Ám Yến

Chương 57



Thư thái một thời gian, giai đoạn sau Thái Đường Yến lại căng thẳng rất nhiều, bình thường cứ thấy Thường Minh nhìn cô muốn nói lại thôi là lại chủ động đả kích anh, "Em sẽ thi đậu, anh đừng nghĩ may mắn."

Thường Minh nói như đầu hàng: "Anh rửa xe xong sẽ chờ."

Vào ngày thi vẫn là Thường Minh để chú Chung đưa cô đi, thoạt nhìn tinh thần của Thái Đường Yến khá hơn lần trước nhiều, nhưng sắp thi là lại trở nên yên lặng.

"Thường tiên sinh, anh lấy bằng lái lúc mấy tuổi?"

Chủ đề nhảy cóc làm anh sững người, nói: "Mười tám."

"Em thi xong cũng đi học."

"Em lái máy cày khi mấy tuổi?"

"... Anh nói máy đẩy tay ấy à," Không nhịn được bật cười, "Mười lăm mười sáu tuổi gì đó, lúc tay chân chưa dài."

"Ở Úc đất rộng người thưa, đến lúc đó biết một hai chủ nông trường, đừng để người ta làm em ghiền đấy."

Thái Đường Yến nghĩ ngợi: "Máy cày của bọn họ không giống trong nước. Hình như bánh xe rất lớn, như lăn bí ngô vậy đó..."

Thường Minh cũng đang sục sạo trong đầu.

Không biết tại sao, sắc mặt cô chợt đổi, "Em vẫn muốn lái loại này của chúng ta thôi." 

Trong nháy mắt Thái Đường Yến đã hiểu được tâm tư nhỏ bé kia của cô, đây là đề tài không thể nói rõ ra được, một khi nhắc đến, bao ung dung lúc trò chuyện đều tan thành mây khói trong phút chốc.

Nhìn thấy thời gian đã xấp xỉ, Thường Minh khẽ vỗ vào mông cô, đưa cô đến trước cổng trường thi.

"Đến giờ rồi, đi đi, cô tài xế máy cày."

Thái Đường Yến âm thầm lặp đi lặp lại mấy chữ như khẩu lệnh, siết chặt nắm đấm lấy thêm sức mạnh rồi buông ra, đáp một tiếng vâng dõng dạc, rồi mím môi.

Thời gian khá lâu, Thường Minh để chú Chung rời đi trước, còn mình tìm một quán cà phê gần đấy để nghỉ chân. Đi chưa được bao xa thì từ phía sau có người gọi anh "Minh Tử Minh Tử".

"À ha, cậu cũng đến đây hả." Người tới chính là Tạ Vũ Bách, một mùa xuân không gặp, mặt lại tròn thêm mấy phần.

Thường Minh nói: "Phải là tôi nói câu này mới đúng, sao cậu lại chạy đến đây?"

Tạ Vũ Bách nói: "Không phải lần trước nói với cậu rồi à, có quen một em chuẩn bị xuất ngoại, học cùng lớp IELTS với em dâu đấy, không phải thi cùng à."

"Theo đuổi được rồi?"

Tạ Vũ Bách khổ sở, "Chưa."

"Phá kỷ lục rồi đấy." Thường Minh chế giễu anh ta, "Người ta muốn xuất ngoại mà cậu còn hăng hái nhỉ, định đi cùng à?"

Tạ Vũ Bách cười tự giễu, "Như nhau thôi."

"..."

Đột nhiên lấy lại tinh thần, "Không đúng, sao tôi có thể so được với cậu chứ."

Thường Minh gần như muốn xách gáy cậu ta đến trước mặt mà nói, "Tìm một chỗ để ngồi đi."

Tìm một quán gần đó ngồi nghỉ, Tạ Vũ Bách chống khuỷu tay lên bàn, hai tay chà xát nhau, đầu nghiêng về một phía.

"Minh Tử, chuyện em dâu ấy... lão Vương biết không?"

"Chuyện gì?"

"..."

Một lúc sau Thường Minh mới định thần lại là ám chỉ chuyện nào, lập tức đưa mắt cảnh cáo. Tạ Vũ Bách phát hiện nguy hiểm rụt hai tay về, nụ cười xòa trên gương mặt cứng ngắc có phần ngu ngốc.

"Cả Tết này tôi không gặp cậu ta rồi, mà nhắc tới cũng lâu rồi chưa gặp cậu, không cẩn thận nên nói nhiều..."

