Ám Yến

Chương 38



Đến gần tối soạn đồ nướng ở trong sân, Thái Đường Yến bị cô gái không biết là ghệ của Vương Trác hay Tạ Vũ Bách kéo đi chuẩn bị đồ, để lại Thường Minh một mình, ngồi trên ghế xích đu hai người vô công rồi nghề.

Anh định đứng dậy rời đi thì Đường Chiêu Dĩnh đã tách khỏi mọi người ra đến ban công, ngồi xuống ghế salon chống nắng ở đối diện xích đu.

Một người đàn ông như Thường Minh ngồi trên xích đu trông có vẻ "yểu điệu", cũng làm Đường Chiêu Dĩnh trên ghế salon mang theo ngang ngược như đánh giá người ta. Anh đứng dậy, kéo ghế đến cạnh ngồi, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

"Bắt đầu từ lúc nào, sao không nói cho chị biết." Giọng yếu ớt quở mắng, nghe nhỏ nhẹ vô cùng, "Lần trước cậu hỏi mà chị cứ tưởng hỏi chơi thôi chứ."

Thường Minh này một tiếng, "Cũng được một thời gian rồi, không chắc chắn nên không dám công khai, ngọt ngào chốn công cộng dễ chết lắm."

"Cậu cảm thấy giống ư?"

Đường Chiêu Dĩnh hỏi câu hỏi rất sắc bén, sắc mặt Thường Minh có nét khác thường, hiển nhiên là đi quá giới hạn rồi, nhưng gương vỡ khó lành, cô ấy cũng chỉ đợi câu trả lời của anh.

"Không giống." Cũng không hẳn là trái lương tâm, "Tính cách của chị với cô ấy cách nhau rất xa, vừa mở miệng là có thể phân biệt được, tôi không nhầm đâu."

Thân phận của Đường Chiêu Dĩnh khá mơ hồ, như thế trông giống bạn gái cũ đang lên án phụ lòng, cô nàng cười khanh khách, "Chị cũng cảm thấy khác. Gia cảnh cô ấy không tốt đúng không? Cậu chuẩn bị làm người tài trợ rồi ư?"

Lời qua miệng cô ấy lại thay đổi ý tứ, giống như Thái Đường Yến lại sa ngã quay về Thái Đường Yến của thởu ban đầu, dùng sắc đẹp đổi lấy tiền tài, không biết cô ấy hiểu nhầm hay có ý xuyên tạc, nhưng Thường Minh rất không vui, sầm mặt đi thấy rõ.

"Quan hệ giữa tôi và cô ấy không khác gì bạn gái trước đây đả, nếu không thì cũng là do chính tôi đã khác." Tay anh vô tình cố ý vỗ nhẹ lên chân trái, ý tứ đã rất rõ ràng, "Cô ấy là bạn gái tôi, đừng nói là đại học, cho dù cô ấy muốn xuất ngoại du học, tôi cũng đồng ý đưa cô ấy đi."

Một lời thề hứa hẹn được Thường Minh nói với thái độ bình thường, hệt như đang nói dẫn bạn gái đi ăn cơm dạo phố vậy. Đường Chiêu Dĩnh chạm đế xui xẻo, nhất thời câm nín, chỉ cười khan che giấu.

Bên này Thái Đường Yến bận rộn đã xong, thêm Tạ Vũ Bách nhúng tay vào nên cô không còn gì có thể giúp được, thế là lên lầu tìm Thường Minh. Lên đến cầu thang, cách tấm cửa kính trông thấy Thường Minh và Đường Chiêu Dĩnh vừa nói vừa cười, lập tức khựng lại.

Trong nhận thức nông cạn của Thái Đường Yến, cô vẫn là người ngoài trong thế giới của họ, không thể hòa nhập, lại chẳng thể bỏ đi. Nhất thời không biết nên đi tiếp hay đứng lại. Lòng hiếu kỳ thúc giục cô tiến bước, chỉ đi đế cạnh cửa nghe xem rốt cuộc họ đang nói gì, nhưng đạo đức không cho phép cô nhìn trộm, sợ hãi sâu trong tim lại càng không thể khích lệ cô xen vào dược.

Bỗng Đường Chiêu Dĩnh đứng dậy, váy midi màu đen bay lên, tựa cánh hoa bung ra, trông thật động lòng người. Cô ấy đi đến gần Thường Minh. Bàn tay Thái Đường Yến đang đặt trê lan can cũng siết chặt, móng tay gần như đâm vào gỗ. Hình như Đường Chiêu Dĩnh nói "cậu có tóc bạc này", rồi đột ngột đưa tay lên đầu Thường Minh nhổ một phát, lúc này Thường Minh mới chợt có phản ứng, tính ngả về sau nhưng đã chậm một bước, da đầu tê rần, anh vội đưa tay che lấy. Trong tay Đường Chiêu Dĩnh có thêm sợi tóc bạc, "Cậu cũng già rồi."

