Ám Vô Dạ Online

Quyển 3 - Chương 31



Ba ngày sau Hàn Phi Tường một lần nữa đặt chân đến Anh, đứng trước cổng căn biệt thự mấy ngày trước vừa rời đi, Hàn Phi Tường vươn tay muốn ấn chuông nhưng một khắc kia lại rụt trở về. Cậu đang rất bối rối, mặc dù trong trò chơi đã hứa hẹn sẽ đem Minh trở về, nhưng vừa nghĩ tới những hành động bốc đồng của mình đã làm Minh đau lòng như thế nào, cậu sợ rằng Minh sẽ không tha thứ cho mình nữa, Hàn Phi Tường cảm thấy bản thân chẳng còn tư cách để được An Chấn Vũ tha thứ.

Rõ ràng đã nói sẽ không buông tay, nhưng cuối cùng mình mới là người đầu tiên bỏ cuộc, cự tuyệt Minh… Hiện tại phải làm sao để mong cậu ấy tha thứ đây? Hàn Phi Tường ngơ ngác đứng trước cửa biệt thự, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đang lúc Hàn Phi Tường còn do dự, cổng biệt thự đột nhiên hé mở, người hầu bước ra ngoài định đi vứt rác nhìn thấy Hàn Phi Tường liền giật mình, định thần lại thấy rõ người tới là ai mới sửng sốt kêu lên: “Cậu Hàn, sao cậu lại đến đây?”

Thoáng chần chừ, Hàn Phi Tường mở miệng nói: “Tôi… tôi là tới tìm An Chấn Vũ.”

“Tìm cậu chủ sao? Cậu ấy còn chưa có tỉnh, cậu Hàn vào nhà đã, bên ngoài lạnh thế này!”

Hít một hơi thật sâu lấy thêm dũng khí, Hàn Phi Tường mới theo người hầu đi vào biệt thự.

.

Sáng sớm vừa vặn là lúc đám người giúp việc bận bịu nhất. Quản gia An đang sắp xếp công việc cho mọi người nhìn thấy Hàn Phi Tường đi tới cũng hết sức kinh ngạc, nhưng sau lập tức nở nụ cười phấn khởi, tiến lên đón.

“Cậu Hàn.”

“Bác An.” Gượng gạo cười, Hàn Phi Tường cảm thấy rất có lỗi vì lúc trước dùng biện pháp chẳng hay ho gì để rời đi, làm người lớn tuổi như ông phải lo lắng.

“Cậu về là tốt rồi, cậu chủ còn đang ngủ, tôi đi gọi cậu ấy nhé.”

“Không cần đâu, cháu chờ ở đây cũng được.” Vội vàng kéo bác An đang chuẩn bị lên lầu, Hàn Phi Tường nói.

Không đồng ý nhíu nhíu mày, bác An nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là cậu Hàn tự lên lầu tìm cậu chủ đi.”

“A? Cháu…” Hàn Phi Tường vừa định mở miệng từ chối đã bị bác An đẩy đến trước cầu thang, không còn cách nào khác đành phải đi lên.

“Cứ tìm cậu chủ nói chuyện một chút là được, sau khi cậu rời đi, cậu chủ vẫn rầu rĩ không vui.” Đứng dưới lầu vẫy tay với Hàn Phi Tường, bác An cổ vũ.

Quay đầu lại cảm kích cười cười, thở hắt, Hàn Phi Tường tiếp tục đi lên cầu thang.



Nhẹ nhàng mở cửa phòng An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường đi vài bước đã trông thấy An Chấn Vũ nằm trên giường ngủ rất say. Ánh mắt lưu luyến dừng trên người An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường chợt nhận ra mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, cậu thực sự nhớ hắn rất rất nhiều.

An Chấn Vũ đang yên giấc bớt đi vài phần lạnh lùng cùng cao ngạo, vô tình để lộ một chút ngây thơ không toan tính, khuôn mặt tuấn tú như đang mỉm cười nhạt, ngắm một hồi, Hàn Phi Tường cũng nhịn không được nở nụ cười.

Đây chính là người đã luôn đối địch với mình từ lúc vào đại học nha, rõ ràng là vì chán ghét người này, vậy nên chết cũng không chịu thừa nhận trong trò chơi mình đã yêu hắn đến thế nào, từ chối không muốn nghe hắn giải thích, chỉ sợ bản thân lại mềm lòng. Nhưng cuối cùng vẫn là hắn thắng, hai người tranh đấu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chính mình cam tâm tình nguyện nhận thua cuộc.

