Ám Vô Dạ Online

Quyển 1 - Chương 40



Trở lại công hội, Tri Hỏa đến trước bàn chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ lập bang.

“Lập bang hội đúng không?” NPC cũng không buồn ngẩng lên hỏi.

“Đúng vậy.” Trợn trắng mắt đáp lại, Tri Hỏa đối với câu hỏi vô nghĩa của người này liền bất đắc dĩ.

“Hiện có mấy người?”

“Sáu người.”

“Ừ, phù hợp quy cách rồi, nào, chọn nhiệm vụ.” Đem một cái hộp dạng bốc thăm trúng thưởng tới trước mặt Tri Hỏa, NPC nói.

Nhớ tới thú vui bắt nạt người của nhà thiết kế trò chơi, tất cả đều toát mồ hôi. Tri Hỏa hắc tuyến thọc tay vào hộp, thầm cầu nguyện nhiệm vụ lần này có thể bình thường một chút.

“Ái da, một cái nhiệm vụ vô cùng hay đây.” NPC sau khi mở tờ giấy ra, kinh ngạc kêu lên, “Há há, chúc mừng cậu, cậu bốc lá thăm này…” Tạm dừng một lát, NPC lưỡng lự, so sánh chọn từ thích hợp nói, “Bốc lá thăm này được nhiệm vụ kỳ lạ quá nha.”

Vừa nghe lời này, mọi người sắc mặt trở nên trắng bệch, không phải lại nữa chứ!!!

Nhiệm vụ chuyển chức của Tri Hỏa đến giờ còn ám ảnh bọn họ, hiện tại lại thêm cái nữa, sao số khổ đến thế a.

“Rất khó sao?” Miễn cưỡng ổn định cảm xúc, Hải mỉm cười hỏi.

“Cũng không tính như vậy.”

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở phào, nhưng lời nói tiếp theo của NPC lại khiến bọn họ rơi thẳng xuống địa ngục.

“Chẳng qua nhiệm vụ này rốt cuộc như thế nào không ai biết mà thôi. “

“Ông nói cái gì hả?” Tri Hỏa kích động, túm chặt áo NPC mà ra sức lắc.

“Khụ, khụ, cậu bình tĩnh chút coi. Các cậu phải lên đường tìm một người, rồi người này sẽ nói cho các cậu biết nhiệm vụ là thế nào, bởi vì nhiệm vụ không phải trực tiếp từ chỗ chúng tôi mà ra, cho nên mới nói là không biết đó.”

Thật vất vả thoát khỏi ma trảo của Tri Hỏa, NPC cảm thán, sao người chơi bây giờ lại thô bạo đến thế.

“Vậy người kia ở nơi nào?”

“Không biết.” Dứt lời, NPC lập tức bắn người ra xa khỏi Tri Hỏa, sợ lại bị cậu tóm được.

Khóe miệng giật giật, Tri Hỏa ánh mắt hung ác trừng NPC kia nói: “Ông nói rõ ràng cho tôi!”

“Người nọ là một nhạc công lãng du, luôn đi lang thang khắp nơi trên đại lục, cho nên không có tọa độ cố định nào cả. Dù vậy người này vào ngày nguyệt thực hàng năm sẽ có mặt tại sườn núi Trăng Bạc, nhưng chỉ trong một tiếng đồng hồ thôi. Trong một giờ này phải tìm ra người nhạc công này, nếu không, các cậu sẽ phải đi khắp đại lục mà tìm.” NPC không dám chậm một giây, một hơi đem toàn bộ nói ra hết.

“Nguyệt thực? Sườn Trăng Bạc?” Tri Hỏa bị mấy từ xa lạ này làm cho sửng sốt.

“Những gì có thể nói đã nói hết rồi đó nha, vấn đề gì khác tôi không thể trả lời.” NPC lập tức bày tỏ sự trong sạch của mình.

“Ồ? Phải không vậy? Có chuyện gì không thể nói đúng không.” Bắc Hoàng Minh mỉm cười, làm mọi người da gà da vịt nổi lên đồng loạt.

Mười phút sau, cả đám mang theo đáp án vừa lòng rời khỏi công hội, hướng tới sườn núi Trăng Bạc. Lúc này mới cảm thấy NPC chỉ số thông minh cao cũng có chỗ lợi nha.

“A a a, người chơi thật là đáng sợ quá a a, huhuhu, thật quá đáng sợ!!” Mà trong cộng hội giờ truyền ra từng đợt kêu gào thảm thiết.



“Theo như lời NPC kia nói, ngay đêm nay sẽ xuất hiện nguyệt thực, chúng ta phải tới sườn Trăng Bạc trước khi trời tối mới được.”

“Nơi này cách rừng phía bắc một đoạn khá xa, không gần chút nào đâu.” Hải nói.

“Thế thì phiền rồi.” Mọi người đều trầm tư nghĩ ra biện pháp giải quyết.

“Chủ nhân, tôi có cách rồi.” Đột nhiên, kỳ lân một sừng vốn vẫn bị Bắc Hoàng Minh thu lại trong trứng sủng vật, cất tiếng nói truyền đến trong đầu Bắc Hoàng Minh.

“Cách gì?”

“Tôi có thể triệu tập ngựa đá, ngài cùng mọi người hãy cưỡi ngựa đi vào trong đó.”

Ánh mắt sáng lên, Bắc Hoàng Minh không nghĩ tới kỳ lân sẽ có khả năng này, lập tức đem biện pháp nói cho mọi người.

Thế là, trong hiện thực chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, mọi người liền ở trò chơi được một phen thể nghiệm.

Nhìn bốn năm con ngựa giống như tượng đá đứng trước mặt, cả đám nóng lòng muốn thử, riêng có Tri Hỏa sắc mặt trắng bệch.

“Xảy ra chuyện gì?” Bắc Hoàng Minh chú ý tới vẻ mặt của cậu.

“Tôi, tôi không muốn cưỡi ngựa đâu.” Mạnh lắc đầu, Tri Hỏa cự tuyệt.

“Ông đừng náo loạn đi, chúng ta không đủ thời gian đâu.” Lưu Ly trách móc.

“Không phải tôi thích làm loạn, mà là vì trước đây từng cưỡi ngựa, ngã gãy chân, từ nay về sau cứ nhìn thấy ngựa tôi liền sợ hãi.” Tri Hỏa cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người, nhưng mà cậu không có biện pháp nào cả.

“Vậy làm sao bây giờ?” Nhíu mày, Hàn Ly cũng không nghĩ ra biện pháp nào cho tốt, dù sao ám ảnh tâm lý đích thực rất khó vượt qua.

“Cậu cùng tôi cưỡi Hỏa Diễm đi, tôi mang cậu.” Bắc Hoàng Minh lên tiếng nói.

“Ừ, được rồi.” Nghĩ nghĩ, Tri Hỏa đành phải cắn răng chấp nhận, bằng không bỏ lỡ thời cơ lần này, việc tìm ra người nọ sẽ vô cùng khó khăn.

“Ôm chặt tôi.” Nói với Tri Hỏa ngồi phía sau mình, Bắc Hoàng Minh túm lấy bờm của Hỏa Diễm, Hỏa Diễm liền lao lên phía trước.

Bám chặt áo Bắc Hoàng Minh, nhắm mặt lại tựa vào lưng hắn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của hắn thấm qua lớp vải mỏng manh truyền đến mặt mình, Tri Hỏa không tự giác mà thấy an tâm vô cùng. Cậu chợt nhận ra, cưỡi ngựa dường như cũng không hề thống khổ như đã nghĩ nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.