Thường Minh chỉ hận không rèn được sắt thành thép, "Còn có ai nữa hả?"

"Không có."

Ánh mắt bắn tới trên mặt anh ta.

"Thật sự không có!"

Thường Minh cụp mắt, im lặng khuấy cà phê.

Tạ Vũ Bách thử thăm dò: "Cậu thật sự không sợ cô ấy đi rồi mới biết, một mình chịu đựng sẽ không điên đấy chứ... không phải, là một mình suy nghĩ lung tung, đến lúc đó không ai chịu trách nhiệm, lại không thấy được cậu..."

Lo lắng cẩn trọng không giống phong cách của Tạ Vũ Bách, hơn nửa là nghe được từ chỗ Vương Trác, Thường Minh nói: "Tôi không nói, Vương Trác sẽ không nói, người khác cũng không thể nói, chẳng lẽ cậu muốn tiết lộ bí mật?"

Tạ Vũ Bách không tỏ thái độ ngay, "Tôi khuyên cậu nghĩ kỹ đi, tìm người yêu không phải nuôi con gái, quan hệ không huyết thống chưa vững, cho dù có kết hôn thì vẫn phải bảo vệ kỹ tài sản trước khi cưới đấy, chứ như cậu không phải là —— "

"Lại là Vương Trác nói với cậu chứ gì." Nở nụ cười vô tội, Thường Minh dừng muỗng, "Nếu cậu có thể suy nghĩ được nhiều như vậy thì lần trước đã sớm phản bác tôi rồi. Công nhận cậu ta nói cũng có chút đúng. Nhưng dù là quan hệ huyết thống cũng chưa chắc đã vững, nếu không thì vì sao nhiều năm như thế rồi mà Đường Hàn Phi không có lương tâm phát hiện hiện quan tâm cô ấy đây?"

Tạ Vũ Bách không có lời chống đỡ được.

"Có điều cũng đã đến điểm này rồi, một khi cô ấy bước một chân ra biên giới thì chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, không có đường lui."

Thường Minh không khỏi phiền não đặt muỗng xuống đế ly, "Tôi cũng chưa nghĩ sau này cô ấy mà biết thì sẽ như thế nào, dù sao đến lúc đó người không ở đây, không nhìn thấy cũng sẽ không đau khổ."

"Cậu là bị tiền làm cho ngu rồi! Ngộ nhỡ sau này cô ấy biết, vì muốn trả ơn mà ở lại bên cậu —— tôi ví dụ thôi, cậu đừng trách tôi miệng quạ —— cũng không phải là một chuyện à."

"Trả ơn có rất nhiều cách, tại sao nhất định phải đem thân mình ra trả? Tuy bây giờ cô ấy chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng đợi sau này cô ấy có khả năng rồi, cùng lắm là trả lại tôi tiền." Thường Minh không tự chủ được mà cất cao giọng, đến khi định thần thì lại đè xuống, "Cậu đừng nhìn cô ấy bình thường nhát gan sợ sệt, thật ra cứng rắn lắm, có là con cũng không ngăn cô ấy được chứ đừng nói đến chút tiền kia."

Chuyện này không liên quan đến Tạ Vũ Bách chút nào, càng nói lại càng giống đang tự quát mình, Thường Minh gắng gượng dừng lại, cầm tách cà phê lên uống một hơi.

***

Ngày có kết quả là một ngày gió xuân ấm áp, Tạ Vũ Bách và Vương Trác vốn đang tán gẫu vớ vẩn trong group thì bỗng Thường Minh chen vào một câu: Bạn gái tôi thi IELTS được 6.5 rồi!

"Bạn gái tôi." Tạ Vũ Bách cầm điện thoại lặp đi lặp lại mấy chữ này, chợt trong lòng chua xót, thậm chí là có hơi hâm mộ. Anh ta cũng biết hôm nay có kết quả, nhưng người kia mãi không chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn với anh ta,  rốt cuộc cũng biết mình ôm rơm nặng bụng.

Tạ Vũ Bách vẫn thành tâm chúc mừng anh.

Thường Minh lại hỏi con gái bình thường thích ăn bánh ngọt ở cửa hiệu nào, anh muốn mua một chiếc để tối về chúc mừng.