Đầu Thường Minh giật giật, như chú chó lông vàng bị ném vào trong nước vậy, oán trách nói: "Đừng táy máy chân ta..."

"Cô ở đây làm gì thế?"

Âm thanh vang lên không khác nào sấm sét, đánh tỉnh Thái Đường Yến, đồng thời cũng lan đến hai người ở ngoài ban công. Vương Trác vốn không biết khác thường bên này, một câu hỏi thăm bình thường lại vang lên, đút tay vào túi quần chậm rãi bước xuống, bạn gái của anh ta đi theo ngay sau lưng.

Thái Đường Yến chưa bao giờ chuyện trò với Vương Trác, lúc này lại bị bắt gặp đang nghe lén, xấu hổ lại càng úp úp mở mở hơn. Thường Minh nhìn sang cũng giật mình không thôi.

Cũng may anh kịp thời đế cứu, "Bên dưới xong việc rồi à?", lời này là nói với Thái Đường Yến, tay cũng tự nhiên kéo lấy cô, trên mặt chẳng có nửa vẻ xấu hổ vì làm sai.

Vương Trác thấy không còn chuyện của mình nên tiếp tục đi xuống. Trái lại cô bạ gái tò mò quay đầu lại nhìn, rồi cười cười khoác tay Vương Trác.

"Chị cũng xuống tìm A Bách đây, hai người cứ từ từ mà nói chuyện." Đường Chiêu Dĩnh vô cùng ung dung, đi lướt qua hai người họ, trong lòng thầm than, tụ họp có đôi có cặp như vậy, lần sau mình nên ít đến mới được.

"Em lên bao giờ thế, sao không gọi anh một tiếng?" Rồi như sợ cô chạy, Thường Minh kéo hai tay cô, nhốt lại.

"... Không phải anh bận sao." Không có dũng khí chất vấn, cô trông như mới là người làm sai, né tránh ánh mắt anh.

Giấm ăn này hình như không chua lắm, mà trông như đang phủ định bản thân vậy, Thường Minh dở khóc dở cười lại xen lẫn bất đắc dĩ.

"Chỉ cần em tìm anh thì lúc nào anh cũng rảnh cả, biết chưa?"

Bánh vẽ* là biện pháp an ủi hiệu quả nhất, nhưng gần đây Thái Đường Yến bị cho ăn nhiều quá, đến mức ăn không nổi nữa rồi.

(*Chỉ những lời nói có cánh, chưa chắc đã thực hiện được.)



"Đi xuống đi, đồ nướng phải một lúc nữa mới ăn được." Cô nói như muốn thoát khỏi.

Điển hình của phụ nữ làm mình làm mẩy là trốn tránh, nếu anh cũng đang bực bội trở mặt mà đi thì tiếp sau đó giữa hai người chính là chiến tranh lạnh vô thời hạn, nên luôn có người phải chủ động cứu vãn.

Thường Minh cảm thấy mình lớn hơn cô nên hiểu chuyện hơn, thế là kéo cô lại ôm chặt lấy cô, làn hơi ấm áp phả vào mặt cô, "Giận sao?"

Thái Đường Yến như bị mật ngọt tấn công, nổi cả da gà toàn thân.

"Hử?" Thường Minh lắc nhẹ tay cô, "Em không trả lời là anh coi như có đấy."

Cô bèn vội nói: "Không có."

"Anh không tin." 

"..." Hóa ra người này còn hy vọng cô tức giận nữa chứ, Thái Đường Yến dở khóc dở cười, "Em không giận anh, em là, giận bản thân."

Thường Minh cũng đoán được cô muốn nói gì, thế là thở dài: "Việc gì phải gây khó dễ với bản thân chứ."

Nhưng lúc này Thái Đường Yến không im lặng nữa mà một hơi trút hết, như sợ nếu bỏ lỡ thì sẽ không có can đảm nói ra nữa, "Giận bản thân em không đủ tự tin, biểu hiện ngượng nghịu, đúng là quá mất mặt..." Sắc mặt Thường Minh trở nên khác lạ, như bị cô lây nhiễm làm cho ủ rũ theo, Thái Đường Yến cũng ý thức được quá trớn, hôm nay đến là để chơi, nếu không vui thì còn gì hay ho. Cô cố nở nụ cười sở trường của mình lúc còn đang đi làm, tuy hơi gượng gạo nhưng vẫn không mất tình cảm, ôm lấy cánh tay anh, "Đi xuống đi, em đói bụng rồi, mình đi thôi. Thường tiên sinh, đi thôi đi thôi."

