi chứ?

Tưởng Kim Minh vốn là người chậm chạp, nhưng lúc này cũng trở nên kích động, anh nắm ống nghe, mất kiên nhẫn thở dài: “Tôi biết trò này có thể lừa phỉnh, chỉ cần ghi âm hoặc thu âm gì đó, máy tính có thể tổng hợp được, nói thật, ngày tháng như nhau, cô chỉ cần thay đổi năm là xong, tôi thật sự phải đi làm đây.”

“Đợi đã! Còn ngày mai, tin tức ngày mai!”

Đúng thế, với anh ta đó là chuyện chưa xảy ra, không thể làm giả được.

Một tia sáng vụt lên trong đầu, cô mở phiên bản điện tử của tờ nhật báo mà mình đã đọc ra, tìm kiếm bài báo ngày 6 tháng 3 năm 2000 rồi đọc: “Thị trưởng kiểm tra tiến độ xây dựng khu phát triển, dự án du lịch ven sông đang vận hành thử, có du khách nơi khác được phỏng vấn, anh ta nói, ngồi thuyền có thể thưởng ngoạn phong cảnh hai bên bờ, bến tàu cũng chỉ cách số 76 đường Đàn Viên một bước chân, rất nhanh chóng thuận tiện.”

Trình Hi đọc một lèo không dừng, sau đó còn nói tiếp: “Đây là nội dung trang đầu của nhật báo ngày mai, sáng mai anh có thể biết tôi nói đúng hay sai, tôi đợi điện thoại của anh.”

Não cô bị thiếu oxy do nói liên tục, dù thở hổn hển nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ, cứ như đang đối mặt với chiến thắng tất yếu sắp tới.

“Còn nữa, ngày mai trời sẽ mưa lớn, nhớ mang theo ô.”

4.

Tưởng Kim Minh miễn cưỡng cầm ô tạt ngang quầy bán báo.

Anh dừng chân, mưa bắn lên giày da rồi lại chảy xuống. Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiều mây nên anh mới đi giày da, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc đi ra cửa lại cầm theo ô.

Lẽ nào trong tiềm thức mình đã tin cô gái kia?

Đúng là nực cười, thật ra sau cuộc gọi đầu tiên, anh và Sử Sùng đã đến rạp phim. Rạp phim chính thức ở thành phố không nhiều, và dĩ nhiên, không có rạp nào nhặt được điện thoại cả.

Có lẽ ngay từ đầu, trong lòng đã có xu hướng tin lời cô ấy? Vì giọng nói đó rất kiên quyết dứt khoát, còn ẩn chứa sự khó đối phó, khiến người khác cảm thấy cô ấy đang xem thường việc nói dối.

Không đúng, nghĩ như thế lại có cảm giác mình bị coi thường.

Tưởng Kim Minh di bước, cúi đầu chần chừ. Thôi, mua tờ báo đọc qua cũng không muộn.

Anh đi tới quầy bán báo.

Sáng nay ông chủ quầy báo đã bán được 9 chiếc ô, chỉ mong dự báo thời tiết lại dự đoán sai tiếp. Ông ta vừa rút báo ra vừa nói: “Ai mà ngờ hôm nay trời lại mưa lớn.”

“Phải đấy, chắc là đoán mò thôi.”

Tưởng Kim Minh cười cười nhận tờ báo, trong tích tắc nhìn thoáng qua, một dòng chữ to tướng “thị trưởng kiểm tra tiến độ xây dựng khu phát triển” đập vào mắt.

Anh giật mình, lại nhìn xuống bản tin dưới góc trái, đó là tin dự án du lịch ven sông được vận hành thử nghiệm, nội dung phỏng vấn du khách vùng khác ở đầu đoạn hai của bài báo giống y chang lời cô gái kia đã nói hôm qua.

Tưởng Kim Minh đờ đẫn đứng dưới mái hiên của quầy báo, mãi tới khi có người chen lên thì anh mới hoàn hồn lui ra, máy móc đi về phía đơn vị.

Rồi càng lúc càng nhanh, bước chân nặng nề giẫm trong vũng nước.

5.

Vào văn phòng, anh tiện tay cởi áo khoác vắt lên thành ghế, vội vã nhấc điện thoại quay số, nhưng không nằm trong khu vực tín hiệu.

Gọi lần nữa, vẫn thế.

Tưởng Kim Minh ngồi phịch xuống, chóp mũi đổ mồ hôi, anh chống trán, hoang mang nhìn chằm chằm chiếc máy bàn trước mặt.

Không có manh mối như rơi vào biển khói.

Đúng lúc này, Sử Chí Dũng dặn anh làm lại bản giới thiệu số 76 đường Đàn Viên, tập trung vào yếu tố vị trí và không gian phát triển. Tưởng Kim Minh vẫn chưa có thói quen gõ máy tính, anh cầm chiếc bút máy Hero trong tay, thất thần trước tờ giấy nháp trống không.

Không tài nào tập trung nổi, thậm chí anh cũng không hỏi bản giới thiệu đó dùng để làm gì, dù biết tâm trí của mình hoàn toàn không ở đây.