Tạ Vũ Bách hỏi hộ anh một "cô gái" trong danh bạ, thấy anh cũng thèm ăn, sau khi chuyển tiếp cho Thường Minh liền hẹn cô gái đó ra ngoài dạo phố, đối phương cũng vui vẻ đồng ý.

Cô gái này vừa hay ở đại học nơi Đường Chiêu Dĩnh làm, Tạ Vũ Bách lái xe từ từ đến trước cổng trường, không biết vì sao mà bảo vệ lại chặn không cho vào, đúng lúc thấy người quen đi qua, Tạ Vũ Bách rướn giọng hét lên.

"Giáo sư Đường —— Giáo sư Đường ơi —— " Anh ta thề lúc mình gọi bố ruột cũng không nhiệt tình như thế.

Đường Hàn Phi nghe tiếng quay đầu lại, Tạ Vũ Bách lời ít ý nhiều thuật lại tình hình, nhờ Đường Hàn Phi ra mặt nói hộ, Tạ Vũ Bách cũng có qua có lại chở ông ta một đoạn.

"Hôm nay Đường lão không lái xe đi à?"

Người ngồi trên ghế phụ cười đáp: "Chiếc xe kia của tôi mùi quá, phơi mấy ngày mới đỡ. Người già rồi không chịu nổi kích thích này."

Tạ Vũ Bách ngạc nhiên, "Ôi, Đường lão đổi xe mới rồi à."

Đường Hàn Phi cố ra vẻ khiêm tốn, "Xe cũ chạy mấy năm rồi, cũng nên bỏ đi." Tạ Vũ Bách hỏi kiểu gì, Đường Hàn Phi nói: "Thì đổi thành đi bộ thôi, giống trào lưu của mấy thanh niên các anh."

Tạ Vũ Bách nửa tâng bốc nửa mỉa mai, "Xem ra năm nay trường của Đường lão ăn nên làm ra rồi, hoàn toàn không ảnh hưởng chút gì."

Sắc mặt Đường Hàn Phi hơi ngưng trệ, nhưng rất nhanh che giấu nói: "Đâu có đâu có."

"Chiêu Dĩnh ở Mỹ có khỏe không."

"Cũng được, vẫn như cũ."

"Nghe nói em gái Chiêu Dĩnh cũng muốn xuất ngoại du học, chắc là cũng đi Mỹ nhỉ? Hai chị em có thể chăm sóc lẫn nhau."

Đường Hàn Phi cười lạnh nói: "Chiêu Dĩnh là đứa con duy nhất của tôi, nó nhận em gái ở bên ngoài lúc nào chứ, sao tôi không biết." Rồi ông ta chỉ vào chỗ trống ven đường, "Cậu dừng xe lại đây đi Tiểu Tạ, tôi đến nơi rồi. Cám ơn cậu."

Đồ lão cáo gia. Tạ Vũ Bách nhìn ông ta mỉm cười xuống xe đóng cửa, thầm chửi một câu. Đúng lúc dừng ở ngoài siêu thị trong sân, anh ta cũng xuống xe mua một chai nước.

Cầm lấy một chai ra quầy thu ngân tính tiền, cô nhân viên cúi đầu đếm tiền lẻ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác.

"Em dâu hả." Tạ Vũ Bách phản ứng lại trước, "Sao em lại ở đây?"

Thái Đường Yến ừ một tiếng, "Đi làm. Sao anh cũng..."

"Đến tìm người." Thấy đối phương gật đầu với anh, Tạ Vũ Bách nói, "Sao lại làm ở đây, Minh Tử không cho em đủ tiền à?"

Anh ta cũng chỉ nhất thời nhanh miệng, lúc nhận ra thì đã không kịp.

Mặt Thái Đường Yến rất khó coi, cãi lại, "Tôi thi xong nên khá rảnh, cũng chỉ mới bắt đầu đi làm hôm nay. —— Hai đồng."

Tạ Vũ Bách đưa tờ mười đồng ra.

Thái Đường Yến nhân lúc cúi đầu thối tiền lẻ mà nói: "Thường Minh nói với anh thế à?"

"Nói gì?" Tạ Vũ Bách giả ngu, cho là đối phương sẽ xin lỗi, nhưng anh ta không biết Thái Đường Yến lại rất nhạy cảm với tiền, dù chỉ một xu cũng rất cố chấp.

"Nói tôi dùng tiền của anh ấy."