Tôi thua rồi, An Chấn Vũ. Ngập ngừng vươn tay, Hàn Phi Tường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt An Chấn Vũ, trong mắt là tình yêu say đắm không thể che giấu.

Đột nhiên, An Chấn Vũ vốn đang ngủ say dùng tốc độ làm người khác không kịp phản ứng bắt được tay Hàn Phi Tường, con ngươi đen thẫm mở to tràn đầy cảnh giác, đến lúc hắn thấy rõ người nọ hóa ra là Hàn Phi Tường, chợt ngây ngẩn cả người.

“Cậu làm tôi đau.” Hàn Phi Tường bị một loạt động tác vừa rồi của An Chấn Vũ dọa cho hoảng sợ, nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhăn mặt giận dỗi nói.

“Tường, Hàn… Hàn Phi Tường sao cậu lại tới đây?” Ngồi dậy, An Chấn Vũ dùng sức vỗ mặt mình một cái, hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ.

“Cậu đã không chào đón, vậy chờ tôi nói xong chuyện rồi sẽ đi.”

“Đừng đi!” Theo phản xạ lại túm lấy tay Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ sợ hãi, “Tôi nào có không chào đón cậu!”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường nhịn không được nở nụ cười. Qua hành động của An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường biết hóa ra hắn không hề trách cậu, một chút cũng không, vậy lo lắng nãy giờ đều thừa thãi rồi.

Người này rõ ràng lạnh lùng đến thế nhưng chỉ nhất mực cưng chiều cậu, dù là lúc nào nơi đâu đi chăng nữa, người con trai này luôn vì cậu mà lo liệu hết thảy, yêu cậu đến không còn cách chữa. Một khi đã như vậy, cậu tại sao phải để ý đến chuyện hắn là đối thủ của mình, tự nhốt mình trong phòng giam kín mít, bịt tai bịt mắt cố tình không nghe, không nhìn thấy hắn chứ?

“Hàn…” Không rõ vì sao Hàn Phi Tường lần này trở về lại khác hẳn với khi trước rời đi, An Chấn Vũ có vẻ bất an, hắn sợ hết thảy mọi thứ lúc này đây chỉ là một giấc mộng.

“Tôi trở về để nghe lời giải thích của cậu, cậu nói đi.”

“Vì sao lại chịu nghe ?” Dường như nhớ tới điều gì, An Chấn Vũ trầm mặt, “Nếu cậu thấy tôi cứu cậu nên áy náy, vậy không cần đâu, tôi chưa thảm đến mức phải dựa vào sự thương hại của cậu mà nhân cơ hội.”

Thấy An Chấn Vũ khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo, Hàn Phi Tường thẳng thắn đáp: “Tôi thừa nhận, tôi đúng là vì cậu đã cứu tôi mà đến. Nhưng không phải vì thương hại, không thích chính là không thích, tôi chưa bao giờ miễn cưỡng chính mình, cậu cũng biết mà.”

Nói đến đây, Hàn Phi Tường vừa lòng thấy An Chấn Vũ mặt đã dịu đi một chút, mới tiếp tục nói: “Cậu vì cứu tôi mà đánh cược cả tính mạng, làm tôi tỉnh ngộ, nhận ra trong lòng cậu hóa ra mình quan trọng như vậy, cho nên tôi muốn nghe cậu giải thích, tôi muốn biết vì sao cậu muốn gạt tôi, đã hiểu chưa? Cũng không phải vì thấy áy náy đâu.”

“Tôi hiểu.” Nghe vậy, An Chấn Vũ khẽ nở nụ cười. Tri Hỏa của hắn vẫn luôn kiêu ngạo quật cường như vậy, làm sao hắn có thể nghĩ cậu áy náy với chính mình chứ?

“Tốt lắm, hiện tại tôi sẵn sàng nghe đây.” Vênh mặt lên, nhưng ý cười bên môi Hàn Phi Tường lại không cách nào che dấu được.

“Được.” Cưng chiều nở nụ cười, An Chấn Vũ thoáng ngập ngừng, vươn tay kéo Hàn Phi Tường vào trong lòng mình. Tuy rằng mới đầu Hàn Phi Tường có chút cựa quậy, nhưng không có ý rời khỏi cái ôm của hắn. Thấy cậu ngầm chấp thuận An Chấn Vũ càng cảm thấy được cổ vũ, sắp xếp lại một chút suy nghĩ trong đầu, hắn mới chậm rãi kể lại những chuyện đã trải qua ngày trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.