Cuối cùng vẻ nũng nịu của cô nàng có chút tức giận cũng làm Thường Minh trố mắt ra trong phút chốc, cảm thấy cả người rất không thoải mái, thà cô khóc lóc mắng chửi anh còn có lời có thể nói, chứ rộng lượng thế này, quả thật anh không hiểu cô nổi, lý trí trở thành nước lã, ổn định biến thành mây trôi, chỉ biết cười ha ha mặc cho cô dắt đi.

Lò nướng được đặt ngay cạnh bể bơi, những người khác đều đang đắm mình trong hồ nước, chỉ còn lại mỗi một mình bạn gái Vương Trác đang ngồi trông mấy xâu thịt.

"Không xuống chơi à." Thường Minh chào hỏi.

Bạn gái Vương Trác cười đáp lại họ, trong tích tắc dường như Thái Đường Yến đọc hiểu hàm ý sau đó.

Đến bên kia chọn mấy xâu thịt nướng, Thường Minh hỏi Thái Đường Yến: "Em đi bơi không?"

Tất nhiên Thường Minh không thể xuống nước được rồi, ánh mắt Thái Đường Yến bất giác rơi xuống chân trái anh, lắc đầu nói, "... Em không biết bơi. Hồi bé mấy cậu trong thôn cũng hay đến bờ sông bơi lội, nhưng không có nữ."

"Em có thể chơi ở chỗ nước nông mà, không sao đâu."

Cô dao động, "Vậy còn anh ạ?"

Thường Minh tỏ vẻ muốn bầu bạn, hào phóng nói: "Anh ở trên nhìn, không chạy đâu. Nếu có chuyệ gì thì anh gọi người đến tìm em, có điều em cứ yên tâm chơi ở chỗ trẻ con đi."

Thái Đường Yến bật cười vì nửa sau câu nói của anh, "Em vẫn muốn ăn gì đấy..."

Thường Minh khuyên không được, bèn nhét thêm hai xâu chân gà vào trong tay cô, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì em ăn nhiều chút, lấy lại thịt đã mất đi đi."

Cô thuận miệng hỏi: "Anh thích mập hay gầy?"

Kiểm tra đến rồi đây, Thường Minh nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Anh thích em."

"..." Thái Đường Yến lại bị trêu chọc, cục diễn bỗng thay đổi, nàng lại tành người bị kéo đi. Thế mới thấy có kinh nghiệm thành công vuốt lông Thường Minh ban nãy, cô không sợ hãi mà đút hai miếng rau hẹ cho anh, lẩm bẩm: "Anh mới cần bồi bổ nhiều ấy."

"Anh..." Thường Minh nhìn miếng rau hẹ như bàn chải ở trong tay, lại nhìn theo bóng lưng xoay người của cô, cơn giận vừa bùng lên không cách nào dập được —— nhưng không phải vì cô nói trúng tim đen, dù sao trong chuyện này hai người họ cũng  phóng khoáng vô tư —— Thường Minh "giận" là do bị cô trêu ngược lại, bởi vì ít hỏi nên mới đáng quý, mỗi lần nghĩ đến việc cô phản kích lại như nhổ răng sâu, vừa đau vừa thoải mái, nói tóm lại là thoải mái cực kỳ.

Một người đàn ông là Thường Minh cùng hai cô nàng khác làm ổ trên bờ nướng thịt, cảnh tượng đó ở trong mắt Tạ Vũ Bách lại trở nên vô cùng đáng ghét, anh ta nằm ở bên cạnh bể nhìn một lúc, không nhìn thấy có đồ chơi nào mới mẻ, thế là lặn xuống bể lại.

Khi đùi gà nướng sắp xong, Đường Chiêu Dĩnh ngoi lên từ mặt nước, dù đã khoác khăn tăm nhưng đôi chân dài miên man vẫn không thể nào giấu đi được.

Thái Đường Yến nhìn đến mức ngẩn ngơ, xúc động từ sâu trong lòng: "Dáng người đẹp quá."

Bạn gái Vương Trác đã vào nhà vệ sinh, Thường Minh ngẩng đầu lên khỏi mấy xâu thịt nướng, men theo ánh mắt của cô tìm nhân vật chính. Đường Chiêu Dĩnh cũng như tâm linh tương thông nhìn sang bên này, thế là Thường Minh vội vã né mắt đi.