Đến lượt Tạ Vũ Bách lúng túng, "Đâu có, em dâu hiểu nhầm rồi, Minh Tử chưa từng nói vậy bao giờ, là anh, là anh nghĩ thế thôi, em đừng để trong lòng."

"Trả anh tám đồng."

"..."

Lời xin lỗi của Tạ Vũ Bách không truyền đạt được, đành ngượng ngùng nhận lấy mấy tờ tiền lẻ rồi cầm nước rời đi.

Thái Đường Yến càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Những lời vô thức thường đến gần chân tướng, hơn nữa không có lửa làm sao không có khói, có lẽ Thường Minh cũng đã vô thức nói ra, nếu như không có, làm sao anh ta có thể giễu cợt bạn gái của bạn bằng câu "dùng tiền của cậu ta" chứ. 

Càng nghĩ càng không đúng.

Nếu lời Tạ Vũ Bách vô tình tiết lộ là thật, vậy thì chỉ có một khả năng đáng sợ. Mà trước đó Thái Đường Yến đã cố phai nhòa nó đi, nhưng càng nghĩ sâu lại càng thấy lời giải thích như thế mới hợp lý nhất, cũng làm cô không chịu nổi nhất.

Nhẫn nhịn đến thời gian giao ban, lúc này đã một giờ trưa, biển người ăn trưa đã thưa thớt đi, cũng đến giờ cô ăn cơm. Nhưng Thái Đường Yến không đi ăn ngay mà gọi điện cho Đường Hàn Phi, hỏi ông ta đang ở đâu.

"Có chuyên gì? Không phải mới chuyển tiền cho con rồi à, bây giờ chắc phải chuẩn bị xong hết rồi chứ."

"Tôi có lời muốn tận mặt hỏi ông, giờ ông đang ở đâu?"

"Giáp mặt nói với nói qua điện thoại không giống nhau à."

"Vậy tôi đến văn phòng của ông chờ."

Chiêu này của Thái Đường Yến rất có hiệu quả. Con người Đường Hàn Phi thích thể diện, cho dù ngoài miệng vòng vo thừa nhận thân phận của cô, nhưng tình cờ gặp nhau trên sân trường cũng vờ như là người dưng, đơn giản không muốn để người thứ ba phát hiện ra quan hệ của họ.

Gần như có thể hình dung ra Đường Hàn Phi cứng mặt vào lúc này, "Bố đang ở văn phòng, con tới đi."

Lần trước đến tìm ông ta đòi học phí bị từ chối, Thái Đường Yến thề sẽ không bao giờ đến gần nơi đó nửa bước, nhưng sự thật chứng minh thề thốt chỉ là nhất thời kích động, chân chính muốn thực hiện cũng lặng lẽ ở lại trong lòng, đợi đến ngày làm được mới thể hiện ra.

Cửa mở rộng, Thái Đường Yến gõ một cái rồi đi vào.

Đường Hàn Phi quan sát cô, nâng ngón trỏ lên, "Khép cửa lại." Đợi cửa đóng rồi vẫn nói, "Không ai thấy con tới đây chứ."

"Có." Thái Đường Yến nói, "Bảo vệ tầng một."

Đường Hàn Phi thở dài, như muốn xả hết tức giận ra.

"Có chuyện gì thì nói đi, bố còn chuyện cần thu xếp."

Thái Đường Yến đừng bên bàn làm việc, chỉ thấy trên bàn bày đủ tài liệu, từ góc độ cô không thấy rõ chữ, chỉ miễn cưỡng thấy được bốn chữ: Đánh giá xuất sắc.

"Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, ông nói cho tôi sự thật thì tôi sẽ đi."

Đường Hàn Phi mất kiên nhẫn đưa tay làm động tác mời.

Thái Đường Yến nhìn xuống ông ta, ông ta vẫn đang viết tài liệu, cô chỉ có thể thấy quả đầu tóc lơ thơ của ông ta, "Tiền tôi xuất ngoại, có phải đều là Thường Minh cấp không?"

Bút khựng lại, sau đó lại tiếp tục, Đường Hàn Phi vẫn không ngẩng đầu lên, ra vẻ bận rộn, giọng buồn cười, "Có chuyện tốt thế sao? Vì sao cậu ta không cấp cho bố?"

"Anh ấy đã nói toàn bộ cho tôi rồi... Giữa hai người..."

Đường Hàn Phi lại lần nữa dừng bút, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên đối mặt với cô.

Thái Đường Yến giả vờ trấn định, "Đã nói tất cả rồi..."