Mỗi khi điện thoại bàn đổ chuông, như có sợi dây nối với cổ tay khiến anh dùng tốc độ nhanh nhất bắt máy, rồi lại thất vọng gác máy.

Mãi đến hơn 10 giờ, anh đi kiểm một vòng quay về thì thấy đồng nghiệp đang nghe máy: “Cô tìm ai? Đúng, đây là số 76 đường Đàn Viên, cô muốn đặt hẹn tham quan hay có chuyện gì không?”

Tưởng Kim Minh ba bước gộp hai chạy tới, cầm lấy ống nghe: “Để tôi, tìm tôi đấy.”

Rồi anh dè dặt lên tiếng: “A lô?”

“Anh tìm người phụ họa đấy à? Chứng minh này không đáng tin đâu.” Cô chế giễu.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cô làm việc ở tòa soạn hả?”

“Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, tin tức của mỗi một ngày trong năm 20 tôi đều có thể nói cho anh biết, ngay cả tòa soạn cũng không thể biết trước.”

Tưởng Kim Minh im lặng ngồi xuống, kéo máy bàn vào trong góc, cúi người chống khuỷu tay lên đầu gối, thì thầm: “Năm 2020…”

Điện thoại di động bị thất lạc, đối phương không chịu trả lại, bản thân phải rút hết tiền lương mấy tháng bù vào, chuyện như thế đã đủ khiến anh suy sụp lắm rồi. Mà bây giờ người kia còn nói cho anh biết, hóa ra là mất ở 20 năm sau? Là bị người ở 20 năm sau nhặt được nên không thể trả lại?…

Không phải chứ, chuyện này bảo anh tin thế nào đây?

Anh vuốt mặt, nhỏ giọng nói: “Trong cuộc gọi đầu tiên, cô nói rạp chiếu phim nằm ở số 76 đường Đàn Viên, hay nói cách khác đó là chuyện của năm 2020, có đúng không?”

“Đúng.”

“Không thể nào, sao số 76 đường Đàn Viên lại biến thành rạp phim được?” Anh khó khăn giật khóe miệng, “Cô có phải là người bản địa không? Số 76 đường Đàn viên là đơn vị bảo tồn di tích văn hóa.”

“Đơn vị bảo tồn di tích văn hóa làm kinh doanh cũng rất bình thường, tới Cố Cung còn mở nhà hàng lẩu kia kìa.”

“Cố Cung mở nhà hàng lẩu?”

Tưởng Kim Minh túm mái tóc ngắn cũn của mình: “Cô đùa tôi à, Cố Cung là công trình kiến trúc bằng gỗ, sao dùng lửa được? Đến công trình bằng gạch gỗ ở chỗ tôi còn cấm đem bật lửa vào, bởi vì rất dễ cháy, bắt lửa là lan ngay… Không phải, mở ở đâu?”

“Không biết.”

Trình Hi lạnh lùng trả lời.

Cô đâu biết mấy chuyện đó, chỉ mới đến Cố Cung một lần, suốt hành trình bị dòng người xô đẩy, chẳng có hứng thú mà tham quan. Nhưng bản thân lại bắt được thông tin khác trong lời của anh ta, một chuyện rất quan trọng…

Rất dễ cháy, bắt lửa là lan ngay…

Hỏa hoạn tại số 76 đường Đàn Viên! Chính vì đám cháy này nên mới có những lần sửa chữa và cải tạo treo không, từ đó mới có rạp chiếu phim hôm nay.

“Anh nói anh ở năm 2000, tháng 3 năm 2000…” Cô căng thẳng, nhưng không tài nào nhớ được thời điểm xảy ra hỏa hoạn.

Chỉ nhớ hồi ấy mình vẫn còn nhỏ, buổi tối đang thiu ngủ thì bị ngọn lửa ngoài cửa sổ đánh thức, ôm búp bê khóc to.

7 tuổi? Hay là 8 tuổi?

Đó là chuyện đã xảy ra vào khoảng năm 2000!

6.

Đầu Trình Hi nóng lên, xoay người bước ra khỏi cửa. Tại khu triển lãm lịch sử ở tầng một còn lưu lại một phần hiện vật trong vụ cháy, cô đã từng nhìn qua.

Nhưng cô vừa rời đi thì tín hiệu điện thoại cũng đột ngột ngắt kết nối. Cô ra ngoài rồi mới kịp nhận ra, chửi thề: “Mẹ kiếp!”

“Quản lý?”

Đúng lúc này Ngô Du đi ngang qua, sợ hãi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chị xuống lầu một chuyến.”

“Ơ này! Quản lý…” Cô ấy lúng túng, như có chuyện không hay đã xảy ra, “Có người đến lấy điện thoại, nhưng em không tìm thấy trong ngăn kéo ở quầy lễ tân.”

“Điện thoại gì?”

“Là chiếc Motorola đó đó.” Ngô Du nhìn sang tay cô, lập tức thở phào, “À, hóa ra chị đang cầm.”

Trình Hi cũng cúi đầu, sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.