"Bọn em còn thích nhìn người đẹp hơn anh đấy." Cô nói.

Lại đến lúc đau đầu nhất rồi đây, lúc này Thường Minh nói gì cũng sai. Nói đối phương xấu, chính là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo; bảo đối phương không đẹp bằng cô, lại có vẻ tâng bốc giả tảo; chỉ tỏ ý cũng biệt thường, trông hệt như qua loa lấy lệ.

Thế là anh nắm lấy cổ tay cô, đưa xâu chân gà đến bên mép. Quả nhiên Thái Đường Yến đã di dời sự chú ý, cẩn thận dừng tay lại nhắc: "Nóng lắm... Anh vội cái gì chứ."

Thường Minh ngước mắt lên cười với cô, như chú chó lông vàng khôn ngoan, làm người khác khó lòng chống đỡ.

Thái Đường Yến và Thường Minh không qua đêm, lúc rời đi đã là mười giờ hơn, gió hè cũng trở nên lạnh.

Ở đây cách nhà anh khá gần, Thường Minh đề nghị đến chỗ anh qua đêm đi, rồi mai sẽ đưa cô về. Thái Đường Yến biết anh có ý đồ khác, tuy ngoài mặt không có lý do để từ chối, nhưng trong lòng vẫn có chút ỡm ờ, nhưng do dự thế lại chính là cô, tuy không tự tin trên những mặt khác, nhưng cô tin nếu mình bảo dừng xe lại thì Thường Minh sẽ dừng. Nếu cô không biết một chút nào về chuyện này thì có khi cô đã tò mò rồi, nhưng cô đã từng nếm qua mùi quả chát, tuy nóng lòng muốn thử nhưng vẫn còn mấy phần sợ hãi.

Nhà của Thường Minh không còn vẻ uy nghiêm như lúc trước – mặc dù lần đầu tiên cô đến là với thân phận khác – thuần phong cách đơn giản, Thái Đường Yến như bước vào một căn nhà khác vậy.

Dĩ nhiên là được dắt vào phòng ngủ của Thường Minh rồi, anh lấy cho cô một chiếc áo choàng tắm kiểu nữ, đồng thời cũng giải thích: "Mới mua đấy." 

Thái Đường Yến trốn ở trong phòng tắm tắm rửa bản thân cho sạch sẽ, gout của Thường Minh không tệ, kiểu áo choàng này rất hợp cô, nhưng kích thước thì không vừa lắm, hơi rộng, cả chiếc áo như treo trên người cô, cổ áo cũng bị rộng, chỉ có nơi bầu ngực là vừa như in.

Cô nắm lấy cổ áo định mở cửa ra ngoài, nhưng tư thế này trông lại quá ngu ngốc, thế là dứt khoát buông ra.

Thường Minh ngồi cuối giường, chi giả đã được tháo ra cất đi, bên người chỉ chống mỗi một cây gậy. Ánh mắt anh sáng lên, mặc dù đã kiềm chế nhưng vẫn không tài nào che giấu được dục vọng.

"Tắm xong rồi à?"

Thái Đường Yến mất tự nhiên vuốt nửa tóc đã khô, "Anh vào tắm đi."

Máy điều hòa phả ra làn hơi mát lahj, Thái Đường Yến nằm vào chăn tắt đèn đầu giường ở phía bên mình, rồi cũng cho tay vào chăn theo, nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào. Tiếng gậy cộc cộc rất khẽ, lại được khuếch đại vô cùng trong bóng đêm, từng tiếng từng tiếng như đập vào buồng tim cô. Trước khi nhắm mắt lại, ánh sáng cuối cùng ở trong phòng cũng biến mất, Thường Minh nằm xuống cạnh cô.

Cái hôn và chiếc ôm quen thuộc, còn cả tiết tấu của anh, rất chậm rãi rất dịu dàng, làm cô cũng nhũn dần theo, Thái Đường Yến như được ôm chiếc lò sưởi giữa mùa đông là anh, ướt át, ấm áp, và tất cả mọi thứ đều là vị của anh ta.

Lăn lộn qua lại cuối cùng cũng có khe hở, Thái Đường Yến nhân cơ hội hỏi: "Có... có bao không?"

Thường Minh cũng sừng sỡ, trầm mặc phủ phục trên người cô, đưa tay kéo ngăn ở tủ đầu giường ra.

"... Không hết hạn chứ ạ?"

Thường Minh không khỏi tức cười, cố ý ngậm tai cô trêu đùa: "Anh vừa mua mấy ngày trước thôi, hạn sử dụng phải một năm lận."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.