Cứ tưởng Đường Hàn Phi là cáo già, cũng không ngờ trong đầu óc ông ta lại chậm lụt như thế, Thái Đường Yến không di truyền được nửa của ông ta khá hơn, lừa rất bài bản, hơn nữa còn không chút sơ hở.

Sau khi xác nhận suy đoán, Đường Hàn Phi trái lại còn thả lỏng, ung dung nhấp một ngụm trà, chẳng ngờ trà nóng quá, đành chật vật đặt xuống.

"Nếu cậu ta đã nói thì tôi cũng không cần bảo thủ giữ bí mật thay cậu ta nữa." Đường Hàn Phi hưởng thụ nét mặt gần như sụp đổ của cô, "Tôi cũng nói thật với cô, cô cũng chỉ có chút giá trị lợi dụng ấy mà thôi, nếu không phải vì cứu trường tôi thì ai thèm nhận một con điếm làm con gái chứ? A ——"

Không biết từ lúc nào Thái Đường Yến đã cầm ly trà trên bàn lên, vung tay hất cả ly trà vào mặt ông ta, nước trà nóng làm đỏ ửng gương mặt già nua, lá trà điểm thành vết rách quái dị, ly trà đập vào mi tâm ông ta sưng vù lên, nhưng vẫn chưa hả giận, cứ như ông ta là đầu sỏ, dù có cắt thịt lóc xương cũng không đáng tiếc. Sự điên cuồng của cô không che giấu được một sự thật đang dần hiện ra —— vết nhơ trên phẩm cách của cô, sự sỉ nhục phải thừa nhận, tự tin dần dần nứt toác, tất cả đều là cô tự làm tự chịu.

Thái Đường Yến chạy ra khỏi văn phòng, cũng không biết là nên đi đâu, dường như mỗi cái nhìn lơ đãng liếc đến đều đang cười nhạo khiển trách cô, lay động lòng tự ái cô cho là đúng.

Vốn là sau khi tan học sẽ cùng Thường Minh chúc mừng cô thi thành công, sau đó sẽ gửi kết quả đi, đợi trường học gửi thư báo nhập học đến. Nay mọi thứ trở nên ngổn ngang, mơ hồ không thấy rõ phía trước, không biết nên đi đâu mới đúng. Xung quanh đều đang chuyển động kịch liệt, chỉ có mình cô bất động.

***

Thường Minh tan làm trước giờ, cầm bánh ngọt đã đặt trước về nhà, lại còn tiện đường mua một túi đồ ăn, làm ba món đơn giản đợi Thái Đường Yến về.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, lúc rảnh rỗi lại cảm thấy mình buồn cười, rõ ràng cách lúc cô rời đi ngày càng gần, nhưng anh lại trông như vì điều này mà vui vẻ vậy.

Đến khi quá thời gian đã hẹn là bảy giờ, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Thái Đường Yến đâu. Gặp phải một lần mất tích bất ngờ, đến giờ Thường Minh vẫn còn sợ hãi, liên tục gọi điện cho cô nhưng lại không có ai bắt máy.

Anh tự an ủi mình, có lẽ là kẹt xe, hoặc trên xe buýt nhiều người nên không tiện nghe.

Lại sốt ruột ngồi chở nửa tiếng, chợt ngoài cửa truyền đến tiếng loạt soạt, Thường Minh bật dậy khỏi ghế, chống gậy lảo đảo sải bước đi tới.

Thái Đường Yến đỡ cửa chuẩn bị đút chìa khóa vào, đúng lúc này cửa bật mở từ bên trong, người muốn gặp lại không dám gặp ấy đang nôn nóng nhìn cô chăm chú. Thái Đường Yến đi bộ mà về, cứ như trừng phạt cơ thể là có thể hóa giải được mệt mỏi về mặt tinh thần vậy, lúc này dừng lại mới biết thể lực bỏ ra quá nhiều, thêm cả ánh mắt không chút chỉ trích của anh đã phá hủy cọng rơm cuối cùng của cô, đầu gối Thái Đường Yến mềm nhũn, bịch hai tiếng, đầu gối chạm xuống đất, sát theo sau đó là linh hồn cô tan rã, òa lên nức nở, để lại trên sàn gỗ hai dấu vết sẫm màu ——

"Anh giết em đi, Thường Minh anh giết em đi, em không trả nổi... Hu hu hu, em trả không nổi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.